Đố Liệt Thành Tính

Chương 38


Edit: Gấu Gầy
Lửa núi chưa tắt thiêu đốt dưới móng ngựa, càng xuống núi sương mù càng dày đặc.
Kẻ thù cho rằng dưới màn đêm sương mù dày đặc, bọn họ không thể truy kích được, cho dù có quan binh tương trợ, chỉ sợ đang vội chạy thoát thân, cho nên bọn chúng đều thả lỏng lười biếng.
Sau khi quan sát từ xa một lúc, Vệ Toản trong lòng biết rõ, những người này không phải tử sĩ, mà là một đám ô hợp được thuê đến, thậm chí áo giáp trên người cũng không có, hèn chi không dám tấn công tới cửa.
Liền thấp giọng dặn dò: "Lát nữa không được ham chiến, nhất định phải theo sát ta, chỉ tập trung đánh ở trung lộ, bắt đám thủ lĩnh là được rồi."
"Cho dù có áo giáp hộ thân, nhưng chiến trường thay đổi trong chớp mắt, quyết không thể khinh địch."
Hắn đưa những người này đi chiến đấu, điều đầu tiên phải làm là mang bọn họ trở về nguyên vẹn.
Điều này không dễ dàng như xông pha trên chiến trường.
Không thể quá cứng rắn, chỉ có thể dùng trí.
Mọi người thận trọng phản ứng, trước tiên phóng ra một loạt mũi tên, khiến người ngã ngựa.
Sau đó quát lên một tiếng: "Lên".
Trong lúc nhất thời, lửa trống vang lên dữ dội, tựa như có thiên quân vạn mã từ trong sương mù xông tới, làm cho người ta không thể phòng bị trước sau.
Địch nhân còn chưa kịp ổn định tinh thần, đã thấy Vệ Toản cầm ngân thương lao ra, giống như ác giao xé nước, mở ra một khe hở, mấy người phía sau cũng xông ra.
Nhưng giống như một con rồng vẫy đuôi, bọn họ lại nhanh chóng biến mất trong làn khói dày đặc.
Một loạt mũi tên mới lại bắn ra.
Những người này không giống bọn họ, chưa từng học qua trận pháp, trong bóng tối không dám phản kích, cũng không biết phương hướng của đám người Vệ Toản, sợ ngộ thương người của mình, cho nên chỉ biết lầm lũi trong làn khói dày đặc.
Sương mù cuồn cuộn, đối phương không ngờ tới, Vệ Toản lại cầm thương dẫn người xông tới, cao giọng hô lớn: "Chỉ bắt thủ lĩnh, không cần quan tâm những tên còn lại!"
Xuất quỷ nhập thần như vậy mới là đáng sợ nhất, một khi lòng người tán loạn, đám người rất nhanh sẽ tan rã, chạy trốn tứ tán.
Chỉ còn lại hơn mười người lẻ tẻ.
Từng người lần lượt ngã ngựa.
Trong lửa giận, đúng như Lời Thẩm Diên nói.
Trận chiến này tất thắng, hơn nữa còn đại thắng.
Vệ Toản không đuổi theo những tên tiểu tốt, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân áo đen cầm đầu, dẫn dắt mọi người bao vây mấy tên còn lại.

Học sinh Chiêu Minh đường học hành không được tốt lắm, nhưng ai nấy đều binh cường mã tráng, võ nghệ đầy mình.
Thị nữ Chiếu Sương của Thẩm Diên là cao thủ, lên ngựa giết địch không chút nương tay, Vệ Toản cảm thấy nàng còn lợi hại hơn cả đám người của Chiêu Minh đường.
Có lẽ tiểu bệnh tử không thể tự mình cầm kiếm lên ngựa, cho nên dốc hết tâm huyết luyện võ đặt lên người Chiếu Sương, từng chiêu thức đều vô cùng chuẩn xác, sát phạt quyết đoán.
Tên ngốc Đường Nam Tinh thấy vậy chậc chậc khen ngợi, thốt lên "Woa, woa!".
Thấy hắn như vậy, Vệ Toản quát lớn: "Còn phân tâm nữa thì cút ngay cho ta!"
Đường Nam Tinh lập tức mới ngậm miệng lại, lợi dụng hắn mất tập trung, nam nhân không tay nhìn ra sơ hở xoay đầu ngựa chém tới, Đường Nam Tinh cuống quít tránh né, nam nhân thừa dịp nhanh chóng lao đi, biến mất trong sương mù, trốn thoát không dấu vết.

