Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 57

Rõ ràng cuộc giết chóc xung quanh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nhưng lạ thay là lòng dạ ta đã không còn cảm giác kinh hoàng bối rối vừa rồi, cũng không còn nỗi sợ hãi đến nghẹt thở khi chứng kiến vô số người ngã xuống.

Trước mắt mơ mơ hồ hồ, ta muốn nở nụ cười mà hốc mắt đã ươn ướt, nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt của người trước mắt mình đây, một lúc thật lâu không nói lên lời.

Dáng vẻ của ta khiến Hồ Nguyên Ly sốt ruột hẳn lên, hắn nhìn ta, hỏi liên hồi: “Sao thế, làm sao? Nàng bị thương chỗ nào?”

Ta lắc lắc đầu, thấy hắn vẫn gặng hỏi không ngớt, ta dứt khoát kiễng chân ôm lấy cổ hắn, đầu vùi thật sâu vào hõm vai hắn.

Nhận thấy cơ thể mình đang ôm bỗng chốc hóa đá, rồi mới dần dần trở lại như bình thường. Hồi lâu sau, cánh tay cứng ngắc của Hồ Nguyên Ly nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, mà ngữ khí thì vẫn cứ thiếu đòn như thế: “Ta biết rồi, có phải một ngày nàng không gặp ta, mà cứ ngỡ như đã cách ba thu chứ gì.”

“Ừ.” Ta nhỏ giọng đáp một tiếng.

Tay Hồ Nguyên Ly hơi khựng, ngay sau đó giọng nói khó tin của hắn vang lên: “Nàng lặp lại lần nữa đi?”

Ta buông lỏng cánh tay, đối diện với vẻ mặt chờ mong ấy, chỉ hỏi một câu: “Ngài tới lúc nào?”

Hiển nhiên Hồ Nguyên Ly có hơi thất vọng, nhưng vẫn trả lời: “Ta vẫn ở phía sau nàng, bằng không thì nàng thực sự nghĩ mạng mình lớn, chạy lung tung khắp nơi thế mà không hề bị loạn quân đả thương chắc?”

Vừa rồi chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước để thoát thân, đúng là ta đã quên mất điều này.

“Giọng nàng bị sao đấy?” Hồ Nguyên Ly nhíu mày hỏi, chẳng đợi ta trả lời, hắn đã tự đáp: “Ta biết rồi, là chuyện tốt của Lương Tú kia đúng chứ? Lúc ấy ta thấy cô ta châm kim vào cổ nàng, thái tử không sai người ngăn lại thì ta đã nhảy ra ngoài rồi.”

“Khi đó các ngài đã ở đây?” Ta hơi ngạc nhiên.

Hồ Nguyên Ly không phủ nhận.

Ta có chút khó hiểu, cất tiếng hỏi: “Sao các ngài biết được tin?”

“Lương Tú.”

Câu trả lời vỏn vẹn hai chữ khiến ta sững sờ trố mắt: “Lương Tú là người của các ngài?”

Hồ Nguyên Ly lắc đầu. Chợt, ta sực nhớ Lương Tú hẳn vẫn còn trong điện, bấy giờ định bụng quay vào xem xét.

Tâm trạng ổn định lại, ta phát hiện chung quanh Hồ Nguyên Ly cực kỳ sạch sẽ, thảo nào ban nãy khi chúng ta nói chuyện không có ai đến quấy rầy, hóa ra nhóm ám quân đã xử lý gọn gàng đám loạn đảng kia.

Ta kéo Hồ Nguyên Ly đi vào điện hoàng đế, vừa đi vừa hỏi liên tục, hận không thể một hơi hỏi hết tất cả nghi vấn ứ đầy trong bụng: “Chẳng phải ngài nói binh phù là thật ư? Tại sao Cao Hoằng Lãng lấy ra lại không dùng được?”

“Binh phù đương nhiên là thật, có điều… Ai nói cứ binh phù là điều được binh?” Hồ Nguyên Ly nói giọng tự hào.

