Chương 48:
Khi Vệ Toản tỉnh lại vào ngày hôm sau, trời đã sáng.
Vết răng Thẩm Diên cắn trên cánh tay vẫn còn.
Đêm qua y oán giận hắn, cắn hắn rất lâu, sau đó lại bắt đầu cãi nhau với hắn.
Ầm ĩ suốt đêm, hắn lấy chăn cuộn y lại, ôm y ngủ.
Bây giờ thức dậy, chăn cuộn đã tung ra, người nằm trong lòng hắn.
Thật kỳ lạ, cả đêm hắn ngủ say như chết, ngay cả xương cốt cũng muốn lười.
Hắn vừa động đậy, đuôi chân mày của tiểu bệnh tử cũng chuyển động theo.
Hắn cười hỏi y: "Tỉnh rồi?"
Thẩm Diên không lên tiếng.
Chỉ nhắm chặt mắt, hiển nhiên là hy vọng Vệ Toản có thể tự mình rời giường.
Khuôn mặt y đẹp như hoa đào căng mọng, đáng yêu không thể tả, khiến lòng người mềm nhũn.
Vệ Toản nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên má y.
Da dẻ mềm mại.
Mùi thuốc của y cũng câu người.
Không thấy động tĩnh, hắn lại mổ một cái.
Mắt thấy sắp hôn lên môi.
Thẩm Diên không thể nhịn được nữa, bất ngờ mở mắt, gọi hắn: "Vệ Toản!"
Vệ Toản nhịn cười nói: "Không giả vờ nữa à?"
"Ngươi còn giả bộ, ta sẽ cho rằng ngươi đang muốn lừa ta hôn ngươi."
Điều này không thể chấp nhận được.
Hắn vừa nói xong, tiểu bệnh tử lập tức hạ mi mắt cười lạnh một tiếng: "Tự mình đa tình."
Vệ Toản hàm chứa ý cười: "Hửm?"
Trong âm thanh có vài phần uể oải khàn khàn.
Khiến người ta không kìm lòng được, vành tai ửng hồng.
Vệ Toản nói: "Thì ra là ta tự mình đa tình."
"Những gì tối qua ngươi nói, hình như không phải như vậy."
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhất là nếu hắn cảm thấy hứng thú.
Nghe qua một lần, có thể nhớ rõ.
Lập tức chậm rãi thuật lại lời nói tối qua của Thẩm Diên:
"Vệ Toản ngươi từ nhỏ đã có vận khí tốt, muốn cái gì có cái đó, ai thấy ngươi đều thích, dựa vào cái gì ngay cả ta cũng muốn......"
Ngay cả giọng điệu có chút tức giận xấu hổ của tiểu bệnh tử, hắn cũng bắt chước rất giống.
Còn chưa nói xong, Thẩm Diên đã che miệng hắn lại.
Hôm qua trong phòng tối om, hắn không nhìn rõ dáng vẻ xấu hổ phẫn nộ của tiểu bệnh tử, sáng nay có thể nhìn kỹ một lần.
Vệ Toản đã sớm mở cờ trong bụng.
Thẩm Diên sáng sớm đã bị hắn làm cho tức giận đến thẹn quá hóa giận, y đè chặt môi hắn lại, thật lâu mới buông ra.
Nhưng lại cố ý làm ra vẻ mặt lạnh lùng cao cao tại thượng, nói: "Vệ Toản, ngươi đừng tưởng đã chiếm được ta.
Sau này ngươi tránh xa ta ra, đừng hòng tiếp tục quấy nhiễu ta nữa."
Vệ Toản bật cười, đầu ngón tay cuộn một lọn tóc của y nói: "Chuyện đó không phải do ngươi quyết định."
"Nếu không......!Ngươi đi tìm cha mẹ ta cáo trạng đi."
"Thẩm Chiết Xuân, chuyện này không phải ngươi giỏi nhất sao, ngươi đi tìm mẹ ta khóc lóc, nói ta nửa đêm chui vào phòng khinh bạc ngươi."
"Ngươi yên tâm, người nhất định sẽ đứng về phía ngươi, đánh ta một trận."
Thẩm Diên sao có thể thật sự đem chuyện này nói ra trước mặt cha mẹ hắn, khiến Hầu phu nhân lo lắng được chứ.
