[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 124

Hắc ám vô tận bao trùm, không gian có một chút mùi vị của hơi nước. Trong gian phòng rộng lớn tối đen như mực, vô số yêu đằng ( dây leo có yêu khí) chằng chịt đan xen, cảnh tượng thập phần đáng sợ. Giữa phòng có một vòng tròn, hẳn là vòng tròn thuật pháp không sai. Trên nó vẽ đầy những hoa văn kỳ lạ vốn không thuộc về thế giới này. Thập mang tinh, Bỉ Ngạn Hoa....nhìn thế nào cũng rất giống pháp trận bày sẵn ở Tu Chân Giới. Giữa vòng tròn đó có hai đoạn yêu đằng màu lục sẫm vươn ra, đầu ngọn mỗi sợi quấn quanh một cánh tay trắng nõn. Trong bóng tối, màu dây sẫm sấn làn da càng thêm chói mắt, cũng khiến cảnh tượng nhiều vài phần rùng rợn mỹ cảm.

Không biết qua bao lâu, một ngón tay của người kia khẽ giật, báo hiệu chủ nhân của nó có lẽ sắp tỉnh lại. Yêu đằng đột nhiên siết chặt, một tiếng rên vô thức từ trong miệng người kia tràn ra. Đôi mày thanh tú nhíu lại, mi mắt khẽ lay động một hồi, cuối cùng cũng chậm chạp mở ra. Một đôi mắt đen láy vô thần mở ra trong bóng tối. 

" A.... " Inuyasha không chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân thể cũng đau đớn không kém là bao, giống như mỗi lần cùng Sesshomaru luyện kiếm xong vậy. Hồng y thiếu niên vô ý thức ôm đầu, lại phát giác trên tay dường như đang bị thứ gì đó quấn lấy. Thân thể nhân loại hiện tại không cho phép hắn nhìn trong bóng tối, cũng chỉ có thể dùng trực giác của mình đi phỏng đoán. 

Đây là đâu? Hắn vì cái gì ở chỗ này? Rõ ràng lúc đó.... 

Thiếu niên khẽ biến sắc, ký ức trong đầu như gió lớn vào nhà trống, ào ào dữ dội khiến hắn khó chịu không thôi. Inuyasha mất một lúc định thần lại, tâm tình bình tĩnh đến kỳ lạ. 

Đầu tiên, hắn bị bắt. Hơn nữa còn chưa chắc chắn là bị ai bắt đi, nhưng có lẽ cũng không ngoài một số đã đoán trước. 

Thứ hai, hắn hiện tại cùng Sesshomaru tách ra, bản thân khó bảo toàn, không cẩn thận sẽ liên lụy người kia.

Thứ ba, hắn cần nhanh chóng thoát khỏi chỗ này. Càng sớm càng tốt. 

Đến tận đây cũng không có gì để đắn đo nhiều lắm. Inuyasha ngồi dậy, cũng may yêu đằng chỉ muốn đảm bảo hắn chạy không được, cũng không đến nỗi không thể cử động. Bình thường có lẽ thứ này không thể chạm đến hắn, nhưng nếu như thế này, vậy chỉ có thể nói.... 

Thiếu niên vươn tay sờ soạng trên cổ, nơi đó trống không một mảnh, thứ vốn ở đó hiện tại cũng không có. 

Quả nhiên là như vậy. 

Inuyasha xác định xong, tâm tư cũng theo đó chuyển động không ngừng. Thiếu niên bận suy tư, hoàn toàn không biết hành động của mình đều bị một kẻ khác thu vào đáy mắt. 

Nếu đã biết lấy đi ngọc thằng của hắn, vậy chắc chắn là người quen không sai. Vấn đề hiện tại là làm cách nào có thể chạy khỏi chỗ này mà không kinh động người đứng sau. 

Dù sao, lấy sự vô dụng của hắn hiện tại, không bị đem ra uy hiếp đã là tốt lắm rồi. Hắn không dám chắc Sesshomaru có khẩn trương hay không, nhưng tránh được đến đâu hay đến đó.

Thử giật giật một chút yêu đằng quấn trên tay, quả nhiên cổ tay lập tức bị siết chặt. Inuyasha lúc này không có yêu khí, cũng không có khả năng thật sự dùng yêu khí bức lui thứ này. Vả lại, yêu đằng nhìn qua không giống có thể bị thứ sắc nhọn dễ dàng cắt đứt. 