Đón lấy ánh nhìn ngờ vực của ta, hắn chú ý quan sát tình hình bên cạnh, đồng thời mở miệng từ tốn giải thích: “Kiểu phép tắc hủ bại rằng ám quân chỉ cần nhìn binh phù, còn người là ai thì mặc kệ này ta đã thấy chướng mắt lâu rồi, một người sờ sờ ở đấy, chả lẽ không quý già bằng một cục đồng rách nát? Thế nên về sau khi vừa nắm ám quân trong tay, ta bắt đầu tìm mọi cách tôi luyện bọn họ. Rèn luyện suốt mười mấy năm ròng, cuối cùng mới dạy được cho họ cách nhìn người. Đương nhiên binh phù vẫn có ích, nhưng vẫn phải xếp sau mệnh lệnh của người sống.”

Nom biểu cảm hả hê đắc ý hiện giờ của Hồ Nguyên Ly, không hiểu sao ta có chút xót xa cho ám quân được “ma luyện” trong tay hắn.

“Ngài làm vậy không sợ thái tử biết à?” Ta không nhịn được hỏi.

Chung quy, một vương gia khác họ tự bồi dưỡng thế lực cho mình như thế, không sợ khơi dậy lòng đố kỵ của kẻ khác ư?

“Người trong tay ta vốn dĩ là do tiên hoàng “tặng” cho Yến Chiêu vương, nếu hoàng thất e ngại, thì cứ việc thu về.” Hồ Nguyên Ly điềm nhiên bảo.

Ta thôi nghĩ ngợi miên man, dù sao chuyện hắn đã nắm chính xác, ta không nên can thiệp vào nhiều.

Hoàng cung vẫn rối một nùi, cung nữ thái giam ban đầu trốn chạy khắp nơi đều đã núp vào trong xó, để lại hai thế lực chém giết không ngừng.

Vì đã có ám quân mở đường, ta và Hồ Nguyên Ly không tốn nhiều thời gian đã đi đến cửa cung điện hoàng đế. Nhìn về đám người đang đánh nhau cách đó ít xa, trong ánh đèn lập lòe, Cao Giới và Cao Hoằng Lãng đã giao chiến trực diện, dù chung quanh có hỗn loạn cỡ nào, cũng không ai tới chen vào trận đấu giữa hai người họ.

Nhưng tài văn võ của Cao Hoằng Lãng đó giờ luôn thuộc hàng số một số hai, nên Cao Giới phải dốc hết sức vùng lên. Ta nhìn quanh quất bốn bề cung điện, phía trong yên tĩnh lạ thường, loạn quân đã rút hết.

Thế rồi ta quay đầu nói với Hồ Nguyên Ly: “Ngài không ra giúp thái tử à?”

Hồ Nguyên Ly cũng đưa mắt nhìn lướt qua chỗ Cao Giới, nhếch miệng bảo: “Giờ ta qua đó, có khi lại thành cái đinh trong mắt bọn họ đấy. Đây là cuộc chiến của hai người, cứ để họ có thù báo thù có oán báo oán đi. Bên thái tử không thiếu nhân lực, thêm hay thiếu ta cũng chả ăn thua gì đâu.”

Ta nghĩ chắc vậy, dù sao vấn đề giữa huynh đệ ruột thịt, để tự họ giải quyết vẫn tốt hơn.

Khẩu khí của Hồ Nguyên Ly thoáng chút hờn giận: “Với lại trước đó huynh ấy lén hợp tác với Lương Tú có thèm nói cho ta biết đâu, còn lên kế hoạch dẫn ta ra khỏi Yến vương phủ, nên Lương Tú mới có cơ hội bắt nàng đi. Giờ ta chỉ muốn trông chừng nàng thôi.”

Lại một tin bí mật nữa tung ra, bước chân ta hơi khựng, đang định mở miệng nói thì bỗng thấy Lương Tú nằm dưới đất.

Đến gần mới phát hiện có con dao nhỏ cắm vào ngực nàng ta, máu tươi nhuộm một mảng lớn. Lòng cả kinh, ta không quan tâm Hồ Nguyên Ly bên cạnh, sải bước tăng tốc đi qua.

