[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau

Chương 15

Một vật thô to phiếm hồng lắc lư theo động tác của chủ nhân nó, Ôn Chấn Hoa cảm thấy đầu hơi choáng váng, cậu nghiêng mặt qua chỗ khác, lảo đảo lùi về sau từng bước, đến khi sau lưng kề sát ván cửa mới cố bình tĩnh nói: “Này này, đừng đùa nữa, anh mau, mau giải quyết đi.”

Đường Tường Hi bước về phía Ôn Chấn Hoa không nhanh không chậm, đến trước mặt cậu thì dừng lại, cúi đầu ghé sát bên tai cậu rồi nói bằng chất giọng khàn khàn: “Chấn Hoa, cậu giúp tôi đi.”

Hơi thở nồng đậm phả vào bên cổ mẫn cảm, thân thể Ôn Chấn Hoa run lên, đầu óc bắt đầu quay cuồng, hai tay hai bên đã nắm rất chặt, nhưng giọng nói lại hết sức thản nhiên: “Đường Tường Hi, chuyện của mình thì tự mình làm, anh đã là người trưởng thành rồi, loại chuyện riêng tư này còn muốn người khác giúp? Mau tránh ra, tôi muốn đi ngủ.”

“Ấy ấy, đừng vô tình vậy mà nhớ năm đó chúng ta cũng chưa từng hỗ trợ nhau, cảm giác tự mình làm hoàn toàn khác với..ừm.” Đường Tường Hi không nói nhiều lời liền cầm lấy tay cậu đặt lên nhóc bự của hắn, ngay sau đó là tiếng rên rỉ trầm thấp, “Thật thoải mái ”

Lòng bàn tay được vật nóng rực truyền hơi ấm, bàn tay Ôn Chấn Hoa chợt run lên, tay khác lại đè trước ngực, cậu gắng sức giãy cổ tay, nhưng vô lực phát hiện thế này chỉ có thể tăng cường độ cọ xát vào vật gân guốc kia, đồng thời hô hấp của Đường Tường Hi cũng càng thêm nặng nề.

“Tôi cũng giúp cậu.” Đường Tường Hi không để Ôn Chấn Hoa chống cự, hắn trực tiếp thò tay vào trong quần ngủ, cầm ‘Ôn Tiểu Hoa’ đang sắp cương lên.

“Ah… Buông ra.” Ôn Chấn Hoa rít vào một hơi, và tiếng rên kia đã hoàn toàn bán đứng cậu.

“Cứ kìm nén như vậy không tốt cho cơ thể.” Ngón tay Đường Tường Hi chuyển động linh hoạt, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy vật nóng, ngón cái lại không ngừng cọ xát phần đỉnh.

Ưỡn thẳng lưng theo bản năng, một tia sóng nhiệt trào lên từ bụng dưới, bên tai bị hơi thở nồng đậm kích thích đến ửng đỏ, đúng lúc bàn tay để trước ngực chạm phải hạt đậu trên ngực Đường Tường Hi, nhịp tim mạnh mẽ của đối phương như truyền lửa nóng vào lòng bàn tay rồi lan thẳng tới trái tim cậu. Thậm chí Ôn Chấn Hoa còn tưởng nhịp tim đập của hai người đã hòa làm một, bên tai đều là những tiếng ‘thình thịch’ dữ dội, cậu nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu mới nói: “Tôi không cần anh giúp, mau bỏ ra, tôi giúp anh là được.” Nói xong cậu liền chủ động cầm lấy vật gân guốc nóng rực của đối phương.

Đường Tường Hi nghe vậy liền buông lỏng cổ tay của cậu, nhưng tay kia thì vẫn chậm chạp không hề nhúc nhích.

Hai mắt Ôn Chấn Hoa chớp loé,  cậu từ từ siết chặt hạ thể đối phương, cái tay đang để trước ngực cũng đột nhiên chộp lấy hạt đậu đỏ, tiện thể véo một cái, gọng nói lạnh lùng cất lên: “Buông ra.”

Đường Tường Hi kêu lên một tiếng đau đớn, hắn lén nhìn sắc mặt cậu, lúc này mới không tình nguyện bỏ tay ra khỏi quần ngủ của Ôn Chấn Hoa, rồi chống hai tay lên mặt cửa.

Không để ý đối phương gần như giam cầm mình, Ôn Chấn Hoa ngừng véo ngực hắn, tầm mắt chuyển đến phía tay kia.

…...

Hơi thở của Đường Tường Hi ngày càng dồn dập, trước ngực ửng đỏ cả một vùng, toàn thân đều căng cứng, cơ bụng thắt chặt nên càng lộ rõ nét khiêu gợi của cơ thể, hông cũng chuyển động nhanh hơn, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ở trong tay Ôn Chấn Hoa, hắn run rẩy dựa thân mình vào người cậu, thế mà phần eo vẫn đang chuyển động, mấy giây sau lại bắn ra vài luồng

“Được rồi.” Vội đẩy tên đang đè mình ra, Ôn Chấn Hoa thấy lòng bàn tay dinh dính, nhưng mặt cậu vẫn không hề thay đổi mà mở cửa bước ra ngoài.

