[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 139

Sesshomaru rất nhanh đuổi đến sau đó. Đương nhiên, chào đón hắn là một cục diện kỳ lạ lúng túng.

Người của Hồ tộc một người cũng không rời đi được, không dám nhìn hắn dù chỉ một chốc. Không phải bọn họ không muốn rời đi, mà là Mikazuki nhìn bọn họ quá gắt gao, căn bản không có bất cứ cơ hội nào để bỏ chạy.

Trên tay là Inuyasha vẫn chưa tỉnh, Sesshomaru bình tĩnh bỏ qua cục diện khiến người ta miên man sang một bên: " Đã xong? "

Tsukimaru nhìn thấy hắn tới, lạnh nhạt hạ mắt. Sesshomaru lại không để ý đến hắn, diện vô biểu tình đi lướt qua, dừng lại bên cạnh Mikazuki.

Người kia hơi gợn lên khóe môi, nhướng mày: " Lâu như vậy, điện hạ? "

" Sesshomaru-sama. " Aoi e ngại lùi bước, không thể không xuống nước cầu hòa: " Tất cả những chuyện này đều do Tsukimaru lừa cha ta làm ra, xin Yêu Vương nể tình giao hảo giữa Hồ tộc với Khuyển tộc mà bỏ qua lần này. Chỉ cần Yêu Vương đồng ý bỏ qua, Tsukimaru mặc ngươi xử lý, Hồ tộc sau này cũng xin thần phục Tây quốc. "

Nàng ta nói được tha thiết chân thành, Tsukimaru lại không nể mặt cười phá lên, lạnh lùng nói: " Ngươi cũng dám đem ta ra làm lợi thế? Cũng chỉ đến mức này! Hừ!"

Aoi giận tím mặt, lại chỉ có thể trông mong nhìn Sesshomaru. Người sau ngay cả ngẩng đầu cũng lười, u u lên tiếng: " Ngươi là tộc trưởng? "

" K, không phải. " Aoi ngẩn ra, lúng túng đáp. Sesshomaru thoáng nâng mi, ánh mắt băng lãnh: " Nếu đã vậy, lập tức cút sang một bên. "

Mikazuki bắt mạch cho Inuyasha, thở dài một tiếng. Vậy là đã xong rồi a.... Hắn thật sự có chút không tha a...

" Hắn không sao? " Tsukimaru chẳng có chút tự giác nào bản thân sắp chết, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trong tay Sesshomaru. Hắn dùng Inuyasha làm vật dẫn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng việc không đảm bảo nhất chính là linh hồn của Inuyasha. Hắn thậm chí có chút tham lam. Nếu Inuyasha cũng chết, liệu có phải đường xuống Minh Giới sẽ không buồn chán nữa?

Thật là....

" Hoàng thân yên tâm. " Mikazuki cười khẽ, tự tay đeo lại ngọc bảo hộ không biết lấy ra từ chỗ nào cho Inuyasha. Sesshomaru nhìn thoáng qua, theo bản năng sờ lên cổ mình. 

Rất tốt. Chỉ còn một cái.

Tên kia rốt cuộc lấy nó lúc nào? 

" Nhị điện hạ chắc chắn không có vấn đề gì. " Bạch y mỹ nhân cúi đầu, một tay chống cằm hứng thú nói: " Còn ngươi, ngươi có gì khác muốn nói sao?"

Những người khác giật mình, tự giác nhận ra thời khắc phán quyết của Tsukimaru đã đến một cách thình lình. Hoàng thân mày cũng không nhíu, nhạt nhẽo nói: " Đương nhiên có. "

Hắn ngẩng đầu, không để ý ánh mắt vui mừng của những kẻ khác trong Hồ tộc: " Sesshomaru, ra tay đi. "

" Tốt nhất thống khoái một chút. "

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Một đời của Tsukimaru, dưới cái nhìn của đại đa số những người chứng kiến, có lẽ là một cuộc đời oan trái nhất. Rõ ràng là một yêu quái, lại bị đối xử không hơn bán yêu là bao. Tuy không biết hắn đã ăn bao nhiêu đau khổ mới có địa vị như bây giờ, nhưng nó chắc chắn không đơn giản có thể nói hết chỉ bằng vài lời.