Kiểm tra thì nhận ra nàng ta còn thở, bấy giờ tim ta mới khẽ buông lỏng. Hiện tại ngoài kia đang loạn, tất nhiên không thể mời thái y, nên Hồ Nguyên Ly không đợi ta nói đã chủ động lục tìm trong tẩm cung hoàng đế xem có thuộc thang gì không.

Vốn dĩ ta muốn tìm với hắn, nhưng vừa đi nửa bước thì chợt thấy làn váy của mình bị người ta níu lại. Lương Tú khẽ cử động người, từ từ mở to mắt nhìn, lòng ta bình ổn lại.

Ta thấy môi Lương Tú mấp máy, vì không nghe rõ nên ta chậm rãi ngồi xổm xuống.

“Đã… đã bắt Cao Hoằng Lãng chưa?” Lương Tú lần nữa mở miệng hỏi.

Tuy câu hỏi khiến ta rất kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Sắp rồi.”

Dù Cao Hoằng Lãng có xuất sắc hơn người, nhưng suy cho cùng hắn đã đánh mất thời cơ mấu chốt, chỉ có một kết cục là rơi vào thế bị động.

“Vậy thì tốt, xem ra về sau hắn ta và Ngô gia sống không nổi nữa.” Lúc nói những lời này Lương Tú có vẻ rất bình thản, chẳng để ta nghĩ ngợi, nàng ta đã nhìn ta bằng ánh nhìn đong đầy chờ mong: “Tiểu Mi, cô nói xem có phải ta rất giỏi không, vậy mà thực sự có thể hủy hoại một gia tộc.”

Giọng điệu và nét mặt nàng ta trông đơn giản chỉ là một cô gái đang khoe thành tích của mình mà thôi.

Đầu óc ta như có cơn sấm sét cuồn cuộn nổi lên, tay chân tê liệt, cuộc trò chuyện ngày xưa với nàng ta vụt qua trước mặt trong phút chốc.

“Lúc ở riêng, có lần Tề vương từng nhắc một câu tới dịch bệnh ở Dự Châu, sau đó ta đã nghĩ ra ý tưởng “dịch bệnh” này, mà thành quả của hắn còn hoàn mỹ hơn ta tưởng nhiều.”

“Thái tử phi bị tập kích ngoài thành, cũng là mưu kế ta bày cho Tề vương, vừa khéo có thể vu oan cho giặc cướp ở Thiểm Bắc, rồi mượn luôn cơ hội đó cầm lấy quân quyền của hoàng thành.”

“Để loại bỏ đứa nhỏ trong bụng thái tử phi mà thái y gọi là hoàng tử kia, Tề vương mới làm theo lời ta giở trò bị thương hôn mê, để ta thuận lợi vẽ ra một loạt chuyện làm thái tử phi sinh non…”

Những lời khi ấy nàng ta nói, chủ ngữ là bản thân nàng ta, nếu nghe kỹ sẽ thấy Cao Hoằng Lãng càng giống con rối bị nàng ta điều khiển.

Ta há miệng, nói dưới cặp mắt đợi chờ của Lương Tú: “Ý của cô là tất cả những chuyện sau lưng này là cô làm hết? Hãm hại bao nhiêu người, không phải giúp Cao Hoằng Lãng mà là đang diệt trừ hắn ta và Ngô phủ?”

Đột nhiên Lương Tú bật cười, cười cười rồi lại hộc máu, vầng sáng trên mặt lại rực rỡ dị thường. Lòng ta chùng xuống, đây là hồi quang phản chiếu.

Nàng ta vẫn nắm chặt làn váy ta, làm ta không đi tìm thuốc được.

