Chương 45:
Ngày hôm sau, Vệ Toản tỉnh dậy sau cơn say trên giường của Thẩm Diên, mùi thuốc quen thuộc khiến hắn ngủ muốn ngủ nướng.
Hắn cũng không say đến quắc cần câu, ít nhất còn nhớ rõ mình đến chỗ Thẩm Diên làm loạn, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, sau đó rượu lên tới đầu, hắn ngửi được mùi thuốc trên người Thẩm Diên, liền thiếp đi.
Lúc tỉnh lại nhìn thấy Liên Nhi đang gấp khăn, đặt chậu nước sang một bên, nàng thấy hắn liền khúm núm hành lễ: "Tiểu hầu gia.
"
Hắn dừng một chút, nhớ tới thần sắc Thẩm Diên ôm lấy cổ hắn tối qua, không biết tại sao, cổ họng ngứa ngáy.
Tiểu nha đầu Liên Nhi ngơ ngác thò đầu nhìn hắn.
Hắn bỗng ho khan một tiếng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu mới nói: "Công tử nhà ngươi đâu?"
Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Đêm qua, công tử mang Tri Tuyết Chiếu Sương tỷ tỷ về trước rồi.
"
Vệ Toản vốn định nhấc người dậy, động tác liền dừng lại: "Tối qua về? Về? Về đâu?"
Liên Nhi bị hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, thật lâu sau mới mơ mơ màng màng nói: "Về! về Thẩm gia rồi, còn có thể về đâu được.
"
Vệ Toản sửng sốt hồi lâu.
Chợt nhớ đến tối qua, Thẩm Diên mượn hắn say rượu thăm dò hắn.
Trước đây thế nào, có phải chưa từng thích y.
Hắn trong cơn say, còn nghiêm túc giải thích, không phải không thích, chỉ là ta ngu ngốc.
Liền thấy Thẩm Diên trầm mặc một hồi, chậm rãi nói, thì ra đúng là chưa từng ở bên nhau trong mộng.
Không phải vì câu nói ngu xuẩn đó chứ?!
Vệ Toản nhất thời ngồi tại chỗ.
- Uống rượu hỏng việc! Uống rượu hỏng việc mà!
Hắn chợp lấy xiêm y rồi nhảy vội xuống giường.
+++
Người của thân tộc Thẩm gia đều tới kinh thành, chen chúc trong một tòa nhà, hiện giờ mạch nước ngầm bắt đầu chảy qua, tôi tớ qua lại, không một ai dám lớn tiếng.
Trong nội viện có một quý nhân của Thẩm gia.
Ngay cả tôi tớ cũng biết, Thẩm Diên đêm khuya đến thăm, cùng Thẩm lão gia nói chuyện một đêm.
Lúc bình minh.
Thẩm lão gia liền yêu cầu tất cả thân tộc đưa tiền, ói ra phần tài sản của thái gia từ mấy năm trước.
Bây giờ đám thân tộc Thẩm gia đều đồng loạt khóc lóc chửi rủa, ai ngờ tới kinh thành một chuyến, tiền đồ không có, lại phải đem dầu mỡ cạo trước một tầng.
Thẩm Diên nhấp một ngụm trà, cách cửa sổ, có chút mệt mỏi nhìn kẻ đến người đi, thấy người hầu bước đi nhẹ nhàng, liền nhịn không được cười một tiếng: "Trước đây những người này ở trước mặt ta, không phải như vậy đâu.
"
"Có thể thấy, ỷ thế hiếp người vẫn thoải mái nhất.
"
Chiếu Sương ôm kiếm đứng ở phía sau, không hài lòng nói: "Sự tình đã đàm phán xong, công tử cần gì phải tự mình trở về.
"
Thẩm Diên bĩu môi, nói: "Nếu ta không về, bọn họ lại kéo đến Hầu phủ làm loạn? Bọn họ xuất hiện trước mặt Vệ Toản còn chưa đủ sao?"
Ngày trước lúc Vệ Toản đi tòng quân, mỗi ngày bọn họ đều tới cửa quấy rầy Hầu phu nhân, y đã rất khó xử.
Bây giờ hắn đã trở về, nếu thật sự để những người này tới cửa, chỉ sợ mặt mũi y sẽ mất sạch.
