Chương 52:
Vệ Toản biết ký ức trước khi mình sống lại xuất hiện một số vấn đề.
Đây là điều mà hắn dần dần phát hiện sau khi ngày càng thân cận với Thẩm Diên.
Nhất là hắn có thể nhớ tới, Thẩm Diên từng dẫn binh trong doanh trại của hắn một thời gian ngắn.
Lại không nhớ ra, chi tiết cuộc sống của Thẩm Diên trong quân doanh của mình, cũng không nhớ ra, khi đó hắn có thân cận với Thẩm Diên hay không.
Đặc biệt là một số sự kiện liên quan đến Thẩm Diên, hắn chỉ có thể nhớ đại khái mơ hồ, nếu không suy nghĩ kỹ, sẽ không nhớ ra chi tiết cụ thể.
Bây giờ bị lời nói của Đường Nam Tinh kích thích, rất nhiều ký ức chợt ùa về, thậm chí cảm xúc xa lạ cũng dâng lên.
Đó là chuyện sau khi Thẩm Diên rời khỏi quân doanh.
Bọn họ tựa hồ cãi nhau một trận, bởi vì thân thể Thẩm Diên suy nhược, hắn không muốn Thẩm Diên tiếp tục mạo hiểm, kêu Thẩm Diên hồi kinh.
Vừa vặn khi đó có một cơ hội được triệu về kinh, Thẩm Diên mặc dù không muốn, nhưng vẫn trở về, sau đó thỉnh thoảng có thư từ qua lại, Vệ Toản lại không nhớ rõ nội dung, chỉ biết Thẩm Diên dường như vẫn tức giận đánh cược với hắn.
Khi đó Vệ Toản âm thầm đề bạt và kiểm tra những người có năng lực trong quân đội, tìm mọi cách chen chân lên vị trí cao hơn.
Khoảng thời gian đó Thẩm Diên ở trong kinh thành xa xôi, lại giúp hắn rất nhiều.
Điều phối lương thực, tiếp tế vận chuyển, thậm chí Lý Văn Anh cũng là hai người bọn họ hợp mưu trừ đi, không lâu sau hắn liền nghe nói, đại bá phụ Vệ Cẩm Trình của hắn ở trong kinh đắc tội với sủng thần của thiên tử, lưu đày tới gần chỗ hắn.
Vệ Toản giật mình, truy hỏi quan truyền tin: "Là sủng thần nào?"
Quan truyền tin nhìn trái nhìn phải, ý vị thâm trường nói: "Đương nhiên là Thẩm Chiết Xuân, Thẩm đại nhân."
Quan truyền tin xưa nay kính trọng người Vệ gia, thấy không có người nào ở đây, liền nhắc nhở hắn: "Kinh thành người người đều nói, Thẩm Chiết Xuân người này lòng dạ hẹp hòi, vong ân phụ nghĩa, quên đi đại ân của Tĩnh An Hầu phủ, lại coi Vệ tướng quân như cái đinh trong mắt, ngay cả Vệ Cẩm Trình cũng không buông tha......!Tướng quân tốt nhất là không nên đắc tội hắn."
Trong lời nói không khỏi khinh miệt, chỉ cười nói: "Cũng không biết Thánh thượng nhìn trúng chỗ nào của hắn, để hắn một bước lên trời, vì hắn, ngay cả Lý Văn Anh cũng chém.
Nói hắn có công với thiên tử, trong triều hiện giờ không ai dám động vào hắn."
"Vệ tướng quân cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Thẩm Diên nếu thật sự vong ân phụ nghĩa, còn cứu hắn làm gì.
Chẳng qua là tự bôi nhọ thanh danh, để người khác không coi hai người bọn họ là một nhóm.
Bọn họ càng đối lập, càng an toàn cho nhau.
Hắn viết thư hỏi.
Chỉ nhận được hai chữ "Vô sự".
Trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy chua xót và lo sợ.
Trong khoảng thời gian đó, hắn rốt cục lấy được binh phù vốn của Lý Văn Anh, trở thành đại tướng quân danh chính ngôn thuận.
Lần đầu hồi kinh báo cáo công vụ, Thẩm Diên tự mình tới đón hắn.
Lúc đó Thẩm Diên là cận thần của thiên tử, xa giá xa hoa, trái phải đều là hoạn quan nội điện, Thẩm Diên được an trí ở trong xe, tầng tầng gấm vóc ngăn cách y với bên ngoài, một hoạn quan vén rèm lên, Thẩm Diên liền nhàn nhạt nhìn hắn, cách hơn mười bước liền ngừng lại.
Hắn không xuống ngựa.
Thẩm Diên cũng chưa từng xuống xe.
Thẩm Diên từ từ hô một tiếng: "Vệ tướng quân."
Hắn nói: "Thẩm đại nhân."
Cách một đoạn đường thật dài, hắn nghĩ, khí sắc Thẩm Diên tốt hơn rất nhiều.
Tiểu bệnh tử hiếu thắng nhưng lại suy nhược.
Tôn trọng y thôi vẫn chưa đủ, còn phải lấp đầy dã tâm của y, cho y đủ đất để khoe khoang, mới có thể dần dần dưỡng ra sức sống.
Biên cương hỗn loạn, hắn vừa mới cầm quyền, ngay cả chính mình nắm chặt quân đội cũng khó, lại càng không bảo vệ được Thẩm Diên.
Hắn bây giờ không thể nuôi dưỡng tiểu bệnh tử, để y ở lại trong kinh có lẽ sẽ tốt hơn.