Lương Tú cứ cười, niềm vui xuất phát từ sâu tận trong tâm: “Cao Hoằng Lãng luôn do dự, nên ta chỉ đành nghĩ cách khiến hắn ta không thể lui bước. Mỗi một kẻ của Ngô gia đều đáng chết, tất cả đều đáng chết, dòng máu chảy trong người bọn chúng dơ bẩn khiến đến mức khiến người ta buồn nôn. Ta chỉ là nô tỳ bình thường, vậy là bọn chúng mặc sức… chà đạp ta. Ta vắt kiệt óc để được hầu hạ bên cạnh một tiểu thư không rành thế sự, thế mà bọn chúng vẫn ngang ngược trắng trợn. Dù vất vả lắm ta mới vào được Tề vương phủ, chúng chẳng chịu buông tha cho ta, nên chúng đáng bị như vậy!”

Nghe Lương Tú chửi bới, ta vô thức muốn hỏi, Cao Thừa An, Tương Nhã Đồng, Vương Trác… còn có những người chết trong dịch bệnh, thì đáng sao?

Câu hỏi ấy đáng lẽ phải được hỏi, nhưng nhìn nụ cười của Lương Tú, một chữ ta cũng không thốt ra được.

Nàng ta cười hệt kẻ điên, một kẻ điên chẳng ai hiểu nổi.

“Thật muốn hoán đổi cuộc đời với cô, cô may mắn như thế, có phúc như thế, ta muốn tra tấn cô đến phát điên lên được! Để cô giống như ta, thối nát từ trong ra ngoài. Thế thì cô mới có thể được chứng kiến cuộc đời chẳng bằng súc vật của ta. Rõ ràng đều là… nô tỳ, tại sao ta lại phải sống cuộc đời thảm hại ghê tởm vậy chứ?” Lương Tú vẫn cười, nhưng nước mắt lại như máu tươi ở ngực, chảy mãi chảy mãi.

“Cô đừng nói nữa, để tôi đi tìm thái y.” Nụ cười đó khiến ta rất khó chịu, tránh đi tầm mắt của nàng ta, ta lên tiếng cắt ngang.

Lương Tú lại lắc đầu: “Không cần, tuy rằng ta chủ động tìm đến hợp tác với thái tử, nhưng chung quy vẫn là hung thủ giết con của ngài ấy, sao ngài ấy có thể bỏ qua cho ta? Trước đó Cao Hoằng Lãng cho ta một viên thuốc độc, nhưng ta không đút cho cô, viên kia chỉ là thuốc tẩm bổ bình thường, thuốc độc thật ta uống rồi. Mục đích của ta đã đạt được, trong thế giới này, ở lâu hơn một giây cũng khiến ta thấy bẩn tưởi.”

Ngẩn người nghe giọng nói ngày một nhỏ dần của Lương Tú trước mắt, ta cảm tưởng như chưa bao giờ quen biết nàng ta.

Đến tột cùng là căm hận cỡ nào, mới thúc đẩy nàng ta làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường như vậy?

Ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn dáng vẻ hấp hối của nàng ta, chung quy ta vẫn không đành lòng hỏi lại.

Nhưng Lương Tú chẳng có vẻ gì là sẽ nghỉ ngơi dưỡng thương, tựa hồ muốn kể ra hết toàn bộ chuyện của nửa quãng đời còn lại: “Kỳ thực ta rất muốn giống cô, có thể khù khờ đến nực cười, tin vào tỷ muội tình thâm, được người ta che chở hết mực. Ấy nhưng, ông trời nơi đây rất không công bằng với ta.”

Tay nàng ta đã chẳng còn sức giữ làn váy ta, miệng vẫn nói không ngừng: “Nên cô sẽ hiểu cho ta đúng không? Cô sẽ hiểu cho mọi việc ta làm đúng không? Chắc chắn cô có thể hiểu ta mà nhỉ?”

Ta chết lặng hồi lâu không nói được lời nào, không biết mình nên chấp nhận với hành vi kéo bao nhiêu người xuống nước để báo thù của nàng ta. Ta đứng trên lập trường của mình, chưa từng trải qua những chuyện khiến nàng ta trở nên điên dại.

