Đó Là, Yêu

Chương 25

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, tôi với bạn học tiểu Trình kết thúc quan hệ bạn học, "bạn học tiểu Trình" xưng hô thế này cũng nên đổi để nâng danh dự lên. Vì thế, tôi nghĩ nát óc một cái tên phù hợp với tính cách của hắn hơn, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra, cho đến một ngày....

Trong hoàn cảnh nào đó.

Tôi nói: "Đáng ghét, phiền phức..."

Hắn hỏi: "Anh làm gì phiền sao?"

" Chính anh hiểu rõ nhất mà!"

"Vậy để anh đổi thành Phiền Nhân luôn đi...."

" ..... "

Từ đó, tôi bắt đầu gọi hắn là Phiền Nhân.

Mặc dù Phiền Nhân từng nhiều lần đề nghị kháng nghị, nhưng đều bị tôi lấy lý do "thực tế" ra mà đè bẹp xuống.

Action 1

Trước lúc tốt nghiệp tiến sĩ, chọn nơi làm việc cho sau này là vấn đề rất lớn, tôi và Phiền Nhân lại trải qua một phen lựa chọn khó khăn.

Ban đầu chúng tôi đã liên lạc được với sở nghiên cứu nào đó ở thành phố S, hắn chính thức nhận chức, tôi vẫn tiếp tục nhận chức học tiến sĩ. Từ đó hai người chúng tôi có thể tiếp tục làm mọi thứ cùng nhau, tiết kiệm dầu mỏ cho tố quốc, giảm sự tồn tại của than.

Thế nhưng kế hoạch thay đổi nhanh đến chóng mặt.

Gần đến ngày rời trường, thầy hướng dẫn nói với tôi: một tổ chức nghiên cứu Châu Âu có hứng thú với đề tài của chúng ta, muốn mời thầy đi làm trên tiến sĩ (*)

Thầy hướng dẫn của Phiền Nhân cũng vì hắn mà giới thiệu hắn làm việc cho viện hàng không nào đó ở thành phố B, cức vị đặc biệt phù hợp với hắn. Tôi nhìn ra được hắn rất muốn đi, dù sao dưới chân thiên tử càng nhiều cơ hội.

Chúng tôi cẩn thận suy xét cả một tuần.

Chúng tôi tin: chúng tôi tình cảm sâu đậm, tạm thời xa cách đối với chúng tôi mà nói không hề ảnh hưởng;

Chúng tôi cho rằng: chúng tôi còn trẻ, cần phải tìm cơ hội tốt để phát triển;

Chúng tôi mong đợi: chúng tôi sẽ có tương lai tốt. . .

Cuối cùng, chúng tôi quyết định: cùng đi sở nghiên cứu ở thành phố S.

Đơn giản là vì tôi không muốn rời xa hắn!

Phiền Nhân nói: "Lý do này rất đầy đủ!"

(*) chỉ những người học xong tiến sĩ nhưng muốn học lên nữa để làm phong phú thêm kinh nghiệm, kiến thức cho bản thân.

Action 2

Đơn vị tôi vào làm OSS là một đơn vị có rất nhiều nhà khoa học tôi sùng bái.

Từng nghe nói, họ không làm vì bản thân mình, một lòng cống hiến vì sự nghiệp nghìn thu của đất nước, vì thế không tiếc kinh phí vì quốc gia phát hành tài liệu. Người khác vì xin hạng mục này mà kiếm tiền, họ xin hạng mục phần ớn phải bồi thêm tiền;

Từng nghe nói, bọn họ vì làm ra tài liệu có giá trị cao mà tự nhốt mình trong khu nhà máy ô nhiễm độc hại, mỗi ngày làm việc cùng với công nhân;

Từng nghe nói, bọn họ làm việc suốt ngày suốt đêm, bản thân mệt đến lao lực, còn bôn ba khắp nơi trên đất nước, không chịu nghỉ ngơi;

Từng nghe nói, bọn họ từ nước ngoài về khai thác được rất nhiều người mới, cũng đào tạo được rất nhiều người tài mới, chỉ vì làm tốt một một đề tài nào đó. . .