Nghe vậy hung hăng trừng hắn, sau đó xoay người lại, tức giận cúi đầu không nói lời nào.
Thấy Thẩm Diên như vậy, Vệ Toản lại cảm thấy có chút hối hận.
Hắn đúng là không có tính người, khi dễ Thẩm Chiết Xuân không nơi nương tựa, chỉ nhớ tới Hầu phủ.
Nếu Thẩm gia đối đãi với Thẩm Diên có một phần chân tình, hoặc cha mẹ Thẩm Diên vẫn còn, thì làm sao tới phiên hắn bức bách y như vậy.
Lúc này lại quay qua, ôm người thấp giọng thì thầm: "Ta nói đùa thôi, Thẩm án thủ, ta có thể làm gì ngươi chứ? Lâu như vậy rồi, ta có khi nào thật sự bắt nạt ngươi chưa, không phải lần nào cũng cho ngươi trừng trị ngược lại sao?"
Còn nói: "Thẩm ca ca, ta rất thật lòng."
"Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là tốt rồi, chuyện sau này, chúng ta từ từ đối mặt."
Đôi khi hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Thẩm Diên.
Hắn ngồi trên đầu tường, nhìn y giống như con mọt sách nhỏ, mang theo một xe binh thư, dọn vào trong Hầu phủ.
Hầu phu nhân vừa vào cửa đã gọi hắn xuống, để cho hắn nhận người.
Lúc đó hắn nhảy xuống.
Nhìn gần mới giật mình.
Tiểu bệnh tử dung mạo đẹp như tranh, áo xuân mềm mại, dây buộc tóc khẽ bay trong gió, trong một khoảnh khắc, đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đẽ.
Chỉ là y ốm yếu, dễ bị người ta bắt nạt.
Hầu phu nhân cười nói: "Đây là Thẩm ca ca của con, lớn hơn con hai tuổi, gần đây thân thể không khoẻ, con gọi một tiếng, sau này không được khi dễ người ta."
Tiểu bệnh tử này lớn hơn hắn sao? Rõ ràng nhìn nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Khi đó hắn ôm ngực, nhìn y từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới gọi qua loa một tiếng: "Thẩm ca ca."
Tiểu bệnh tử liền nở nụ cười nhu thuận, ngại ngùng cúi đầu.
Hắn khi đó nghĩ thầm, có phải nên nói một câu, sau này trong Quốc Tử Giám nếu có người khi dễ ngươi, ngươi cứ nói với ta.
Nhưng lời này nghe cũng quá ngu xuẩn.
Thầm nghĩ có gì để nói chứ, sau này đối tốt với y là được.
Ai ngờ sau này, lại không đối xử tốt với y nữa.
Hắn đang suy nghĩ một hồi, thấy Thẩm Diên mím môi tức giận, trong lòng lại động tâm tư khác.
Chút tâm tư xấu xa này, lập tức biểu hiện trên thân thể.
Lúc đầu hắn không nhận ra, Thẩm Diên chợt trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi gọi hắn: "Vệ Toản."
Hắn mới buông y ra, quẫn bách nói: "Đây không phải là...!sáng sớm."
Tuổi trẻ khí thịnh thường hay như vậy, người trong lòng lại nằm bên cạnh, muốn hắn tâm không loạn, thật quá khó khăn.
Vì thế mới hung hăng nổi dậy.
Thẩm Diên theo bản năng quát: "Ngươi......!Ngươi đi ra ngoài."
Vệ Toản cười khẽ, nói: "Ta cứ ra ngoài như vậy sao? Thẩm Chiết Xuân, ngươi thật hào phóng."
Đây là Thẩm gia, bên cạnh còn có một cô nương được Thẩm lão gia đưa tới.
Hắn cứ như vậy đi ra ngoài để cho người khác nhìn, thiệt thòi ra sao, tiểu bệnh tử cũng nghĩ ra được.
Cả căn phòng trở nên nóng hổi, Thẩm Diên hồi lâu không nói nên lời.
Y ra vẻ quân tử, đứng thẳng dậy, có phần chật vật nói: "...!Vậy ta ra ngoài."
Vệ Toản nhịn cười, nhìn Thẩm Diên đứng dậy không dám nhìn nghiêng, cẩn thận muốn đi vòng qua thân thể hắn, nhưng lại bị hắn nắm lấy tay.
