Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 51

Càng nghe càng thấy không ổn, ta không nhịn được ngắt lời hắn: “Không phải vương gia nói kể chuyện của mình à?”

Hồ Nguyên Ly hồn nhiên đáp: “Đúng rồi, đây là chuyện của ta đấy, để ta nói tiếp…”

Kế đó, Hồ Nguyên Ly nhìn vào đôi mắt sáng tỏ của ta, mặt không đổi sắc kể hết đủ loại chuyện hắn đã làm trong hoàng cung trước đây, bé thì trèo lên cây đào trứng chim, lớn thì chơi cá cược vào tẩm điện của hoàng đế trộm sớ. Kết thúc của những câu chuyện ấy, đều được gói gọn trong hình ảnh Cao Giới “khoan dung độ lượng, dũng cảm vô tư” giúp hắn dọn dẹp mớ lộn xộn.

Ta nghe hắn nói mà mệt hết cả đầu, vì vậy lúc này đây, ta bèn cất lời với một giọng hết sức thành kính: “Vương gia, nô tỳ thực sự không dám, cũng không oán giận thái tử điện hạ. Nên ngài thực sự, thực sự không phải nói thái tử điện hạ tốt đẹp cỡ nào đâu.”

Bấy giờ Hồ Nguyên Ly nhẹ nhàng thở ra, từ từ thu lại thái độ nói cười đùa giỡn: “Một người như vậy, hết lần này đến lần khác bị nặn ép thành hình tượng bạc bẽo, đứng trước cái chết của vợ con mình phải bấm bụng chịu. Dù ta không nói rõ, chắc nàng cũng hiểu được huynh ấy đã phải nếm trải những tra tấn đày đọa gì.”

Trái tim ta chùng xuống, lần này hoàn toàn không nói nên lời.

Giọng mơ hồ của Hồ Nguyên Ly tiếp tục vang bên tai: “Ai mà không muốn làm người hai tay sạch sẽ, lượng thiện không thẹn với lương tâm? Nhưng ở chốn đây, lòng tốt là thứ rẻ mạt nhất, muốn bảo vệ nó lại càng khó khăn.”

Ta thở dài một hơi, lòng dạ trĩu nặng, mở miệng hỏi: “Nô tỳ chỉ là nô tài, cớ sao ngài phải tốn sức biện giải cho nô tỳ trước mặt thái tử điện hạ như thế?”

“Nói thừa, cả ngày ta ở cùng với thái tử, nếu nàng căm hờn gì huynh ấy, lại còn không liên lụy tới ta à.” Hồ Nguyên Ly nói vô cùng thẳng thắn.

Nhưng lại thành công làm ta nghẹn họng.

Trong phòng yên lặng một lúc, Hồ Nguyên Ly bỗng ngước mắt nhìn về phía ta, cảm xúc chất chứa dưới đáy mắt ấy cực kỳ quen thuộc, hình như ta đã từng bắt gặp nó trong đôi mắt của Ngô Vân Thiều.

Giọng hắn tựa hồ trở nên êm ái hẳn đi: “Một thứ vừa rẻ tiền vừa tốn công, có mấy ai mà muốn, đây cũng là lý do khiến thứ đó ở nơi này phải nói là ít ỏi đến đáng thương. Nhưng nàng và bọn ta không giống nhau, không chỉ ta nhận ra được, còn có Thừa An và lão… thái tử cũng biết.”

Hai gò má hơi nóng lên, may là Hồ Nguyên Ly không nói gì nữa. Chỉ là lúc gần đi hắn trả lại đồ thêu cho ta, nói chẳng chút khách khí: “Nàng nhanh nhanh cái tay vào, mấy ngày nữa ta đến nghiệm thu đấy.”

Vừa rồi chả biết là ai kêu hoa văn xấu xí! Ta bĩu môi, nhận lấy bức thêu rồi nghiêm túc nghiên cứu.

Ở Yến vương phủ chừng nửa tháng, quả thực ta hệt như con “cá mặn” ăn không ngồi rồi. Nên khi gác cổng của Yến vương phủ chạy tới nói ngoài phủ có người tìm, ta mới ngạc nhiên đi theo ra ngoài.