Tôi từng sùng bài họ như sùng bái thần tượng, thế nhưng, khi tôi đến tổ đề tài của họ, đi theo họ vì tổ quốc ma trầy da tróc vẩy, tôi mới nghe nói một việc.

Không lâu trước đó, một người trẻ tuổi được họ nâng đỡ giẫm lên vai họ lên vị trí kia, cướp đi danh dự thuộc về họ, vị trí, cùng rất nhiều đề tài, người kia còn vì bản thân phát triển lớn mạnh, củng cố địa vị, đem hết khả năng mà chèn chèn ép họ, không biết xấu hổ mà cướp đi hạng mục cùng kinh phí bọn họ xin.

Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi có đủ thứ mùi vị.

Tôi vì các nhà khoa học hiểu cho ngành nghiên cứu, không biết "nhân tình lương bạc" mà cảm thấy bi ai, nhưng hơn nữa là, tôi thấy xót xa cho mảnh chiến trường tranh danh đoạt lợi của kẻ tiểu nhân kia.

Tôi khéo léo hỏi dò OSS: Nâng đỡ một kẻ tiểu nhân không có tiết tháo như vậy, có hội hận không?

Họ chỉ mỉm cười, không nói.

Tôi biết họ rất ân hận, nhưng họ hối hận không phải vì thanh danh địa vị bị cướp đi, mà hối hận vì một nửa đề tài hắn cướp đi không thể tiếp tục được nữa. . .

Đối với tương lai của tôi, OSS từng rất thành thật mà nói cho tôi biết: "Tổ đề tài hiện giờ không thể so với ngày trước được, công việc của chúng tôi rất mệt, áp lực rất lớn, đãi ngộ lại không lớn bằng lúc trước, tương lai mở rộng trong thời gian tới là rất mong manh, nếu cô không muốn ở lại, tôi có thể giới thiệu cô đi các trường đại học, công việc bên kia thoải mái hơn chút."

Tôi kiên định nói cho họ biết: "Tôi muốn ở lại."

Tôi đọc sách hai mươi mấy năm, không muốn nửa đời sau mình sống an nhàn, mà muốn nửa đời sau mình làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa.

Action 3

Sau khi làm việc, tôi tiếp tục làm công việc sửa chữa phục hồi của mình, mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm chiến đấu tới cùng với kết quả thí nghiệm.

Phiền Nhân bỏ quên đề tài ban đầu, ngược lại nghiên cứu vật liệu phi tinh thể mới nào đó.

Tôi cực kỳ tò mò hỏi hắn: "Tài liệu phi tinh là sao hả? Nghiên cứu có giá trị sao?"

Phiền Nhân đặc biệt chuyên nghiệp giải thích cho tôi: "Vật liệu thông thường đều là tinh thể, lấy ví dụ như sinh con, nhất định phải trải qua giai đoạn phôi thai, thai nghén, sinh ra và lớn lên, cuối cùng là hàng loạt quá trình hình thành, mới có thể sinh ra, mà vật liệu phi tinh thể không trải qua quá trình này, chỉ cần chúng ta ngủ một đêm, ngày hôm sau đứa trẻ sẽ được sinh ra...... Cho nên, nó nhất định không tồn tại như thuộc tính bình thường."

Trải qua quá trình Phiền Nhân giải thích chuyên nghiệp, tôi không cần suy nghĩ liền lĩnh ngộ: "Nghe như vậy, loại vật liệu này không giống người ha, nhất định là có giá trị, anh nghiên cứu tốt nhé!"

Phiền Nhân sát lại bên tôi: "Anh cảm thấy chúng ta nên nghiên cứu tốt cách tạo thành em bé như bình thường trước."

Tôi: "Người ta đang cùng anh bàn luận vấn đề nghiêm túc đấy!"

"Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc."