Xa giá của Thẩm Diên phía trước, ngựa của hắn theo sau.
Từng bước từng bước đi qua con phố dài như thế, rồi lại đi qua Quốc Tử Giám, hàng quán nước đường gần đó đã ít đi rất nhiều, không còn náo nhiệt như trước nữa.
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, hắn nhớ tới Thẩm Diên khi còn trẻ, trên mặt luôn ổn trọng, nhưng luôn ở trước cửa quán nước đường giương mắt nhìn vào, lại bị thị nữ hung dữ kéo đi, sợ hắn uống nhiều hỏng bụng.
Chỉ là ngay cả hồi ức như vậy cũng không nhiều lắm, bọn họ ở Quốc Tử Giám giao tiếp đã ít lại càng ít, căm thù lẫn nhau đã nhiều lại càng nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền gọi người đi mua một chén nước, muốn chờ lúc rời đi sẽ đưa cho y.
Ngày đó trong cung mở yến tiệc, hắn nhìn thấy Thẩm Diên bước đi như phân hoa phất liễu*, lại ngồi ở vị trí gần nhất với chủ thượng, rũ mắt cúi đầu.
An vương nói câu gì đó, Thẩm Diên ngẩn ra, lại mím môi nở nụ cười, nói: "Tạ thánh thượng quan tâm."
Đó là một bữa tiệc riêng.
Hắn trên đường đi rửa tay, lúc trở về đi ngang qua bình phong, nghe thấy giọng nói hòa ái như trưởng bối của An vương: "Trẫm hay nghe ngươi nói, còn tưởng rằng Vệ tướng quân là nhân vật ba đầu sáu tay, bây giờ nghĩ kỹ, lại không cảm thấy ngươi thua kém hắn, hà tất phải tự khinh thường mình?"
Thẩm Diên cười nói: "Là thần ngày thường lòng dạ hẹp hòi."
An Vương cười một tiếng, nói: "Mọi người đều có lòng tham lam đố kỵ, thế gian này chỉ có duy nhất một mình ngươi,
không khiến người ta chán ghét."
"Chiết Xuân, trẫm đã sớm nói với ngươi, gặp ngươi, liền cảm thấy rất giống trẫm khi còn trẻ."
Thẩm Diên nói: "Thần sao có thể so sánh với thánh thượng được."
An Vương lại cười cười, nói: "Sao lại không thể?"
Trong lúc nói chuyện, tựa hồ nhìn thấy trà hạnh nhân trên bàn Thẩm Diên đã uống hết, An vương liền hỏi: "Thẩm Khanh thích ngọt sao?"
Thẩm Diên có chút ngượng ngùng nói: "Cũng không thích lắm."
An vương lệnh cho cung nhân: "Lấy thêm một chén trà hạnh nhân."
Vệ Toản dừng bước một chút, thấy cung nhân bên cạnh hối thúc hắn.
Hắn liền rũ mắt tiếp tục đi.
Ngày đó sau khi cung yến kết thúc, Thẩm Diên đưa hắn ra cửa, hắn vốn nên nói với Thẩm Diên, nếu y đã không muốn báo thù, thì thôi đi.
Thẩm Diên cứu hắn một mạng, trừ khử Hầu phủ Lý Văn Anh một mạng, Vệ Cẩm Trình một mạng.
Dù Hầu phủ có ngàn vạn ân tình, y cũng trả đủ rồi.
Thẩm Diên đã vì phủ Tĩnh An Hầu mà làm quá nhiều chuyện rồi.
Con đường phía sau, hắn tự mình đi là được.
Nhưng vừa mở miệng, lại không dám nói, sợ nếu nói ra, quan hệ giữa Thẩm Diên và hắn, sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Chỉ hỏi y: "Ngươi có khỏe không?"
Thẩm Diên dừng một chút, mặt mày có vài phần kiêu ngạo, nói: "Rất tốt."
Hắn liền tin, không thấy vẻ lo lắng nhàn nhạt trong mắt Thẩm Diên.
Đi một đoạn đường thật dài, hắn nghe Thẩm Diên nói: "Đưa đến đây thôi, lát nữa ta còn có việc."
- Bọn họ qua lại, cũng không nên quá thường xuyên.
Hắn nói: "Được."
Sau đó hắn tự mình đi tiếp, chợt nghe thấy Thẩm Diên gọi hắn từ xa: "Vệ Toản."
Hắn quay đầu lại, đúng lúc có cung nhân đi ngang qua.
Thẩm Diên trầm mặc một lát, cười cười: "Không có gì."
Nhưng về sau khi trở về biên cương, cứ nghĩ đến một tiếng kia, tim hắn lại loạn nhịp.
Luôn không khỏi suy nghĩ, Thẩm Diên một mình ở kinh thành, không có một ai bên cạnh.
......
Khi đó chuyện hắn không ngờ tới chính là, An Vương nhanh như vậy đã chán ghét Thẩm Diên, gã nhanh chóng vứt bỏ Thẩm Diên, thậm chí từ thưởng thức chuyển thành một loại chán ghét.
Lúc đầu Vệ Toản tưởng An vương phát hiện ra mối liên hệ giữa Thẩm Diên và hắn.
Nhiều lần phái người đi điều tra, lại phát hiện không phải như thế.
Không phải An vương hoài nghi Thẩm Diên báo thù, cũng không phải hoài nghi Thẩm Diên có ý đồ khác, mà tựa hồ đơn giản chỉ là căm hận Thẩm Diên.