Cả buổi trời không thấy ta trả lời, tia sáng trong mắt Lương Tú lụi tàn từng chút. Cuối cùng nàng ta chỉ để lại một câu, ghé đến gần ta mới nghe rõ…

“Sao cô không hiểu ta được chứ? Tiểu Mi, dù sao chúng ta cũng là người cùng một nơi mà…”

Đôi mắt ta bỗng trừng lớn, chững mất nửa nhịp mới phản ứng lại, “một nơi” mà nàng ta nói có lẽ chưa bao giờ là Dự Châu mà ta nghĩ tới. Nên nàng ta mới cảm thấy ta sẽ hiểu cho sự trả thù của nàng ta, nên nàng ta mới không chịu đựng được những chuyện mình phải gặp khi làm nô tài, nên nàng ta mới luôn nói mình giống với ta.

Hai mắt Lương Tú đã nhắm lại, ta run rẩy chạm vào đôi má lạnh buốt của nàng ta: “Cô… cô cũng xuyên…”

Lời chưa nói hết, người ta bất thình lình bị Hồ Nguyên Ly xô ra, trông hắn la còn sốt sắng hơn cả: “Ối, cô ta không chết chứ? Mau tỉnh lại cho ta…”

Lương Tú đã hoàn toàn mất đi hơi thở, ta sững sờ nhìn Hồ Nguyên Ly cuống cuồng, ngay sau đó hắn bỗng bỏ qua Lương Tú, cặp mắt đỏ ngầu quay lại cầm lấy hai bàn tay ta: “Không sao đâu Thỏ, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra thuốc giải trị độc cho nàng.”

Hóa ra vừa nãy hắn thấy ta nói chuyện với Lương Tú, lại hiểu lầm là ta đang đòi thuốc giải.

Nhìn Hồ Nguyên Ly chẳng chút chần chừ kéo ta toan bước ra ngoài, hốc mắt ta càng nóng hơn, có lẽ Lương Tú nói đúng, ta thực sự rất may mắn.

Ta giữ chặt Hồ Nguyên Ly, dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn lo lắng của hắn, cất giọng vô cùng kiên định: “Ta không sao.”

Cuộc phản loạn lần này quả nhiên đã kết thúc cùng việc Cao Giới giành lại quyền giữ hoàng cung. Nghe nói Cao Hoằng Lãng thua trận bị bỏ tù, ta cũng không gặp lại nữa, ấn tượng cuối cùng hắn ta để lại cho ta, chính là cặp mắt đỏ hoe như đã khóc.

Tàn cục của cơn bạo loạn, thu dọn là phần công tác phiền phức nhất, Hồ Nguyên Ly để ta ở trong cung điện đã khôi phục lại tầng tầng bảo vệ, còn mình thì vội vã rời đi kiểm kê ám quân.

Hình ảnh sau cùng của hoàng đế ngày hôm đó ta nhìn thấy là ông ấy nửa nằm trên ghế dựa, nắm chặt tay Cao Giới hệt một đứa trẻ: “Nhẫn hộ tiễn vẫn còn chứ?”

Cuối cùng Cao Giới chỉ yên lặng rút tay về, nói giọng bình tĩnh: “Không cẩn thận, bể rồi.”

Đôi mắt của vị hoàng đế luôn ngồi tít trên cao kia phút chốc mất hết sắc màu, chỉ còn là một màn đen ngòm trống hoác.

Cao Giới giơ tay, có người tới hầu hoàng đế vào trong nghỉ ngơi. Xong xuôi, hắn mới chú ý đến ta lẳng lặng đứng ở một góc, nâng bước đi về phía ta.

Trước khi ta hành lễ, hắn đã chắp tay đứng trước mặt ta khom người thật thấp. Ta của lúc này, đã không còn hoảng sợ như khi ngồi trên giường bệnh, chứng kiến thái tử cúi đầu trước mình.

Cao Giới đứng thẳng lại, giọng khe khẽ không nghe thấy: “Xin lỗi.”

Không cần hắn nói rõ, ta cũng đoán được hắn vừa nói gì, ban nãy Hồ Nguyên Ly kể Cao Giới hợp tác với Lương Tú, hợp tác rồi bán luôn ta đang ở Yến vương phủ cho Lương Tú.

