“Vương gia cũng không tra được kẻ nào gài bẫy sao?” Nếu đã hỏi, ta phải mạnh dạn hỏi tới cùng.
Mặt Hồ Nguyên Ly lúc này đã có thể hình dung bằng hai từ “méo mó”, hắn tức tối gào lên với ta: “Ta không tra được đấy, thì làm sao?”
Thế thì thực sự quá đáng tiếc, ta vẫn chẳng thu hoạch được gì có ích.
Nhìn đỉnh đầu như muốn bốc khói đến nơi của Hồ Nguyên Ly, ta cảm thấy lúc này cứ hỏi nữa thì không được ổn cho lắm, về mưu đồ bí mật của hắn và Cao Yển trong đêm hôm đó, sợ rằng cũng không dễ dàng hỏi ra như vậy được.
Cân nhắc một hồi, cuối cùng ta định lên tiếng cáo từ, không biết có phải do vẻ thất vọng trên mặt ta quá mức rõ ràng hay chăng, Hồ Nguyên Ly dù tức nhưng vẫn chẳng chịu thả ta đi. Hắn chặn đường ta lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này có dính dáng gì tới ngươi, đáng để ngươi lén đuổi theo ta hỏi cho hết câu này đến câu khác thế sao?”
Ta lặng lẽ lùi về sau mấy bước, lúc này mới nặn ra một nụ cười nịnh nọt tiêu chuẩn: “Bởi vì lần trước vương gia thuận miệng nói một câu, lòng nô tỳ vẫn cứ lăn tăn không sao an tâm được, dầu gì chuyện cũng có liên quan tới Ngũ gia nên nô ỳ mới mạo muội hỏi nhiều vài câu.”
“Ngươi quả thật là tên nô tài tận tâm trung thành đấy.” Hồ Nguyên Ly vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai con mắt chòng chọc như muốn đục một lỗ thật to trên người ta, vẻ mặt hắn đầy châm biếm: “Chẳng qua tên nô tài nhà ngươi quan tâm hơi nhiều nhỉ? Chuyện của chủ tử mà ngươi cũng muốn chen chân vào.”
Ta cúi đầu tránh ánh mắt của Hồ Nguyên Ly, nếu đã có gan hỏi thì tất nhiên cũng sẽ không sợ hắn gây rắc rối, dù sao chiêu bài của ta chính là hỏi vì lợi ích của Cao Yển, người khác có biết cũng không sinh nghi được.
Hồ Nguyên Ly có vẻ vẫn còn giận lắm, hắn từng bước đi tới gần ta, lời nói chẳng chút nể tình: “Có người nào trong chúng ta không thông minh hơn ngươi? Có người nào không suy nghĩ chu toàn bằng ngươi? Ngươi chỉ là nha hoàn nhị đẳng trong viện của lão Ngũ, lão Ngũ cần ngươi lo nghĩ thay mình chắc? Ban đầu ta thấy ngươi cũng có tí thông minh đấy, giờ nhìn lại thì thấy ngươi thật ngu ơi là ngu. Nô tài như ngươi, dù biết cũng có tác dụng gì? Biết thân biết phận rồi sống cuộc đời của mình cho tốt không được sao?”
Đến lúc sau lưng ta là bức tường cao lớn chẳng còn đường lui, bấy giờ Hồ Nguyên Ly mới dừng chân, nhất thời khoảng cách giữa hai chúng ta gần sát sàn sạt, dáng vẻ thở hồng hộc ngực phập phồng kịch liệt của hắn chiếm trọn tầm nhìn của ta.
Bỗng nhiên hắn vung ta, ta cảm giác búi tóc mình buông lỏng, ngay sau đó ta nhìn thấy hắn rút mạnh cây trâm gài trên đầu ta xuống thẳng tay liệng ra ngoài. Khoảnh khắc trâm đồng tiếp đất, giọng nói độc ác của hắn đồng thời vang lên: “Về sau đừng để ta thấy ngươi gài cây trâm đó nữa.”
Lời vừa dứt, hắn giận dữ xoay gót rời đi.