Thấy đó là Thanh Đại và Châu Ngọc, phút chốc ta vừa mừng vừa sợ: “Sao hai người đến đây?”

Thanh Đại nói qua mười ngày là Cao Yển sẽ rước dâu, sợ tới lúc đấy nhiều việc cần làm, thế nên nhóm họ được thưởng quà, cho ra phủ trước thời hạn. Ngày mai cô ấy chuẩn bị về quê nhà, trước khi đi còn lôi kéo Châu Ngọc đến cáo biệt với ta.

Vui sướng qua đi, đầu óc ta lấy lại tỉnh táo, nét cười cũng phai dần. Nhìn Thanh Đại phấn khởi tràn trề kể xong chuyện của mình, ta cầm lòng không đặng lên tiếng cắt ngang: “Sao cô biết tôi ở Yến vương phủ?”

“Châu Ngọc nói tôi biết đó.” Thanh Đại nói, chỉ chỉ vào Châu Ngọc đứng cạnh, nét giận dỗi tô đậm trên khuôn mặt: “Cô coi cô kìa, chẳng bảo với chúng tôi một tiếng gì cả. Bình thường tôi thấy Ngũ gia đối đãi với cô không tệ, vốn dĩ tôi không muốn nói đâu, nhưng tôi vẫn thấy ở Tần vương phủ cũng rất tốt. Tôi nghe nói tiểu Yến vương khó ở chung lắm. Sao tự dưng cô không nói câu nào đã tới Yến vương phủ rồi?”

Đối diện với vẻ tò mò của Thanh Đại, mắt ta hơi nheo lại, nhìn sang Châu Ngọc ở bên. Như hiểu được ý của ta, cô ấy tiến lên nhẹ giọng nói vào tai ta: “Tôi nghe Ngũ gia nói cô ở trong này, không thì cô nghĩ tại sao Thanh Đại được thả ra phủ sớm thế? Ngoài miệng Ngũ gia không nói, nhưng trong lòng chúng tôi cũng tỏ tường, ngài ấy muốn cho chúng tôi cơ hội tới tìm cô.”

Ta sửng sốt, hồi lâu không phản ứng, Thanh Đại bất mãn kéo Châu Ngọc bảo: “Các cô đứng trước mặt tôi mà thì thà thì thầm cái gì đấy? Lúc nào cũng đẩy tôi ra hết.”

Nghe lời than thở của Thanh Đại, mới giúp ta tìm về được chút cảm giác ngày xưa, khóe môi không nén được ý cười, mà lòng lại chẳng hiểu Cao Yển làm thế là có ý gì.

Tuy nhiên nhờ nói chuyện với các cô ấy nên ta không còn thừa tâm trạng đâu suy nghĩ vẩn vơ nữa. Vì cứ đứng mãi ngoài cửa Yến vương phủ cũng không hay, ta bèn gọi bọn họ dời bước vào trong.

Thanh Đại và Châu Ngọc liếc nhìn nhau, thoạt trông có vẻ khó xử.

Bấy giờ ta mới nhớ tính tình tạo nên mỹ danh “tiểu Diêm Vương” của Hồ Nguyên Ly, vội vàng mở miệng an ủi: “Không sao đâu, Hồ Nguyên Ly hôm nay không có trong phủ.”

Cả hai cô nàng ngỡ ngàng mất một lúc, hồi sau Thanh Đại mới lúng ta lúng túng nói: “Mới đầu tôi vẫn chẳng nghĩ ra được nguyên nhân tại sao cô đột nhiên chạy tới Yến vương phủ, giờ thì tôi biết rồi.”

Thấy ta lờ mờ khó hiểu, Thanh Đại đảo mắt, trông rất chi là mờ ám: “Trong kinh thành này, số người có thể gọi thẳng tục danh của tiểu Yến vương chắc phải đếm trên đầu ngón tay nhỉ.”

Ta giật mình, thấy Thanh Đại nhìn ta với vẻ mặt “không cần giải thích, tôi hiểu”.

Quả nhiên sức tưởng của phụ nữ mãi mãi vượt xa người bình thường.

Có điều Thanh Đại và Châu Ngọc dường như còn kiêng dè Hồ Nguyên Ly, sống chết không chịu vào trong. Mắt thấy trời đã sắp trưa, ta đành cùng các cô ấy tìm một tửu lầu ngoài Yến vương phủ làm bữa cơm tiễn biệt.