Vào phòng tắm rồi khóa cửa lại, thoáng cái Ôn Chấn Hoa như mất hết sức lực phải dựa vào cửa, cậu mở bàn tay chứa đầy dịch trắng, nhìn hồi lâu mới tụt quần đến đầu gối, hai mắt nhắm nghiền, cậu cầm hạ thể của mình rồi bắt đầu chuyển động.

…...

Sau khi rửa sạch chất lỏng trên tay, Ôn Chấn Hoa cởi quần áo tắm thêm lần nữa, cậu dùng nước lạnh vỗ vào hai má ửng đỏ, chớp chớp đôi mắt ướt át sau khi *** qua đi, quấn khăn tắm quanh hông, đi ra phòng khách uống hớp nước cho thông cổ họng, sau đó mới trở lại phòng ngủ như không có việc gì.

Trong phòng ngủ vẫn còn mùi hương đó, Đường Tường Hi nằm ở trên giường, hai mắt sáng quắc nhìn Ôn Chấn Hoa đi tới mở cửa sổ để thông gió, tiếp đó lại đến bên tủ quần áo, lấy ra bộ áo ngủ khác rồi mặc vào. Hắn biết vừa rồi bản thân hơi xúc động, nhưng hắn không hối hận, ở chung cùng Chấn Hoa đã lâu, cậu ấy tức giận hay thẹn thùng mình vẫn dễ dàng nhận ra, loại chuyện này nên để Chấn Hoa từ từ quen, về sau chuyện giường chiếu còn không phải thuận lý thành chương à.

Thuận lý thành chương [顺理成章]: TYV nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suôn sẻ (như thế nào đó)”. 

Đường Tường Hi vừa tính toán cho tương lai, vừa ngây ngô cười như một tên ngốc, tiếp đó trời đất liền đảo lộn.

“Cút đi tắm ngay!” Ôn Chấn Hoa rút chân về, xốc chăn lên rồi nằm xuống.

Đường Tường Hi hoảng sợ xoa xoa thắt lưng và mông, hắn đứng dậy với vẻ mặt khổ sở, vợ bạo lực quá, hắn lại bị đá xuống giường!!! QAQ

Hôm sau Ôn Chấn Hoa dạy rất sớm bởi cậu phải đến chợ hoa nhập hàng, chải tóc rồi mặc quần áo chỉnh tề giúp con gái, xong làm bữa sáng cho bé ăn, cậu sẽ phải ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, cậu đứng giữa cửa phòng ngủ nhìn Đường Tường Hi còn đang say giấc, gõ cửa rồi dặn dò: “Đường Tường Hi, bữa sáng ở trong lò vi sóng, hôm nay anh đưa Ôn Đế đến trường, đừng quên đó, dậy sớm chút đi.”

“Ừm.” Đường Tường Hi xoay người lên tiếng, giơ tay lên quơ quơ vài cái liền vô lực ngã xuống đệm.

Ôn Chấn Hoa lắc đầu, lại nhìn đồng hồ, quay về phòng ăn xoa đầu con gái còn đang ăn sáng, hôn lên trán bé một cái, dịu giọng nói: “Ôn Đế, chờ chút nữa ăn xong nhớ gọi daddy dậy đưa con đến trường, nếu không sẽ bị muộn học đấy, papi đi làm đây.”

“Vâng ạ ” Đường Ôn Đế ngoan ngoãn gật đầu, “Tạm biệt papi.”

Ăn xong bữa sáng, Đường Ôn Đế nhìn đồng hồ, daddy vẫn chưa dậy, bé chạy nhanh vào phòng, thấy Đường Tường Hi đang ngủ say, bé vội kêu lên: “Daddy, 7h10 rồi đó.”

Đường Tường Hi cuộn tròn trong chăn ngủ đến quên trời quên đất, một chút phản ứng cũng không có, bé nhăn cặp lông mày nhỏ, lay hắn liên tục “Dậy đi daddy, dậy thôi, 7h10 rồi!”

“Để daddy ngủ thêm 10 phút nữa ” Đường Tường Hi mơ thấy mình được đè cục cưng, sắp đến thời khắc quan trọng, dù thế nào cũng không muốn dậy.

“Lần nào cũng thế!” Đường Ôn Đế chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Đường Tường Hi một cái, sau đó bé chạy ra phòng khách nhìn cặp sách, bé quyết định tự mình đến trường, dù sao Chính Hùng và Tiểu Vi cũng tự đi học mà.

…...

Gầm nhẹ rồi rót tinh hoa của mình vào trong cơ thể cục cưng, hạ thân Đường Tường Hi đột nhiên lạnh như băng, hắn mới tỉnh táo lại, xốc chăn bò xuống giường, vì sao loại xúc động thời kỳ trưởng thành này lại phát sinh ở trên người mình, hắn gãi đầu bất đắc dĩ thở dài, mình là có bao nhiêu dục cầu bất mãn đây.