Ta dựa vào bức tường một lúc lâu, mãi tới khi có hạ nhân đi qua mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man đứng thẳng người dậy. Chỉnh đốn lại mái tóc dài bung xõa, ta lẳng lặng bước qua nhặt chiếc trâm gài tóc bị ném ra xa tít lên. Nghĩ nghĩ, cuối cùng ta nhét vào trong ngực mình.
Vốn dĩ ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để có thể đối phó với bất kỳ phản ứng nào của Hồ Nguyên Ly, thế nhưng có ai ngờ thái độ của hắn lại gay gắt đến vậy. Tới tận bây giờ ta vẫn luôn tự cho mình là đúng, đâm đầu vào điều tra rõ chân tướng, bởi vì ta nghĩ ta biết được những bí mật mà người khác không biết, bởi vì ta nghĩ cái chết của đứa nhỏ quá mức đột ngột, bởi vì ta đến từ thế giới hiện đại, nên tận sâu trong tiềm thức vẫn tồn tại cảm giác ưu việt. Nhưng ta đã quên mất, ở nơi này ta chỉ là một tên nô tài chẳng đáng để vào mắt, lại vì chút lòng thương xót tội nghiệp mà mơ mộng hão huyền nhúng tay vào chuyện hoàng gia.
Từ rất lâu trước kia, ta nghĩ chỉ cần đợi đến hai mươi tuổi sẽ chuộc thân rồi cao chạy xa bay, nhưng dần dần mọi thứ càng lúc càng chệch khỏi kế hoạch ban đầu, thậm chí hiện tại ta còn muốn chủ động tham gia vào cuộc tranh chấp giành giật này.
Lời Hồ Nguyên Ly nói vừa nãy tuy có hơi quá đáng, tuy nhiên từng câu từng chữ đều không hề sai, người nơi đây quyền thế ngất trời, có ai không mạnh hơn ta?
Chợt chỗ hốc mắt thấy cay cay, ta hít một hơi thật sâu nhấc chân trở về, cả đoạn đường đi đầu cứ cúi thấp nên suýt nữa đã đụng phải người khác.
Ngẩng đầu lên, theo bản năng ta mở miệng: “Ngũ gia sao lại ở đây?”
Mặt Cao Yển thản nhiên, y hỏi: “Còn ngươi? Tự dưng chạy tới đây làm gì?”
“Nô… nô tỳ vừa… đi nhà xí.” Ta lắp ba lắp bắp lấy đại một cái cớ.
Nhìn vẻ ngượng nghịu của ta, Cao Yển nheo mắt bảo: “Nghi lễ sắp xong rồi, đừng có chạy lung tung nữa.”
Ta vội gật đầu, ngoan ngoãn theo sau y về. Đi được vài bước thì bỗng Cao Yển khựng lại, quay đầu nói với ta: “Có phải ngươi muốn tới Yến vương phủ không?”
“Hả?” Ta vô thức thốt lên.
Cao Yển nhìn như không giống đang nói đùa, mặt mũi nom nghiêm túc đến sợ.
Ta nhanh nhảu đáp: “Nô tỳ không có.”
“Vậy thì là Đông cung, hay Tề vương phủ?” Cao Yển hỏi lại bằng giọng “không nói ra lời khiến người hãi hùng thì chết chưa yên”.
Khi ta cuống cuồng phủ nhận, Cao Yển nhếch khóe miệng: “Mấy ngày nay ta thấy thái độ ngươi bất bình thường lắm, cứ nhăm nhăm tiếp cận bọn họ, ai chẳng muốn một bước lên mây. Ta cũng không truy cứu nữnữa, cho ngươi một cơ hội, trong số chúng ta, ngươi chọn ai?”
Hóa ra những hành động ta cho là bí mật trong khoảng thời gian này đã bị Cao Yển chứng kiến tất tần tật, vậy cho nên y mới hiểu lầm mục đích ta tiếp cận những người khác, ta đúng là chả biết lượng sức mình gì sất.