Không ai biết tại sao Thẩm Chiết Xuân lại bị chán ghét chỉ sau một đêm.
Vệ Toản không có chiếu lệnh không thể hồi kinh, chỉ có thể thu thập tin tức của Thẩm Diên thông qua thư từ và thám tử, nhưng hắn càng ngày càng sợ hãi.
Thẩm Diên bị giáng chức ba lần, mấy lần khiển trách, lời lẽ nặng nề đến mức có thể nói là nhục mạ, An vương lại cố tình không cho Thẩm Diên ra khỏi kinh thành.
Chỉ sau một đêm, Thẩm Diên dường như làm gì cũng sai, làm gì cũng bị chán ghét.
Thẩm Diên trước đây nở mày nở mặt bao nhiêu, hiện giờ càng nực cười bấy nhiêu.
Hắn cầm giấy viết thư, hỏi thám tử: "Không ai nói hộ hắn sao?"
Thám tử cúi đầu nói: "Căn cơ của Thẩm đại nhân quá cạn, lúc trước lại thăng chức quá nhanh......!Ở trong triều còn chưa kịp cắm rễ."
"Huống hồ, những vị trí có thể lập công thật sự, Thẩm đại nhân lại chưa từng ngồi qua, mỗi khi có đề xuất, người khác sẽ đảm nhận...!Hiện giờ Thẩm đại nhân chỉ có thể tự tay giám sát hậu cần quân sự mà thôi."
Nhưng công lao trong chuyện này, chỉ có những người hành quân đánh giặc như bọn họ mới nhìn ra, chỉ có người mặc khôi giáp, ăn lương thảo mới thấy được.
Thậm chí có bao nhiêu người trong triều, bao gồm cả Lý Văn Anh trước đây, đều vì y mà rớt đầu.
Hiện giờ làm gì có ai ra mặt vì Thẩm Diên.
Vệ Toản nhắm mắt lại.
Một lúc lâu không nói nên lời.
Tình cảnh của Thẩm Diên thật sự quá thảm, y là Trạng nguyên cuối cùng của Hoàng đế Gia Hựu, năm đó lại bị Hầu phủ liên lụy, cho nên những người trên bảng xếp hạng cùng năm không hề lui tới, đương nhiên không có phe phái trong triều.
Về phần thân hữu......
Thẩm Diên không cha không mẹ, Thẩm gia không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.
Khoảnh khắc đối đầu với Vệ Toản, y lại đẩy những người vẫn còn tình nghĩa với Tĩnh An Hầu phủ sang một bên.
Hiện giờ An vương nâng y lên rồi đẩy y xuống, đều không hề kiêng kỵ.
- Đây là cố ý.
Ngay từ đầu, An Vương đã biết làm thế nào để nắm giữ Thẩm Diên trong lòng bàn tay.
Đùa nghịch xoay vòng, rồi lại ném y ngã đến tan xương nát thịt.
Hắn trầm mặc một lát, liền muốn đứng dậy viết tấu chương, nói: "Ta sẽ mang hắn trở về."
Thám tử lại nói: "Thẩm đại nhân đã dặn...!bảo ngài không được điều ngài ấy đi."
"Hơn nữa, cũng không điều được."
Nguyên văn của tiểu bệnh tử là.
"Ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không thể thành công, có thể thấy được hắn không định buông tha ta."
"Ngươi bảo Vệ Toản đừng phí công vô ích, ta không thể liên lụy hắn.
Hắn đã lên kế hoạch nhiều năm, nếu để lộ dấu vết của ta thì oan uổng quá."
"Là ta ngu xuẩn cực độ, mới cho rằng mình thật sự có năng lực."
Lúc hắn nghe những lời này liền cảm thất bất an.
Viết rất nhiều thư gửi đi, Thẩm Diên cũng không trả lời.
Sau đó nghe nói, Thẩm Diên trước mặt mọi người bị đình trượng.
Chỉ vì có người buộc tội y mị thượng lấn hạ*, Thẩm Diên cũng không chịu nhận, trước mặt mọi người cùng người đó chất vấn.
An Vương liền nói: "Nếu thật như thế, sao không ai lên tiếng cho ngươi."
Lại vài phần hòa ái nói: "Huống chi Thẩm Khanh, khanh thật sự chưa từng quyến rũ trẫm sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Thẩm Diên làm sao có thể phản bác, chỉ dựa vào hai chữ "chưa từng" của gã, dù y có bị nhai nát dưới đình trượng, cũng không ai chịu tin.
Cửu ngũ chí tôn, hà tất vu khống y?
Nhan sắc Thẩm Diên vốn xuất chúng, cộng thêm những hành vi trước đây của An vương, các loại tin đồn diễm sắc cứ thế bay đầy trời.
Mọi người đều nghe đồn, Thẩm Diên lấy sắc thị quân*, lại biến khéo thành vụng, bị chơi chán rồi ném đi.
Cùng với những tin đồn này, là thư hồi âm duy nhất của Thẩm Diên.
Khi hắn mở ra, tay đều run rẩy.
Một chữ cũng không có, chỉ có một tờ giấy trắng.
Trong sạch, không ai có thể nói.
Khi nhận được đêm đó, hắn lập tức lên đường, lặng lẽ mạo hiểm trở về kinh thành.
Tướng quân lĩnh binh tự ý về kinh, chẳng khác nào mưu phản.
Nhưng khi đó hắn bất chấp tất cả, hắn luống cuống, hắn sợ, hắn luôn cảm thấy, Thẩm Diên có thể sẽ biến mất.
