Đố Liệt Thành Tính

Chương 27


Edit: Gấu Gầy
Sau lễ hội Thượng Tị, chính là ngày kết quả kỳ thi quý được công bố.
Mọi người đều hỏi Vệ Toản đã đi đâu làm gì, Vệ Toản chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói, liên quan gì đến các ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì.
Cả đám liền la ó: "Được lắm, Thông Vũ Hầu hiện giờ bản lĩnh đầy mình, đâu có để bọn ta vào mắt."
Đây là điều mà đám học sinh Chiêu Minh đường trêu chọc hắn mỗi ngày, bởi vì Hoàng đế Gia Hựu đã nói tương lai hắn sẽ trở thành Thông Vũ Hầu.
Cho nên lúc ca ngợi hắn thì gọi là tiểu Hầu gia, lúc trêu chọc hắn thì gọi là Thông Võ Hầu.
Vệ Toản bảo bọn họ cút đi.
Mọi người liền hi hi ha ha nói về chuyện ngâm suối nước nóng, nói rằng hôm đó phi ngựa ướt đẫm mồ hôi, sau đó được ngâm mình trong suối nước nóng, thật sự cực kỳ sảng khoái, hận không thể mỗi ngày đều được hưởng thụ như thế.
Đang nói, thấy có người đã chép sẵn danh sách, cả bọn liền chen chúc xem kết quả.
Nhất thời xôn xao.
Lần này Thẩm Diên thật sự thi rất tốt, ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung, các môn còn lại Thẩm Diên đều đứng đầu danh sách.
Còn Vệ Toản thì ngược lại, điểm thi môn cao môn thấp kinh tâm động phách, cưỡi ngựa bắn cung độc chiếm ngôi đầu, sách luận trước kia không am hiểu mấy, giờ lại ngang hàng với Thẩm Diên, nhưng những môn phải học thuộc lòng lại thấp điểm vô cùng.
Sự nhiệt này cũng trôi nhanh trong chốc lát, sau đó bọn họ đưa mắt nhìn nhau, xì xầm bàn tán, có người vui mừng có người sầu thảm.
Chỉ có Vệ Toản đi tới bên cạnh, gọi một tiếng: "Chiết Xuân."
"Lần này ngươi lại đứng đầu."
Lúc này mới có người nhớ ra, danh sách này có tầng tầng lớp lớp người vây xem, Thẩm Diên còn chưa nhìn qua.
Thế nhưng Thẩm Diên chỉ ngước mắt khẽ nhìn Vệ Toản, một lúc sau mới mím môi nói: "Đa tạ."
Vệ Toản lại quang minh chính cười to: "Cha ta nói hôm nay về sớm, chúng ta cũng về sớm ăn cơm đi!"
Thẩm Diên đáp: "Biết rồi."
Vệ Toản nói: "Ông nhất định sẽ giáo huấn ta."
Thẩm Diên một câu châm chọc cũng không nói ra, dường như y bị thứ gì đó áp chế sự cay nghiệt sắc bén, không thể tức giận được, thân thiết thì lúng túng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu khô khốc: "Ngươi thi thế nào?"
Vệ Toản đáp: "Ngươi tới xem một chút là biết."
Thẩm Diên nói: "Không cần."
Lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đám học sinh Chiêu Minh đường nhìn thấy đều tặc lưỡi chậc chậc, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vệ Toản dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn vẻ khó xử của Thẩm Diên.
Càng nhìn càng mềm lòng.
+++
Đến buổi tối, Tĩnh An Hầu hiếm khi đông đủ một nhà.
Tĩnh An Hầu phủ xuất thân hàn vi, nhân khẩu thưa thớt, ngày thường giao du cũng không nhiều, không có quy củ thế gia gì, cho nên cũng không kiêng kị chuyện người trong nhà cùng nhau ăn uống.
Chỉ là ngày thường Tĩnh An Hầu chê nhi tử Vệ Toản chướng mắt, Vệ Toản cũng chê cha hắn không thèm ăn cơm, hai cha con chỉ cần ở chung một chỗ, nói qua nói lại hai ba câu, Tĩnh An Hầu nhất định sẽ tức giận, gạt đũa xuống, mắng một câu "Nghịch tử".