Vệ Toản nói: "Thực ra, ngươi không ra ngoài cũng được, con người ta không biết xấu hổ."
Thẩm Diên cười lạnh nói: "Ta xấu hổ thay ngươi."
Vệ Toản bật cười, vẫn không buông tay.
Thẩm Diên nhíu mày, cố gắng trấn định nhìn hắn: "Ngươi còn muốn gì nữa?"
Vệ Toản nhìn Thẩm Diên hồi lâu, đứng dậy, khẽ hôn lên môi y: "Chỉ là...!đầu óc nghĩ tới chuyện đó."
Tay Thẩm Diên lập tức nắm chặt ga giường.
Vệ Toản nói: "Khoác thêm áo rồi hả ra ngoài, lúc này còn hơi sương, đừng để cảm lạnh."
Thẩm Diên ra vẻ bình thản, vội vàng mặc áo lụa, lại phủ thêm một bộ áo bào mỏng manh.
Y không muốn lộ ra bối rối, liền tận lực ăn mặc chậm rãi, không hề lộn xộn, thậm chí còn không quên thắt dây áo.
Khi sắp đóng cửa, ma xui quỷ khiến, lại quay đầu nhìn.
Cách màn lụa dày đặc, y đối diện với ánh mắt của Vệ Toản.
Ánh mắt đã ở sau lưng nhìn kỹ y từ lâu, xâm lược y từ lâu, ánh mắt hàm chứa ý cười ác liệt.
Thẩm Diên nghe thấy tiếng cười trầm đục của Vệ Toản.
Y cảm nhận được hơi thở dục vọng bị đè nén của hắn.
Là hơi thở hoàn toàn tương phản với mùi thuốc nhạt nhẽo đắng chát quấn quanh người y.
Nóng bỏng, hung hăng, tuỳ tiện và ướt át.
Khiến người ta tâm loạn như ma.
Y cố gắng mặt không biến sắc đóng cửa lại, giấu tất cả mọi thứ phía sau mình.
+
Đến buổi chiều khi trở lại Tùng Phong viện, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra vẻ ảo não của Thẩm Diên.
Khuôn mặt y đen đen hồng hồng, tự nhốt mình trong thư phòng đọc binh thư.
Chiếu Sương bưng cơm bước vào, y cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu nói: "Để đó đi."
Chiếu Sương liền nói: "Điểm tâm buổi trưa bưng tới người còn chưa ăn."
Thẩm Diên lẩm bẩm: "Không ăn nữa."
Bộ dáng rầu rĩ kia, cũng không biết đang phân cao thấp với ai.
Chiếu Sương thấy vậy nhẹ nhàng đi tới, nhìn y không chớp mắt.
Đây là muốn nói chuyện với y.
Thẩm Diên đặt sách xuống, thở dài.
Chiếu Sương hỏi y: "Người không đồng ý làm nghĩa tử, Hầu phu nhân giận rồi?"
Thẩm Diên lắc đầu nói: "Dì không có giận."
Chẳng những không giận, thậm chí còn ôn nhu vỗ về đỉnh đầu của y, cười nói: "Ta còn sợ là chúng ta dọa con sợ tới mức không dám về nhà."
"Chúng ta ở chung một phủ, có cái gì không thể nói chứ, con không muốn thì không muốn, Chiết Xuân có quyền quyết định mà."
Thẩm Diên khi đó cẩn thận ngồi phía dưới Hầu phu nhân, đầu rũ xuống giống như một con chó nhỏ bám người.
Thật lâu sau mới nói một câu: "Dì, con xin lỗi."
Hầu phu nhân vỗ nhẹ y một cái, giả bộ buồn bực nói: "Xin lỗi cái gì, con không đồng ý, chẳng lẽ chúng ta sẽ không thương con nữa sao?"
"Chúng ta ở trong mắt con chỉ vậy thôi à?"
Y cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: "Không phải."
Hầu phu nhân vừa cười vừa nói: "Không sao, nếu Thẩm gia thật sự không cần con, thì cứ để Toản Nhi ra mặt thay con vậy."
"Ta thấy cách của Toản nhi rất tốt, sau này ai muốn cướp Chiết Xuân nhà ta thì cứ để Toản nhi đi theo, ta xem ai chịu được ma đầu nhà ta."
Lại là Vệ Toản.