Y vừa nhớ tới thần sắc nhìn thấy Vệ Toản như sợ bị ăn thịt của Thẩm lão gia, liền cảm thấy chán ghét khó xử.
Chiếu Sương nói: "Vậy cũng không cần phải chạy tới đây trong đêm, không màng gió lạnh.
"
Thẩm Diên rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Trong lòng ta không thoải mái, nên muốn người khác cũng phải khó chịu.
"
Nhất là Thẩm gia.
! !
Hôm qua vừa mới hồi phủ.
Vệ Toản vừa mới ra ngoài, bá phụ của y, Thẩm lão gia đã tha thiết mỉm cười hỏi cháu trai của mình, tiểu Hầu gia bây giờ đã có ai chưa?
Thẩm Diên trì trệ một chút, chỉ nói: "Thẩm gia cũng muốn có Hầu phu nhân? Suy nghĩ ngộ nghĩnh vậy?"
Thẩm lão gia lại cười nói: "Chính thất không được, nhưng thiếp thất thì có thể được.
"
"Chiết Xuân, tứ muội của con bây giờ đã đến tuổi thích hợp để hứa gả cho người ta.
"
Thẩm Diên nghe xong, không biết tại sao, lại bực mình tức giận.
Vì thế lạnh giọng: "Người người đều biết ta với tiểu Hầu gia không được hòa thuận, bây giờ lại đưa muội muội đến làm thiếp thất cho hắn, Thẩm Chiết Xuân ta trèo cao Hầu phủ, sẽ trở thành loại người gì trong mắt thiên hạ?"
"Nếu bá phụ muốn người khác ghê tởm ta, cũng không cần phải quanh co như vậy.
"
Thẩm lão gia nghe xong liền ngượng ngùng cười cười, nói: "Cháu suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn thân càng thêm thân mà thôi.
"
Thẩm Diên trong lòng chán ghét, miệng lưỡi lại càng sắc bén hơn: "Thẩm gia với Hầu phủ mà thân thiết cái gì? Bá phụ đếm kỹ xem, có ai họ Vệ không? Có ai coi trọng võ tướng không?"
"Năm đó Tĩnh An Hầu bị giáng chức đến Giang Nam, tìm tới cửa xin giúp đỡ, các người âi nấy đều phỉ nhổ một câu võ phu thô bỉ.
"
"Hôm nay ta thật không hiểu, cái gì thân càng thêm thân, là muốn gửi người đến trèo cao, hay muốn Thẩm Chiết Xuân ta trèo cao?"
Thẩm lão gia bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt vừa đen vừa đỏ, có lẽ không ngờ tới, tiểu bệnh tử mà lão nhiều năm không gặp, chẳng những lấy lại tinh thần, mà còn dựa vào Hầu phủ, ăn nói ngày càng mạnh miệng.
Lúc này mới nói: "Nếu cháu đã nghĩ như thế, vậy thì thôi.
"
Sau khi Thẩm lão gia rời đi, Thẩm Diên ngồi đó một hồi, liền hiểu được sự cay nghiệt của mình đến từ đâu.
Vệ Toản, thê thiếp.
Chữ nối liền chữ với nhau, liền cảm thấy phiền não.
Đêm qua Vệ Toản lại tới.
Vệ Toản say rượu, còn y thì không.
Thế mà lại trơ mắt để hắn hôn môi, cố ý hỏi hắn có cưới vợ hay không, Vệ Toản bảo y ôm hắn, y cũng ôm.
Y cố ý dụ dỗ để hắn thích mình, muốn ở trong mắt hắn, nhìn thấy hắn đối xử với mình thật khác biệt.
Vệ Toản đối xử với y càng khác biệt, y càng đắc ý, càng khinh cuồng.
Hắn vốn ghen tị với Vệ Toản, nhưng bây giờ lại giống như đem hết tâm can đặt lên người Vệ Toản, vì hắn mà vui, vì hắn mà buồn.
- Làm người ta không cam lòng.
Y tay ném sách lên bàn, lại hô một tiếng: "Chiếu Sương.
"
Chiếu Sương đáp lời.
Nàng thấy công tử nhà mình ỉu xìu nằm trên bàn, chỉ toát ra một đôi mắt xinh đẹp.