Thế nhưng riêng bữa cơm này, Vệ Toản lại có chút cảm tạ cha hắn đã khiển trách hắn.
Kể từ ngày Thượng Tị, tiểu bệnh tử bởi vì uống rượu mà lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt hắn, nên cứ tránh mặt hắn, giống như là sợ hắn nhắc đến.
Có lẽ là y đã hạ quyết tâm, không ghen tị với hắn —— ít nhất bên ngoài, không còn ghen tị với hắn nữa.
Bây giờ ngồi cùng bàn ăn cơm, y cũng cúi đầu, không muốn nhìn hắn.
Chỉ có lúc Tĩnh An hầu giá huấn luyện hắn, y mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút.
Cha hắn mắng hắn ở học đường không chịu đọc sách, hắn làm bộ âm thầm rơi lệ.
Cha hắn nói hắn không nên thân, hắn liền buồn bã tự nhận mình ngu dốt.
Lại còn đọc thơ: "Cha này mẹ này, than ngắn thở dài, ô hô thương thay! Lo lắng xót xa."
Cha hắn bị hắn làm cho nghẹn hết nửa ngày, liền mắng hắn: "Vệ Kinh Hàn, con hành xử cho giống con người được không?"
"Còn làm như vậy ta đánh chết con."
Hắn nhịn cười nói: "Con đây không phải là đang tận hiếu sao?"
Tĩnh An Hầu nói: "Rồi tận hiếu chưa? Ta thấy con báo đời ta thì có."
Lời này vừa nói ra, Tĩnh An Hầu bị Hầu phu nhân trừng mắt một cái, liền xịt mặt cúi đầu.
Thấy không đối phó được nhi tử, Tĩnh An Hầu chỉ có thể tìm chút an ủi từ Thẩm Diên, nghe nói Thẩm Diên thi được hạng nhất, ông vui mừng khôn xiết, uống liên tục mấy chén, khen ngợi một chữ "Giỏi".
Tài năng phong thái, tính tình dung mạo, từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào không tốt.
Ông hỏi thêm vài câu binh pháp, thấy Thẩm Diên đối đáp xuất sắc.
Ông càng nhìn Thẩm Diên càng thuận mắt, nói: "Thẩm ngốc tử đúng là được tổ tiên phù hộ, sinh được một nhi tử tốt như vậy."
"Đáng tiếc..."
Hầu phu nhân lập tức ho khan một tiếng, sợ chạm vào chuyện đau lòng của Thẩm Diên.
Tĩnh An Hầu liền nuốt lời phía sau xuống.
Thẩm Diên lại như không chú ý nhiều, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu Hầu gia thiếu niên anh hùng, cũng là cha truyền con nối."
Nghe vậy, ông liền lạnh lùng liếc hắn một cái, ý vị thâm trường "Hừ" một tiếng: "Nó sao?"
Vệ Toản chống cằm, lười biếng nói: "Cũng có chút giống."
Cha hắn nói: "Giống cái rắm, lúc lão tử ngươi lớn như ngươi..."
"Đã được quân công, lĩnh rất nhiều binh rồi."
Ông trả lời.
Lời này cả hai đời hắn đều nghe đến chán rồi, liền vạch trần cha hắn: "Kết quả quan phục chưa mặc ấm được một năm, năm sau đã bị người ta giáng chức tống đến Giang Nam.

Nếu không nhờ Thẩm gia tiếp tế, thiếu chút nữa con đã trở thành thiếu bang chủ Cái Bang rồi."
"Mấy chuyện này sao cha không kể?"
Tĩnh An Hầu nhất thời mất mặt, liền mắng hắn: "Ai nói cho cái tên khốn kiếp này biết vậy?"

Hầu phu nhân không nhịn được bật cười.
Hắn lại nhịn không được liếc mắt nhìn một chút, xem Thẩm Diên có buồn cười chưa.
Thấy Thẩm Diên cũng nở nụ cười, mới cảm thấy vài phần thư thái.
Lại nói chuyện phiếm một hồi, Tĩnh An Hầu bỗng nhiên hỏi hắn: "Con lãnh công việc của vụ án khôi giáp, làm tới đâu rồi?"
Vệ Toản dừng một chút, nói: "Kim Tước Vệ đang điều tra, cũng được."
Hắn nghe cha hắn răn dạy một đêm, cho rằng cha hắn lại muốn càm ràm cái gì, vừa chống đỡ vừa chuẩn bị phản kích.
Lại nghe cha hắn "Ừ" một tiếng, nói: "Thiếu bao nhiêu nhân thủ, ta gọi cho con."
Hắn ngược lại có chút giật mình.
Lại nghe Tĩnh An Hầu dặn dò vài câu: "Đừng tưởng rằng chinh qua chiến trường là hay lắm, ở trong kinh không giống biên giới."
"Mấy tiểu tử thủ hạ của con, chọn một tên đắc lực nâng đỡ lên, dạy hắn lãnh đạo một nhóm người, về sau có thể dùng được."
"......!Nếu con gặp rắc rối, hãy về nhà."
Hắn không biết tại sao, lại ngẩn ra.
Giống như một người trôi dạt trong một thời gian dài, đột nhiên nhìn thấy một chút ánh đèn.
Sờ không được, lại khiến lòng người nóng lên.
Cha hắn nói xong những lời này, thấy hắn không có hồi âm, tự mình ngượng ngùng trước.
Đặt đũa xuống rồi nói: "Hãy nhớ lấy điều đó."
Sau đó rời đi.
Còn lại Hầu phu nhân trong lòng hiểu rõ, nhìn trượng phu một cái, trong ánh mắt chứa vài phần lo lắng, nhẹ giọng nói: "Cha con không dễ nói chuyện, gần đây thấy con tính tình không đúng lắm, lại nghe cô cô nói con đang thiếu người, nên lo lắng cho con."
"Hôm nay cũng là vì chuyện này mới trở về."
Vệ Toản nói: "Con biết.

"
Một lát sau, nói: "Mẹ...!mẹ thay con...!thôi bỏ đi."
Cám ơn cha vì điều đó.
Hắn thật sự không thể nói được.
Nghe giả tạo thế nào ấy.
Hầu phu nhân liền nở nụ cười.
Vệ Toản buồn bực ăn hai miếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Diên đối diện đang ngẩn người.
Tiểu bệnh tử nắm chặt ống tay áo, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Tĩnh An Hầu.
Một lúc sau, y mới ngẩng đầu lên.

Vẫn là một khuôn mặt tươi cười hiền lành ôn nhu, nói ra một vài chuyện cười trong học đường.
Dỗ dành đến khi nỗi lo lắng trong mắt Hầu phu nhân từng chút từng chút tan đi, dần dần nở nụ cười.
Hầu phu nhân thấy thức ăn trước mặt Thẩm Diên đã lạnh, liền muốn gọi người mang đi hâm nóng.
Thẩm Diên lại cười nói: "Đã ăn xong rồi, dì có chuẩn bị điểm tâm sao?"
Tất nhiên là có.
Bóng đêm sương mù mờ mịt, tiếng cười này vừa ấm nóng vừa quạnh quẽ.
Vệ Toản lúc thì nhìn mẹ mình, lúc lại nhìn Thẩm Diên.
Cha mẹ luôn như ban đầu.
Thiếu niên lại có tâm sự riêng.
+++
Sau khi ăn cơm xong trời đã tối mịch, so với lúc mới đến lạnh hơn vài phần.
Thẩm Diên rời đi có chút gấp gáp, ngay cả áo choàng cũng quên lấy, thị nữ ở phía sau cầm áo đuổi theo.
Vệ Toản thấy vậy liền nhận lấy, khoát tay ra hiệu cho những người khác rời đi, chính mình đi theo phía sau Thẩm Diên.
Ánh trăng trong trẻo, gió đêm lành lạnh, Thẩm Diên lại bước đi rất nhanh, đợi đến khi không còn sức lực, mới bình tĩnh lại.
Một chút men rượu còn vương trên mặt, y thở hổn hển hai tiếng rồi tiếp tục chậm rãi bước đi.
Hắn hét lên: "Chiết Xuân!"
Thẩm Diên không trả lời.
Hắn lại gọi: "Thẩm Chiết Xuân!"
Thẩm Diên buồn bực nói, bảo hắn trở về.
Hắn tất nhiên không chịu.
Thẩm Diên không nói nữa, chỉ cúi đầu đi loạn như ruồi không đầu, gặp phải hòn đá nhỏ liền đá một cước.
Hòn đá kia bị y đá văng tứ tung, có mấy viên bay vào trong bụi cỏ, một hai viên bay vào trong giày của y.
Thẩm Diên cũng không hay biết.
Sau đó đạp một cước vào giàn nho.
Hiếm khi tốn nhiều sức lực, giàn nho lắc lư, rụng xuống mấy chiếc lá, Thẩm Diên cũng hít sâu một hơi.
Không nói lời nào, cả người ngồi xổm xuống.
Mím chặt môi, lấy tay che giày của mình.
Ánh trăng sáng trong chiếu rọi, dưới giàn nho màu xanh đậm, cái bóng của tiểu bệnh tử thu lại thành một khối nhỏ đen kịt.
Hắn đứng bên cạnh một hồi lâu, khom lưng khoác áo choàng dày mềm lên người y.
Thẩm Diên ôm đầu gối, không nhúc nhích.
Hắn hỏi Thẩm Diên: "Bị đau rồi à?"
Thẩm Diên buồn bực đáp: "Không có."
Hắn lại hỏi: "Có thể đi được không?" "
Thẩm Diên nói: "Có thể."
Sau đó lập tức đứng dậy, một tay túm áo của mình, khập khiễng bước đi.
Thẩm Diên luôn bướng bỉnh đến mức khiến người ta không khỏi muốn cười.

Cười xong, không biết tại sao mặt mày nhăn lại.
Hắn mặc kệ Thẩm Diên giãy giụa, ôm chặt Thẩm Diên.
Dưới giàn nho treo xích đu, là do các cô nương treo lên để chơi đùa, hắn liền đem Thẩm Diên đặt lên đó.
Hắn vén vạt áo ngồi xổm xuống, cường ngạnh cởi giày Thẩm Diên.
Trong giày đều là những viên đá vụn y đạp đông một cước, đạp tây một cước, hắn đổ mấy viên đá ra đất, vang lên tiếng động.
Sau đó hắn cởi vớ chân xuống, mượn ánh trăng nhìn.
Quả nhiên sưng đỏ.
Tiểu bệnh tử đá mấy viên đá mạnh thật.
Hắn nói: "Ta không có đem thuốc theo, để một lát nữa ta gửi cho ngươi."
Thẩm Diên nói: "Không cần, ta có Tri Tuyết."
Hắn hỏi: "Sao ngươi cứ tránh mặt ta vậy?"
Thẩm Diên không nói lời nào.
Hắn hỏi tiếp: "Không phải kết quả thi quý rất tốt sao, sao lại không vui vậy?"
Kỳ thật hắn và Thẩm Diên đều hiểu, điều mà Thẩm Diên chân chính quan tâm không phải trong học hành ai cao ai thấp, ai trả lời nhiều hơn một câu nghị luận, hay ai được khen ngợi nhiều hơn.
Thứ Thẩm Diên muốn, vĩnh viễn cũng không có được, cho nên mới rút lui mà cầu cái khác.
Gió lạnh thổi qua, lá nho xào xạc.
Có lẽ cách một khắc.
Lại cách một hồi lâu.
Thẩm Diên nhấc chân lên.
Đá vào vai hắn.
Vệ Toản ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Diên đang ngồi trên xích đu nhìn xuống hắn.
Đó là một đôi mắt đỏ rực, đầy hận thù.
Kiên định nhìn hắn.
Gió thổi qua xích đu, phát ra tiếng "Cót két ——", một âm thanh chói tai vang lên.
Thẩm Diên giống như giật mình tỉnh giấc, quay đầu bước đi, ngón tay bối rối hoảng loạn bám chặt xích đu.
Một lúc lâu sau, y nói: "Ngươi đi đi, ta ở đây đợi Chiếu Sương."
Vệ Toản không trả lời.
Khoé môi Thẩm Diên mấp máy, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra lời.
Đầu ngón tay càng siết chặt hơn.
Cách một lát, Vệ Toản đứng dậy, đưa tay bám lên xích đu, phủ lên bàn tay Thẩm Diên.
Xích đu lại phát ra một tiếng "Cót két ——".
Ngực hắn phập phồng nhấp nhô.
Dường như có gì đó đau xót và ngứa ngáy trong từng hơi thở.
Hắn hôn y.
- -----.

Bình Luận (0)
Comment