Hiện tại, nó cũng sắp kết thúc.

Máu tươi róc rách chảy ra, men theo miệng vết thương thấm ướt y phục màu tuyết. Sesshomaru thu hồi tầm mắt, dứt khoát rút Bạo Toái Nha về. Tsukimaru hơi nhíu mi, theo đó khụ ra vài ngụm máu đen ngòm.

" Độc dược? " Mikazuki thoáng nhíu mày, khó hiểu nói: " Ngươi vì sao còn muốn dùng độc?"

Chẳng phải đang làm điều thừa sao?

" Ta nghĩ bản thân đã nói rồi mới phải.... " Thanh niên cười thản nhiên, để mặc bản thân nằm trên tầng lá khô: " Ta không nghĩ chết trong tay Sesshomaru.... Có chết cũng phải là tự ta chấm dứt. "

Mikazuki trầm mặc, thật lâu sau mới cười lạnh: " Ngươi thật sự rất ngoan độc. "

Hắn vừa dứt lời, Hồ tộc tộc nhân bất ngờ đổ rạp toàn bộ. Naraku bất ngờ giương mắt, lại nhìn ra từng cụm khói đen thoát ra khỏi thân thể bọn họ. Ai nấy lăn lộn trên mặt đất đầy bụi bặm lá khô, đau đến vặn vẹo khuôn mặt. Ngay cả Hồ tộc chi chủ lẫn Aoi cũng không ngoại lệ.

" Bạch nhãn lang! Ngươi đã làm gì với chúng ta? " Aoi kinh hoàng thét lên, không khống chế được hai tay mình bắt đầu cào cấu khắp thân thể. Chẳng mấy chốc trên người nàng ta đã có vô số vết máu, thê thảm không thể nhìn tiếp được. Tsukimaru cười lớn, bên trong ẩn chứa điên cuồng: " Hài lòng không? Nó là lễ vật cuối cùng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho các ngươi! Tận hưởng nó đi, như những gì ta đã trải qua ở Hồ tộc!"

Mỗi người trong số bọn họ đều chịu một loại tra tán khác nhau, điểm chung duy nhất chính là muốn chết mà không thể, chịu tra tấn có thể khiến người ta phát cuồng. Sesshomaru hiển nhiên còn chưa theo kịp diễn tiến sự việc, hơi nhíu mày nhìn về người bên cạnh, sau đó đột nhiên ngẩn ra.

Mikazuki có thể nhìn thấy những thứ không tầm thường thì hắn biết, nhưng không nghĩ sẽ có thể bắt gặp hình ảnh quái dị như vậy. Trong đôi mắt của Mikazuki phản chiếu những gì chủ nhân nó nhìn thấy, rõ nét và lạnh lẽo. Trên người Aoi và những tộc nhân khác chảy xuôi một loại vật chất đen thẫm có hình dạng như sợi tơ, và bọn họ đang bị bao phủ bởi hàng vạn sợi tơ như vậy, đem bọn họ bao thành một cái kén, chậm rãi rút ra sinh lực từ trong cơ thể.

Chẳng mấy chốc nơi này đã dày đặc mùi máu tươi. Mikazuki nhíu mày, dùng tay áo che lại mũi minh:" Huyết tế cần một lượng khổng lồ linh hồn vừa chết xong, để ta đoán xem, ngươi đã sớm hạ độc cả Hồ tộc này? Còn có những linh hồn kia.... Ngươi để binh lính Hồ tộc đi chịu chết?"

