Ôn Chấn Hoa phát hiện từ sau đêm hôm đó Đường Tường Hi ân cần với mình đến mức bất thường, rửa bát, lau nhà, giặt quần áo đều tranh làm, lại còn dạy sớm ra chợ hoa nhập hàng với mình, không có việc gì thì luôn dính lấy mình, ngoại trừ chuyện trên giường hơi năng suất tí còn đâu đều nghe lời khủng khiếp.
Một hai lần Ôn Chấn Hoa còn cố hưởng thụ được, thế nhưng ngày nào cũng vậy khiến cậu không sao quen nổi, hình như Đường Tường Hi coi cậu là phụ nữ đang mang thai ấy, có chút việc nặng cũng không cho cậu làm, cảm giác bị bó chân trói tay thế này khiến tâm tình cậu ngày càng kém, đây là muốn biến cậu thành phụ nữ để nuôi dưỡng sao?!
Tối hôm đó, sau khi dỗ con gái ngủ xong, cuối cùng cậu quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Đường Tường Hi.
Lấy ra hai lon bia từ trong tủ lạnh, đưa cho Đường Tường Hi một lon, Ôn Chấn Hoa ngồi xuống ghế salon đơn trong phòng khách, vừa mân cằm vừa chỉ tay về phía ghế đối diện, nói: “Ngồi xuống.”
Đường Tường Hi rất nghe lời liền ngồi xuống ngay, mở nắp lon uống một hớp bia: “Hà, đã quá, cục cưng, có chuyện gì à?”
Ôn Chấn Hoa cũng tiện mở luôn nắp lon, ngửa đầu uống một ngụm, nói: “Lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện với nhau.”
“Cục cưng muốn nói về chuyện gì anh luôn sẵn sàng trò chuyện cùng em ” Thật ra chúng mình về phòng cũng có thể trao đổi mà Tầm mắt Đường Tường Hi dừng ở cổ Ôn Chấn Hoa, tâm trí bắt đầu bay bổng.
“Đường Tường Hi, dạo này anh làm sao vậy?” Ôn Chấn Hoa hỏi thẳng.
“Hả?” Đường Tường Hi lập tức kìm lại cảm xúc, cười rộ lên ha ha: “Có gì đâu a, rất bình thường mà.”
“Rửa bát, lau nhà gì đó tạm thời không nói, sáng hôm nay anh lại đi cọ bồn cầu, chẳng phải anh ghét nhất việc này sao?” Ôn Chấn Hoa dùng ánh mắt soi xét nhìn Đường Tường Hi, “Thêm cả ngày hôm qua còn dậy sớm đi nhập hàng cùng em nữa.”
Đường Tường Hi uống ngay một hớp bia nhằm che giấu vẻ bất an, khoé môi cong lên bắt đầu giải thích: “Anh là một phần của gia đình chúng ta mà, chia sẻ việc nhà có gì sai nào, không phải em vẫn hy vọng anh có khái niệm về giờ giấc sao? Anh dậy sớm hơn chẳng lẽ không tốt ư?”
Ôn Chấn Hoa chau mày, để lon bia trong tay xuống, đứng dậy rồi tiến đến bên cạnh Đường Tường Hi, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn lên từng tiếng: “Em là ai?”
Yết hầu dưới cổ Đường Tường Hi chuyển động mấy lần, ngón tay vô thức bấu chặt khiến vỏ lon hằn lên hai vết lõm, “Cục cưng, em sao vậy, em là papi của con gái chúng ta, là người anh yêu a.”
“Nên anh coi em là phụ nữ?” Lông mày Ôn Chấn Hoa nhíu lại chặt hơn.
“Không có không có, sao có thể thế được.” Đường Tường Hi vội vàng lắc đầu, hắn đặt lon bia xuống bàn trà phía trước, rồi nói dõng dạc không chút xấu hổ: “Em là người đàn ông của anh!”
Lúc này vẻ mặt Ôn Chấn Hoa mới dịu hơn một chút, đột nhiên cậu ngồi lên đùi Đường Tường Hi, đưa tay nâng cằm hắn, hỏi: “Em khờ lắm phải không?”
Đường Tường Hi ôm quanh eo cậu theo bản năng, ngước lên nhìn người yêu, nuốt nước miếng, lắc đầu, “Anh mới là kẻ ngu ngốc, em không có ngốc.”
Ngón tay vuốt ve môi đối phương, Ôn Chấn Hoa ghé sát bên tai hắn, khẽ hỏi: “Có phải anh đang giấu em chuyện gì đúng không?”
Toàn thân Đường Tường Hi cứng đờ, miệng nói hơi lắp bắp: “Anh, anh không có mà.”