“Trong tay cô ta có tin tức ta cần, sau khi nghe cô tới gửi thiệp cưới lại bị ta giam giữ, cô ta đã tìm đến cửa, đưa ra hai yêu cầu, một là tiêu diệt Ngô phủ, cái kia thì chỉ đích danh nói muốn cô.” Cao Giới có hơi không dám nhìn ta, tuy nhiên không hề giấu giếm điều gì: “Cô ta nói có vài lời muốn hỏi cô, thề rằng sẽ không tổn hại đến tính mạng cô, cho nên ta…”

Đường đường là thái tử điện hạ vậy mà lại giải thích với ta, đây đã coi như là một ngoại lệ. Ta chỉ là nô tài, có thể trợ lực cho hắn đã là tác dụng lớn nhất mà ta phát huy được, lấy đâu ra tư cách truy cứu chứ.

Ta không nghe nữa mà rũ mi đáp lễ: “Được dốc sức vì điện hạ là vinh hạnh của nô tỳ.”

Hồi lâu không nghe giọng Cao Giới vang lên, người trong phòng ít dần, ngoài điện yên ắng đi hẳn, chắc là dọn dẹp hòm hòm rồi. Một đêm không ngủ, ta thấy hơi mệt, bèn chủ động xin phép rời đi.

Nhưng vừa xoay người thì lại nghe Cao Giới nói: “Ban đầu Hồ Nguyên Ly cũng không biết việc này, nên lúc đó đệ ấy nổi giận, cơ bản là không để ý lời giải thích của ta đã liều lĩnh cầm binh phù chạy đi cứu cô. Vì Lương Tú hợp tác với ta nên sau lưng Cao Hoằng Lãng đệ ấy mới giơ cao đánh khẽ, chứ không thì sợ là đệ ấy đã… Thực ta, từ trước đến nay đệ ấy chưa từng muốn bắt tay ta lợi dụng cô.”

Nghe những lời này, ta cầm lòng không đặng quay đầu nhìn, Cao Giới đang giải thích hết sức chân thành, như thể sợ ta vì hành động của hắn mà hiểu lầm Hồ Nguyên Ly. Hai người họ đúng là giống hệt nhau, trước đó Hồ Nguyên Ly còn chả nói tốt cho thái tử trước mặt đủ đường đấy thôi.

Ta không nhịn được cười, trả lời: “Tôi biết.”

Cao Giới ngẩn người, sau đó cũng nở nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng khóe môi mới khẽ nhếch, như nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn thoáng chút ngập ngừng.

Thái tử không nói, ta cũng không thể đi thẳng được. Hắn bối rối một lúc, rồi mới chậm rãi bảo: “Thực ra không phải chỉ có mỗi nó, ta cũng có lỗi với lão Ngũ, đệ ấy cũng…”

“Thái tử điện hạ, Tần vương tới rồi.”

Chúng ta còn đang nói, chợt có tiểu công công chạy vào bẩm báo.

Cao Giới ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng bảo tiểu công công mời Cao Yển vào, sau đó hắn liếc nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, sai Cố Dương đưa ta ra ngoài trước.

Lúc ra ngoài vừa khéo đụng phải Cao Yển, khoảng thời gian này không gặp, hình như y đã gầy đi nhiều, áo cưới đỏ sẫm khoác trên người cũng chẳng thể giúp gương mặt y dịu dàng hơn. Xem ra, dù hôm nay y không tham gia vào trận chiến ở đây, nhưng chắc cũng bận tối mày tối mặt ở Tần vương phủ, quần áo không kịp thay.

Cao Yển cũng thấy ta, thoắt cái nét mặt y hơi thay đổi, cặp mắt nhu hòa hẳn. Hôm nay trải qua bao nhiêu là chuyện, trông thấy gương mặt quen thuộc, lòng ta nhen nhóm niềm vui mừng, nở một nụ cười chân thành với y.

Sau khi chạm mặt, chúng ta cứ thế đi ngang qua nhau, không ai dừng lại, y vào buồng trong vấn an hoàng đế, ta theo Cố Dương rời khỏi nơi này.