Hắn đến nhà Thẩm Diên.
Cái gọi là cận thần của hoàng đế, ngay cả dinh thự cũng chưa từng đổi, vẫn là tiểu viện mộc mạc hẻo lánh kia, hắn từng ở trong căn nhà đó.
Nhưng Thẩm Diên không chịu gặp hắn.
Hắn ở trong viện của Thẩm Diên ngồi khô cả đêm, chỉ thấy Chiếu Sương đi ra, nhẹ giọng nói.
"Tiểu Hầu gia đi đi."
"Công tử nói, không gặp ngài, y còn có thể nhịn, nếu gặp ngài, y sẽ không nhịn được nữa."
Hắn khàn giọng nói: "Để cho ta gặp hắn một lần đi."
Chiếu Sương lần đầu tiên ném cho hắn một cái nhìn trách cứ.
Hồi lâu mới nói: "Gặp thì sao?"
"Điều may mắn duy nhất hiện giờ của công tử, chính là ngày đình trượng đó, ngài không ở trong kinh, không thấy y..."
Nhục nhã nơi đông người.
Lời này Chiếu Sương không dám nói.
Hắn cũng không dám nghĩ, Thẩm Diên lúc ấy có bao nhiêu thống khổ.
Chiếu Sương thấp giọng nói: "Tiểu Hầu gia, xem như ta cầu xin ngài, ngài đi đi."
"Công tử bây giờ khác với mấy năm trước, đã không chịu nổi bất cứ chuyện gì."
Hắn hoảng hốt nhìn trong viện, nơi từng trồng chuối tây, hiện giờ trống rỗng.
Hắn nhớ tới mình từng ở chỗ này nhổ gốc tận gốc bụi chuối tây của Thẩm Diên, lúc đó hắn nói, chuối tây này giống như ngươi, ta nhìn thấy liền chán ghét.
Hắn chợt hiểu được.
Hắn đối với Thẩm Diên, cho tới bây giờ chưa bao giờ là niềm an ủi.
Quá muộn rồi.
Ngay từ đầu đã sai rồi.
......
Bắt đầu từ ngày đó, Vệ Toản đã có chút cấp bách.
Vội vàng giao thiệp với các đại thần trong triều, vội vàng từ biên cương xâm nhập vào kinh thành, vội vàng muốn bảo vệ Thẩm Diên.
Chỉ cần nhanh hơn một chút thôi..
Cho dù chỉ nhanh một chút, hắn sẽ có thể cứu Thẩm Diên, mang y rời khỏi kinh thành.
Hắn khi đó ý thức được, mình quả thật may mắn, có danh tiếng của Vệ gia ngày trước ở kinh thành, sau thời kỳ đổi ngôi hoàng đế căng thẳng nhất, vẫn có có rất nhiều người nguyện ý giơ tay trợ giúp hắn.
Cho dù tình cảnh của bản thân bọn họ cũng không tốt lắm.
Hắn có chút hiểu được, Thẩm Diên vì sao lại hận mình như vậy.
Nhưng Vệ Toản vẫn chậm một bước.
Cho dù Vệ Toản nguyện ý đem tất cả may mắn của mình cho Thẩm Diên, cũng không có biện pháp cứu y trở về.
Mùa đông năm ấy, An vương vì kiêng kị, đã điều hắn rời khỏi biên giới hai nước Tân Kỳ, đổi sang trấn thủ phương bắc, để chống lại người Hung Nô cướp bóc vào mùa đông.
Người Tân nhân cơ hội phát binh, tấn công lại một lần nữa.
An vương cùng cận thần trong triều thương nghị một đêm, quyết định từ bỏ thành Khang Ninh, rút về khu vực Thần Quan.
Khi hắn nghe được tin tức này, liền biết nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Thẩm Diên không có khả năng từ bỏ thành Khang Ninh.
- Phu thê Thẩm Ngọc Cẩn năm đó tử thủ suốt ba tháng, mới bảo vệ được thành Khang Ninh.
Thẩm Diên vì tòa thành này mà mất đi cha mẹ, thay đổi tính tình, từng bước từng bước đi tới hiện tại, lại là hai bàn tay trắng.
Huống chi, thân tín hiện giờ của An vương căn bản không quan tâm đến sống chết của dân chúng.
Thẩm Diên quỳ ngoài cung suốt ba ngày.
Người đến người đi, An vương không cho người ngăn cản y, cũng không có ai ngăn cản y.
Thẩm Diên ở trong triều thanh danh đã hỏng bét, ngay cả những người không muốn từ bỏ thành Khang Ninh, cũng khinh thường không thèm nhắc tới y.
Nếu có nhắc tới, cũng chỉ cảm thấy y là một nỗi ô nhục đối với vợ chồng Thẩm gia năm đó, càng căm hận y hơn.
Nếu không có y, bọn họ nhắc tới vợ chồng Thẩm gia trong triều, có lẽ còn có thể giữ được thành Khang Ninh, nhưng bây giờ nhắc tới vợ chồng Thẩm gia, mọi người nhớ đến y đang quỳ bên ngoài, chỉ cảm thấy buồn cười hoang đường.
Trong triều tranh chấp từng ngày.
Cuối cùng, thành Khang Ninh vẫn bị vứt bỏ.
Triều thần vui có giận có, cả đám bước qua người Thẩm Diên, có người đi ngang qua y, nhớ tới vợ chồng Thẩm gia, nghĩ tới y càng thêm căm hận, đá y một cước.