Chiếu Sương thấy y như vậy, sắc mặt cũng dịu đi, nhẹ giọng hỏi: "Người sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Diên đáp: "Không có.
"
Chiếu Sương lại hỏi: "Vậy là đang nhớ tới chuyện gì không vui?"
Thẩm Diên: "! ! "
Một lúc lâu sau mới hừ một tiếng: "Vệ Toản.
"
Chiếu Sương nghe vậy ngẩn ra, không khỏi bật cười, khẽ "Ừm" một tiếng.
Thẩm Diên rũ mắt, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, không cam lòng thôi.
"
"Rõ ràng hắn cái gì cũng có.
"
Người thân cũng tốt, bạn bè cũng được.
Tiểu Hầu gia như hắn muốn thứ gì, không phải đều có người mong muốn đưa đến trước mặt hắn sao, còn sợ hắn nhíu mày chê phẩm chất không đủ tốt.
Dựa vào cái gì muốn đoạt đi chút tâm tư này của y chút.
Tâm tình như vậy, so với ghen tị càng mờ mịt, không có cách nào mở miệng nói với Chiếu Sương, người y xem như tỷ tỷ.
Hơn nửa ngày mới ủ rũ nói: "Thôi, bây giờ ta cũng không cần hầu hạ, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, không bằng đi giúp Tri Tuyết nhìn xem bọn họ giao ra những gì, có đủ để bù đắp di sản của tổ phụ năm đó hay không.
"
"Nếu thích thứ gì, trực tiếp cầm lấy là được.
"
Chiếu Sương nói: "Ta không đi, Tri Tuyết đếm là được, bên cạnh người không có ai, ta lo lắng lắm.
"
Thẩm Diên chống cằm, chậm rãi nói: "Thẩm gia hiện giờ chắc là không có tâm tư hại ta đâu.
"
Thẩm gia mấy năm nay cũng không còn thịnh như xưa.
Mấy năm nay Hoàng đế Gia Hữu sa thải không ít quan văn dư thừa, muốn vào triều đình mà không cần thi cử càng ngày càng khó khăn.
Bây giờ bọn họ thấy y có chỗ dựa vững chắc, lại có hy vọng vào triều.
Chẳng những không có ý định hại y, còn phải dốc sức, lấy ra tiền tài để nâng đỡ y, dỗ dành y.
Tiền mới thật sự là thứ tốt.
Thật ra khi nhìn thấy thẩm gia gửi thư, y mới nhớ tới chuyện này.
Theo dự đoán trong mộng của Vệ Toản, sau khi Vệ Toản vào tù, Hầu phủ sẽ bị tịch thu.
Thẩm Diên y bất quá chỉ là một người khác họ, về sau lấy đâu ra tiền để khơi thông, cứu Vệ Toản ra, lại lấy đâu ra tiền luồn cúi, mua địa vị trong quân.
- Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là tài sản của tổ phụ.
Phần vốn nên cho phụ thân Thẩm Ngọc Cận của y, cho tới bây giờ chưa từng đến được tay y.
Cũng là một khoản tiền cực kỳ to lớn.
Kêu mấy người có tâm tư riêng của Thẩm gia gom góp tiền bạc, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, y lại sợ mất mặt, không muốn Thẩm lão gia đến Hầu phủ thêm một lần nào nữa.
Cho nên y tự mình tới đây.
Y với người Thẩm gia sống chung nhiều năm, nhiều ít nắm chắc nhược điểm của họ, bây giờ lại cáo mượn oai hùm ỷ vào gia thế của Hầu phủ.
Những người này một đồng bạc cũng không thể thiếu y.
Hầu gia với hầu phu nhân, hai người họ không biết ngày xưa y ở Thẩm gia học được bao nhiêu thủ đoạn, nên mới lo sợ đám người Thẩm gia leo lên đầu y, cho rằng y thật sự lương thiện thuần khiết, thậm chí muốn nhận y làm nghĩa tử.
Thẩm Diên nhắm mắt lại, hiện lên hình ảnh Vệ Toản thì thào hỏi y, hắn phải làm sao bây giờ.
Vệ Toản hôn y dưới ánh nến đỏ.
