Đó Là, Yêu

Chương 33

Mặc dù tôi và Phiền Nhân đang công tác cùng một sở nghiên cứu, nhưng hướng đề tài không giống nhau, cơ hội hợp tác không nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện cùng lúc.

1. TIỆC RƯỢU

Phiền Nhân và Boss tam của chúng tôi quan hệ cá nhân tốt vô cùng, thường xuyên cùng nhau ra vào quán rượu, huynh đệ tương xứng.

Có một lần, tổ đề tài của chúng đón một vị khách, *OSS và Boss tam muốn Phiền Nhân ngồi tiếp, thế là Boss tam gọi điện cho Phiền Nhân, hỏi hắn có rãnh không.

Khi đó, tôi đang nghiêm khắc dạy dỗ Phiền Nhân: "Ngày hôm trước mười một giờ rưỡi anh mới về, tối hôm qua mười hai giờ rưỡi mới về nhà, tối nay anh còn ra ngoài uống rượu nữa thử xem, anh xem em có để anh quỳ gối trên bàn chà quần áo không nhé!"

Phiền Nhân tự biết đuối lý, vỗ ngực cam đoan sẽ ở nhà giúp tôi, ấy vậy mà lúc này, Boss tam gọi điện thoại đến.

Phiền Nhân đương nhiên hiệp nghĩa từ chối: "Tối nay em không đi, anh trai, anh biết rõ em mà.....em là người sợ vợ mà!"

Boss tam quả quyết hồi đáp: "Đã hiểu!"

Cúp điện thoại, Phiền Nhân chìa tay ôm lấy tôi: "Vợ, em xem biểu hiện của anh tốt không? Tối nay làm gì để thưởng cho anh đây?"

Tôi còn chưa nghĩ ra phải thưởng cho hắn thế nào, điện thoại của tôi vang lên, *OSS nói cho tôi biết: "Bình Tâm, tối nay có một vị khách quan trọng, cô sang đây tiếp họ đi."

Tôi là vì tổ đề tài cung tung tận tụy cho đến chết mới tiếp vị viên chức kia, đối mặt với trách nhiệm nặng nề như vậy, tôi không chút do dự đáp: "Được rồi, tôi đi liền!"

Điện thoại của tôi bên này vừa cúp.

Di động của Phiền Nhân vang lên, hắn nối máy, chỉ nghe thanh âm đắc ý của boss tam truyền đến: "Chú không đến được cũng không sao, chúng tôi để Bình Tâm ra mặt tiếp vậy, tôi nhớ là tửu lượng của cô ấy không tồi, có nên uống rượu hay không, chú cứ yên tâm. Bất quá, nếu chú thực sự lo lắng, có thể đi cùng."

Phiền Nhân không hề nghĩ ngợi, đáp: "Em với cô ấy cùng đi."

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự bội phục năng lực làm việc của boss tam, thật sự là không có hắn không giải quyết được vấn đề à!

2. BÊN A VÀ BÊN B.

Ngày nào đó, boss nhị gọi tôi đến phòng làm việc của gã.

Dựa vào những hiểu biết của tôi với gã, hễ gã tìm tôi, nhất định là trao nhiệm vụ nặng nề cho tôi, mà đến tận bây giờ, tôi còn có năm hạng mục khó khăn chưa được giải quyết, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya.

Mang theo túi mật treo ngược trong lòng đi vào văn phòng boss nhị, gã ngẩng đầu từ đống văn kiện chất cao như núi, nói với tôi: Gã muốn đặt sản xuất một bàn thiết bị thí nghiệm XX, để tôi căn cứ vào nhu cầu của gã, điều tra nghiên cứu cho tốt, sẽ đem nhu cầu cụ thể báo cho công ty An Thời, để công ty An Thời mau chóng báo giá.

Tôi một bên vừa ghi chép một bên vừa đáp lời: "Được, tôi đã biết rồi!"

Tôi đang chuẩn bị đi, boss nhị lại bổ sung thêm một câu: "Trang thiết bị này chúng ta cần rất gấp, cô đi giao tiếp với Trình Trạch, để hắn mau chóng thúc đẩy tiến độ."

Hả? Gã nói ai? Trình Trạch? Là Trình Trạch nhà chúng tôi sao? Theo hắn đi giao tiếp gì?

Mang theo một bụng nghi vấn, tôi về phòng làm việc, ngay lập tức điều tra nghiên cứu công ty An Thời, hóa ra nó là một công ty có trụ sở ở thành phố S, đặc biệt định chế các loại thiết bị nghiên cứu. Nhưng tại sao boss nhị lại để cho tôi với Phiền Nhân nhà chúng tôi đi giao tiếp, lẽ nào hắn hay lui tới với công ty này?