Thay xong quần áo, đi ra từ WC, đột nhiên cảm thấy trong nhà sao quá đỗi im lặng, đúng lúc này di động vang lên, Đường Tường Hi đến bên tủ đầu giường nhìn vào di động, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp Ôn Chấn Hoa, hắn mỉm cười nhận cuộc gọi: “A lô cục cưng, sớm như vậy đã nhớ anh sao?”

“Hai người không có việc gì chứ? Ôn Đế đã đến trường học chưa?” Ôn Chấn Hoa nhíu mày, vừa rồi trên đường đi cậu bị người va phải, hoa trong tay đều rớt hết xuống, mà trong lòng cậu cũng có dự cảm xấu, cho nên mới gọi điện thoại xác nhận an nguy của người nhà.

“Cái gì? Tôi không sao a? Hiện tại mới…” 8h10! Toi rồi, Đường Tường Hi vừa thấy thời gian, trong lòng chợt căng thẳng, hắn cầm di động chạy tới phòng con gái, Ôn Đế không có ở đây! Lại nhìn phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, nơi nào cũng không có!

“Làm sao vậy? Này! Đường Tường Hi, Tường Hi!” Ôn Chấn Hoa phát hiện có điều bất ổn, cậu liền hỏi liên tục.

Hầu kết dưới cổ Đường Tường Hi giật giật, cố an ủi bản thân rằng chắc con bé đã tới trường học, không muốn để Ôn Chấn Hoa cũng lo lắng, hắn vội vàng nói: “Không có gì, sở sự vụ có chút việc, thôi tôi cúp trước nhé.”

Vừa cúp điện thoại xong Đường Tường Hi lập tức gọi ngay cho Phương Tĩnh Trúc, đợi rất lâu đối phương mới nghe máy: “Sao lâu vậy cô mới nghe điện? Quên đi, không nói việc này nữa, Ôn Đế có ở trường học không?”

“Cái gì? Học sinh không tới trường tại sao cô không gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh?!” Hắn nóng nảy vò đầu tóc mình, cứ đi qua đi lại tại chỗ, “Chính Hùng và Tiểu Vi cũng chưa đến?! Thôi được rồi, bây giờ tôi đi tìm bọn trẻ!”

Hắn cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà, còn chưa xuống lầu dưới lại nhận được tin nhắn của Giang Ánh Phàm: Tường Hi, sao máy anh luôn bận thế, tôi chỉ có thể nhắn tin, sở sự vụ bị đột nhập, tôi đã gọi báo cho công an, anh mau đến giải quyết đi!

Tại sao mọi chuyện lại đến cùng một lúc thế này, cái cớ để gạt Chấn Hoa lại thành sự thật, cười khổ một tiếng, Đường Tường Hi bấm số gọi, “Alo, Ánh Phàm, tôi đang có một số việc ở đây, cô cứ tiếp đãi cảnh sát trước, dù sao chuyện của sở sự vụ cô đều biết rõ, xong bên này tôi sẽ qua ngay, được, làm phiền cô rồi, lát gặp lại.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhật khí của Đường Ôn Đế

Ngày XX tháng 3 năm 2002

Hôm nay daddy và mình ngồi xe buýt đến trường, trên xe bus có rất nhiều người, thật thú vị a,mà từ lúc lên xe dadd cứ cười liên tục, mấy chị gần đó còn phải nhìn trộm nữa, daddy của mình đúng là rất đẹp trai! Mình hỏi daddy cười gì vậy, daddy nói sáng nay được thực hiện ‘nụ hôn sáng sớm ’cùng papi, nghe thấy vậy, mắt mấy chị ngồi gần đó liền sáng rực lên, trông cứ như ánh nhìn của con sói trong thế giới động vật ấy, thật kỳ lạ, chẳng lẽ mấy chị đó chính là kẻ ăn thịt người mà daddy nói là ‘Sói đội lốt người’ sao? Nhưng đã có daddy ở đây, mình nhất định không sợ đâu, rất nhanh mình cùng daddy xuống xe. Bởi vì hôm nay chỉ học nửa ngày, buổi trưa papi sẽ tới đón mình, mà papi cũng rất kì quái, cứ xoa xôi  liên tục, chẳng lẽ papi bị sâu cắn môi? Đến tối cô Phương mang tới bức tranh đã bị xé rách, còn cho mình 90 điểm, mình biết tranh của mình không được đẹp lắm, daddy nói ‘Không có bữa ăn nào là miễn phí’, người khác muốn cướp papi của mình đều là người xấu, sau đó papi còn tặng hoa cho cô Phương, hóa ra cô ấy thật muốn tranh papi với mình, thế là mình lập tức gọi điện thông báo cho daddy. Buổi tối daddy về nhất định sẽ thưởng chocolate cho mình, mình không thích cô Phương như thế, ba người nhà mình đang rất hạnh phúc cơ mà!!!!
Bình Luận (0)
Comment