Bây giờ Thẩm Diên vừa nghĩ tới hai chữ này, tâm tư liền rối bời.
Sắc mặt tối sầm.
Chiếu Sương thấy y như vậy, vội hỏi: "Không phải Hầu phu nhân, vậy chỉ có thể là tiểu Hầu gia."
Thẩm Diên nói thầm: "...!Luôn là hắn sao?"
Chiếu Sương "Ừm" một tiếng, nói: "Công tử nếu phiền lòng, hơn phân nửa đều vì tiểu Hầu gia."
Thẩm Diên càng phiền.
Y theo bản năng tự nói với mình, không phải vì Vệ Toản nên y mới không đồng ý làm nghĩa tử Hầu gia đâu.
Nhưng sau này phải làm sao đây?
Y đi không được, lại không cam lòng nhận thua.
Vệ Toản gần như đã chặn hết đường lui của y.
Đáng đời y lắm, là y muốn Vệ Toản phải phục tùng làm theo ý mình, nào ngờ cuối cùng lại bị Vệ Toản thu phục, ngốc nghếch vây quanh làm tôi tớ cho tiểu Hầu gia hắn.
Y nghẹn một hơi, không phun ra được.
Một lúc sau, mới cúi đầu nói: "Có một người......!Không, một chuyện."
"Ta có lẽ có thể tiếp nhận, nhưng lại không muốn tiếp nhận, nếu ta cứ tiếp nhận như vậy, ta sẽ rất bực bội."
Nói như vậy một hồi, nghe muốn mê sảng.
Chiếu Sương lại mỉm cười.
Chiếu Sương lớn tuổi, ngày thường luyện kiếm tập võ, luôn có dáng vẻ của một tỷ tỷ ổn trọng, luôn chăm sóc bảo vệ mọi người.
Lúc nàng cười rộ lên lại có chút ngọt ngào.
Khiến người ta không thể giận.
Thẩm Diên mặc dù nghi ngờ nàng chê cười mình, cũng chỉ "Ài" một tiếng.
Chiếu Sương cười nói: "Công tử có thể tùy hứng một chút, thuận theo tâm ý của mình là được."
"Vui vẻ cũng được, ghen tị cũng được, là thù hay bạn, công tử muốn thế nào, thì cứ làm thế đó."
Thẩm Diên không nói lời nào, nghĩ thầm, là địch hay bạn cũng đều không phải.
Tiểu Hầu gia là muốn cùng y đoạn tụ.
Chiếu Sương nếu hay được, không biết có còn nói vậy hay không.
Cách một lát, Chiếu Sương lại nhẹ giọng nói: "Công tử trở về Hầu phủ, ta kỳ thật còn có chút cảm tạ tiểu Hầu gia."
Thẩm Diên nghe vậy có chút không vui: "Sao ngươi cũng bị hắn xúi giục."
Chiếu Sương cười nói: "Ta chỉ muốn công tử vui vẻ."
"Ta thà thấy công tử tức giận phiền não, cũng không muốn thấy công tử bất an lo lắng."
"Lúc ta học kiếm, công tử dạy ta phải tùy tâm tùy tính, hôm nay......!sao người lại quên."
Tùy tâm tùy tính.
Y chợt nhớ tới ánh mắt của Vệ Toản.
Dã tính khó thuần, không kiêng nể gì, chứa đầy dục vọng thiêu đốt người ta.
Y cúi đầu, rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.
Không cam lòng, không muốn tiếp nhận.
Dựa vào cái gì mà Vệ Toản lại không thể cúi đầu xưng thần với y..
Edit: Gấu Gầy
Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã kết thúc, mấy ngày nữa kinh thành trở lạnh, là đến lúc vào học kỳ mới của Quốc Tử Giám.
Vụ cháy núi nhờ đám người Chiêu Minh Đường khoe khoang, tung tin đồn khắp nơi, nên trong kinh thành không ai là không biết, từ Vệ Toản dùng tay xé nát tên thống lĩnh như thần, đến Thẩm Diên hô mưa gọi gió rải đậu thành binh, vô số thủ đoạn đã được thêu dệt.
Truyền thuyết về Vệ Toản ở kinh thành đã quá nhiều.
Ai ngờ lần này nghe nhầm đồn bậy, Thẩm Diên lại nổi danh.