Còn có! !
Vệ Toản say rượu vụng về nói dối, nhưng căn bản không che giấu được.
Hai người trong mộng không có dây dưa với nhau.
Lời nói dối của Vệ Toản mỏng như tờ giấy.
Sự đắc ý của y cũng bởi vậy mà sinh ra.
Vệ Toản lấy cớ tình duyên trong mộng đối tốt với y, y liền tiếp nhận, dương dương tự đắc, chờ xem thế nào.
Hiện giờ lời nói dối đã bị vạch trần, nhưng y lại ngu xuẩn, thật sự động tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết tại sao lại lao vào lòng Vệ Toản.
Thẩm Diên nằm dài trên bàn, ảo não đến mức gần như muốn kéo sợi chỉ thêu ra khỏi cổ tay áo.
.
Một lúc lâu, y mím môi nói: "Chiếu Sương, ta buồn ngủ rồi, ngủ thêm một lát đi.
"
"Nếu có người của Thẩm gia tìm tới cửa, liền nói ta không gặp, chặn họ lại.
"
Chiếu Sương đáp "Vâng" một tiếng, không nhịn được cười.
- ngủ thì ngủ đi, làm gì đi ngủ mà cũng tức giận như vậy.
++++
Thẩm Diên ở trong phòng chợp mắt một lát, khi tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng người.
Y đẩy ra một khe cửa sổ nhìn, liền thấy bên ngoài có chừng hai mươi người.
Y nhìn kỹ, hình như đều là tôi tớ của Hầu phủ, mặt mày sắc lạnh, cả người sát khí.
Mấy thiếu gia Thẩm phủ bên trái không biết tại sao, bưng mấy chậu băng, nhức eo mỏi tay.
Bên phải Thẩm lão gia đang cố hết sức nâng từng chồng sách lên.
Người cầm đầu đám người kia ngồi xuống, chậm rãi cười nói: "Ngươi đã muốn người trở về đây ở, cũng không phải không được.
"
"Chỉ là Thẩm ca ca của ta ở Hầu phủ được nuông chiều từ bé, lạnh không được, nóng không được, không có sách cũng không được.
"
"Không thể vừa về nhà, liền bị các ngươi mài hỏng đi.
"
Thẩm lão gia kia còn muốn bán nụ cười, nói: "Tiểu Hầu gia nói sao! ! "
Vệ Toản không kiên nhẫn ngắt lời, nói với thiếu gia bưng chậu băng: "Nâng chậu băng cao lên một chút.
"
Vệ Toản nói chuyện hàm chứa vài phần ý cười và uy hiếp, hắn chậm rãi nói: "Bưng thấp quá, khí lạnh không lên tới trên được.
"
"Bên này cao quá, tính để Thẩm Chiết Xuân đông lạnh sao.
"
"Ngươi run cái gì, sợ ta kêu mấy người phía sau đánh ngươi sao?"
Thẩm Diên: "! ! "
Y vốn định đuổi người đi là xong, lại thấy trước cửa một mảnh hoang đường.
Không thể không đẩy cửa ra, vị tiểu Hầu gia Tĩnh An Hầu phủ kia, đang ngồi trước cửa phòng y.
Y phục tím thêu chỉ vàng, trâm ngọc bảo thạch vấn tóc, hiếm thấy hắn ăn mặc tiêu sái tôn quý như vậy, đang khoanh tay mà ngồi, trong ý cười lộ ra vài phần nguy hiểm, đem mấy người Thẩm gia ra đùa giỡn.
Y chợt nhớ tới lời Tấn Án đã nói.
Mấy năm trước, Hỗn Thế Ma Vương trong kinh thành chính là Tiểu Hầu gia Vệ Toản.
Lần đầu tiên y đến kinh thành trông thấy Vệ Toản.
Đó là dáng vẻ vừa hứng thú lại vừa ngạo mạn.
Lúc đó hắn ngồi trên tường, không kiêng nể gì khoanh tay đánh giá y.
Đánh giá từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
Làm như đang suy nghĩ, y có xứng với một tiếng "Thẩm ca ca" hay không.
- Ai ngờ bọn họ lại trở thành như ngày hôm nay.
