Hai người một kích liền có thể bị đánh thành như vậy, chênh lệch không cần nói cũng biết. Tsukimaru lúc này đã đem bộ xương nọ tu bổ được một phần ba, cũng vừa vặn phân ra một chút tinh lực đi đối phó bọn họ.
Quả nhiên là con kiến hôi không sai.
" Ngô... " Kikyo lau đi máu tươi bên môi, khó nén đau đớn trên mặt, miễn cưỡng nói: " Chúng ta đánh không lại hắn, trước rời khỏi chỗ này rồi lại nói. "
Nếu còn ở lại mới thật sự là tìm đường chết.
Kagome cũng hiểu lúc này đứng lại là thật ngu ngốc. Đè lại kinh hoảng trong lòng, thiếu nữ thật cẩn thận đỡ Kikyo ngồi dậy. Tsukimaru đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, lạnh lùng nói: " Ta có nói các ngươi có thể sống rời đi sao?"
Vừa nói, hắn vừa chia cắt ra một bộ phận yêu lực, so với yêu lực đánh ra trước đó còn mạnh hơn rất nhiều. Kikyo cau mày thở dốc, cười khổ một tiếng: " Xem ra hôm nay thật muốn nằm lại nơi này a. "
Tuy nói tiếc nuối có nhiều, nhưng chết đến nơi rồi, Kikyo cũng không khỏi kinh ngạc bản thân kỳ lạ không có quá nhớ thương bất cứ thứ gì. Mà nếu có....
Có lẽ cũng chỉ đáng tiếc thiếu nữ bên người này a. Rõ ràng là nữ chủ mà....
Khoan đã! Hình như nàng vừa nói cái gì không đúng thì phải!
Kagome là nữ chủ, vậy rõ ràng không thể nào chết được a!
Yêu khí lúc này đã trực diện đánh tới. Lần này ngược lại đổi thành Kagome che trước người Kikyo.
Tuy biết chắc sẽ tan xác không sai, nhưng ai biết được liệu có may mắn nào hay không.
Lần này thì đúng là thần may mắn gọi tên Kagome. Bởi vì yêu khí kia cuối cùng chạm không đến bọn họ, mà là va chạm vào một tầng kim sắc kết giới rồi nổ tung.
Tsukimaru lập tức nhận ra có điều không đúng, đề phòng quát: " Ai?!"
Lỗ tai ong ong hồi lâu rốt cuộc lui xuống. Kikyo choáng váng ôm đầu, bằng bản năng quay về phía sau, nhất thời trợn tròn hai mắt.
Kagome thất thanh kêu lên: "Naraku?"
Người đứng phía sau bọn họ, ngoài dự đoán chính là Naraku đã lâu không thấy. Lần này gặp mặt, hắn không chỉ thần sắc lạnh lùng hơn, ngay cả khí chất cũng tối tăm không ít.
Nhưng khiến Kagome kinh hãi chính là sự xuất hiện của người này. Nàng còn nghĩ là Mikazuki hay Sesshomaru kịp thời đuổi tới, hoàn toàn đoán không ra biến số tên Naraku này. Chưa nói đến cách đó không lâu bọn họ còn bị người này đuổi giết phải trốn đông trốn tây....
Kagome tâm tình phức tạp, Kikyo lại càng phức tạp hơn, trong đầu đã bỏ ra câu chuyện cẩu huyết dài hơn mười vạn chữ.
Không lẽ Naraku yêu cái xác này của nàng đến điên rồi, ngay cả muốn chết cũng phải chết trong tay hắn?
Nếu vậy, nàng thà bị yêu nhân kia giết chết còn hơn.
Khuôn mặt bảy màu của Kikyo không ai chú ý đến, bởi vì hai người có quyền định đoạt đã bắt đầu tương đối đứng lên. Tsukimaru không dừng lại hành động sửa trị vật dẫn của mình, sắc mặt không tốt nhìn Naraku: " Ngươi muốn cùng ta là địch? Chúng ta không phải đã giao dịch rõ ràng rồi sao?"