Hắn vài lần đi trà lâu, đều nhìn thấy tiểu bệnh tử kia lặng lẽ ngồi phía sau bình phong, nghe chuyện rải đậu thành binh hư vô mờ mịt kia, môi hơi nhếch lên, lại sợ người ta nhìn thấy, cố gắng đè khóe môi xuống.
Đến khi phu nhân giao du kết bạn, nhắc tới Thẩm Diên, vẻ mặt ôn nhu, gọi y ra cho mọi người gặp mặt.
Tiểu bệnh tử lại khiêm tốn ấm áp, làm bộ làm tịch nói: "Trong kinh lại có tin đồn như vậy sao? Con chưa từng nghe nói."
"Chắc là mọi người nói đùa mà thôi."
Mọi người liền lần lượt khen y khiêm tốn nho nhã, tuổi trẻ anh tài.
Vệ Toản khoanh tay đứng nhìn, nhịn cười vô cùng gian nan.
Ngay cả mấy lần tiến cung sau đó, Vệ Toản cũng bị Hoàng đế Gia Hữu rủ rê đánh cờ nói chuyện phiếm, quả nhiên chỉ muốn hỏi han về chuyện kinh thành đồn đãi, cùng với biện pháp dùng lửa dập lửa của Thẩm Diên.
Hắn cười nói: "Trong sử sách, Lý Lăng cũng dùng qua biện pháp này, đốt lau sậy để dập tắt lửa."
"Chỉ là rất ít người có thể nghĩ đến cách này, hơn nữa muốn lợi dụng địa hình đường núi, hướng gió thuận lợi, ra quyết định và thi triển việc này trong lúc cấp bách, quả thật rất khó."
Hoàng đế Gia Hựu nghe xong, bùi ngùi nói: "Thẩm Chiết Xuân, chỉ tiếc thân thể yếu ớt, nếu không đúng là tướng tài."
Lúc này không có người ngoài, Vệ Toản không để ý gì hết, chỉ nói: "Cho dù y không bò dậy nổi, cũng là một tướng tài."
Hoàng đế Gia Hữu cười nói: "Tiểu tử ngươi coi trọng một người như vậy, thật là hiếm thấy."
Một lát sau, dường như lại nhớ ra điều gì, nói: "Ta nghe nói ngươi vì hắn, thiếu chút nữa còn dọn đến Thẩm gia?"
Vệ Toản lẩm bẩm: "Sao cha ta chuyện gì cũng truyền tới tai người hết vậy, lưỡi dài ghê."
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế Gia Hựu đã vỗ một cái vào gáy hắn: "Nói dám nói phụ thân ngươi như vậy?"
Vệ Toản cười nói: "Được được được, Thánh thượng và cha ta cùng chung một hội, ta đúng là được nhặt về mà."
Hoàng đế Gia Hữu liền bật cười.
Trùng hợp Vệ hoàng hậu đến, ông chỉ vào hắn cho Vệ hoàng hậu xem: "Nàng xem, nàng xem."
"Tính tình Thao Vân ngày càng nóng nảy kỳ quái, không phải đều tại nó chọc tức giận sao?"
Vệ hoàng hậu cũng cười, sai người đặt một đĩa điểm tâm trước mặt hắn, nói: "Mau ăn đi, ít nói lại chút."
Vệ Toản cũng không khách khí, ăn điểm tâm, dùng bữa trưa, trò chuyện với Vệ hoàng hậu một hồi lâu, sau đó thấy Hoàng đế Gia Hữu có công vụ, liền cáo lui.
Cũng chính lúc này, Lương thị vệ tiến vào bẩm báo: "Hiện giờ người bị Kim Tước Vệ giam giữ, thân phận đã điều tra rõ."
Vệ Toản dừng lại.
Hắn hỗ trợ điều tra chuyện này, Lương thị vệ không vòng vo, trực tiếp nói: "Người này không phải người Tân, là người Kỳ, là một trong những người mã phó mà An vương mang theo lúc làm con tin, tên là Diệp Mẫn, sau khi đến Tân quốc, bị sung làm nô bộc cho người Tân, gọi là Diệp Tả Tác Liễu Dạ."
"Khi An Vương đi Tân quốc, mang theo mấy chục người, nhưng khi trở về, chỉ mang về vài người, người này cũng không nằm trong số đó."
Dứt lời.
Cung thất rường cột chạm trổ chợt lạnh đi vài phần.