" ...... "

Action 4

Phiền Nhân cũng là nhà khoa học huyền thoại trong OSS, người bình thường không thể với tới chỉ số thông minh và tư tưởng suy nghĩ của hắn, cuộc đời này thứ hắn theo đuổi chính là làm ra những vật liệu có tính ứng dụng cao, vì kế hoạch năn năm của quốc gia, cúc tụng tận tụy vì kế hoạch mười năm, rồi sau đó mới chết đi.

Hắn dùng khoảng thời gian nửa đời người, hắn đem phòng thí nghiệm từ không có gì làm nên tiêu chuẩn quốc tế, còn chính hắn nhất thành bất biến. Bị hắn ảnh huởng nghiêm trọng, nhân viên bên trong tổ đề tài của hắn tuyên bố có luận văn đủ mạnh mẽ, muốn vật liệu giá trị ương đối cao, lại trải qua cuộc sống tẻ nhạt.

Một năm sau khi Phiền Nhân gia nhập tập thể này, đã tạo ra làn sóng mới "Sản xuất kết hợp nghiên cứu khoa học", hắn trải qua một phen điều tra nghiên cứu và cân nhắc OSS, cử Phiền Nhân đi khảo sát thị trường người dân mong muốn những gì.

Từ đó Phiền Nhân bắt đầu với "nhân viên bán hàng".

Vì tìm kiếm thị trường và cơ hội, Phiền Nhân chủ động đi tiếp xúc với mọi kiểu người, không ngừng đi công tác, không ngừng đi xã giao, không ngừng nghe điện thoại. . .

Có một lần, tôi gặp Phiền Nhân ở cửa thang máy, tôi nhìn vẻ mặt mệt mỏi và cáu kỉnh của hắn, nhịn không được tôi kéo hắn lại hỏi: "Lại gặp phải phiền toái gì sao? Thực sự làm không đến coi như xong, dù sao cuộc sống của chúng ta bây giờ cũng rất ổn, đừng làm bản thân mình thêm áp lực."

Hắn lắc đầu, hắn nói hắn nhất định sẽ kiên trì tới cùng, tổ đề tài của hắn đã gửi sản phẩm có giá trị đi rồi. Chỉ cần là Thiên Lý Mã, nhất định sẽ tìm được Bá Nhạc.(**)

Tôi cười nói: "Vì để cho Thiên Lý Mã chạy nhanh hơn chút, hôm nay em sẽ hầm sườn cho anh."

"Được, buổi tối anh sẽ về sớm. "

Lời của hắn còn chưa nói xong, điện thoại lại vang lên, trong lúc hắn nói chuyện với khách hàng, hắn lại đi ra, buổi tối hắn lại có tiệc xã giao.

Cúp điện thoại, không đợi hắn mở lời, tôi nói trước: "Nhớ phải về nhà trước mười hai giờ, nếu không..... anh sẽ phải lừa gạt mà chạy khập khiễng về như Lọ Lem."

"Lọ Lem lừa cũng lừa được hoàng tử, anh không bị lừa như vậy đâu."

Tôi nghiêm túc nói với hắn: "Ban đêm trời tối, Lọ Lẹm dễ nhìn nhầm!"

Hắn cười cười sờ sờ đầu tôi, "Chỉ có người phụ nữ ngốc như em mới có thể nhìn nhầm. . . "

(**) Ngụ ý một người giỏi biết phát hiện và sử dụng tài năng.

Action 5

Một năm sau, Phiền Nhân lại đi cục khoa học kỹ thuật tạm giữ chức, hắn ngoài trừ đi công tác, xã giao, còn phải đi đi về về giữa hai thành phố.

Thế nhưng, bất luận hắn mệt mỏi bận rộn đến đâu, chỉ cần hắn có chút thời gian rãnh nhất định cuối tuần sẽ quay về giúp tôi.

Tôi thích mặt trời lặn ở sân bay, ánh nắng chiều màu đỏ thẫm ánh đỏ cả một khoảng trời, máy bay lướt từ trên không trung cao mờ mịt dần đáp xuống, giống như một con chim mệt mỏi quay về tổ.

Hoàng hôn buông xuống, tôi cho xe dừng vào bãi, đi chừng mười lăm phút đến cửa máy bay chờ hắn.