Đi ra ngoài điện, sắc trời đã hưng hửng sáng.

Cố Dương liên tục lau chà vết máu trên áo choàng của mình, vừa nhìn ta vừa âm thầm duy trì khoảng cách với ta, như sợ ta ghét bỏ mớ lộn xộn của anh ta sau cuộc chiến anh dũng đẫm máu.

Trông bộ điệu sượng sùng của Cố Dương, ta nhịn khỏi mở miệng: “Cố thị vệ trưởng có muốn tới chỗ thái y kiểm tra thương thế của mình trước không, tôi biết đường trong cung mà, anh khỏi phải lo cho tôi.”

“Không sao không sao, ta cũng có bị thương nặng gì lắm đâu.” Cố Dương vội vàng xua tay từ chối, rồi lại nghiêm túc hỏi han, “Cô muốn ra cung à? Vẫn nên để ta đưa cô ra trước thôi.”

Ta lắc lắc đầu, không định giấu giếm nữa, cất giọng hỏi thẳng: “Tôi muốn đi tìm Hồ Nguyên Ly, anh có biết ngài ấy ở đâu không?”

Sắc mặt Cố Dương cứng đờ, nụ cười tựa hồ cũng có phần mất tự nhiên, hồi lâu mới cúi đầu nói: “Vậy… ta đưa cô đi.”

“Đa tạ Cố thị vệ trưởng.” Ta mỉm cười đáp, vờ như không nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của anh ta.

Khi ánh bình minh vừa hé, mặt trời ló dạng, trận tàn sát tanh máu mà ta chứng kiến rốt cuộc cũng chính thức chấm dứt, và sau cùng cũng chỉ biến thành mấy lời đồn đại vụn vặt trong dân chúng.

Tin chính thức là Tề vương Cao Hoằng Lãng tâm mang ý xấu, trù tính lâu ngày muốn thừa dịp bách quan tề tụ hết về Tần vương phủ đưa quà mừng, dẫn binh lén lút quay về hoàng thành với mục đích ép vua thoái vị. May mắn Tần vương Cao Yển kịp thời phát hiện manh mối báo với thái tử Cao Giới, rồi bí mật điều rất nhiều binh lực từ Xuyên Tây đến đây.

Khi người của Cao Hoằng Lãng bao vây Tần vương phủ, châu quan Xuyên Tây là Phó Văn Thành dẫn theo người ngựa đánh giết từ rừng mai của Tần vương phủ ra đến ngoài, thành công giải cứu bách quan bị vây khốn trong tiệc cưới, chuyển bại thành thắng.

Đồng thời, con đường bí mật trong Tần vương phủ cũng bởi vậy mà bị công khai khắp thiên hạ, không ai là không biết. Nhất thời làm nổi lên làn sóng, vô số quan viên chạy theo phong trào, cũng xây đắp một mật đạo trong phủ của mình như ai.

Đương nhiên, cái này để sau này hãy nói.

Về phía hoàng cung, Tề vương mưu đồ soán vị bị thái tử và Yến vương đúng lúc đuổi tới bắt giữ, toàn bộ phản quân cũng thuận lợi quét sạch.

Mà hoàng đế trong trận kiếp nạn này, hoàn toàn thất vọng với đứa con ngày xưa mình yêu thương nhất, sức khỏe ngày một sa sút, nằm liệt trên giường một thời gian dài không dậy nổi. Thái tử bắt đầu chính thức xử lý chính sự, bình thường đã không khác gì hoàng đế, chỉ kém nốt bước đăng cơ cuối cùng.

Phủ thái úy - quân chủ lực của hành vi mưu nghịch bị phán tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà, ngoại trừ Ngô Vân Thiều nhờ có Tần vương ngỏ xin với hoàng đế nên mới giữ được phi vị, còn thì Ngô thị không một người nào may mắn thoát khỏi.

Phía Tề vương phủ, có vị thái sư kéo lê thân già cỗi đến đón con gái Tề vương phi của mình về, cũng do thái tử hạ chỉ hòa ly. Ngoài ra những người khác đều bị giam trong Tề vương phủ cấm ra ngoài, đợi phân xử và phán quyết.