" Ngươi thất hứa." Naraku lạnh nhạt tiếp lời: " Hắn rõ ràng không thể tỉnh lại. Ta hôm nay đến đây thu hồi vật của mình, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đem nó giao ra đây. "
" Mơ tưởng!" Tsukimaru một bàn tay đánh qua, lại bị yêu khí của Naraku triệt hạ, giống như quyền đầu đánh vào gối bông, không mang lại bất cứ tác dụng nào. Naraku ở nguyên tác thế giới có thể làm khó Sesshomaru, đối với một Tsukimaru còn so Sesshomaru kém cạnh, hắn đương nhiên không cần kiêng kỵ cái gì.
Cũng chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi.
Naraku nhấc tay, từng trận âm phong lạnh lẽo thổi quét. Kagome rùng mình, trong mắt là vô vàn sáng tỏ.
Thì ra tà khí hùng hậu như vậy đều là nhờ ngọc Tứ hồn. ngay từ đầu nói muốn đi thu thập, nàng ngược lại đem mục đích quên không còn một mảnh. Loại này khí tức từ bộ xương nát kia lộ ra đến, không phải ngọc Tứ hồn thì có thể là gì khác?
Hơn nữa, có vẻ đã hoàn chỉnh rồi.
Tà khí trên bộ xương lấy tốc độ càn quét bay về phía Naraku. Tsukimaru cắn răng dừng lại chữa trị, rút ra bội kiếm luôn ẩn giấu trên người tấn công qua. Naraku có lẽ bị hắn phiền toái đến, trên mặt dần có nộ sắc rõ ràng.
Yêu khí cùng tà khí tụ lại thành xoáy lốc, bên trong dần hiển lộ bóng dáng của Ngọc tứ hồn. Kagome hiện tại ôm không nhiều chấp niệm, mắt thấy nơi này sắp biến thành chiến trường, nàng cố không hơn hai người kia, nhanh chóng đỡ Kikyo rời khỏi.
Hi vọng có thể tìm được Inuyasha càng nhanh càng tốt.
Trong khi đó, bên Sesshomaru đã biến thành thế trận một chiều, nhưng hay ho là một chiều này lại thuộc về Safukae. Hắn dùng thân xác của Inuyasha không ngừng tìm chết lao đến, quả thật chọc giận Sesshomaru, cố tình Yêu Vương còn muốn cố kỵ Inuyasha cùng hài tử, ngay cả vui sướng làm phụ thân cũng bị hắn ép xuống, cả khuôn mặt đều sắp thành đá mài mực.
Đã hao hết kiên nhẫn Sesshomaru cũng không tiếp tục cường chống, tức giận hô: " Ngươi còn muốn nhìn đến lúc nào?"
Safukae sầm mặt, hắn biết Sesshomaru là đang cùng kẻ trốn trốn nấp nấp kia nói. Đã biết bản thân trước sau gì cũng muốn chết, Safukae cười lạnh, bất ngờ bật người nhảy trở về tế đàn, nhanh như chớp bắt lấy thanh kiếm lúc trước Tsukimaru dùng để tế lễ. Trên lưỡi kiếm sắc bén vẫn còn tàn lưu chút máu đỏ chưa bị lau đi, là của Inuyasha lúc đó không sai.
Safukae trên mặt cười lạnh, thần sắc đắc chí, giơ cao chuôi kiếm, tư thế này thấy thế nào cũng là tự mình tổn hại: " Ta hôm nay nếu chết, nhất định phải kéo hai mạng người này xuống cùng!"
Sesshomaru mắt lạnh nhìn hắn, nửa điểm động đậy đều không có. Safukae cho rằng hắn không thể cứu người được nữa, trong mắt lộ ra đắc ý, ngoan thủ đối với chính mình bụng đâm xuống.
Sau lưng đột ngột vang lên tiếng thở dài khe khẽ. Safukae hai mắt trống rỗng, thần thái trong mắt tràn ngập kinh hoảng luống cuống chỉ trong tích tắc. Thân thể gioowsng như đã không còn chịu ý thức không chế, Safukae kinh hoảng nhận ra bàn tay mình đang dwnghf lại, sau đó thả kiếm xuống.
Chỉ có hai mắt là thuộc chỉ huy của hắn!
không thể nào!