Y vừa mới ra khỏi cửa một bước, liền nghe thấy một đám tướng lĩnh chấp tay hành lễ: "Thẩm công tử!"
Hơn hai mươi người đồng thời mở miệng, vừa tề chỉnh vừa hung dữ, làm mấy thiếu gia kia đều sợ muốn rớt chậu băng.
Thẩm Diên:! ! Hầu phủ rốt cuộc phô trương như vậy từ bao giờ.
Vệ Toản thấy y đã thức, liền ngồi đó chậm rãi nhìn y: "Tỉnh ngủ rồi à?"
Ánh mắt giao nhau.
Thẩm Diên chợt nhớ chuyện đêm qua, đầu ngón tay bất giác phiếm hồng, nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tiểu Hầu gia cong cong khóe môi, hợp tình hợp lý nói: "Theo ngươi về nhà đó.
"
Cọc không tìm trâu.
Trâu liền tìm cọc.
.
Chương 46:
Edit: Gấu Gầy
Khoảnh khắc Thẩm Diên chạm mặt Vệ Toản.
Cùng với niềm vui ẩn giấu là sự xấu hổ không thể giải thích được, giống như y đang bị lừa.
Người này đứng ở cửa bao lâu rồi, có phải đã sớm đoán ra hắn nhịn không được, giống như những cử chỉ luống cuống cùng tâm tư vụng về kia, đều bị tên khốn này nhìn thấy rõ ràng, âm thầm cười trong bụng.
Thẩm Diên vội vàng đóng cửa lại, ai ngờ Vệ Toản một tay chống đỡ..
Y lạnh giọng nói: "Ngươi định làm gì?"
Vệ Toản chống cửa cười nói: "Sao ngươi gặp ta như gặp ma vậy?"
"Mới bao lâu đâu, ta không ngờ ngươi chào đón ta như thế."
Thẩm Diên cười lạnh nói:
"Ngươi hiểu lầm rồi, vốn dĩ ngươi cũng không được chào đón."
Vệ Toản liền nhịn cười nói: "Được được được."
Lấy ra một hộp tròn nhỏ màu xanh nhạt, đặt vào lòng bàn tay y, nói: "Ta thấy ngươi bị muỗi chích, nên tới đưa thuốc cho ngươi... Ngươi thật sự định để ta đứng ở ngoài nói chuyện với ngươi sao?"
Thẩm Diên không nói nữa.
Thầm nghĩ, hắn vừa mới đón cô nương vào cửa, lại chạy tới lấy lòng, khá khen cho Vệ Nhị, không phong lưu đến chết không phải là hắn.
Không chừng hắn cố ý đến đây chê cười y.
Nhưng nhìn căn phòng tối om đối diện, cứ như vậy thả người về, y lại cảm thấy khó chịu.
Cân nhắc hồi lâu, mới không tình nguyện nói: "Vào đi."
Đèn trong phòng đã tắt, tối đen như mực, Thẩm Diên không kiên nhẫn, chỉ thắp một ngọn nến, lấy một ít thuốc mỡ, dựa vào trí nhớ bôi lung tung lên cổ.
Vệ Toản nói: "Không bôi được sao."
Y "Ờ" một tiếng.
Vệ Toản nhẹ nhàng vươn tay ra bôi giúp y.
Dưới ánh nến, Vệ Toản thật gần.
Thẩm Diên có thể nhìn rõ, người này lông mi thật dày, kế thừa một đôi mắt xinh đẹp của Hầu phu nhân, đen trắng rõ ràng, đuôi mắt nhướng lên, không nhìn người thì có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi chuyên chú nhìn ai, liền toát lên vài phần đa tình triều mến.
- Khiến người ta tâm phiền ý loạn.
"Bộp!"
Thẩm Diên hất tay Vệ Toản ra.
Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc y cho người này vào phòng làm gì, để hắn chê cười y sao?
Ngọn lửa buồn bực kia, vẫn âm ỉ cháy trong lòng.
Vệ Toản cười một tiếng, siết nhẹ ống tay áo y, nói: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi theo ta về đi."
"Lúc trước ta không nên lừa ngươi, là ta say rượu càn rỡ thô lỗ."
"Nếu ngươi muốn nổi giận với ta, thì đi về nhà cãi nhau, ngươi ở đây ta không yên tâm."