Phải mất một lúc lâu Thẩm Diên mới đứng dậy được.
Một lát sau, lại quỳ thẳng ở đó.
Thật lâu sau, một đôi giày đế ngọc dừng ở trước mặt y.
Lúc y ngẩng đầu, hoảng hốt vạn phần.
An Vương lẳng lặng nhìn y từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nở nụ cười.
Đáy mắt gã lúc này, hiện lên một tia ác ý lạnh lẽo.
"Thẩm Khanh muốn cứu thành Khang Ninh?"
Trán Thẩm Diên áp trán lên gạch đá xanh thô ráp, thì thào nói: "Cầu xin người."
Khi y nhắm mắt lại, đã không còn nước mắt.
Thẩm Diên chỉ thì thào nói: "Thành Khang Ninh có thể thủ, thật sự có thể thủ."
Y đã đọc hàng ngàn cuốn sách binh pháp.
Muốn thay đổi nhất chính là đêm đó ở thành Khang Ninh, để cứu cha mẹ mình.
Bây giờ cái gì cũng không trở về được, chỉ có tòa thành kia, người trong thành kia, là dùng mạng của cha mẹ y đổi lấy.
Đó là nơi con thuyền y tiễn đưa ngày xưa cập bến.
Y nói: "Thần có thể lập giấy sinh tử, chỉ cần năm ngàn binh mã, mang theo lương thảo, thành Khang Ninh có thể thủ..."
An vương trầm giọng nói: "Trầm Khanh không có công trạng gì, chỉ bằng một cái miệng, lại muốn năm ngàn tướng sĩ mất mạng sao?"
"Ngày xưa Thẩm Khanh làm phụ tá trong quân, hại chết bao nhiêu người, sao không nhớ?"
"Cho dù trẫm đồng ý với ngươi, đại thần trong triều này, nào có ai dám tin ngươi chứ?"
Thẩm Diên giống như người chết, quỳ ở chỗ đó.
Lại nặng nề dập đầu vài lần.
Lẩm bẩm nói: "Xin thánh thượng khai ân."
An vương cuối cùng cũng cười một tiếng.
Cúi xuống, vuốt nhẹ tóc y, giống như vuốt ve một con thú cưng.
Thẩm Diên không hề né tránh.
An vương thì thầm bên tai y.
"Đã muốn đi như thế, Thẩm Khanh tự mình đi đi."
—----
Chú thích:
(*) Phân hoa phất liễu: dáng đi đẹp của mỹ nhân.
(*) Lấy sắc thị quân: dùng nhan sắc quyến rũ quân thượng..
Edit: Gấu Gầy
Vệ Toản dự cảm không sai, cho dù An vương không cho Thẩm Diên một binh lính nào, Thẩm Diên vẫn một mình đi thành Khang Ninh.
Vào thời điểm đó, tướng lĩnh gần thành Khang Ninh nhất, chính là Tấn Án, người đã bị giáng chức tới vùng Thần Quan vì phong ba của Hoàng đế Gia Hữu.
Đó là điều Vệ Toản cảm thấy may mắn nhất.
Tấn Án đã cho Thẩm Diên sự trợ giúp lớn nhất trong phạm vi khả năng của hắn, lương thực, viện binh, dược liệu, đều là mạo hiểm làm trái lệnh. Bách tính thành Khang Ninh lúc bấy giờ đều phải thừa nhận rằng, Tấn Án có lẽ là một trong rất ít người trên đời này chịu tin tưởng Thẩm Diên.
Thẩm Diên đã tạo ra một kỳ tích thứ hai.
Tháng thứ hai tử thủ thành Khang Ninh, đúng lúc Tân quốc nội loạn, thế công dần dần chậm lại, Thẩm Diên cùng thành Khang Ninh mới có thể kéo dài hơi tàn, chống đỡ đến đầu xuân.
Người Tân tạm thời lui binh.
Mùa xuân thảo nguyên chăn thả bò dê, bộ lạc không rảnh tác chiến, Vệ Toản tiến sâu thảo nguyên tập kích bất ngờ, khiến đối phương phải bỏ chạy tứ tán, đại thắng trở về. Nhưng hắn không hồi kinh, chỉ liên lạc với bạn cũ trong triều, rồi vội vã trở lại biên giới Tân Kỳ.
Lúc đầu hắn cho rằng An vương sẽ không muốn cho hắn đi.
Sau đó lại nghĩ, có lẽ An vương mong đợi hắn đi.
Bởi vì gã điều hắn đi một lần, đã nhìn thấy hậu quả, gã sợ người Tân ngóc đầu trở lại, cho dù có nhường lại thành Khang Ninh, Thần Quan cũng sẽ căng thẳng.
Hoặc có lẽ trong chuyện này tồn tại ác ý đối với Thẩm Diên.
Thẩm Diên bây giờ có chút công lao, người y không muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là hắn.
Nhưng hắn nhất định phải đi gặp Thẩm Diên, hắn đã lâu không gặp y.
Hắn trước kia chỉ là không nhớ được nụ cười của Thẩm Diên, còn bây giờ, ngay cả dáng vẻ tức giận căm thù của y, hắn cũng có chút nhớ không rõ.
Trước khi vào thành hắn đã gặp Tấn Án, Tấn Án nói cho hắn biết, Thẩm Diên đang ở nhà cũ của vợ chồng Thẩm gia.
Thiếu niên ngày xưa thích văn chương hoa hoè khi đó hình như rất chật vật, Tấn Án nhìn hắn hồi lâu, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói gì.