Đầu ngón tay lướt chầm chậm qua môi đối phương, mờ ám rờ từ ngực xuống vùng bụng rắn chắc, cuối cùng là nắm cả chỗ đó, hai người đều mặc đồ ngủ rộng thùng thình, thế nhưng cách hai lớp vải mỏng manh, Ôn Chấn Hoa bị độ nóng của nơi đó doạ đến giật bắn mình, buông lỏng theo phản xạ rồi lại nắm chặt hơn.
Chỉ nghe thấy Đường Tường Hi ‘Ah’ một tiếng, hắn lập tức quấn chặt lấy cậu.
“Nói em biết đi, anh giấu em chuyện gì?” Ôn Chấn Hoa trông thấy vẻ mặt hưởng thụ của Đường Tường Hi, cậu bèn vuốt thêm vài cái.
“Ah…” Đường Tường Hi cảm giác bản thân sắp nổ tung rồi, cục cưng đang quyến rũ hắn sao? Nếu cứ như vậy hắn sẽ không nhịn được nữa.
“Nói hay không?” Cảm thấy thứ nào đó trong tay mình lại lớn thêm một vòng, Ôn Chấn Hoa liền tiếp tục xoa nắn.
“Ôhh!” Đường Tường Hi bỗng nhăn mặt lại, cong lưng tựa đầu lên vai Ôn Chấn Hoa.
Ôn Chấn Hoa vội che miệng hắn, “Bé mồm thôi, không là đánh thức Ôn Đế dậy bây giờ.”
Vất vả lắm Đường Tường Hi mới bình tĩnh được, khoé mi đã rớm nước mắt, “Cục cưng à, sao em nhẫn tâm thế, đây là liên quan đến *tính phúc sau này của em đó a.”
*Tính phúc: nỗi hạnh phúc của xxoo[sinh hoạt chồng chồng] =))
“Yên tâm, dù có bị hỏng nhưng chẳng phải vẫn còn người đàn ông của anh sao?” Ôn Chấn Hoa cười mỉm, xoa giúp hắn ‘đường con cháu’ nhằm vơi đi nỗi đau vì vừa bị cậu bóp.
“…” Đường Tường Hi chợt rùng mình một cái, cục cưng bị yêu nghiệt nhập vào sao?
“Giờ có nói không?” Cảm thấy vật trong tay lại cương lên, Ôn Chấn Hoa càng thêm đắc ý.
Đầu óc Đường Tường Hi đang hết sức rối loạn, có nên nói cho cục cưng biết mình đã nhớ ra lần đầu bi thảm ấy không, rồi giải thích hết những chuyện phát sinh từ sau lần đó, nhưng nhỡ Chấn Hoa lại bạo hành mình nữa thì sao a! Mà nếu không nói, có cảm giác sẽ bị bóp chặt hơn, Đường Tường Hi vội nuốt nước miếng, chết ngay lập tức hay chết từ từ, đây là một câu hỏi trắc nghiệm khá hóc búa!
“Nói ” Ôn Chấn Hoa dùng đầu ngón tay day vài vòng lên đỉnh ‘Túp Lều’ đã ướt đẫm dịch nhờn.
“Anh nói, anh nói.” Đường Tường Hi vội vàng trả lời, “Chấn Hoa em bỏ tay ra trước đã.”
“Chẳng phải anh đang rất tận hưởng sao?” Ôn Chấn Hoa thản nhiên nói.
“Ha ha, ha ha ha.” Đường Tường Hi cười gượng, hắn bị kích thích như vậy cũng dễ hiểu thôi, bởi có người yêu trong lòng này, tay người yêu lại đang để ở nơi đó nữa, không tận hưởng sẽ không phải đàn ông a.
“Cho ba giây.” Ôn Chấn Hoa từ từ siết tay lại, “Ba, hai…”
“Anh nhớ tới lần đầu của chúng ta là tại anh quá ngu si mới không phát hiện ra nhưng giờ anh đã thành tâm hối lỗi hơn nữa đã bị giáo huấn rồi xin quan toà xử nhẹ!” Đường Tường Hi nói liền một mạch xong lại không dám thở, hắn căng thẳng nhìn Ôn Chấn Hoa.
Dường như Ôn Chấn Hoa vẫn chưa tiêu hoá hết một chuỗi câu không dấu phẩy kia, sửng sốt hồi lâu, bỗng cậu buông tay rời khỏi đùi Đường Tường Hi.