Thẩm Diên mím môi, nói: "Không liên quan đến mấy chuyện đó, ngươi muốn về thì tự mình về trước đi."
Vệ Toản nói: "Nếu ngươi muốn giữ tiền, ta để người ở đây trông coi, thiếu đồng nào ngươi cứ tìm ta mà hỏi."
- Nha đầu Tri Tuyết vô lương tâm kia.
Ngay cả chuyện này cũng nói với Vệ Toản.
Thẩm Diên càng nghẹn một cỗ tức giận, nói thầm: "Không cần, ta tự giữ tiền, ta thích sống ở đây, ta sẽ ở lại đây."
Tiểu Hầu gia liền nhướng mày, thăm dò nhìn y: "Thẩm Chiết Xuân, ta không tin ngươi không nhìn ra, đám người này nhìn ngươi như sói nhìn thịt."
Thẩm Diên lại cố tình hất cằm lên, nói với Vệ Toản: "Chỉ là một đám hề đang nhảy nhót mà thôi, tiểu Hầu gia đang coi ta quá vô hại."
"Tri Tuyết chỉ nói cho ngươi biết bọn họ khinh miệt ta, nhưng không nói cho ngươi biết, ta cũng từng trả thù."
"Hôm nay ngươi không thấy người thả rắn cắn ta đúng không?"
"Bây giờ hắn bị liệt, bị chính con rắn của mình cắn."
Tên kia nuôi mấy chục con rắn độc, có trưởng bối làm chỗ dựa, mỗi lần thấy y, đều cười sằng sặc.
Biết sau khi bị rắn cắn, y rất sợ rắn, lại cố ý dùng tiếng rắn hù dọa y.
Lâu ngày, y nghe thấy tiếng "Phì phì" đều muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Y bị dọa đến hoảng loạn, lòng cũng trở nên độc ác, tìm cách nhốt tên kia ở trong phòng, rồi thả rắn ra.
Ngày đó y khoá chặt cửa, nghe người bên trong đập cửa.
Toàn thân đều lạnh lẽo.
Thẩm Diên cố ý lạnh mặt nhìn Vệ Toản, ý vị thâm trường nói: "Vệ Toản, rắn độc không nhận chủ nhân."
"Bất luận ngươi nuôi nó ra sao, đến một lúc nào đó, nó sẽ cắn ngược ngươi một phát."
"Nên hận ngươi, nhất định phải hận ngươi."
Vệ Toản bật cười: "Thẩm Diên, ngươi như vậy, có giống rắn đâu."
"Ngươi cho dù chống đỡ tới chết, cũng chỉ là một con thỏ biết cắn người mà thôi."
Thẩm Diên nghẹn họng, hung tợn lườm hắn.
Vệ Toản dịu giọng: "Phải, lúc này ngươi còn khỏe, bọn họ không thể làm gì ngươi. Nhưng với tình hình của ngươi, Thẩm Diên, nếu ngày nào đó ngươi ngã bệnh, bọn họ sẽ lột da nuốt sống ngươi."
Kỳ thật trong lòng Thẩm Diên cũng biết rõ, Thẩm gia không phải là nơi có thể ở lâu.
Chỉ là lời nói trong lúc vội vàng, y nghĩ đến cô nương vào phòng Vệ Toản, sau đó nghĩ đến bộ dạng nhảy lên nhảy xuống, không có tiền đồ của mình, lạnh lùng nói: "Chuyện đó không cần ngươi quan tâm."
"Ta bị bệnh tự biết tìm Tri Tuyết trị bệnh, ngã xuống tự biết bò lên, cho dù ta chết, cũng có Chiếu Sương báo thù thay ta, không cần tiểu Hầu gia lo lắng cho ta."
"Phòng này ta nhường tiểu Hầu gia, ta tìm chỗ khác ngủ."
Y nói xong liền đứng dậy, phất tay áo muốn đi.
Nhưng Vệ Toản lại bắt lấy cổ tay của y.
Vệ Toản cũng bị y làm cho tức giận, hắn nhướng mày, giọng nói có phần nguy hiểm: "Thẩm Diên, rốt cuộc ta đã làm gì ngươi? Hay khiến ngươi khó chịu chỗ nào? Sao ngươi nhất định cứ phải hơn thua với ta?"