Hắn vội vã chạy vào thành, đã nghĩ ra rất nhiều lời tốt đẹp.
Cả đời hắn chưa từng nghĩ tới nên nói lời tốt đẹp như thế nào, nhưng dọc đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, làm sao công nhận Thẩm Diên, làm sao nói cho y biết, y đã làm rất tốt.
Hắn nghĩ, Thẩm Diên nhìn thấy hắn nhất định sẽ tức giận, sẽ tự ti khó chịu, thậm chí còn tránh né không chịu gặp hắn.
Nhưng dù có thế nào cũng được, dù y có hận hắn bao nhiêu cũng được.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thẩm Diên, liền biết không ổn.
Thẩm Diên lẳng lặng ngồi trong nhà cũ, giống như người vẽ trên giấy, tái nhợt mà đơn bạc, giương mắt lẳng lặng nhìn hắn, toàn thân, ngay cả môi cũng không có một tia huyết sắc.
Đôi mắt không có cảm xúc.
Hắn đứng ở cửa, một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng đến lòng bàn chân.
Hắn nhìn quanh, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
Hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "... Chiếu Sương đâu?"
Thẩm Diên nói: "Giống cha mẹ ta."
Tuẫn thành rồi.
Vệ Toản cuối cùng cũng nhận ra, khi Tấn Án gặp hắn, thần sắc muốn nói lại thôi kia chứa đựng những gì.
Lúc Thẩm Diên đến, võ tướng trấn thủ thành Khang Ninh đã tử trận, Tấn Án có thể âm thầm giúp đỡ y, nhưng không thể công khai ra mặt cho y được.
Thẩm Diên trong tay một quân cờ cũng không có, không giống cha mẹ, y thậm chí không thể tự lên được ngựa, ngồi trấn thủ hai tháng, tướng lĩnh duy nhất y có thể sử dụng là Chiếu Sương đã ở bên cạnh y nhiều năm.
Thẩm Diên dạy kiếm cho Chiếu Sương ngày này qua ngày khác.
Chiếu Sương bảo vệ y đêm này qua đêm khác.
Thẩm Diên không thể luyện võ, y đem tất cả nguyện vọng luyện kiếm cưỡi ngựa bắn cung, ký thác lên người Chiếu Sương.
Trong giai đoạn gian nan nhất, điều duy nhất có thể an ủi y, chính là Chiếu Sương ngày càng mạnh mẽ kiên cường hơn y.
Tân quốc khí thế hung hãn, mỗi bước đi của Thẩm Diên càng nguy hiểm hơn.
Cuối cùng đem Chiếu Sương hãm vào.
Thẩm Diên nói: "Ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ chết.
"Nhưng ta đã không còn cách nào khác."
Thẩm Diên nói: "Nàng lần nào cũng gạt ta, nói không sao đâu, nói nàng từ nhỏ đã muốn làm nữ tướng quân."
"Nàng nói nếu nàng được phong nữ hầu, sẽ có thể bảo vệ được ta."
"...... Nhưng nàng không về được nữa."
Thẩm Diên hồi lâu không nói chuyện.
Căn nhà cũ này phủ đầy bụi bặm, lúc trước Thẩm Diên đi đến đâu, hai cô nương đều dọn dẹp phòng sạch sẽ.
Hôm nay tiểu cô nương Tri Tuyết không biết ở đâu, chắc là không có tâm tư quét dọn.
Hắn cũng không biết Thẩm Diên đã ngồi ở chỗ này khô héo bao lâu, dưới mắt y tích tụ lâu ngày đen kịch, phảng phất một chút sức sống cuối cùng đã tan biến.
Vệ Toản ngồi một hồi lâu, mới dè dặt khuyên y: "Ngươi ngủ một giấc đi."
Thẩm Diên không đáp lại.
Vệ Toản cẩn thận tiến lên hai bước, bế Thẩm Diên lên, muốn đặt y lên giường.
Quả thật nhẹ đến dọa người, một nam nhân trưởng thành sẽ không thể nhẹ như vậy, hắn dường như đang ôm một nắm xương trắng.
Ý nghĩ này càng khiến hắn hoảng hốt.
Hắn không thể suy nghĩ cẩn thận.
Thẩm Diên bỗng nhiên nắm lấy tay hắn.
Y ngay cả khí lực nắm chặt hắn cũng không còn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt.
Hắn nghe Thẩm Diên gặn từng chữ gọi: "Vệ Toản."
"Nếu ta giống như ngươi, có được dũng khí vượt qua vạn người."
"Nếu ta giống như ngươi, là danh tướng bất phàm."
"Nếu ta giống như ngươi, có phải sẽ không có nhiều người phải chết như vậy hay không?
"Có phải ta có thể giữ Chiếu Sương lại hay không?"
Vệ Toản không dám nói gì, cũng không dám trả lời.
Hắn không thể nói ngay cả hắn cũng không bảo vệ được tất cả, cũng không thể nói nếu là hắn thì sẽ có biện pháp.
Hắn không biết Thẩm Diên xem hắn là gì, là một lưỡi dao sắc bén tự khiển trách mình, hay là hy vọng tồn tại trong ảo tưởng.
Hắn chỉ biết, hắn đến muộn.
Trong nháy mắt đó, giống như ánh lửa cuối cùng trong người Thẩm Diên bùng lên, sau đó y lặng lẽ nhìn hắn, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Hắn không biết Thẩm Diên đã ngủ chưa, hắn chỉ biết lẳng lặng ngồi bên giường y một đêm.