Hoàng đế Gia Hữu đang vùi đầu trong tấu chương, thần sắc dừng lại.
Hồi lâu sau, dùng ngón tay nhéo nhéo sống mũi mình, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Chuyện này trước tiên bí mật điều tra tiếp...... Tạm thời không thể tiết lộ với người khác."
Vệ Toản và Lương thống lĩnh đều đáp "Vâng".
+
Sắc trời chạng vạng.
Thẩm Diên nửa nằm trên giường, yên lặng đọc vài trang sách.
Thứ này y mượn từ tiến sĩ của Quốc Tử Giám, là một văn thư đã rất lâu rồi.
Khi đó An vương còn là thiếu niên, lúc quốc gia gặp nạn liền viết một sớ tấu, giao cho Tiên đế.
Đại ý nói mình thân là trưởng tử, mấy năm qua không biết bách tính khổ sở, chỉ biết văn hoa chơi chữ, khoe khoang đạo lý, để cho biên quan thất thủ, bách tính lưu lạc.
Nhị đệ tuy còn trẻ, không khéo léo, nhưng có tài điều hành, hiểu rõ dân sinh, có lòng chấn hưng đất nước, lấy lại an bình.
Trong lời nói, có ý muốn muốn nhường vị trí người thừa kế cho Hoàng đế Gia Hữu.
Dù sao lúc ấy đi Tân quốc làm con tin, có thể trở về hay không cũng rõ, tâm trạng của Tiên đế cũng không tốt.
Công văn này không tính là bí mật, Thẩm Diên đọc từng chữ từng chữ, thực sự có vài phần tuổi trẻ hăng hái.
Ăn lộc của dân, vì dân chịu chết, còn biết nói gì nữa đây.
Năm đó người có thể nói ra lời như vậy, sau khi về nước nguyện giấu tài, một lòng cầu đạo, hiển nhiên là đang cố ý nhượng bộ, tư thái thân phận đều rất đúng mực.
Hoàng đế Gia Hựu tất nhiên không muốn nghi ngờ huynh trưởng của mình.
Chỉ sợ đại sự của Vệ Toản không thể thành.
Bên cạnh trang sách này còn có một phong thư, y nhìn một lát, chợt nghe bên ngoài có người tiến vào, liền kẹp vào trong trang sách.
Khi cuốn sách vừa đóng lại, tiểu Hầu gia cũng vừa vặn mở cửa bước vào.
Hắn ngày thường đều mặc thường phục, lúc này mới từ trong cung bẩm sự trở về, ngay cả xiêm y cũng không thay, trên người mặc quan phục thế gia, đầu đội kim quan, hông đeo túi cá*, nổi bật khí chất tôn quý anh tuấn, khiến người ta nhức mắt.
Vệ Toản ngồi xuống, rót nửa ấm trà thảo dược. Hắn cởi y phục bên ngoài ra xong, mới nhẹ nhàng thở ra: "Ngạt thở chết đi được."
Lại thò đầu hỏi Tri Tuyết: "Hôm nay ăn gì, có tôm càng xanh cuốn không?"
Tri Tuyết từ sau chuyện Thẩm gia, rất thân thiết với Vệ Toản, vui vẻ đáp: "Có."
Vệ Toản lại hỏi: "Có bột hồng tẩm mật không?"
Tri Tuyết cười nói: "Để ta bảo phòng bếp làm cho ngài."
Thẩm Diên đang ngồi bên cạnh bàn, thấy người này giống như trở về phòng mình, không khỏi tức giận.
Thật ra, Vệ Toản khi quen biết mọi người, đều có chút tùy hứng, nhưng y lại nghĩ khác.
Nhất thời nghĩ, hắn đang được nước lấn tới sao?
Tri Tuyết rõ ràng là thị nữ của y, Tùng Phong viện cũng là địa bàn của y, sao giống như Vệ Toản vừa bước vào đã đổi chủ vậy.
Thẩm Diên lạnh giọng: "Tiểu Hầu gia vào cung, một miếng cơm cũng không có là sao, nhất định phải tới chỗ ta đòi ăn."
Vệ Toản cười nói: "Trong cung có cơm, chỉ là ta còn bận nín thở chờ Lương thị vệ vào báo chính sự, ăn hai miếng đã gác đũa xuống rồi."