“Chấn Hoa.” Đường Tường Hi hoảng hốt, vội vàng ôm người vào trong lòng, “Anh sai rồi anh là thằng ngu, anh nghĩ đó là mộng xuân, anh sợ em ghét bỏ anh nên mới tìm Văn Vấn vì nghĩ có thể vơi đi tình cảm của bản thân đối với em, anh xin lỗi, xin em đừng bỏ anh, xin em, anh sai rồi…”
Ôn Chấn Hoa đè lại môi hắn, ngăn người nào đó đang xin lỗi không ngừng, mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, cậu khẽ hỏi: “Anh tưởng là mơ?”
“Đúng vậy, chẳng phải đêm đó anh uống nhiều lắm sao? Ngày hôm sau dậy liền phát hiện anh đang ngủ trên giường em, mà em lại ngủ trên giường anh, hơn nữa chỗ anh nằm không có dấu vết gì cả, nên anh nghĩ do mình uống nhiều rượu quá rồi…”
Ôn Chấn Hoa nhíu mày, đếm hôm ấy sau khi bị hắn ôm ấp, trên người toàn là mùi rượu lẫn mùi mồ hôi và cả mùi của cái đó nữa, cậu gắng chịu đau mà dậy giặt khăn lau chùi sạch sẽ cho cả hai, rồi sắp xếp chăn ga lộn xộn cho gọn lại, mà vì giường trong ký túc xá quá nhỏ, thời tiết cũng nóng, laị còn bị Đường Tường Hi làm thô bạo nên tâm trạng câu vô cùng khó chịu, cuối cùng quyết định ngủ giường khác, ai ngờ…
“Lúc đó em bị sốt, tỉnh lại thì phát hiện anh và đồ đạc của anh đã biến mất, tiếp nữa cả kỳ nghỉ hè cũng không liên lạc gì, em nghĩ anh đang trốn tránh chuyện kia, không muốn gặp em nữa chứ.”
“Không phải vậy đâu, nếu anh biết chúng mình đã thật sự phát sinh quan hệ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ đi! Anh vui mừng còn không được nữa là!
“Đều tại anh ngu ngốc, sợ em chán ghét anh, nên mới tìm bạn gái nghĩ sẽ bẻ thẳng mình lại được, tuy là anh theo đuổi Văn Vấn, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ có thể coi cô ấy như em gái, bạn bè…” Sau khi thẳng thắn nói hết toàn bộ mọi chuyện, Đường Tường Hi bỗng hôn lên trán Ôn Chấn Hoa, “Lúc ấy anh thật khờ, nếu ngày đó anh cẩn thận một chút thì tốt rồi, sẽ phát hiện em bị sốt, sẽ không xảy ra những chuyện rắc rối như vậy!”
“Không có nếu như.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu. “Nếu có, chúng ta cũng sẽ không gặp được Ôn Đế a.” Nỗi đau của bản thân có thể đổi lấy cô con gái dễ thương như vậy, cậu cảm thấy rất đáng giá.
“Chấn Hoa…” Đường Tường Hi không kìm được nữa liền vội vàng hôn lên môi cậu, cả hai cùng chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Phương: ông chủ, dạo này em thấy đại luật sư Đường dính lấy anh chặt quá nha.
Chấn Hoa: Ừ, không biết anh ta bị làm sao nữa.
Tiểu Phương: Vừa thấy là biết đang giấu anh chuyện gì đó nói không chừng là chuyện có lỗi với anh!
Chấn Hoa: Sao em biết.
Tiểu Phương: trong tiểu thuyết đều nói như thế, đang yên đang lành mà tiểu công lại đột nhiên dính lấy tiểu thụ hơn cả sam, chắc chắn là có chuyện gì đó, không phải phát hiện mình bị bệnh nan y thì cũng là việc gì đó nguy hiểm.
Nội tâm Chấn Hoa: Chắc không phải bệnh nan y đâu, năm nào cũng đi khám sức khoẻ định kỳ mà, còn việc gì đó nguy hiểm à, nghề luật sư này cũng có rất nhiều mối nguy, hơn nữa Ánh Phàm nói gần đây bọn họ có nhận một án kiện vô cùng rắc rối.
Tiểu Phương: Ông chủ, kiểu này anh phải hỏi nhanh đi, anh cũng là đàn ông mà, có chuyện gì cũng nên gánh vác cùng nhau a!
Chấn Hoa: Nếu Tường Hi cứ nói không giấu anh, có hỏi cũng vô ích.
Tiểu Phương ( thần bí): Ông chủ em có một cách, nhất định sẽ khiến đại luật sư Đường nhận tội
Chấn Hoa ( bật cười): Cách gì?
Tiểu Phương ( thì thầm): lại đây lại đây, chính là @#¥%... &*
Chấn Hoa ( do dự, đỏ mặt): Thật sự được chứ?
Tiểu Phương ( nắm tay): Chắc chắn đó!
—— Đây là chân tướng vì sao papi đột nhiên yêu nghiệt.