Tuy là chỉ bước có mấy bước, ta vẫn cẩn thận đeo mạng che mặt, dẫu bị hai người kia chọc ghẹo suốt đường đi nhưng ta không hề mở miệng giải thích.

Tìm một tửu lâu bình thường, lầu một có lẻ tẻ vài vị khách, đại khái thấy ta đeo mạng che mặt, dẫu không nói thẳng ra ngoài miệng nhưng Châu Ngọc lại chủ động bảo muốn lên phòng trên lầu hai.

Có lẽ Thanh Đại đã nhận được một số tiền thôi việc khá hậu hĩnh, vừa vào đến phòng là cô ấy đã ra vẻ bà chủ, hào phóng để mặc chúng ta gọi món. Châu Ngọc cũng chả thèm khách sáo, gọi liền tù tì bao nhiêu món. Thế là ta lại được xem màn đấu khẩu kéo dài cả buổi trời của họ.

Chứng kiến cảnh tượng ồn ào mà ấm áp đã lâu không được coi này, e rằng về sau sẽ không bao giờ tán diễn nữa.

Nghĩ đến đây, lòng ta thoáng hụt hẫng.

Ta ở thế giới này mười mấy năm, phân nửa thời gian là sinh hoạt cùng bọn họ, nói ra thì tình cảm không gọi là sâu đậm gì. Giờ đây sắp sửa chia lìa mỗi người một ngả, ai biết được tương lai sẽ ra sao. Thiên hạ đúng thật không có bữa tiệc nào mà không tàn.

Chắc thấy ta bỗng im lặng, Thanh Đại ghé tới kéo cánh tay ta, nói: “Mọi người trong viện chúng ta ngày xưa đi gần hết rồi, chỉ có mấy đứa nhỏ tuổi hơn ở cùng nhau. Đám người mới đến thì tôi không còn sức để chơi chung nữa, mỗi Châu Ngọc là qua lại thân thiết với tất cả mọi người.”

“Ai bảo nhân duyên của tôi tốt chứ?” Châu Ngọc thản nhiên thừa nhận.

Thanh Đại chồm sang nhéo cô ấy một cái, ta nhịn không được nhìn hai người họ nở nụ cười.

Sau khi rượu và thức ăn được bưng lên, mới ăn hai ba miếng, hình như bao tử của Thanh Đại không thoải mái, ra ra vào vào nhà xí mấy lần, sắc mặt càng lúc càng tái mét.

“Hay là chúng tôi đưa cô đến y quán khám nhé?” Châu Ngọc lên tiếng trước, rồi lo lắng nhìn ta trưng cầu ý kiến.

Ta hơi chần chừ, mặt Thanh Đại cứ trắng bệch đi, cuối cùng ta bảo: “Châu Ngọc cô đi với cô ấy đi, giờ tôi đi lại không tiện, tiền này tạm thời đưa cô vậy.”

Không đợi ta lấy chút bạc vụn giắt ở thắt lưng ra, Thanh Đại đã vội vàng xua tay nói “không cần”, người nhanh như chớp lao thẳng xuống nhà xí dưới lầu.

Quái lạ, đồ ăn trong tửu lâu này chúng ta cùng ăn, tại sao chỉ có Thanh Đại bị đau bao tử?

Cau mày nhìn bàn đồ ăn trước mặt, bên tai truyền đến giọng Châu Ngọc: “Đồ Mi, cô chuẩn bị quà tạm biệt gì cho Thanh Đại thế?”

Ta ngẩn người, vậy mà quên khuấy mất chuyện này. Châu Ngọc nhìn vẻ trố mắt đờ đẫn của ta, tức thì nói đầy nhiệt tình: “Biết ngay là cô không chuẩn bị, hay là lát nữa chúng ta ra cửa hàng trang sức trên phố buôn xem thử, tôi có biết một cửa hàng được lắm.”