Máu tươi vẫn đang tràn ra từ khóe miệng, tưởng như sẽ không bao giờ hết, Tsukimaru hạ mi, thờ ơ nói: "Nếu đúng vậy thì đã sao?"

Hắn vừa dứt lời, quanh thân đột nhiên bùng lên vô số ngọn lửa màu tím biếc hư ảo. Đau đớn như vũ bão ầm ầm tràn tới, Tsukimaru lại sông chết cắn chặt răng, nửa tiếng rên cũng không phát ra. Ý thức của hắn vẫn còn thanh tỉnh, nhưng hai mắt đã sớm nhòa đi trước ngọn yêu hỏa. hắn nghe được tiếng thở dài bên ngoài, còn có bóng trắng khẽ lay động:

" Ta rất thưởng thức tính cách huyết tinh của ngươi, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. "

Thanh âm của Mikazuki rất nhẹ, như một lời thì thầm tâm tình giữa hai người yêu nhau, ôn nhu đến mức hắn nhất thời quên đi ngọn lửa đang cắn nuốt bản thân: " Mọi thứ, đều cần một cái kết. Cả ta cũng vậy. "

Tsukimaru không khỏi nhớ đến ánh mắt thuần túy của Inuyasha khi mới gặp.

Nếu trước đây, hắn cũng có được một tuổi thơ yên bình, liệu có phải Tsukimaru hiện tại sẽ chưa từng xuất hiện?

Mọi chuyện đều không thể có nếu.

Đã muộn rồi.

Tsukimaru rũ mi, từ khóe mắt tràn ra chất lỏng trong suốt. Giọt nước mắt chỉ vừa lăn xuống, nhiệt độ kinh người bên ngoài đã khiến nó bốc hơi ngay lập tức.

Nhanh đến nỗi giống như nó chỉ là một ảo giác chưa từng tồn tại qua.

Ngọn lửa rất nhanh tắt rụi, trên thế giới này cũng thiếu đi một Tsukimaru.

Mikazuki không hiểu sao có chút đa cảm, khẽ cúi đầu.

Kết thúc rồi.

Tất cả.

Từ đầu đến cuối, Sesshomaru chỉ lạnh nhạt bàng quan, giống như hắn chưa từng là trung tâm của một chuỗi rắc rối này.

Tiếng đám người Hồ tộc hô chết hô sống kéo lại lực chú ý của Mikazuki. Sesshomaru không để ý đến bọn họ, bước qua một đống la liệt " xác chết " đi về phía tế đàn. Đặt Inuyasha tựa vào thạch bàn, hắn lúc này mới tính hoàn toàn thả lỏng.

Khẽ vuốt ve gò má thiếu niên, Sesshomaru cầm tay của hai người, chậm rãi đan vào nhau.

Không sao là tốt rồi. 

Mikazuki ngưng mắt, khóe môi hơi cong lên, không có đi phá đám thời khắc Sesshomaru có nhân khí hiếm có này. 

Cũng không thể để Inuyasha một mình cố gắng không phải sao?

Động tác của Sesshomaru không tự giác thả nhẹ, cố gắng không đánh thức Inuyasha. Tuy Mikazuki đã nói sẽ không có di chứng về linh hồn, hắn vẫn không quá an tâm. Dù sao thân thể chỉ mới vài trăm năm của Inuyasha chứa đựng một ác linh lâu đời như vậy thật sự có chút quá sức. 

Giữa lúc Sesshomaru không chú ý, một dòng yêu lực màu bạc mỏng manh cuộn lên, quấn quýt lượn quanh tay hắn. Yêu lực này có vẻ còn khá yếu ớt, lại như có ý thức thân cận với hắn. 

Không khó để Sesshomaru đoán ra nguồn gốc của yêu lực này. 

Tầm mắt hắn rơi xuống cái bụng bằng phẳng của Inuyasha, ánh mắt lãnh liệt nhu hòa dần.

Như vậy là đủ rồi. 