Hít một hơi thật sâu, ta nói: “Nô tỳ biết phận mình thấp hèn, chỉ muốn trung thực hoàn thành bổn phận của nô tài ở Tần vương phủ, không dám có suy nghĩ như thế với chủ tử…”
Còn chưa nói hết đã bị Cao Yển cắt ngang, tiếng nói nhẹ nhàng thanh thanh của y từ trên đầu truyền xuống bên tai ta.
“Nếu ta nói… ngươi có thể thì sao?”
Hai mắt ta trợn trắng, ngớ người nhìn Cao Yển đứng đằng trước nhưng lại thấy trong ánh mắt y có vẻ lảng tránh.
Ý là như nào đây?
Nếu đang thăm dò ta, y không nên có vẻ này mới phải, vậy thì điều gì khiến y nói ra những lời này?
Đầu óc đình trệ đơ một cục, tim va “bình bịch” vào lồng ngực, ta và Cao Yển cứ đứng im lìm chẳng nói chẳng rằng, bầu không khí gượng gạo đến lạ thường.
Qua hồi lâu, y cất lời như không chịu nổi nữa: “Ngươi…”
Vừa nói được một chữ thì chợt có tiếng huyên náo dội lại, nơi phát ra chính là chỗ thực hiện nghi lễ chôn cất cách đó không xa. Tính thời gian thì đáng ra giờ này nghi lễ đã kết thúc rồi chứ nhỉ, sao đột nhiên lại ồn ào hết cả lên như thế? Ta và Cao Yển đứng đối diện nhau, hết sức ăn lấy lại tinh thần rồi mau chóng đi qua chỗ đó.
Từ xa xa đã thấy đám người ban đầu đứng ngay hàng thẳng lối giờ như nháo nhào như ong vỡ tổ, có chỗ còn bị người bu kín mít không chừa kẽ hở. Cao Yển chạy đến, ta cũng bước lại với bọn nô tài đứng ngoài cùng chờ, ngó nghiêng chung quanh, trông vẻ mặt kẻ nào cũng ngập tràn kinh hoàng. Có thị vệ xông ra sơ tán đám đông, rất nhiều quan lại thân quyến bắt đầu kéo nhau rời đi.
Từ kẽ hở nhỏ xíu quanh vòng người, ta nhìn thấy có một cậu chàng trẻ tuổi bị vây vào giữa, hai mắt cậu ta nhắm nghiền, bên khóe miệng hình như có vết máu, ngực vẫn còn phập phồng, có lẽ đang hôn mê. Qua cách ăn mặc của cậu ta, ta đoán hẳn là y quan cấp thấp trong thái y viện, nhưng sao giờ lại ra nông nỗi này?
Một người đàn ông trung niên mặc đồ thái y đang kiểm tra cho cậu y sĩ kia, mà Cao Giới, Cao Hoằng Lãng và Hồ Nguyên Ly cũng có mặt, đứng cách một khoảng với cậu y sĩ nằm dưới đất. Cao Yển đi tới, bốn người họ nói với nhau mấy câu, sắc mặt người nào người nấy cũng đều vô cùng nặng nề.
Bên cạnh có tiếng người thì thầm khe khẽ, ta kéo tay một tiểu thái giám lại hỏi han: “Tiểu công công, mới nãy tôi không có ở đây, không biết là xảy ra chuyện gì thế? Người bất tỉnh với người đang kiểm tra kia là ai vậy?”
Tiểu thái giám hoảng loạn, chỉ tường thuật qua loa: “Người xem bệnh là viện trưởng thái y viện Trịnh Thái Hòa, còn người bất tỉnh là một y quan nhỏ làm việc bên cạnh phó viện Vương Trác.”
“Nếu cậu ta chỉ là y quan thất phẩm thì sao mấy vị điện hạ đều giữ lại? Tại sao cậu ta lại bất tỉnh? Tại sao cậu ta lại ói ra máu?” Ta hỏi một hơi mấy câu liên tiếp.