Đón lấy ánh nhìn chờ mong của Châu Ngọc, ta giữ nguyên nụ cười. Nếu để ý kỹ, có thể ý cười của ta chẳng chạm tới đáy mắt: “Coi trí nhớ của tôi này, các cô đến bất ngờ quá, tôi vừa nhớ ra quà tôi chuẩn bị hãy còn ở Yến vương phủ, nếu không giờ tôi quay về lấy. Gần xịt ấy mà, đi một chuyến mất thời gian tầm một chén trà nhỏ thôi.”

Ta vừa đứng dậy thì Châu Ngọc cũng đứng lên theo ngay lập tức, kéo tay đè ta ngồi xuống: “Đừng vội, đợi lát nữa cơm nước xong chúng tôi sẽ về với cô, đừng bỏ tôi chờ ở đây một mình chứ.”

“Vậy cũng được.” Ta vẫn cười cười. Châu Ngọc liên tục tìm đề tài nói chuyện để giữ chân ta, ta bèn làm bộ như thuận miệng nhắc: “Đúng rồi, cô không có dự định rời phủ à? Đây là cơ hội chuộc thân hiếm hoi đấy.”

Gương mặt Châu ngọc thoáng hiện nỗi thất vọng: “Cha mẹ tôi không ở kinh thành, cho nên tôi ở đâu cũng thế cả thôi.”

“Thế à?” Ta cụp mi, không nói gì nữa.

Bấy giờ, thời gian một chén trà nhỏ đi qua nhưng vẫn chẳng thấy Thanh Đại trở lại.

Rốt cuộc Châu Ngọc sốt ruột nói: “Sao Thanh Đại chưa về vậy ta? Hay là chúng ta ra hậu viện coi cô ấy đi.”

Dứt lời, cô ta* mở cửa phòng, lắng tai nghe thì phát hiện ngoài phòng lặng ngắt như tờ, chậm rãi cười bảo: “Không phải mới ngăn không cho tôi đi à? Sao giờ lại lôi tôi ra ngoài rồi?”

(*Khúc này bạn Châu Ngọc lộ mặt nên em xin phép đổi cách xưng)

Nụ cười của Châu Ngọc chưa tan, nhưng cặp mắt dần trở nên nguy hiểm, không còn nét ngây thơ của ngày trước, như thể là thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Cô ta vừa di chuyển, bất thình lình có mấy người từ bên ngoài xông vào, ngay cả mặt mũi cũng chả che, ta nhận ra đó đều là mấy vị khách lẻ tẻ ngồi dưới lầu một ban nãy ta thấy.

“Tôi nói mà, Đồ Mi vẫn luôn là người thông minh nhất trong số những người chúng ta, trước mặt cô thật không dám mảy may thả lỏng.” Châu Ngọc cười khanh khách, nom có khác người đơn thuần vô tội là bao.

“Chỗ này cách vương phủ không quá trăm mét, cô đúng là to gan, dám ra tay ở đây.” Ta ngồi yên bất động.

Châu Ngọc mỉm cười rạng rỡ trong sáng, tuy nhiên những lời nói ra không còn che giấu ý đồ: “Dụ cô ra khỏi Yến vương phủ đã không dễ, ai bảo cô cứ nhất quyết không chịu đi dạo phố với chúng tôi cơ? Nên tôi chỉ có thể mạo hiểm động thủ trong này thôi.”

“Thế nên, không phải Ngũ gia nói cho cô biết tôi ở Yến vương phủ.” Nhìn đám người đúng không nhúc nhích bên cạnh Châu Ngọc, lòng ta thầm tính toán, ngoài miệng vẫn nói.

Châu Ngọc khẽ nhíu mày, tựa hồ khó hiểu lắm: “Tại sao không thể là ngài ấy?”

Tim ta đập thịch, từ từ đứng dậy, dửng dưng trả lời: “Bởi vì một người như ta, không đáng để ngài ấy thiết kế ra cái bẫy này.”

Châu Ngọc cảnh giác nhìn ta, tiếp tục trêu đùa: “Tôi nói Đồ Mi đấy, cô đừng nên xem thường bản thân vậy chứ.”

Dù trong lòng không tính được một đường lui hoàn hảo, nhưng ta vẫn cố kéo dài thời gian, nhìn Châu Ngọc chăm chăm, hỏi: “Hôm nay cô lợi dụng chuyện ăn cơm tiễn Thanh Đại dụ tôi ra ngoài là có mục đích gì? Lẽ nào muốn giết tôi?”