Thẩm Diên nghe tới chính sự, mới tạm thời dằn tính nóng.
Mấy ngày nay, bọn họ bí mật dẫn dắt Lương thị vệ điều tra đến An vương. Nhất là văn thư xuất biên quan, còn ghi lại đặc điểm tùy tùng An Vương mang theo năm đó.
Theo lý vốn không thể tra ra, nhưng lúc Thẩm Diên đi chỉ giáo trận pháp, thần không biết quỷ không hay nói một câu, Lương thị vệ nghe vậy mới đi thẩm tra đối chiếu.
Thẩm tra đối chiếu xong, lập tức lộ ra chân tướng.
Vệ Toản hôm nay tiến cung cũng vì chuyện này.
Thẩm Diên hỏi hắn: "Thánh thượng phản ứng thế nào?"
Vệ Toản lắc đầu, cười nhạt: "Hạt giống đã được gieo quá sâu, ngươi nói đúng, Thánh thượng không muốn nghi ngờ An vương."
Đầu ngón tay Thẩm Diên vuốt trên trang sách, lại chậm rãi nói: "Ai cũng sẽ có suy nghĩ như vậy."
Vệ Toản lười biếng thở dài, nói: "Mà thôi, chuyện này không vội được, phải đợi thời cơ."
"Ngươi ôn luyện thi Hương là được rồi, còn lại không cần quan tâm."
Thẩm Diên phớt lờ hắn.
Tiện tay lấy cuốn sách khác ra đọc.
Một lát sau, Vệ Toản bước tới gần y, giọng nói dịu dàng hơn: "Ngươi đọc nghiêng như vậy sẽ làm tổn thương mắt đấy."
Thẩm Diên sao có thể không nhận ra ý tứ thân cận của hắn, chỉ làm bộ không chú ý, nhìn chằm chằm sách nói: "Ngồi thẳng khó chịu."
Vệ Toản ân cần hỏi: "Bị bệnh rồi sao?"
Thẩm Diên nói: "Không phải, chỉ là mệt mỏi thôi."
Từ thành Vọng Hương trở về, y còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xử trí chuyện Thẩm gia, lăn lộn hai đêm, xương cốt đều muốn rã rời, không thể hồi phục trong thời gian ngắn được.
Mấy ngày nay đều đọc sách trên giường, lúc ngồi, lúc dựa, lúc nằm.
Rất khó chịu.
Vệ Toản chớp chớp mắt, chậm rãi nắm lấy ống tay áo y, cười nói: "Để ta ấn cho ngươi một chút."
Sắc trời đã dần tối.
Thẩm Diên liếc nhìn Vệ Toản, khuôn mặt tươi cười cùng sự thân cận quang minh chính đại kia khiến y dường như bị đốt cháy, yết hầu khẽ động.
Y vội xoay người, thản nhiên nói: "Không cần."
"Đã nói ngươi tránh xa ta một chút, chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."
Cách một tầng xiêm y mỏng manh, nốt ruồi son sau lưng y mơ hồ lộ ra.
Vệ Toản vừa mới đào ra tâm tư của Thẩm Diên không lâu, có chút rục rịch, trong lòng hắn toàn là ý nghĩ thân mật không thể cho người khác biết.
Thấy Thẩm Diên như vậy, hắn không khỏi ho khan một tiếng, nghiêng người dỗ dành: "Vậy ngươi tính sổ với ta đi."
"Ta hôn ngươi bao nhiêu cái, ôm ngươi bao nhiêu lần, đều tuỳ ngươi tính toán."
"Là tự ngươi nói đó nha!"
Thẩm Diên nhàn nhạt hô một tiếng: "Đại Mao, Nhị Mao."
Vệ Toản thoáng khựng lại, không hiểu hai từ này có ý gì.
Chợt nghe một tràng tiếng chó sủa, hai bóng đen từ bên ngoài vọt vào.
Thân thủ hắn từ trước đến nay luôn mạnh mẽ nhanh nhẹn, đang định lắc mình tránh né, lại bị tiểu bệnh tử kéo lại.
Y kéo không nặng không nhẹ, cũng không có sức lực, lại khiến cho hắn chần chờ.
Sai lầm chết người.
Hai cái bóng đen đã ngấp nghé.
Vệ Toản nhìn kỹ, là hai con chó dữ.