Mãi cho đến hừng đông.
Đêm hôm đó hắn bị Thẩm Diên mê hoặc.
Bị sa lầy trong rất nhiều giả định.
Hắn từng cho rằng, chỉ có kẻ yếu đuối mới gửi gắm hy vọng vào những giả thiết, nhưng ngày hôm đó, hắn cứ lặp đi lặp lại một suy nghĩ.
Nếu hắn phát hiện ra khi Thẩm Diên gọi hắn, y đang lo sợ cầu cứu.
Nếu như hắn giữ Thẩm Diên ở bên người, chưa từng để y quay về kinh thành.
Thậm chí, nếu như hắn chưa từng nhổ bụi chuối tây lên, thời niên thiếu chưa từng cùng y đối địch, cho dù chỉ công nhận y một chút thôi.
Có phải Thẩm Diên sẽ không đi đến bước này.
Thẩm Diên từng là một người cứng cỏi như vậy.
Nhưng không có nếu như.
Đôi mắt Thẩm Diên không bao giờ sáng lên nữa.
Kể từ ngày đó, Thẩm Diên không bao giờ so đo với hắn, không bao giờ ghen tị với hắn nữa.
Thẩm Diên còn sống.
Nhưng hắn có một loại dự cảm.
Thẩm Diên sẽ sống không được bao lâu.
......
Trà lâu Xương Nghi.
Lúc Thẩm Diên nói chuyện phiếm, nhịn không được liếc nhìn đôi tay An vương - - trên đốt ngón tay An vương có một vết sẹo rất dày.
Giống như vết sẹo do bị tra tấn để lại.
Thấy y nhìn tay mình, An vương cũng tự mình đưa tay ra xem, nói: "Năm xưa bị ở Tân quốc, thật là xấu xí phải không?"
Thẩm Diên tựa hồ nhớ tới cái gì.
An Vương năm đó viết thiên tự tội* rất đẹp, nét chữ phượng múa rồng bay, hình thức nội dung hoàn hảo, chỉ là nghe nói từ khi trở về chưa từng thấy lại.
Thẩm Diên ngẩn ra, có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Không phải vậy, là Thẩm Diên thất lễ."
An Vương cười cười, lúc gã cười như vậy, luôn mang theo vài phần trưởng bối hòa ái nhã nhặn.
Thẩm Diên liền liên tưởng tới sự dung túng của Hoàng đế Gia Hựu đối với Vệ Toản.
Rồi lại nhanh chóng nhớ tới lời Vệ Toản đã nói với y.
An vương đã huỷ diệt phủ Tĩnh An Hầu.
Rước người Tân vào nhà, làm thiên hạ không biết có thêm bao nhiêu vong hồn vô tội.
Khi đối diện An vương, y luôn cảm thấy con người gã có chút vặn vẹo không được tự nhiên, dường như dưới sự hòa ái kia đang cất giấu cái gì không nói rõ được.
Y trước nay là người táo bạo thăm dò, nhưng giờ khắc này lại luôn cảm thấy hình như có gì đó nguy hiểm, liền theo bản năng đứng dậy nói: "Điện hạ ngồi đây nghe chuyện, Thẩm Diên cáo lui."
Đột nhiên bị đè tay lại.
Bàn tay méo mó đầy vết sẹo mà y vừa mới nhìn thấy, đang đặt ở trên tay của y.
Rõ ràng chỉ đè tay y lại, không có hành động mập mờ gì, nhưng hoàn toàn khác với lúc Vệ Toản chạm vào y.
Rùng mình, Thẩm Diên nhớ tới cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Thời niên thiếu y mắc phải chứng sợ rắn, hễ gặp ác mộng sẽ nhớ tới mắt rắn.
Đen kịt, trống rỗng, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào thời khắc suy yếu của y. Thân thể sặc sỡ từng tấc từng tấc chuyển động trong đêm.
Nhanh như chớp, cắn lấy da thịt của y. Thân rắn lạnh như băng, quấn quanh thân thể y, chờ đợi thời khắc y ngạt chết.
Trong mộng, y không thể la hét, cũng không biết tìm sự giúp đỡ ở đâu.
Nọc độc từ răng nanh, từng giọt một được tiêm vào thân thể y.
Y dần dần tê liệt, cả người lạnh như băng, sợ hãi trong yên lặng, tiến gần hơn đến cái chết xám trắng.
Liên tưởng này đột nhiên xuất hiện.
Khi y định thần lại, nhìn thấy An Vương đang cười hỏi: "Ngươi sợ ta sao?"
Loại cảm giác này rất mơ hồ, Thẩm Diên không thể nói là sợ hãi, chỉ rũ mắt lắc đầu.
Thật hiếm khi không thăm dò và giải thích.
Chỉ có yết hầu giật giật.
An Vương lại hỏi: "Vậy sao ngươi lại vội vã rời đi như vậy?"
"Chẳng lẽ ta đã đến tuổi khiến thiếu niên chán chường rồi sao?"
Thẩm Diên chỉ đành hời hợt cười nói: "Chỉ là không nghĩ tới, điện hạ lại nguyện ý nói chuyện phiếm cùng Thẩm Diên."
An Vương cười nói: "Ta chỉ tò mò thôi."
"Sớm nghe nói Tĩnh An Hầu phủ xuất hiện một đôi nhân tài, ta đã từng gặp Vệ gia tiểu hầu gia ta, hôm nay nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi cũng không thua kém."
Bàn tay của An Vương vẫn còn đè trên mu bàn tay y.
Làn da lạnh lẽo, xúc cảm từ vết sẹo, giống như một con rắn khô lạnh.
Gã đang nghi ngờ y và Vệ Toản sao?
Lông mi Thẩm Diên lại run lên.
Y áp xuống rất nhiều tâm tư, ép buộc mình ngồi trở lại vị trí.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Khoảnh khắc tiếp theo, y còn chưa kip ngồi xuống, cả người đã bị kéo mạnh.
Tầm mắt quái dị kia đột nhiên bị bóng lưng cường tráng ngăn lại, sự lạnh lẽo trên mu bàn tay cũng biến mất không dấu vết.
Thay vào đó, Vệ Toản nắm chặt cổ tay y, chân mày nhíu chặt.
Dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm An Vương.
Hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cau mày.
Y nhẹ nhàng kéo góc áo Vệ Toản, sau đó thấp giọng gọi: "Vệ Toản."
Vệ Toản không nên để lộ vào lúc này.
Nhưng dường như hắn không nhận ra, ngay cả hành lễ cũng chưa làm, chỉ tiện tay ném một lệnh bài trước mặt An vương.
Trong đôi mắt hẹp dài lạnh lùng ẩn chưa lửa giận vô tận, nhưng hắn chỉ lạnh giọng nói: "Mấy ngày trước điều tra án mưu nghịch, bắt được Dạ thống lĩnh, sau khi thẩm tra, hắn chính là người hầu cũ của An vương."
"Còn có người tận mắt chứng kiến hắn từng ra vào biệt viện của An Vương điện hạ."
"Phụng lệnh Thánh thượng, mời điện hạ vào phủ nha hỗ trợ điều tra."
"Mời."
An Vương dừng một chút.
Gã giương mắt nhìn Thẩm Diên, suy nghĩ một lát, bưng lấy chén trà lên cười nói: "Hôm nay e là có chút hiểu lầm cần xử lý, nếu Thẩm công tử có hứng thú, lần sau lại nói tiếp..."
Chợt "bốp" một tiếng giòn vang.
Chén trà trong tay An vương bể tan tành.
Mũi thương mà Vệ Toản đâm tới chỉ cách lòng bàn tay An vương chưa đầy một tấc, dường như chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể đâm thủng bàn tay đã chạm vào Thẩm Diên.
Hình như hắn cũng có ý định này.
Huyết sắc trong mắt cuồn cuồn dâng lên, thật lâu sau mới khắc chế được, lạnh giọng nói: "Chuyện liên quan đến án mưu nghịch, chỉ sợ trà này có độc, điện hạ xin hãy cẩn thận."
Bên kia, người kể chuyện vẫn đang kể: "Chỉ thấy tiểu Hầu gia cầm thương lên, liền đâm thủng cổ họng kẻ thù một lỗ máu to bằng ngón tay cái --"
Chợt nghe có tiếng vó ngựa, hình như là Kim Tước Vệ đến xử lý vụ án, bên dưới náo loạn ồn ào, Kim Tước Vệ ra lệnh phong tỏa trà lâu, người kể chuyện khẩn trương, bày ra vẻ mặt tươi cười đang giải thích cái gì đó.
An vương nghe thấy tiếng động, đôi mắt âm trầm, liếc nhìn Vệ Toản.
Gã không nói gì, mang theo người, xoay người xuống lầu.
Mơ hồ vang lên giọng nói lạnh lùng của Lương thị vệ: "Đắc tội".
Trong nháy mắt, lầu hai chỉ còn lại Thẩm Diên và Vệ Toản.
Lúc này Thẩm Diên mới lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng Vệ Toản, nắm vạt áo hắn kéo vào sau tấm bình phong.
Y mím môi, hơi cau mày nói: "Sao đột nhiên ngươi lại làm khó An vương, lúc này còn chưa tra ra chứng cứ xác thực, làm vậy khác nào rút dây động rừng..."
Lời còn chưa dứt.
Đã bị Vệ Toản ôm chặt vào lòng.
Thẩm Diên giãy giụa mấy lần đều không thoát được, lại không nhìn thấy biểu tình của tiểu Hầu gia.
Y chỉ biết, hiện giờ giữa y và Tri Tuyết chỉ có một tấm bình phong ngăn cản, Tri Tuyết chỉ nhìn vào cái bóng là có thể nhận ra bọn họ ôm nhau.
Nhất thời da mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vệ Toản, ngươi buông ta ra, còn có người kìa."
"Không phải ta đã nói với ngươi là ta không đồng ý sao, ngươi đừng giỡn mặt với ta...."
Y càng bị ôm chặt hơn.
Cổ tay bị kẹt sau lưng, còn Vệ Toản đang vùi mặt vào cổ y.
Thẩm Diên gần như đã có thể tưởng tượng được, đôi mắt của Tri Tuyết bên ngoài tấm bình phong đang trợn tròn.
Vành tai khuôn mặt đều đỏ bừng, y lại cố gắng giãy dụa, giẫm lên giày của Vệ Toản vài cái, nhưng vẫn không thoát được.
Sau khi lãng phí quá nhiều sức lực một cách vô ích, động tác của y dần dần yếu đi.
Chỉ cảm thấy lồng ngực Vệ Toản phập phồng, vùi vào cổ y, là tiếng hít thở khàn khàn lộ ra thống khổ.
Y sững sờ một lúc, rồi nói.
Vệ Toản, ngươi...... làm sao vậy?
-----