Linh hồn bị hắn âm mưu đồng hóa bên trong đột nhiên không ngừng lớn mạnh, tưởng chừng có thể phản phệ ngay lập tức. Bên cạnh có người đi ngang qua, hắn li không thể quay đầu, chỉ nhìn đến một mạt nhân ảnh trắng xóa màu tuyết. Người nọ chếch hướng dừng lại, thở dài nói: " Dứt điểm đi thôi, nhị điện hạ. "
Cho đến tận lúc ý thức câu diệt, Safukae vẫn không biết mình chết vì cái gì. Mạt bạch ảnh kia lại là thần thánh phương nào? Hắn dự trù nhiều việc muốn làm sau khi có được tân sinh, lại toàn bộ hóa thành bọt biển hư vô.
Tinh điểm quang mang tán đi, hắc khí cũng dần biến mất. Safukae không rõ lý do hoảng hốt, lại đột nhiên mỉm cười.
Như vậy kỳ thật cũng rất tốt.
Rời xa thế giới đầy trói buộc tham vọng này, cũng coi như là một loại giải thoát. Chỉ tiếc vẫn là hậu sinh khả úy, hắn cuối cùng lại lật thuyền trong mương.
Dù sao vẫn thật không cam lòng.
Sợi hắc khí cuối cùng tan biến trong không gian. Mikazuki khẽ khụ một tiếng, lập tức có bọt máu tràn ra bên khóe môi. Sesshomaru lại nhìn không đến cảnh này, tâm trí toàn bộ tập trung về phía trước. Thân thể Inuyasha tạm thời mất đi chống đỡ đổ về phía trước, vừa vặn để Sesshomaru đón lấy.
" Inuyasha, Inuyasha. " Sát điện hạ một khắc cũng không muốn chờ, nhẹ nhàng vỗ lên má thiếu niên. Mikazuki dùng khăn tay lau máu xong bình thản nói: " Hắn chỉ là thoát lực thôi, điện hạ. "
Sợi dây luôn căng cứng trong đầu Sesshomaru cuối cùng cũng có thể buông lỏng. Hắn thử dò xét đặt tay lên bụng Inuyasha dẫn động yêu khí, quả nhiên có dao động rất nhỏ hưởng ứng động tác của hắn.
"Thôi, dù sao ta cũng không ở lâu được nữa. " Mikazuki khẽ thở dài, một ngón tay đặt lên trán Inuyasha. Hắn trở lại cũng là vì không yên tâm, ngược lại rời đi nhanh chút nào hay chút đó. Còn ở lại thêm nữa, hắn không biết còn muốn tĩnh dưỡng bao lâu:
" Thanh tẩy. "
Một lán sóng linh lực cường đại lấy vị trí ngón tay của hắn làm trung tâm bắt đầu lan ra, càn quét hắc khí còn lưu lại trong khu rừng. Thân thể Inuyasha cũng có điều biến đổi. Ô phát trong chớp mắt biến trắng, hai lỗ tai nhân loại không biến mất, thay vào đó chỉ nhọn thêm, dáng vẻ rất giống Sesshomaru hiện tại.
Sesshomaru không kinh ngạc chuyện này. Với Mikazuki, hắn sớm có chuẩn bị tâm lý. Người này làm việc từ trước đến nay vẫn luôn gắn với bốn chữ " kinh thiên động địa ", hắn mà kinh ngạc mới là đứa ngốc. Nhưng mà....
" Ngươi không chế yêu lực của hắn? " Sesshomaru cắn răng hỏi, trên mặt tuy không có gì, nhưng hiển nhiên trong lòng nộ khí đã không nhỏ. Mikazuki đột nhiên lại muốn thở dài, lại phát hiện mình thở dài hơi nhiều, chỉ có thể yên lặng nuốt về: " Ta làm gì đều có lý do, hơn nữa, không phải ta khống chế yêu lực của nhị điện hạ, mà là đang bảo vệ hắn. Biến hóa yêu quái nếu không cẩn thận có thể phát cuồng dễ dàng, ta ngăn cách yêu lực là để bảo vệ hắn. "
Sesshomaru nhìn hắn chằm chằm, thật lâu sau mới đem người ôm dậy, quay đầu liền rời đi.
Mikazuki sờ mũi nhìn trời.
Vì cái gì người cõng oa luôn là hắn a?
_________________