Tôi gọi điện thoại hỏi Phiền Nhân: "Tổ chúng em cần phải đến công ty An Thời đặt thiết bị, anh rất quen với công ty bọn họ sao?"

Sau ba giây trầm mặc, Phiền Nhân mới trả lời tôi: "Tổ bọn anh mới thu mua công ty này, em không biết sao?"

"Hả? Vậy bây giờ ai phụ trách công ty này? Bọn em muốn đặt thiết bị thì tìm ai?"

"Anh!"

Há! Tôi rốt cuộc cũng hiểu được vì sao boss nhị lại kêu tôi đi giao tiếp với hắn. "Chuyện lớn như vậy, sao anh có thể không báo cáo với em chứ?"

"Sáng sớm anh đã báo cáo qua với em rồi. Có điều là, với trí nhớ của em, không nhớ được cũng bình thường thôi."

" ..... "

Đúng lúc phòng làm việc của tôi không có người, tôi cũng trong lúc rãnh rỗi, muốn trêu chọc đùa giỡn Phiền Nhân.

Tôi cầm lấy điện thoại, cười ngọt ngào nói với Phiền Nhân: "Trình tổng, anh tính toán thử xem, thiết bị kia báo giá rẻ một chút thôi nhé, tốt nhất là gửi phí thanh toán rẻ rẻ nha!"

"Anh có thể rút ngắn thời gian chế tạo, sau khi đem bán với giá phục vụ tốt nhất, nhưng còn giá cả, không bàn nữa."

"Đừng có không nói tình cảm như vậy chứ, với quan hệ này của hai ta, có thể nói chuyện tình cảm mà?"

"Bây giờ nói chuyện công việc." Phiền Nhân nói đầy ý cười, "Muốn nói chuyện tình cảm, buổi tối chúng ta nói, em muốn bao nhiêu tiền, anh cho em bấy nhiêu tiền....."

Sao tôi nghe lời này thấy đắng chát khó chịu như vậy nhỉ, kết quả không khó chịu đấy chứ?

~~~

Ba ngày sau, Phiền Nhân gọi điện cho tôi, hỏi: "Trang thiết bị của mấy người có làm hay không? Không phải là cần gấp sao?"

Tôi nói: "Làm, đương nhiên là làm, chúng tôi đang điều tra nghiên cứu đây, chờ chúng tôi điều tra nghiên cứu xong sẽ liên lạc lại với các anh."

"Được, mấy người nhanh lên đi."

Tôi vội vàng cúp điện thoại, tranh thủ xem cuốn sách nghiên cứu nào đó.

~~~

Lại ba ngày sau, Phiền Nhân lại gọi điện thúc giục tôi: "Các người điều tra nghiên cứu thế nào rồi?"

"Gần đây tôi vội viết sách kế hoạch quá, mấy ngày nữa rồi nói sau."

"Vậy các người nói nhu cầu cụ thể cho tôi biết trước đi, tôi báo giá trước cho mấy người."

Tôi hơi bực mình: "Chúng tôi còn chưa thử nghiệm, yêu cầu cụ thể chưa xác định được."

Phiền Nhân cũng có chút nóng nảy, thái độ hết sức cường ngạnh: "Ngày mai bọn tôi lại yêu cầu, trước ngày mai mấy người phải đưa tham số cho tôi."

"Tôi vội lắm, không rãnh!"

"Sao năng lực thực hiện của mấy người kém như vậy, làm việc lề mà lề mề quá đi!"

Vừa nghe hắn lại nghi ngờ tôi, tôi ngay lập tức liền nổi giận: "Sao anh có thể nói như vậy chứ? Sao lại dùng cái thái độ đó nói chuyện với em? Anh nghĩ rằng giữa anh với em thì anh là viên chức đấy?"

"Vợ, đừng nóng giận. Anh chỉ nói chuyện công việc với em thôi mà! Em có thể sự dụng thái độ công nhân với anh mà, nghiêm túc nói chuyện với anh đấy?"

"Được, chúng ta sự dụng thái độ của những người công nhân nói chuyện với nhau. Em là bên A, anh là bên B; em là khách hàng, em là thượng đế."

"Ồ, em nói rất có lý." Phiền Nhân ngay lập tức thay đổi thái độ, "Ninh tổng, không phải ngài nói cần gấp trang thiết bị sao, có thể nhanh nhanh đưa tham số cho tôi được không, tôi sẽ nhanh chóng báo giá cho ngài! Trang thiết bị này rất phức tạp, chu kỳ rất dài, chúng tôi phải nhanh chóng thúc đẩy tiến trình, được không?"

Tôi vui vẻ: "Được, trong vòng nửa giờ tôi sẽ báo giá cho anh."

Phiền Nhân: "Ôi.... Anh đối với bất cứ ai cũng có lực có tiết, chỉ riêng đối với em, không có biện pháp nào!"