“Sao tôi giết cô được?” Châu Ngọc rất lấy làm ngạc nhiên.

Ta nhẹ cười xì một tiếng: “Sao không được? Dịch bệnh trước kia, không phải cô từng muốn giết tôi sao? Chỉ là không thành công thôi.”

Cuối cùng trong mắt Châu Ngọc cũng ánh lên nét kinh ngạc thực sự, ngữ khí cũng hàm chứa sự tán thưởng: “Hóa ra cô vẫn luôn thông minh như thế, tôi còn tưởng số cô may mắn, sử dụng cái chén của người nhiễm bệnh dùng mà vẫn không bị lây. Giờ mới biết cô đề phòng mọi lúc.”

“Thông minh cỡ nào cũng không bằng mưu tính của cô, ẩn náu trong phòng giặt bao nhiêu năm, mỗi một người xung quanh đều có khả năng bị cô gài bẫy. Thanh Đại ban nãy không khỏe chắc cũng do cô động tay động chân nhỉ.” Ta mỉa lại chẳng chút nể nang.

Sắc mặt Châu Ngọc hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn giải thích qua loa: “Là lệnh của chủ tử cả, lúc trước muốn giết cô, sau đó không muốn giết cô nữa, tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc.”

“Chủ tử của cô là người Ngô gia?” Ta nhìn cô ta chòng chọc, chầm chậm hỏi.

Châu Ngọc chớp mắt, rồi mới hỏi lại: “Tại sao cô nói vậy?”

Ta quan sát khoảng cách giữa mình và cô ta, cất giọng đáp: “Ngày xưa tôi quá ngu ngốc, ngu đến nỗi tin tưởng vào tỷ muội tình thâm. Chuyện Ngũ gia muốn tặng tôi cho người khác lúc trước, ngẫm kỹ thì hẳn chỉ có Ngũ gia và người của Ngô gia biết. Mà cô lại biết được chuyện, là đã bại lộ thân phận.”

Buổi tối ấy ta chất vấn Cao Yển, y không phủ nhận chuyện này, nhưng cũng gặng hỏi là ai nói cho ta biết. Tuy nhiên lúc đó bi phẫn quá độ nên ta không suy nghĩ được gì nhiều. Giờ Châu Ngọc đã lòi mặt chuột, đủ loại chuyện trước kia đều phát sinh vấn đề, sợ rằng chuyện này là tin tức chưa công khai giữa Cao Yển và Ngô gia. Đã như vậy, việc ta bị hứa hôn cho thứ tử Ngô gia, người ngoài ắt không thể nào biết.

Châu Ngọc buông mắt, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

“Giờ chủ tử cô sai cô làm gì?” Ta tiến lên từng bước, ra vẻ giận dữ nhìn Châu Ngọc không chớp mắt.

“Đưa cô về.”

Lời vừa dứt, người bên cạnh cô ta đã nhấc chân đi về chỗ ta.

Châu Ngọc dường như đã khôi phục như thường, mắt trào lên sự châm biếm: “Vốn dĩ định ăn cơm xong rồi lặng lẽ đưa cô đi, ai dè cô không nghe lời, ngay cả tí cơm của ba tỷ muội chúng ta cũng không thể ăn yên ổn, báo hại chúng tôi phải đánh liều uy hiếp người trong đây, cô cũng thật… Cô làm gì thế?”

Không đợi Châu Ngọc nói hết, ta dùng tốc độ cực nhanh rút cây trâm trên đầu xuống dí sát cổ cô ta. Vừa nãy nói chuyện, ta đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người chúng ta mà không để lộ dấu vết, như thế cũng tiện cho ta tấn công bất ngờ.

Ngày trước Châu Ngọc hay lui tới viện của Cao Yển giao quần áo, hiển nhiên không biết công phu, không thì chẳng đã lộ chân tướng rồi sao?

Bị cây trâm sắc nhọn chọc vào cổ, sắc mặt Châu Ngọc chả có biến hóa gì ghê gớm, giọng điệu có phần tự giễu: “Cô thấy cách này có tác dụng không?”

“Cứ phải xem mới biết được.” Khi nói, tay ta tăng thêm lực, cổ cô ta đã rỉ ra chút máu.