Nghĩ nghĩ, thiếu niên vẫn là quyết định thử một lần. Do dự một hồi, Inuyasha hạ quyết tâm nhắm mắt, vươn tay tháo xuống hoa tai bên trái. Một trận bạch quang lui đi, hình dạng nữ nhân hoàn toàn rút đi, để lộ ra khuôn mặt hơi chút anh khí.

Tsukimaru hít một ngụm khí lạnh. Tuy đã suy đoán không sai biệt lắm, nhưng tận mắt chứng kiến hắn vẫn bị kinh ngạc không nhỏ. Thiếu niên trong gương rút đi nét âm nhu dịu dàng nữ tính, thay vào đó là khuôn mặt có vài phần góc cạnh, tuy vẫn ít nhiều có chút nữ khí, nhưng anh khí giữa mày là không thể bỏ qua. 

Tsukimaru thấp giọng cười khẽ, sau đó dần dần cười lớn. Không nghĩ đến bảo vật như vậy thật lọt vào tay bản thân. Sesshomaru, ngươi quả nhiên đi theo lộ số không bình thường. Ngay cả thân đệ đệ cũng có thể nhúng chàm được.... Dù sao thì, lấy bản lĩnh của Inuyasha, quả thật cũng chỉ có thiếu niên này miễn cưỡng vào được mắt của Yêu Vương không phải sao?

Vậy để ta hảo hảo tận dụng lợi thế này đi.

Bị xích lại một chỗ cũng không có vui sướng gì. Inuyasha khó chịu giật giật yêu đằng, chỉ đổi lại đau đớn trên cổ tay.

Cảm giác xương cổ tay muốn vỡ đến nơi.... Có lẽ hằn vết sâu rồi. 

Inuyasha vô thức nhíu mày lại, hoa tai trong tay lập tức xảy ra biến hóa. Thanh Huyết Kiếm vô thanh vô tức hiện ra, nhu thuận nằm trong bàn tay hắn, nhưng lưỡi kiếm tỏa ra hồng quang thì không tỏ ra ngoan ngoãn chút nào. Inuyasha hít sâu, thử cảm nhận sát khí dâng trào trong lưỡi kiếm, giơ tay liền đối với yêu đằng trói buộc tay mình chém xuống.

Tsukimaru ánh mắt hơi nheo lại, không nghĩ đến Inuyasha vẫn còn con bài này, hẳn là của vị kia đưa cho đi. Còn may hắn sớm có chuẩn bị. Trong căn phòng chỉ có hai sợi yêu đằng trói buộc Inuyasha là đặc biệt nhất, do nam nhân quái dị lúc trước đào tạo ra để đối phó Mikazuki, cũng nhờ vậy hắn mới biết được nhược điểm của người kia. Yêu đằng này hoàn toàn không bị sát khí ảnh hưởng, chỉ có yêu khí tinh thuần mới có thể đem nó bức lui.

Trong gương cũng diễn ra như những gì hắn dự đoán. Huyết Kiếm chém không đứt yêu đằng, ngược lại còn khiến Inuyasha đau thêm không ít.

Không có tác dụng. 

Thấy sát khí trên kiếm hơi ảm đạm đi trong chốc lát, Inuyasha không khỏi hít sâu một hơi, ngăn chặn hoang mang trong lòng. Tsukimaru tên kia nhất định không biết đến Huyết Kiếm, càng không thể nói đến biện pháp khắc chế. Nói vậy, chẳng lẽ những thứ này đều chỉ là trùng hợp? 

Tầm mắt vô thức rơi vào khoảng không phía trước. Cách đó không xa, vô số yêu đằng khác màu nâu xanh đang không ngừng đan xen quấn quýt, kỳ dị khiến thiếu niên hơi rùng mình. 

Thử là biết thôi.

Nghĩ vậy, Inuyasha một lần nữa vung lên kiếm trong tay. Một lợi nhận lưỡi liềm màu đỏ cắt qua, yêu đằng lả tả rơi xuống. Trong mắt hắn hiện ra thần thái " quả thế ".

Trong đống này, chỉ có hai sợi này khó đối phó nhất. 