3. GIAN TÌNH GIẤU KHÔNG ĐƯỢC.

Suy nghĩ đến thanh danh thanh khiết của chúng tôi ở nơi làm việc, tôi và Phiền Nhân khi đi về cũng giữ khoảng cách nhất định với nhau, hắn cũng rất ít khi đến phòng làm việc của tôi tìm tôi, cho nên đồng nghiệp không biết quan hệ của chúng tôi.

Một ngày trong lúc nghỉ trưa, tôi và một vị nữ đồng nghiệp ở trong phòng lam việc tán gẫu, boss tam mang theo Phiền Nhân đến tìm nữ đồng nghiệp đàm luận, tôi bình tĩnh ngồi vào trước máy tính, tiếp tục công việc.

Ba người bàn bạc vấn đề thì Phiền nhân nhịn không được lén ngắm tôi.

Ánh mắt của boss tam vô cùng sắc bén, cười lên trêu ghẹo hắn: "Thấy người quen? Không đi chào hỏi?"

Phiền Nhân cười cười: "Được, vậy mấy người nói chuyện, tôi đến chào hỏi người quen!"

~~~

"Này!" Phiền Nhân lên tiếng chào tôi.

Tôi đang xem kết quả thí nghiệm, thuận miệng nói lại: "Chào."

Hắn nói: "Tổ bọn anh muốn luyện hợp kim, anh đến đây nói rõ yêu cầu."

Tôi lãnh đạm trả lời: "Ờ! Vậy anh đi nói tiếp đi."

"Nói không nhiều lắm, sang đây xem em đang làm cái gì." Hắn kéo cái ghế ngồi bên cạnh tôi, điệu bộ ngồi ngay ngắn.

Ánh mắt tôi thoáng thấy nữ đồng nghiệp đang nhìn chúng tôi, vẫn giữ trạng thái lãnh đạm. "Còn có thể làm gì, làm việc đó."

"Buổi tối mấy giờ em tan làm?"

"Tan làm như bình thường."

"Anh nghe nói gần đây mới mở một quán lẩu, rất được, muốn đi ăn thử không? Anh mời!"

Tôi đang giãy giụa trong suy nghĩ giữa thức ăn ngon và giảm cân, hơi do dự, "Nhưng mà gần đây em đang giảm cân, buổi tối ăn lẩu sẽ mập lắm."

Hắn tới gần tôi hơn, hơi hạ giọng: "Sau khi ăn xong chúng ta có thể vận động mà."

" ....."

Cứ như vậy đi, hết giờ anh gọi điện cho em."

"Được."

~~~

Chúng tôi trò chuyện rất hợp ý, boss tam dặn dò xong mọi chuyện, gọi Phiền Nhân: "Đi thôi! Không nỡ đi à? Nếu không chú tới tổ chúng tôi làm luôn đi, tôi kêu người ta kê thêm một cái bàn ở đây cho chú."

Phiền Nhân cười cười vỗ vai tôi: "Anh đi trước, buổi tối chờ điện thoại của anh."

"Ừ, được."

Nhìn theo Phiền Nhân rời đi, tôi không kịp thu lại nụ cười trên mặt, thấy nữ đông nghiệp dùng ánh mắt vô cùng khác thường nhìn tôi, tôi cố gắng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của tôi và Phiền Nhân, bề ngoài giống như.....không có gì bất chính đấy chứ?

Nữ đồng nghiệp là một người có tính cách vô cùng thẳng thắn, cuối cùng nhịn không được, hỏi thăm dò: "Hia người dường như rất thân?"

"Hả?" Từ ánh mắt kinh ngạc của nữa đồng nghiệp, tôi đọc được sự nghi ngờ của cô ấy, nhịn không được con buồn cười trào ra, ngượng ngùng chứa một chút sợ hãi đáp, "Cũng không phải là rất thân."

"À...." Nữ đồng nghiệp muốn nói lại thôi.

"Thân mến, cậu muốn nói cái gì?"

"Thực ra cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cậu có chút khác thường."

"Hắn nhìn tôi? Ánh mắt gì?"

Nữ đồng nghiệp cười ám muội: "Có cơ hội cậu nên nhìn tỉ mỉ hơn, rất rõ ràng."

"Ồ, được! Tối nay về nhà tôi sẽ nhìn thật kỹ!"

"Hử?" Nữ đồng nghiệp như tỉnh ngộ, "Hắn không phải là chồng của cậu đấy chứ? Thật hay giả? Rốt cuộc là thật hay giả?"

"Thật. Là chồng tôi, chồng thân yêu!"

Nữ đồng nghiệp vỗ vỗ ngực: "Khó trách, ánh mắt hắn nhìn cậu tràn đầy tình yêu....."

Rõ ràng như vậy? Tối nay về tôi nhất định phải nhìn kỹ mới được!
Bình Luận (0)
Comment