Bỏ qua tiếng kêu gào khủng khiếp của những kẻ khác, khung cảnh nơi này cũng không tính quá tồi....

" Mika, Mikazuki - sama.... " Chẳng biết từ lúc nào, Aoi đã bò lết đến bên cạnh. Nàng ta run rẩy vươn tay, trong ánh mắt lạnh nhạt của Mikazuki, bắt lấy vạt áo màu tuyết trắng: "....Cầu ngươi Mikazuki-sama.....Cứu ta.... Ta biết, ngươi nhất định, có cách-.... "

Aoi lúc này trông như một khúc cây khô héo trong rừng, làn da nhăn nheo dúm dó, chỗ nào còn giống một nữ nhân đang tuổi thanh xuân? Sinh mệnh lực bị hút ra, hậu quả đương nhiên là thân thể dần suy kiệt. Không giống biểu hiện bên ngoài vẫn còn khả năng cứu vãn này, khí quan trọng cơ thể bọn họ sớm đã suy kiệt không ra hình dạng. Chưa kể đến, hắn căn bản không muốn ra tay cứu bọn họ.....

Mikazuki cúi người ngồi xuống, cười thờ ơ: " Ngươi đang nói gì vậy, Aoi-sama? Ta làm sao có thể cứu được các ngươi? Huống hồ, hoàng thân ở dưới kia chắc sẽ không tịch mịch nếu các ngươi cùng đi với hắn. "

" Không... " Aoi tuyệt vọng hô, bàn tay khô gầy túm chặt bạch sa không buông: " Ta không muốn chết!...Ngươi muốn gì cũng được, Mikazuki - sama,.. chỉ cần ngươi cứu ta... "

Những tiếng van xin khác tương tự vang lên, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu. Khuôn mặt khô gầy của Aoi đối diện với dung mạo hoàn mỹ trước mặt không khác nào một loại tra tấn. Mikazuki chớp mắt, đem lọn tóc trượt ra vuốt đến sau tai:

" Đáng tiếc, ta muốn là mạng của ngươi, Aoi-sama. "

Hắn thong thả đứng dậy, mặc cho Aoi cố sức níu chặt vạt áo. Bạch sa nhẹ nhàng trượt ra khỏi bàn tay xấu xí, tung bay theo cước bộ của Mikazuki. Đạp lên lá khô, hắn cũng không quay đầu lại, đi về phía Naraku: " Ba vạn tinh binh Hồ tộc đã chết, các ngươi sống lại có ích gì? "

Bóng dáng màu trắng lay động mạnh, hình ảnh cũng tán loạn nhanh chóng. Ngạn Nhược U vung tay, mặt gương phút chốc trở lại bộ dáng vốn có của nó: " Như vậy đủ rồi? "

Inu no Taisho im lặng gật đầu. Ngoài kia tiếng kêu gào chém giết vẫn đang vang vọng. Mùi máu tươi gay mũi ngập tràn trong không khí, khiến người nghe được không khỏi rùng mình.

" Tạ ơn trời, Inuyasha vẫn an toàn. " Izayoi vui đến phát khóc, run run cầm khăn tay lau nước mắt. Trời mới biết lúc nàng nghe tin Inuyasha bị bắt đi có bao nhiêu sợ hãi. Còn may mọi chuyện đều ổn.

" Nếu không phải ta đột nhiên trở lại, còn không biết các ngươi muốn giấu bao lâu. " Khuyển Đại Tướng trừng mắt, đổi lại là nụ cười ẩn ý của Ngạn Nhược U: " Không biết vẫn tốt hơn. "

Chiến trường ngoài kia vẫn đang chém giết đỏ mắt, nhưng có vẻ đã không ai quan tâm đến diễn tiến của nó. Ngạn Nhược U vẫy tay, quay người xuống núi: " Việc của ta đã hết, còn lại chư vị tự lo liệu. "
Bình Luận (0)
Comment