Tiểu thái giám tuy sốt ruột nhưng vẫn trả lời: “Vừa nãy viện trưởng Trịnh nói cậu ta ói ra máu lăn đùng ngất xỉu là vì… nhiễm bệnh dịch.”
Một câu chỉ trả lời đúng một vấn đề, nhưng đã giúp ta nhất thời hiểu ra tất cả nghi vấn. Thảo nào tốp người vừa rời đi kia trông ai cũng vội vội vàng vàng.
Bệnh dịch, y quan của thái y viện…
Tim ta thoắt nảy, việc này dường như có hơi quái lạ.
Cậu y sĩ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, cuối cùng Cao Giới phải sai người khiêng xuống dàn xếp chữa trị từ từ. Hai tên thị vệ nâng cáng tới đưa người đi, đặc biệt cả hai đều bịt mũi bằng một tấm vải trắng. Người xung quanh tản đi gần hết, Cao Giới gật gật đầu với mấy huynh đệ rồi cất bước đi luôn, những người khác cũng lần lượt đi theo. Hồ Nguyên Ly bước thẳng qua người ta không hề chớp mắt, ta vẫn giữ nguyên tư thế khom gối cúi người hành lễ.
Theo Cao Yển lên xe ngựa về phủ, trời bên ngoài chẳng biết đã tối mịt tự lúc nào, rõ ràng buổi trưa mới vừa qua đây thôi. Cao Yển vén tấm màn trên xe ngựa lên, lướt mắt nhìn không trung rợn ngợp, vẻ mặt u ám nặng nề, nói một câu vu vơ không rõ ý: “Chuẩn bị trở trời rồi đấy.”
Ta và Lý Mậu Sơn nín thở im phăng phắc không dám tiếp lời. Cao Yển không nói nữa, buông tấm màn xe xuống che đi vầng sáng từ ngoài hắt vào.
Ngày hôm sau chuyện y quan thái y viện ngất xỉu ngay tại tang lễ của hoàng trưởng tôn bị truyền ra, mà nguyên nhân nhiễm bệnh của cậu ta đã được điều tra, là bị lây từ phó viện Vương Trác. Vì là tang lễ nên cả viện trưởng và phó viện đều tham dự, tuy nhiên mấy ngày nay hôm nào Vương Trác cũng ho sù sụ, sợ ảnh hưởng tới buổi lễ nên mới để học trò của mình đi thay. Mặc dù cậu y sĩ kia thấy trong người không khỏe lắm, nhưng do thân phận nên cũng không dám từ chối, chỉ đành gượng mình đi, mới dẫn đến hậu quả kiệt sức ói máu hôn mê khi lễ vừa chấm dứt. Đồng thời, ngoài hai người bọn họ ra, thái y viện tiếp tục tra ra bốn người cũng bị nhiễm bệnh ở cường độ thấp. Mà bốn người này, đều là đồng nghiệp sớm chiều chung đụng với Vương Trác.
Chỉ trong thời gian ngắn, người người nhà nhà ở kinh thành bất an tột độ, nhất là dạo này Vương Trác còn tới mấy hộ nhà khám bệnh. Tiến hành kiểm tra thêm trong cung và nhà dân, quả nhiên lại tra ra mấy người bị lây nhiễm bệnh dịch.
Thái y viện được kỳ nghỉ dài xưa nay chưa từng có, trừ ba bốn người được cử tới trông coi mỗi ngày thì những người còn lại đều về nhà chờ lệnh, toàn bộ thái y viện được dọn dẹp trên xuống một lượt. Nhất thời cả kinh thành, nhà thuốc trở thành nơi bận rộn nhất.
Chuyện con cáo non Cao Giới mang về khiến Cao Thừa An qua đời lại bị khơi dậy một lần nữa. Vì cái ngày mà Cao Thừa An bị con cáo cào trúng, chính Vương Trác đã tự tay trị liệu băng bó cho thằng nhóc, sau đó Cao Thừa An nửa đêm hôn mê cũng là Vương Trác và viện trưởng Trịnh Thái Hòa cùng đến khám chữa. Trịnh Thái Hòa phụ trách kê đơn thuốc, còn mọi công tác điều trị có tiếp xúc chân tay đều do Vương Trác làm.