Hai con chó đen thui, cơ bắp mạnh mẽ, da lông bóng loáng, thè lưỡi đỏ tươi, hơi nóng hừng hực xông lên mặt hắn - - không thua gì sói dữ.
Tiểu bệnh tử ở trên giường cười lạnh một tiếng: "Đại Mao Nhị Mao, liếm hắn cho ta."
Hai con chó lớn phóng lên mặt hắn, điên cuồng liếm láp.
Vệ Toản dù không sợ chó, cũng ngại nước miếng. Né tránh trái phải, chật vật không thôi.
Rõ ràng, y đã chuẩn bị sẵn cho hắn.
Vệ Toản tránh trái né phải, bị dính nước miếng của hai con chó, liền nói: "Thẩm Diên, ngươi vì ta mà đặc biệt nuôi hai con chó sao?"
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Ta đánh không lại tiểu Hầu gia, đương nhiên phải nghĩ biện pháp lấy ác chế ác."
Sau đó Thẩm Diên chậm rãi ngồi bên giường, từ trên cao nhìn xuống, hô một tiếng: "Dừng".
Hai con chó kia hiển nhiên đã được huấn luyện, lập tức dừng lại, lè lưỡi ra, nhìn chằm chằm Vệ Toản.
Vệ Toản nằm trên mặt đất, bị hai con chó lớn đè lên, thở hổn hển mấy hơi, nói: "Ngươi có cần phải như vậy không?"
Thẩm Diên ánh mắt khó lường nhìn hắn một hồi lâu, thấy hắn muốn đứng lên, liền đá văng guốc gỗ, dùng chân trần chậm rãi đạp lên vai hắn.
Dùng sức rất nhẹ.
Hắn lại bày ra vẻ đứng dậy không nổi.
Thẩm Diên nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong mắt có vài phần tức giận, nói: "Ta đã cầu xin ngươi thả ta ra."
"Cũng nói ngươi đừng có chọc ta."
Ngày Thẩm Diên ở Thẩm gia, y thật sự cầu xin hắn, muốn thoát khỏi vòng xoáy tra tấn bản thân.
Vệ Toản cười một tiếng, chỉ nói: "Bây giờ ngươi cầu xin ta, ta cũng trả lời như vậy thôi."
"Thẩm Diên, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
Lời còn chưa dứt.
Hắn đã bị Thẩm Diên nhẹ nhàng đá một cước.
Thẩm Diên lại một lần nữa, nảy sinh một loại khoái ý.
Đem cái người luôn được mọi người yêu thương chiều chuộng này, vui vẻ đạp dưới chân mình.
Chỉ là không muốn bị phát hiện, rất nhanh liền rủ mắt xuống, dùng hàng mi dài che lại.
Vệ Toản khiêu khích: "Thẩm Diên, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi."
- - Ngươi ngay cả thả chó cắn ta cũng không nỡ.
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Đại Mao Nhị Mao!"
"Làm cho hắn câm miệng lại cho ta."
Vệ Toản còn chưa kịp nghĩ ra, hai con chó định làm thế nào để hắn câm miệng, đã thấy hai cái lưỡi to kia lại nóng hừng hực liếm láp trên mặt hắn.
Được lắm, một tuyệt chiêu, thắng khắp trời.
Hắn nằm xuống đất, lười biếng nói: "Thẩm Diên, có bản lĩnh thì để hai đứa nó liếm chết ta đi."
Hắn hồn nhiên không biết bản lĩnh ngông cuồng thường ngày của mình đã bị hai con chó liếm sạch.
Ướt sũng, vô cùng bẩn thỉu chật vật.
Hắn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt không nhịn được cười của Thẩm Diên, y giống như vừa trút ra được một ngụm ác khí.
Vệ Toản ngẩn ra, bỗng dưng bật cười, tim đập thình thịch.
Không khỏi kinh ngạc.
Xong rồi, xong rồi.
Đầu óc hắn bây giờ thật sự có bệnh rồi.
Hắn thấy Thẩm Diên nhìn thế nào cũng rất đẹp.
—----
Chú thích:
(*) Túi cá: dùng để phân biệt cấp bậc trong giới quan lại.
Vệ Toản là cháu ruột Hoàng Hậu, có cha là Hầu tước, được gọi là tiểu Hầu gia. Cho nên túi cá chắc chắn rất xịn.
Hình ảnh túi cá.