Yêu đằng xung quanh đột nhiên chấn động, sau một hồi run rẩy đột nhiên lao về phía hắn. Inuyasha rùng mình, theo bản năng lui lại, hai tay nganh chóng đem Huyết Kiếm đâm xuống vòng tròn dưới chân. Không biết có phải đồng nguyên hay không, vòng tròn thế nhưng sáng lên. Sát khí từ trong kiếm lan ra, cùng với vòng tròn lập nên một kết giới bằng sát khí. Yêu đằng xung quanh quả nhiên không dám xông lên, chỉ bồi hồi bên ngoài giương nanh múa vuốt. 

Một tràng tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, đem Inuyasha dọa nhảy dựng. Hắn đưa tay muốn đem Huyết Kiếm rút ra, lại phát hiện kéo thế nào cũng không thể lay chuyển được. Thanh kiếm cứ như cùng mặt đất là một thể, cứng ngắc kẹt tại chỗ. 

Cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh sáng dũng mãnh tràn vào, khiến Inuyasha nhất thời chịu không được dùng tay áo che mắt. Trong mắt Chương 124:

hongdieplacvu  

hơi ẩm ướt, hẳn là bị ánh sáng kích thích đến sinh ra nước mắt. 

Cư nhiên đã qua một đêm rồi. Cũng không biết Sesshomaru lúc này thế nào? Là đang gấp rút tìm hắn, vẫn là đang cùng công chúa gì đó thấu cùng một chỗ? 

Bình dấm trong lòng nghiêng nghiêng ngả ngả. Inuyasha chua chua nghĩ, hạ tay áo cố gắng thích ứng với ánh sáng. Trước mặt hắn có một bóng người cách có chút xa, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến bóng người kia có phần mờ mịt, nhưng cũng không khó khăn để Inuyasha nhận ra người kia. Hắn giật giật môi, vô bi vô hỉ gọi một tiếng:

" Tsukimaru..."

Quả nhiên là ngươi.

" Nhị điện hạ, " Tsukimaru không chút chột dạ, thong dong cười: " Thật sự khiến ta không ngờ đến, nhị điện hạ có thể ủy khuất bản thân, vì biểu đệ của ta giả làm nữ nhân đóng kịch lâu như vậy. "

" Quá khen. " Inuyasha đen mặt, cười lạnh một tiếng: " Đừng nói hai chữ không ngờ với ta. Bản thân ngươi thế nào không phải ngươi rõ nhất sao? "

Thái độ của thiếu niên hiển nhiên không có ý định ngoan ngoãn hợp tác. Tsukimaru thở dài, không chút nào ngoài ý muốn:

" Nhị điện hạ, ta thật sự không muốn dùng bạo lực ép buộc ngươi a. Ta chỉ cần biểu đệ phối hợp một chút là được. Hắn vốn không yêu thích vương vị không phải sao? Nhường lại cho ta chẳng phải đôi bên đều vẹn toàn? "

" Các ngươi vì sao phải cố chấp với chỗ ngồi đó như vậy? " Inuyasha quả thực không thể hiểu nổi vương vị đó có gì hấp dẫn. Sesshomaru vốn là người không thích gò bó, mỗi ngày đều phải bó mình trong điện xử lý công vụ, ngay cả mẫu thân cũng luôn muốn trốn việc đi nhàn hạ " Sesshomaru hắn căn bản không quan tâm ai ngồi ở chỗ đó, ngươi thành thật nói một tiếng sẽ mất mạng sao? Bọn họ vốn dĩ chẳng đem vương vị đặt trong mắt. "

" Ngươi nghĩ thật dễ dàng, nhị điện hạ. " Tsukimaru đột nhiên biến sắc, cười lạnh tiến lên. Inuyasha theo bản năng muốn lui lại, lại bị yêu đằng giữ chặt. Tsukimaru đứng ngoài kết giới nhìn vào, khuôn mặt chất chứa thần thái mà hắn cũng không hiểu nổi:

" Ngươi làm sao hiểu được, ta đã từng trải qua những thứ gì mới quyết tâm giành lấy thứ kia như vậy? "

Mãi về sau Inuyasha mới hiểu được, thần tình kia gọi là oán giận cùng căm thù, tận xương tủy.
Bình Luận (0)
Comment