"Hôm nay nếu không nói rõ ràng, ngươi đừng nghĩ sẽ rời khỏi căn phòng này được."
Thẩm Diên vốn đã buồn bực đến phiền lòng, không muốn mở miệng.
Ai ngờ y càng im lặng, Vệ Toản càng không buông tay.
Thẩm Diên làm sao đấu lại hắn, dùng dằng với hắn đến nổi giận, cuối cùng nhịn không được thốt ra: "Ta không cam lòng được chưa?"
"Không cam lòng vây quanh ngươi giống như những người khác, như vậy cũng sai sao?"
Vệ Toản giật mình, hỏi: "Ai vây quanh ta?"
Thẩm Diên vừa nói, liền giống như không dừng lại được, nói đến bực dọc, hùng hổ dọa người: "Ngươi nên hỏi là, ai không vây quanh ngươi."
"Đúng rồi, Vệ Toản ngươi từ nhỏ đã có vận khí tốt, muốn cái gì có cái đó, ai thấy ngươi đều thích."
"Tiểu thư khuê các trong kinh đều muốn gả cho ngươi, Thẩm lão gia muốn đưa thiếp thất cho ngươi, cô nương cũng đưa đến tận phòng ngươi, ngươi còn hỏi ai vây quanh ngươi?"
"Ngay cả ta bây giờ, chẳng phải cũng vây quanh Vệ Toản ngươi sao? Đứng ở ngoài cửa chê cười ta, bộ vui vẻ lắm sao? Đưa đến cho ta một hộp thuốc, khuấy động lòng ta không được bình yên, ngươi hài lòng chưa?"
"Vệ Toản, ta muốn hỏi một câu, dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì ngay cả ta cũng muốn......"
Thẩm Diên nói liên miên, mới nhận ra có gì đó không ổn.
Liền oán hận cắn môi, không nói nữa.
Nhưng đã muộn.
Vệ Toản nghe từng câu từng lời, khóe môi dần cong lên.
Hắn thuận theo hỏi: "Ngay cả ngươi cũng cái gì?"
Thẩm Diên cắn môi không nói.
Vệ Toản không nhịn được cười thầm, đôi mắt đa tình gần như biến thành trăng lưỡi liềm, nói: "Thẩm Chiết Xuân, hóa ra Thẩm lão gia muốn đưa thiếp thất cho ta."
"Dáng vẻ thế nào, ngươi đi xem rồi sao?"
Thẩm Diên nghe xong nóng giận, giãy giụa muốn đi.
Bị Vệ Toản kéo cổ tay lại.
Cả người liền ngã vào lòng hắn, bị hắn ôm chặt.
Y nghe thấy Vệ Toản cười bên tai mình, nhẹ giọng nói: "Ta không phải đùa giỡn với ngươi, vừa rồi ta không có ở trong phòng, làm sao biết bọn họ tặng ta cái gì."
"Căn phòng mà Thẩm gia dọn sẵn cho ta, ta cũng không dám ở, ngay cả một người cũng không giữ lại, huống chi là một cô nương, Thẩm lão gia ngủ luôn ở đó cũng được."
"Ta vừa trở về Hầu phủ một chuyến...... "
Hắn chỉ vào hộp thuốc mỡ, nói: "Cái này ta xin của mẫu thân, ngươi nhìn kỹ một chút."
Thẩm Diên nghe vậy, đầu ngón tay cứng đờ.
Ở trong lòng hắn nhìn hộp thuốc đang bị lật ngược.
Lúc này mới nhớ ra, thuốc mỡ này đúng là Hầu phu nhân rất hay dùng.
Nhất thời như bị sét đánh.
Đầu ngón tay bắt đầu run rẩy.
Nhớ tới cử chỉ vừa rồi của mình, còn có một loạt câu nói liên miên, hận không thể tự đập đầu chết.
Y lại nghe thấy Vệ Toản nói: "Nếu ngươi không tin, ta có thể nhờ Tùy Phong đến làm chứng, ta chưa từng bước vào cửa phòng đó dù chỉ một bước..."