Lúc này mới lộ ra sự ngây ngô của đám học sinh trẻ tuổi.

Đường Nam Tinh sắc mặt trắng bệch: "Toản nhị ca, ta để cho tên đó chạy rồi..."
Sương mù càng lúc càng dày đặc, tên cầm đầu đã chạy đi đâu cũng không ai thấy rõ.
Nếu tản ra đuổi theo, chỉ sợ càng lạc lối.
Mọi người ai nấy nhìn nhau.
Chợt nghe một tiếng sáo từ sương mù vọng tới.
Vệ Toản đột nhiên tái mặt.
Chiếu Sương đột nhiên chắp tay với Vệ Toản nói: "Hướng bắc, đừng thay đổi trận hình, một mình ta đi là được."
Đêm nay nàng không nói nhiều, nhưng khi nói chuyện lại có mùi vị của quân doanh, khiến mọi người không thể khinh thường.
Thấy Vệ Toản gật đầu, Chiếu Sương liền phi ngựa về phía bắc, vội vàng rời đi.
Chỗ này chỉ còn lại một số tàn binh, không bao lâu đều bị đám người Chiêu Minh đường trói lại, nhưng tiếng sáo kia lại vang lên không ngừng, lúc trầm lúc bổng, nghe không thành giai điệu, lại giống như một hiệu lệnh chỉ đường.
Vệ Toản càng nghe sắc mặt càng tối sầm, làm xong chuyện trước mắt liền hạ lệnh cho mọi người đứng chờ, nóng lòng phóng ngựa chạy đến nơi thổi sáo.
Không lâu sau, tiếng sáo ngừng lại.
Vệ Toản cưỡi ngựa, bắt được một người mặt đỏ tai hồng đang hùng hùng hổ hổ.
Mọi người chăm chú nhìn, kinh ngạc hỏi: "Thẩm Chiết Xuân?"
Thẩm Diên bị Vệ Toản mạnh mẽ xách lên ngựa, đặt ở trước người, thấp giọng nói: "Vệ Toản, buông ta ra!"
Vệ Toản lạnh giọng: "Thẩm Diên, ai cho phép ngươi tới đây?"
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Tiểu Hầu gia thật sự coi mình là tướng quân sao, ta cũng không phải binh lính của ngươi, muốn đi đâu thì đi."
"Ta từ trên núi quan sát, đông nam đều có hoả hoạn, tên kia chỉ có thể chạy về phía bắc, chỉ cần chờ hắn đi qua, đụng phải lưỡi kiếm của Chiếu Sương kiếm là xong."
Vệ Toản còn muốn nói nữa, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa trong sương mù vang lên.
Chiếu Sương bắt được nam nhân áo đen, ném hắn xuống đất.
Gân tay gân chân của hắn đã bị đứt.
Ánh mắt Thẩm Diên sáng lên, nói: "Độc dược thế nào? "
Chiếu Sương lạnh lùng nói: "Đã triệt tiêu rồi."
Mọi người nhìn lại, phát hiện nam nhân áo đen đã bị cắt hàm, lúc này mới nhận ra sự tàn nhẫn của Chiếu Sương.
Bọn họ lập tức lùi lại hai bước, nhường một vòng tròn xung quanh nàng.
Thẩm Diên nhếch môi, đắc ý nói: "Làm tốt lắm."
Y còn muốn hỏi thêm hai câu nữa, đột nhiên Vệ Toản cất cao giọng hạ lệnh: "Đem những người bị trói mang về."
"Trên đường trở về không nên buông lỏng, phòng ngừa bọn chúng còn có hậu thuẫn."
Thẩm Diên nói: "Chắc là không còn đâu, ta theo dõi khá lâu, bọn chúng đều chạy xuống núi hết rồi."
Vệ Toản phớt lờ y.
Thẩm Diên lại chạm vào hắn nói: "Ngươi thả ta xuống đi, ta về cùng Chiếu Sương là được."
"Ngươi xách ta theo làm gì?"

Vệ Toản siết chặt eo Thẩm Diên bằng một tay, khàn giọng thì thầm bên tai y: "Thẩm Diên, ngươi đừng chọc tức ta."
Đã lâu lắm rồi hắn không gọi thẳng tên Thẩm Diên.
Đột nhiên gọi vậy, tiểu bệnh tử lập tức hồi hộp, hiển nhiên là ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Thẩm Diên chột dạ, lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt hắn, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng "Ồ" một tiếng, sợ rằng hôm nay sẽ phải dùng đến lá bùa bình an lần trước đi chùa cầu được.
Vệ Toản trầm mặt trở về.
Đám người Chiêu Minh đường đều vui mừng khôn xiết, tuy rằng ít nhiều bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên được tham gia thực chiến quy mô lớn, bọn họ phấn khích như đang đi du ngoạn ngoại thành.
Khi trở về nhất định sẽ khoác lác, mấy chục người đối đầu mấy trăm người, chẳng những không hề hấn mà còn dễ dàng bắt được tên cầm đầu.
Về phần mấy trăm người này chỉ là một đám ô hợp, chắc không ai nhắc tới đâu.
Đường Nam Tinh vẻ mặt buồn bã đi theo phía sau, hiển nhiên hắn là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nếu không nhờ Thẩm Diên theo dõi, suýt nữa tên cầm đầu đã bị hắn thả đi, đám bạn học cũng vì thế mà trêu chọc hắn.
Nỗi nhục này e rằng sẽ lưu truyền trong giới võ tướng suốt mấy chục năm, đến tận khi hắn già yếu, vẫn sẽ có mấy lão tướng run rẩy nói: "Đường Nam Tinh kia á, năm đó vì mãi nhìn một cô nương...!Suýt nữa để cho tên cầm đầu nguy hiểm chạy thoát, hắn cũng xém chút bị chém một đao..."
Vệ Toản thật sự không có thời gian để trách cứ hắn.
Chỉ lo sắp xếp mọi thứ cho ổn thoả, sau đó an bài phòng thủ tuần tra.
Những người bị thương đều được băng bó, tiểu nha hoàn của Thẩm Diên thật sự rất có ích.
Lúc này đã qua canh tư.
Vệ Toản cố kìm nén cảm xúc, giải quyết mọi chuyện cho xong, nhưng khi nhìn thấy tiểu bệnh tử dần dần thở phào nhẹ nhõm, hắn mới thật sự tin rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Thừa dịp không ai để ý, y lặng lẽ di chuyển về phòng.
Một bước, hai bước.
Thật dễ dàng đi tới cửa.
Vệ Toản thình lình từ phía sau xuất hiện như một bóng ma.

Thẩm Diên giật mình, che miệng ho khan: "Xong việc rồi sao?"
Vệ Toản cười lạnh nói: "Xong rồi."
Liền trở tay bắt lấy Thẩm Diên đang định chuồn đi kéo vào phòng, cửa vừa đóng, hắn liền ấn tay y lên cửa.
Vệ Toản thật khó quên được cảnh tượng lúc bắt được Thẩm Diên.
Hắn phi nước đại trên những ngọn đồi.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy dưới ánh trăng sáng, trên mảnh đất cháy xém, có một tiểu công tử áo trắng đang đứng, y cầm sáo trong tay, rũ mắt nhìn xuống chiến trường.
Khi gió thổi qua, những tia lửa chưa tắt sau lưng y lập lòe, tro tàn của chiến trường còn sót lại trên tay áo y.
Nhưng y lại nhu tình, dịu dàng như tình lang Giang Nam đứng trên mũi thuyền tán đen, nghẹn ngào thổi sáo, kể chuyện tình duyên.
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.(*)

Không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Khi nhìn thấy y, trái tim hắn vô cùng kích động, cũng rất sợ hãi.
Cho nên vừa vào phòng, liền dùng một tay khoá chặt Thẩm Diên lên cửa.
Tư thế này giống như thẩm vấn, Vệ Toản hít một hơi, đè nén lửa giận nói với Thẩm Diên: "Thẩm Diên, sao ngươi dám đi một mình?"
"Ngươi có biết không, đám người đó chạy trốn khắp nơi, ta cũng không lệnh cho bọn họ đuổi theo."
Đánh đêm sợ nhất là phân tán, hắn nhiều lần ra lệnh cho những người Chiêu Minh đường không cho phép truy đuổi, chính là sợ họ đơn độc gặp nạn.
Nào ngờ vừa quay đầu lại, Thẩm Diên mà hắn lo lắng nhất, lại đứng trên đỉnh núi đầy rẫy nguy hiểm.
Thẩm Diên lại không có chút hối cải nào, ngược lại đáy mắt ẩn giấu vài phần đắc ý: "Vệ Toản, ngươi cũng xem thường ta quá rồi, ta đã tính toán địa hình."
"Vị trí đó rất an toàn."
Nói xong, y lại rũ mí mắt xuống, chậm rãi nói nhỏ cho hắn nghe, phân tích địa hình một cách chi tiết.
Vệ Toản ngay cả một chữ cũng không nghe vào, chỉ thấy trong lúc nói chuyện, đôi môi ửng đỏ của y liên tục mở ra khép lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ đắc ý làm càn.
Có chút giống với cái đêm ở khách điếm, Thẩm Diên cố ý khiêu khích hắn.
Khi đó Thẩm Diên nói, kích thích hắn thì sao.
Hắn sợ y lúng túng, nhẫn nhịn không chạm vào y, cố tình để y đắc ý một chút.
Nhưng bây giờ thì hay rồi.
Y vừa đắc ý, vừa to gan làm càn.
Thẩm Diên tiếp tục nói: "Hơn nữa, trận chiến ban đêm cần có người từ trên cao quan sát.

Ta nhãn lực cực tốt, rất thích hợp để đảm nhận vai trò này."
"Lui một vạn bước, cho dù có gặp nguy hiểm, Chiếu Sương cũng nghe hiểu tiếng sáo của ta."
Vệ Toản trong lòng càng cười lạnh một tiếng, hay lắm, hèn chi một mực kêu hắn dẫn theo Chiếu Sương.
Thì ra từ lúc đó đã hạ quyết tâm đi theo.
Lồng ngực hắn phập phồng, vốn đã cố gắng kìm nén lửa giận, nhưng tiểu bệnh tử lại cứ muốn cãi lại.
Vì thế, y vừa mở miệng.
Hắn liền hôn lên.
Âm cuối bị nuốt giữa răng và môi.
Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra.
Thẩm Diên miệng mồm lanh lợi như vậy, lại có một cái lưỡi vừa mềm mại lại vụng về.
Y xoay người giãy dụa, nắm chặt vạt áo, thậm chí còn cắn lên khoé môi của hắn.
Nhưng vẫn bị hắn bắt lấy, đem đầu lưỡi mềm mại kia nếm lại.
Lần đầu tiên Vệ Toản thân mật với một người như vậy, lại giống như mê muội, chỉ tách ra chưa đến một hơi thở, đã nhịn không được lại hôn lên.
Bắt Thẩm Diên một lần lại một lần dây dưa.
Đợi đến khi tiểu bệnh tử không còn khí lực, đôi môi của y đã bị hắn ngậm đến vừa ướt vừa mềm.
Hắn thật sự rất thích.
Ngay cả tức giận cũng không còn, giống như ăn một viên kẹo thơm ngọt, trái tim cũng mềm nhũn theo niềm vui sướng.
Chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Chiếu Sương lên tiếng hỏi: "Công tử có bị thương không? Có cần gọi Tri Tuyết đến không?"

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng cẩn trọng.

Thế nhưng tiểu bệnh tử lập tức chấn động, giống như vừa mới tỉnh mộng, theo bản năng không ngừng giãy dụa.
Lại bị vòng tay của hắn kéo vào trong ngực.
Một lần nữa ngậm chặt môi.
Chiếu Sương lại gõ nhẹ cửa phòng hai cái: "...!Công tử? Người có ở đó không?"
Thẩm Diên ấp a ấp úng không phát ra tiếng, giãy giụa đẩy hắn ra.
Nhưng hắn chỉ cần một tay là đã khoá chặt hai cổ tay của Thẩm Diên, cố định ở sau lưng.
Tiếp đó, hắn ghé sát tai y thì thầm.
"Không phải nàng nghe hiểu sao, vậy ngươi cho nàng nghe kỹ một chút."
"Xem nàng có thể bước vào cứu ngươi không?"
—----
Chú thích:
(*) Đây là bài thơ Đường:
Ký Dương Châu Hàn Sước Phán Quan.
Tác giả: Đỗ Mục
Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều
Thu tận Giang Nam thảo vị (mộc) điêu
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.
Dịch Nghĩa:
Núi xanh mờ mờ nước xa xa Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác
Tại cầu Nhị thập tứ đêm trăng sáng
Người đẹp biết ở đâu nhờ dạy thổi sáo.
Dịch Thơ:
Núi mờ nước chảy xa xôi Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa Mà người dạy sáo bây giờ là đâu.
Bản dịch của Trần Trọng San.

- Dương Châu: giờ là huyện Giang Đô tỉnh Giang Tô.

- Nhị thập tứ kiều: còn có tên là Hồng Dược Kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô.

Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
—---
Gấu Gầy: cuối cùng cũng hôn rồi, tung bông ????.

Bình Luận (0)
Comment