Cũng lúc này, Trịnh Thái Hòa đã thử kiểm tra, sức khỏe không có gì đáng lo ngại, chỉ có một mình Vương Trác bị bệnh. Lúc cơn ho gia tăng đột biến, ông ta nghĩ mình chỉ nhiễm phong hàn thường thường thôi, dù sao gần đây thời tiết thất thường lúc nóng lúc lạnh, người bị mắc phong hàn không ít nên ông ta cũng không quá chú ý. Thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, ông ta hoàn toàn chẳng ngờ mình nhiễm dịch bệnh nên giờ mới gây ra đại họa thế này. Trước mắt, những người bị nhiễm đều từng có tiếp xúc với Vương Trác.
“Cao Thừa An mới là khởi nguồn của căn bệnh” bị truyền đi rộng khắp, Cao Giới bắt đầu ru rú trong nhà ít khi lộ diện, đáng tiếc kiêng dè đến mức ấy vẫn chẳng thể vỗ về được những bất mãn dâng trào của bách tính và quan viên. Vì trước có cái chết của Cao Thừa An, mọi người thi nhau cáo trạng Cao Giới không đáng tin cậy, tính mạng tất cả mọi người trong hoàng thành có thể đang bị đe dọa, thế nên thái độ ai cũng kịch liệt hơn bao giờ hết.
Cùng lúc đó, Cao Yển trong quý phủ càng ngày càng ít nói, mỗi lần ta chép sách cạnh y thường xuyên thấy y nhìn chằm chằm một trang duy nhất, cả buổi trời không thấy lật sang.
Hồ Nguyên Ly khôi phục lại “chế độ” cứ cách mấy ngày lại đến Tần vương phủ một chuyến, hình như bọn họ đang bàn bạc đối sách, chỉ là nói chuyện hồi lâu, cuối cùng vẫn đi đến kết luận rằng bình tĩnh chờ xem những chuyển biến mới là đối sách tốt nhất. Dân chúng kêu than không ngừng, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, một hành động dù là nhỏ nhất cũng có thể bị người khác bắt bài.
Mọi kế hoạch của ta phải gác lại hết, suy cho cùng thì hiện giờ tâm trí của mọi người đều dồn cả vào dịch bệnh. Những người bị nhiễm bệnh đều đóng cửa không ra, tuy không phát hiện thêm người nào bị lây nhiễm nhưng bầu không khí trầm trọng vẫn bao phủ khắp hoàng thành, đây là bệnh truyền nhiễm đấy.
Ta không có cơ hội đến Đông cung lần nữa, chỉ cảm thấy nơi đó đang hứng chịu vô số những lên án khiển trách, là nơi nhiều áp lực nhất. Dường như mọi người đều đang chờ đợi, bất luận là ở đâu, đều đang đợi một thứ gì đó bùng phát phá vỡ bề mặt yên ả này.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng thứ đó cũng xuất hiện, người thứ hai tiếp bước Cao Thừa An rời khỏi dương gian vì dịch bệnh, chính là cậu y sĩ bất tỉnh tại buổi lễ ngày hôm đó.
Lúc trước Cao Thừa An mắc bệnh qua đời có thể miễn cưỡng được cho là vì tuổi còn nhỏ, thân thể chịu không nổi. Nhưng giờ ngay cả một chàng trai trưởng thành cũng chết vì bệnh dịch, chứng minh căn bệnh này vô cùng nguy hại. Càng gay go hơn là Đông cung đồng thời có thêm bảy tám tên nô tài ho không ngừng, thái y qua kiểm tra thì đúng đã nhiễm bệnh hết, mà tất cả đều có một điểm chung đó là đều từng hầu hạ Cao Thừa An ở khoảng cách gần.
Kể từ đó, ai cũng chắc nịch rằng Cao Thừa An là nguồn cơn của căn bệnh, mà Cao Giới là kẻ đầu sỏ gây ra tất thảy.
(còn tiếp)