Hắn đang ở cửa máy bay nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc: "Anh không nói cho em biết anh đem xe đến cửa máy bay chờ anh, anh ra cửa là có thể lên xe, chúng ta không cần đi đến bãi đỗ xe ngầm xa như vậy."

Tôi nắm tay hắn dắt đi, cười đáp lời hắn: "Bời vì em nhớ anh, em muốn nắm tay anh đi một lát, cùng anh tản bộ, tâm sự một lúc."

Hắn cũng cười, vững vàng nắm chặt tay tôi, vừa đi vừa nói chuyện về chuyến công tác của hắn .

Mười mấy phút đồng hồ đi đường trong nháy mắt đã hết.

Đối với chuyện cưới vợ lấy chồng, chúng tôi không phải là người có kinh nghiệm, muốn sờ lên tảng đá qua sông.

Nhưng tôi tin tưởng, chúng tôi đều cảm kích đối phương hiểu mình, tôi đối đãi với hắn ra sao, hắn sẽ dùng cách tương tự đối lại với tôi như vậy.

Khi tình yêu nóng bỏng bị thời gian buồn chán pha loãng, chúng tôi cần phải xây dựng nên một loại không khí ấm áp, sưởi ấm lẫn nhau.

Action 6

Cuối cùng cố gắng của Phiền Nhân không hề uổng phí, "Thiên Lý Mã" của bọn họ cuối cùng cũng gặp được "Bá Nhạc".

Bọn họ ban đầu tìm được đại lý thương nhân, lại bắt đầu hợp tác với thương nhân Chiết Giang, sau này tiếp tục, ngay cả ông chủ Hồng Kông cũng có hứng thú với vật liệu mới của bọn họ, hợp tác với bọn họ xây dựng nên căn cứ nghiên cứu sản xuất, nghiên cứu sản xuất vật liệu mới.

Tổ đề tài của bọn họ cảnh tượng vui mừng hướng đến vinh quang hiện rõ, nhưng Phiền Nhân lại càng bận rộn, tôi gần như không nhìn thấy hắn, mỗi lần gọi điện cho hắn, hắn không phải đang xã giao thì cũng đang trên đường đi xã giao.

Tôi cũng rất bận, thường xuyên tăng ca đến khuya.

Rất nhiều lần, tôi về nhà lúc khuya, đối mặt với căn phòng lạnh như băng, đối mặt với tủ lạnh trống rỗng, không hề muốn ăn.

Tôi mệt mỏi đờ người tựa vào ghế sa-lông, tự hỏi đây rốt cuộc có phải cuộc sống tôi mong ước không.

Không, đây không phải!

Cái tôi thực sự mong muốn chính là ngôi nhà ấm áp, một người chồng biết lo cho gia đình, hắn không cần kiếm nhiều tiền, có thể làm cho tôi ăn no mặc ấm là được rồi.

Hắn không cần quan tâm chăm sóc rất dịu dàng, chỉ cần những lúc tôi mệt mỏi thì hắn có thể cho tôi một bờ vai ấm áp, để tôi dựa vào, cho tôi một tiếng an ủi mềm mại, để tôi an lòng, như vậy là đủ rồi.

Thế nhưng hắn bây giờ, giống như một con diều phi cao bay xa, xa cách ở nơi chân trời, khi tôi cô đơn lẻ loi nhớ hắn thì có thể nắm tay hắn đi trên đường, nói với bản thân mình: hắn còn dắt tay tôi.....

Hắn không biết thời gian tới hắn còn bay đi rất xa, tôi không biết đến cuối cùng mình còn có thể nắm giữ hắn trong tay được bao lâu, nhưng tôi sẽ không để hắn đi mà không kéo hắn trở về.

Là con diều thì nhất định sẽ đón gió mà đi, là con chim ưng nhất định sẽ bay lượn trên bầu trời, là người đàn ông bình thường thì không cam chịu nhạt nhẽo, yêu hắn, lựa chọn hắn, nên đón nhận tất cả những gì của hắn.
Bình Luận (0)
Comment