“Cô cũng xuất thân nô tài, sao có thể không biết khi nào thì chủ nhân đặt mạng sống của nô tài vào trong mắt.” Lời nói của Châu Ngọc thoáng chút u sầu, “Cô nhìn bước đi của những “đồng bọn” của tôi mà xem, đều không hề do dự.”

Có mấy người quả thực không có tí gì là lưỡng lự, vẫn tiến gần tới ta. Ta hít sâu một hơi, thả Châu Ngọc ra trước khi chúng đến.

Nhìn vẻ sững sờ của cô ta, ta giễu cợt: “Nếu cô đã không còn lợi ích, tôi cần gì phải kéo một kẻ chịu tội thay ra vấy bẩn hai tay mình.”

Châu Ngọc mấp máy môi không đáp trả.

Không chờ bọn người kia hành động, ta dứt khoát ném cây trâm của mình đi, dù sao cũng không đánh lại, thà đầu hàng còn hơn để chúng bẻ gãy tay. Coi bộ, kéo dài thời gian chỉ tổ tốn công tốn sức.

Là ta tự cho rằng bản thân không đếm xỉa đến gì nữa, nên mới lơi là cảnh giác. Hóa ra một người không màng thế sự cũng không phải chuyện tốt đẹp cho cam, từ đó ta cũng khiến mất đi cơ sở để đánh giá những người và sự việc xảy ra xung quanh mình.

Ta vừa bị túm chặt, bỗng Châu Ngọc hỏi một câu: “Ban nãy sao cô biết được?”

Hỏi câu này thì hẳn là ý đồ của cô ta đã bị ta nhìn thấu. Ta không nhìn Châu Ngọc, nói: “Bởi vì cô không hiểu thứ gọi là nghĩa tình, nếu cô còn có chút tình nghĩa tỷ muội với Thanh Đại, thì sẽ chẳng chân trước nói muốn đến y quán, chân sau đã bảo tới cửa hàng trang sức.”

Châu Ngọc sững người như thể không ngờ tới nguyên nhân đó.

Thấy Châu Ngọc cứ cứng đơ như tượng, ta hít thật sâu, nói: “Tôi thấy Thanh Đại không biết chút gì về chuyện này. Nếu cô đã lợi dụng cô ấy thì đừng lôi cô ấy đến trước mặt chủ tử của cô, dù sao cô thông minh như thế, bịa đại đại lý do nào đó là đã lừa được Thanh Đại. Chung quy, cô ấy cũng sắp đi rồi.”

Ánh mắt Châu Ngọc trở nên phức tạp, hình như còn có tia sáng vụt qua.

Cuối cùng, ta căm uất để lại cho Châu Ngọc một câu tàn nhẫn cuối cùng: “Tôi giỏi nhất là ghi thù, nếu sau này tôi còn sống, tốt nhất là cô nên trốn xa một chút đi.”

Lời vừa thốt khỏi miệng, tên bịt mặt cũng đồng thời nhào đến. Ngay sau đó là cảm giác tê buốt ở gáy ập tới, trước mắt hóa một màu tối đen.

Lần nữa tỉnh lại cảm giác mình đang ở trong phòng, chợt nghe thấy có giọng đàn ông truyền vào tai: “Thật không biết nàng lao tâm khổ tứ trói nha hoàn này về làm gì, ta thấy cô ta có chỗ nào đặc biệt đâu. Hiện giờ ta đang cần tay sai, vì cô ta, ta còn loại bỏ một nước cờ ngầm của mình đấy.”

Mắt ta nhíu chặt, đây là giọng Cao Hoằng Lãng, Châu Ngọc là người của hắn ta.

Nín thở chờ một chốc, bỗng nghe được một giọng nữ quen thuộc: “Vương gia yên tâm, người này rất có giá trị.”

Ta khẽ nghiến răng, Lương Tú kia rốt cuộc có thù oán gì với ta chứ hả?

Lát sau có tiếng bước chân rời đi, tiếng nói của Cao Hoằng Lãng lại vang lên: “Thôi thôi, người nàng muốn đã đem về cho nàng rồi, nàng làm gì thì làm, có chuyện cứ tới tìm ta là được.”

“Đa tạ vương gia.”

(còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment