" Shan ma?" Hàn Tam Nguyệt đào đào lỗ tai, một chút cũng không để ý hình tượng gác chân lên tay vịn ghế: " Ngươi muốn ta bắt quỷ? Đừng đùa! Ta không thiếu chút tiền đó! "
Nam nhân đứng đối diện giật giật khóe miệng, ánh mắt vô thức rơi trên hai chân lộ ra ngoài y phục của hắn, nuốt nước miếng quay đầu, vẻ mặt sinh không thể luyến nhìn hắn:
" Bà cô.... Khụ! Tổ tông của ta ơi, coi như ta xin ngươi đi! Việc này không thể nán được a! Xong việc này rồi ngươi muốn gì cũng được! "
" Ta không thiếu gì cả." Mỗ gia trưởng không quan tâm nhắm mắt: " Nói rõ lý do, hoặc là tự ngươi đi tìm pháp sư hay phong thủy sư gì đó. "
"..... " Nam nhân trong lòng lệ bôn, hao mắt rưng rưng nhìn hắn. Hàn Tam Nguyệt cực kì không cho mặt mũi rùng mình, ghét bỏ nói: " Dẹp ánh mắt đó của ngươi đi! Khẩu vị của ta không thấp đến vậy. "
" Hảo đi. " Nam nhân không có đường khác, cắn răng nói: " Nói thì nói! Nhưng ngươi nhất định phải giúp ta lần này! "
Trong phòng bọn họ nói chuyện, ngoài phòng một đống người dán trên cửa hoặc tường, áp tai nghe ngóng. Inuyasha ánh mắt quỷ dị nhìn mấy người bọn họ, há miệng:
" Các ngươi...."
" Suỵt!" Tất cả lập tức trừng mắt nhìn hắn. Thiếu niên không biết nói gì hơn, dùng ánh mắt hỏi bọn họ đang làm chuyện tâm thần gì. Rin dường như rất háo hức, kéo Inuyasha nói nhỏ:
" Mọi người nói đây là lần đầu tiên có người dám đến tận đây tìm Mika-sama nên đang suy xét xem có muốn hỏi cưới luôn không? "
".... " Inuyasha cảm giác mình không nên ở đây lâu hơn nữa.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Mấy ngày hôm nay thái độ của mọi người trong nhà rất không bình thường, nhưng Hàn Tam Nguyệt căn bản cũng không có để ý lắm. Hắn hướng tới chưa bao giờ là ánh mắt bên ngoài, bản thân thoải mái là được.
Hôm nay đã đến thời gian hẹn trước, Hàn Tam Nguyệt một bên ngâm nga tiểu khúc, một bên vào phòng làm chuẩn bị. Kagome thấy được hành động của hắn, nhanh chóng rút điện thoại ra: " Báo cáo có biến! Đối tượng đang chuẩn bị ra ngoài. "
" Chờ chút, lập tức sang ngay!" Chước Ngọc Khanh hai mắt sáng lên, ngắt điện thoại liền lập tức gọi hội.
Bọn họ chuẩn bị cái gì Hàn Tam Nguyệt không biết, cho dù có biết có lẽ cũng không quan tâm. Hắn trước tiên vấn tóc lên, một pháp quyết liền đem mái tóc của mình rút ngắn chỉ còn ngang thắt lưng. Đứng trước gương một hồi, chờ hắn ngoảnh ra, gương mặt hại nước hại dân đã không có, thay vào đó là một khuôn mặt nữ tính vạn phần. Hai mắt to tròn lung linh, nhìn tổng thể mà nói, khuôn mặt này giống Inuyasha phiên bản nữ tám phần, nếu nói song sinh đảm bảo không ai nghi ngờ.
" Hắn dịch dung làm gì? " Chước Ngọc Khanh lườm màn hình trước mắt, suy tư lẩm bẩm. Những người khác hai mặt nhìn nhau, duy chỉ có Inuyasha không vui khoanh chân ngồi một chỗ:
" Vì cái gì ta cũng phải tham gia? Ta không có hiếu kỳ!"
" Ngươi ăn nhiều muối chút đi. " Kagome không biết tới từ lúc nào, ghét bỏ xua tay: " Ta biết ngươi và Sesshomaru không tách ra được, nhưng bán cẩu lương ít thôi. Mọi người không có hứng thú. "
Địch nhân quá đông, Inuyasha cũng không có biện pháp, chỉ có thể buồn bực ngồi một góc.
Đừng tưởng hắn không biết mấy người này đánh chủ ý gì. Nếu không may bị sama phát hiện, người bị đẩy ra kiểu gì chả là hắn...
Bên này bọn họ còn đang cãi nhau, bên kia Hàn Tam Nguyệt đã thay y phục xong. Nhạc gia gia chủ biến mất, tại chỗ chỉ là một thiếu nữ thanh xuân sắc sảo. Dường như sợ người khác có thể liên hệ đến, Tam Nguyệt Ma hoàng còn rất mong đợi chọn một cái váy ngắn màu trắng. Ngay cả Ngạn Nhược U cũng không khỏi há hốc mồm.
"Rốt cuộc đi làm gì mà cần ngụy trang kỹ như vậy? " Miroku đại khái không thể kìm nén thắc mắc được nữa, nói ra thắc mắc chung của mọi người. Lòng hiếu kỳ quấy phá càng mạnh, Kikyo hạ quyết tâm: " Đi cùng chẳng phải có thể biết sao?"
Đề nghị này hiển nhiên được hoan nghênh, ai nấy đều giơ ngón cái, à, trừ Inuyasha: " Mấy người không sợ bị phát hiện sao?"
" Ha ha. " Chước Ngọc Khanh cười nhạt, lấy ra Cung Băng: " Phong ấn khí tức chẳng phải xong sao?"
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Cách thời điểm ra khỏi Nhạc Phủ một giờ, Hàn Tam Nguyệt hiện tại đang đứng trên một giao lộ ở trung tâm thành phố, có vẻ là đang chờ ai đó. Xung quanh có không ít người đi ngang đều nhịn không được quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt rõ ràng là tán thưởng. Cách đó không xa, trong một tiệm cà phê không lớn không nhỏ, đám người Kagome sau khi cải trang một chút chăm chú quan sát.
" Không nghĩ đến khuôn mặt của ngươi còn có sức quyến rũ bậc này. " Kagome ý vị thâm trường nhìn Inuyasha, lại xúc muỗng kem khác cho mình. Thiếu niên phần mình uống nước không để ý đến nàng, Sango lại nhịn không được chà xát tay:
" Cũng đã đứng 15 phút rồi, không lẽ người kia lỡ hẹn? "
Nghe có vẻ không hợp lý cho lắm....Dù sao những người dám cho Hàn Tam Nguyệt leo cây đều đã về với cát bụi rồi a...
" Từ từ! Hình như đến rồi! " Kikyo dùng hai tay làm thành ống nhòm, rất nhanh phát hiện ra tầm mắt của Hàn Tam Nguyệt. Bên kia giao lộ có người đang đi tới, chính là nam nhân đến tận nhà tìm mấy hôm trước kia.
" Chậc chậc. " Ngạn Nhược U vuốt cằm, nghi hoặc nói: " Tuy nói quả thật dung mạo không tồi, nhưng cũng chẳng phải quá xuất sắc. Hàn Tam Nguyệt coi trọng người kia ở chỗ nào? "
Từ Diên vội vã băng qua đường, vò đầu bứt tai nhìn người trước mặt:
" Không phải đã nói ngươi điệu thấp chút sao? Dáng vẻ học sinh cao trung này là thế nào? "
" Chính miệng ngươi nói không muốn để người kia biết, hiện tại trách ta?" Hàn Tam Nguyệt chê cười nhìn hắn: " Ngươi là sợ người kia không may bị ta câu đi đi?"
" Ai, ai, ai nói?" Không nghĩ đến Từ Diên thật đỏ mặt, một bộ bị người phát hiện bí mật. Mỗ gia trưởng nheo mắt, cười đến không có hảo ý: " Nói lắp a....Xem ra cũng không sai biệt lắm... Nể tình bằng hữu, coi như lần này ta làm miễn phí cho ngươi, nhưng nếu thật sự để người bị ta câu đi mất, ngươi cũng đừng khóc tìm ta."
Từ Diên cuối cùng cũng khống chế được nhiệt độ trên mặt, ra vẻ trấn định nói: " Sẽ không. Hắn không phải loại người sẽ yêu một người chỉ vì một lần kinh diễm gặp mặt. "
Hàn Tam Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hiểu, trong lòng lại nhịn không được phun tào.
Rõ ràng là đơn phương không dám nói. Lại còn dám mạnh miệng...
Nói nhiều lòi nhiều, Từ Diên thông minh ngậm miệng, dẫn đường đến quán cà phê lớn đối diện chỗ bọn Kagome đang ngồi. Cả bọn theo bản năng cầm báo che mặt, đến khi người đã vào trong rồi, Chước Ngọc Khanh mới đeo kính lên, phất tay:
" Đổi địa điểm phục kích. "
Nhìn bọn họ lén lén lút lút chạy vào quán cà phê kia, Inuyasha trong lòng nghẹn khuất cũng chỉ có thể đứng dậy thanh toán tiền nước uống và bánh ngọt của bọn họ, sau đó hậm hực đi theo.
Giờ này Sesshomaru hẳn là về rồi. Không biết tối nay về người kia sẽ giận đến mức nào nữa....
Quán cà phê mà Từ Diên dẫn Hàn Tam Nguyệt đi vào thực tế là một công hội nhỏ của Từ gia trong thành phố, vì vậy mà ai cũng không dám chậm trễ Từ Diên và khách nhân của hắn. Nữ phục vụ viên sau khi đón tiếp đúng quy định lập tức thông báo cho hắn: " Đại thiếu, khách nhân bên kia của ngươi cũng đến rồi. "
Từ Diên gật đầu, chủ động đi trước một bước. Hàn Tam Nguyệt ở một bên đột nhiên khoác tay hắn, đem hắn dọa nhảy dựng: " Làm, làm, làm, làm gì?! "
" Sợ đến vậy sao? " Hàn Tam Nguyệt cười xấu xa, thuận tiện kéo hắn đi: " Không phải ngươi lo người kia sẽ bị ta câu mất sao? Ta giả làm tình nhân của ngươi không phải tốt nhất? "
Phục vụ trong quán trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đoàn quân lén lút phía sau cũng vậy.
" Đấy thật là Hàn Tam Nguyệt sao? " Ngạn Nhược U đột nhiên cảm thấy thế giới có chút không chân thật. Inuyasha ngẩng đầu nhìn qua bóng lưng hai người kia, nhàm chán nghĩ.
Hẳn là ác thú vị mới của sama đi? Dù sao mỗi lần người kia chủ động đi làm cái gì thì đều có người xui xẻo cả....
Nơi hẹn gặp là một nhã gian riêng tư trên tầng ba, tuy nói riêng tư nhưng kỳ thật chỉ là cách âm tốt, sự việc diễn ra bên trong vẫn có thể nhìn được qua cửa kính. Chước Ngọc Khanh gây sức ép một hồi cũng lấy được nhã gian đối diện, trước khi đi lên còn lưu ý phục vụ viên kéo rèm che cửa kính lại, bản thân bọn họ đi lối khác vào.
Mỗi người nhanh chóng chiếm một góc, phần mình lén lút quan sát động thái bên kia.
Trong nhã gian đã ngồi sẵn một nam nhân, xác thực mà nói là một nam nhân cực kì tuấn mỹ. Đường nét khuôn mặt tính xảo không nữ khí, thêm đó khí chất cũng rất độc đáo. Người kia có một đôi mắt khá xinh đẹp, khi hơi hạ mi xuống sẽ mang cho người khác ảo giác mỹ nam u buồn đang đứng trước mặt mình.
Thật sự cũng không sai đâu.Thảo nào Từ Diên lại đổ người này...
Ánh mắt chế nhạo của Hàn Tam Nguyệt thực sự quá rõ ràng, khiến Từ Diên quẫn bách không thôi. Hắn còn muốn biện luận một chút, người trong nhã gian cũng đã đứng lên.
Hàn Tam Nguyệt không phụ mong đợi của Từ Diên, nắm bắt được thái độ của người kia. Trong chớp mắt nhìn thấy bọn họ, người nọ thoáng cứng đờ một chút, lại rất nhanh trấn định lại.
[/size]