Thẩm Diên từ đầu đến chân, ngay cả vành mắt cũng đều đỏ lên, không dám nhìn thẳng Vệ Toản.
Vệ Toản hỏi: "Tin ta chưa?
Thẩm Diên: "......"
Thẩm Diên gần như muốn xé toạc ống tay áo của mình, y không giãy giụa nữa, thật lâu sau mới cúi đầu nói: "Vệ Toản."
Vệ Toản khẽ "Ừ" một tiếng.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu bệnh tử, trái tim không khỏi mềm nhũn - - tiểu bệnh tử đang gắt gao nắm chặt ống tay áo, lỗ tai đỏ như quả táo, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chân mày nhíu lại, vành mắt đỏ lên.
Thật sự thành thỏ con rồi.
Thẩm Diên có chút run rẩy, thật lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình: "Tiểu Hầu gia cái gì cũng có, không thể buông tha ta sao?"
"Ta ở Hầu phủ ngày nào sẽ đố kỵ ngươi ngày đó, sẽ mãi không cam lòng."
"Nếu ta rời đi, không đối mặt mỗi ngày với ngươi nữa, có lẽ...... sẽ không khó coi như vậy."
Y nói xong lời này, dường như đã cam chịu.
Vệ Toản nhìn y hồi lâu, khẽ cười một tiếng.
Mở miệng nói: "Không buông."
Hắn vất vả lắm mới khiến cho tiểu bệnh tử động lòng, làm sao có thể thả người đi được."
Cho dù biết động lòng sẽ tra tấn Thẩm Diên, hắn vẫn quyết tâm làm kẻ xấu.
Thẩm Diên liền run lên trong lòng hắn.
Hắn dịu dàng nói: "Thẩm Chiết Xuân, ta không thấy ngươi khó coi, còn vui vẻ muốn ngươi ghen tuông trách móc ta."
"Chuyện nghĩa huynh, cũng tùy ý ngươi."
"Chỉ là ngươi không được phép rời khỏi Hầu phủ."
Thẩm Diên âm thanh có chút khàn khàn: "Sao vậy, Tiểu Hầu gia còn muốn đánh gãy chân ta sao?"
Vệ Toản khẽ cười bên tai y: "Nếu ngươi nhất định phải đi, ta sẽ đi tìm mẹ ta cáo trạng."
"Nói chúng ta đã hôn, ôm, ngủ chung giường, ngươi lại muốn bội tình bạc nghĩa với ta."
"Nói ta đã hứa với ngươi, nếu không thể cưới ngươi vào nhà, ta sẽ tuyệt thực tới chết."
Thẩm Diên lập tức ngẩng đầu đỏ lên, tức giận không kềm được trừng hắn: "Vệ Toản, ngươi có còn biết xấu hổ hay không?"
Hắn mỉm cười, nhíu mày nói: "Ngươi có thể thử."
"Thẩm Chiết Xuân, không phải ta chưa từng vô lại."
Hắn gắt gao ôm chặt eo Thẩm Diên, đầu ngón tay lướt qua tay áo của y.
Trên tấm lụa mùa hè mỏng manh, là từng khóm phong lan xanh thẫm, đã bị Thẩm Diên nắm chặt không thành hình.
Vệ Toản đương nhiên biết nguyên nhân mẫu thân chọn cho y bộ y phục này.
Phong lan thuần khiết, tôn lên khí chất của Thẩm Diên.
Đáng tiếc sự dịu dàng của Hầu phủ, cái ôm của hắn, ngay cả bộ xiêm y này, đều giống như lao tù tra tấn Thẩm Diên.
Thẩm Diên ở trong lòng hắn, đã xấu hổ đến phát run, tức giận đến phát run.
Y bắt lấy cánh tay của hắn, hung tợn cắn đến ra máu.
Vệ Toản cười cười, rũ mắt hôn lên đỉnh tóc Thẩm Diên.
Sự tham lam và chiếm hữu đan xen trong ánh mắt.
Giống như một con thú.
Vệ Toản mỉm cười thở dài: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi phải làm sao đây?"
Thẩm ca ca của hắn.
Ghen tỵ như lửa, quân tử như lan.
Sao lại cố tình trêu chọc một tên khốn kiếp như hắn chứ.
-----