“Tại sao không giết Cao Hoằng Lãng?” Lúc hay tin, ta lập tức hỏi Hồ Nguyên Ly.

Sau khi rời khỏi cung điện, mấy ngày liền ta ngủ chẳng được, vừa nhắm mắt là hình ảnh hoàng cung nhuốm máu đỏ hiện lên mồn một. Dường như Hồ Nguyên Ly cũng biết, mỗi ngày đều đến nói chuyện cho tới lúc ta ngủ rồi mới đi.

Giờ đây, hắn đang nhàn nhã nửa nằm trên ghế dựa, vừa bóc hạt dưa vừa nói: “Tất nhiên hắn ta không sống được, có điều đâu thể để hắn ta chết quá nhanh như vậy.”

“Tại sao?” Miệng ta nhai hạt dưa hắn bóc, khó hiểu hỏi.

Hồ Nguyên Ly dừng tay, nhìn ta bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Tốt xấu gì hắn ta cũng là đứa con lão hoàng đế yêu thương nhất, nếu giờ mà chết, nói không chừng lại khiến lão hoàng đế dễ bị tình cảm che mờ con mắt kia xảy ra bất trắc, hoàng thành chịu tang, thế chả phải là để trễ việc cưới xin của chúng ta à?”

“Không phải chứ? Hoàng thượng nên dập tắt hy vọng với đứa con này… Không đúng, ngài vừa nói gì cơ?” Hạt dưa chui tọt xuống kẹt ngang cổ họng, ta ho đến độ mặt đỏ bừng bừng mới nuốt trôi, “Việc cưới xin gì cơ?”

Hồ Nguyên Ly nhìn ta nháy mắt, phút chốc bóng dáng đã biến mất tăm, ta ngồi tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.

Ngày hôm sau, ta bị Đức phi truyền vào cung.

Thái độ của bà ấy với ta vẫn không được thân thiện cho lắm, chẳng nóng chẳng lạnh, tuy nhiên so với ngày trước đã là tốt hơn rất nhiều. Nay còn sai mấy ma ma giáo dưỡng dạy quy củ cho ta, đoán chừng muốn ta ở lại chỗ bà ấy một khoảng thời gian.

Thử đủ mọi cách khai thông và giảng giải mà cũng vô ích, cuối cùng ta bó tay, chỉ có thể ngoan ngoãn “lên lớp”.

May là ma ma giáo dưỡng không hề gây khó dễ cho ta, thỉnh thoảng thấy ta tiếp thu nhanh còn khen ngợi ta trước mặt Đức phi. Dần dà, thái độ của Đức phi với ta càng ngày càng hòa nhã.

Sau đó ta mới biết, dạo trước Hồ Nguyên Ly từng lén ta vào cung tìm Đức phi, không tiếc lời ca tụng ta rằng “vĩ đại vô tư, dũng cảm gan dạ”.

Sự việc đại khái là nói ta “không sợ sống chết” mạo hiểm thân mình, trở thành nằm vùng bên cạnh trắc phi của Tề vương. Rồi tới ngày Tề vương mưu phản, chẳng màng an nguy bản thân một mình đứng ra chửi hắn ta lên bờ xuống ruộng, hơn nữa còn cực kỳ anh dũng đứng trước mặt mọi người chỉ trích hắn ta lòng muông dạ thú, đến cả hoàng đế thiên vị bất công cũng bị ta lôi vào đá xéo.

Ta nghe mấy lời ấy mà mặt đỏ rực lên, dù sao trước kia thực sự ta không nghĩ sẽ nằm vùng, đều tại ta ngu ngốc nên mới bị người trói đi, Hồ Nguyên Ly nói dóc kiểu đấy làm ta xấu hổ chỉ muốn chui quách xuống đất.

Song, có lẽ là do Cao Giới cũng không phản bác nên ngược lại càng lúc càng có nhiều người tin, nhìn ta với ánh mắt ngập tràn niềm sùng bái khiến ta càng thêm chột dạ.

(còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment