Trước mặt bọn họ mở ra một cái cổng cao hơn đầu người, bên trong là một mảnh hắc ám. Naraku trước một bước đi vào, chỉ còn Mikazuki đứng lại nhìn: " Điện hạ. "
Thanh âm hắn nhẹ bẫng: " Không định tạm biệt ta sao? "
Bóng lưng Sesshomaru cứng đờ, rất giống tiểu hài tử làm sai bị đại nhân phát hiện. Cho dù đây không phải lần đầu bọn họ tách ra thế này, Sesshomaru vẫn sẽ theo bản năng muốn tránh đi thứ gọi là phân ly này. Cũng giống Inuyasha, Khuyển tộc về cơ bản bên ngoài biểu hiện ra có lẽ là rất lạnh nhạt, nhưng kỳ thật bọn họ mới là người quyến luyến hơn cả.
Sesshomaru như vậy, khụ,... tuy là có hơi mất hình tượng nhưng mà,... thật sự rất khả ái a....
" Mà thôi. " Mikazuki lùi dần: " Tái kiến, điện hạ."
Sesshomaru không khỏi giật mình, cưỡng ép bản thân quay đầu lại, cũng chỉ nhìn đến bạch y biến mất sau cánh cổng nọ. Cửa không gian lay động, chậm rãi biến mất.
" Xí! Ngạo kiều còn không nhận... " Irasue trợn trắng mắt nói thầm, đổi lại cái liếc mắt sắc lẻm của Sát điện hạ. Mẫu tử hai người lại bắt đầu đấu khí tràng, hỏa hoa bắn ra khắp nơi.
" Ngô..... Đau quá... " Inuyasha vô thức xoay người, hai mắt lại không có mở ra, chỉ hơi nhíu mày, rất nhanh lại thiếp đi. Sesshomaru hồi thần, nhanh chóng đem người ôm dậy.
Irasue không rõ lý do cảm giác tâm tình không tốt. Tây quốc chủ mẫu nhìn một đống xác chết la liệt xung quanh, vỗ vỗ trán: " Được rồi, chúng ta tạm về hoàng cung Hồ tộc đã. "
Còn nhiều chuyện cần nàng xử lý, không thể nào cứ ủy mị như vậy. Không phải chỉ là rời đi một thời gian thôi sao? Cũng không phải lần đầu....
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Mikazuki vừa đặt chân xuống thành trì của Naraku đã nhận ra ngay sự khác biệt.
Không có tử khí âm u, cũng không có yêu khí tán loạn u ám. Cả tòa thành lúc này mang bộ dáng của một thành sống, sinh cơ bừng bừng. Mắt thấy sự thay đổi này, Mikazuki không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu một chút.
Khoan đã! Từ lúc nào hắn trở nên buồn nôn như vậy?
Tự ghê tởm mình một chút, Mikazuki theo chân Naraku đi vào sâu trong. Cả hai từ đầu đến cuối đều không nói nửa lời, đơn giản là những gì cần nói đều đã nói hết. Mikazuki cần chấm dứt hoàn toàn những chuyện còn dang dở, Naraku muốn hồi sinh Kagewaki. Bọn họ lấy thứ mình cần, cả hai cùng có lợi, không có gì khác rườm rà. Trên đường đi đến nơi Naraku bảo quản thân thể Kagewaki còn xuất hiện người quen đã lâu không gặp.
" Kagura. " Xem như lên tiếng chào hỏi một câu, người kia lại thật sự dừng lại, thật sâu nhìn hắn nở nụ cười: " Mikazuki-sama. "
Mikazuki dừng bước, hứng thú nói: " Có vẻ ngươi hiện tại qua rất tốt thì phải? "
" Còn phải đa tạ ngươi." Kagura che miệng cười, đôi mắt sắc sảo đảo quanh: " Nếu không, Naraku làm sao dám đưa trái tim của ta về với chủ nhân của nó?"
Naraku lạnh mắt nhìn, Kagura cũng hợp thời không khiêu khích hắn, quay đầu ra ngoài. Mikazuki cười nhạt, chủ động đi về phía mình cảm nhận được.
Naraku vẫn còn dừng lại một chốc, thái độ khó chịu nhìn Kagura: " Magatsuhi đâu? "
" Chạy rồi a. " Kagura thờ ở nói, rút ra sợi lông vũ trên tóc: " Một tòa thành không còn nửa điểm tà khí, ngươi muốn hắn sống sao? Phơi nắng qua ngày? "
Nữ nhân ngang nhiên rời đi.
Naraku hạ mi, diện vô biểu tình đi tới phòng mình trước đây.
Mikazuki sớm đã đoán trước mình sẽ phải phục sinh Kagewaki lần hai nếu muốn đồng hóa Naraku, nhưng không nghĩ đến tình trạng lần thứ hai sẽ xấu như vậy. Tuy vẫn được Minh Giới chi hoa lưu trữ thể xác không hư thối, nhưng thân thể Kagewaki sớm đã không trọn vẹn, nhất là lỗ thủng lớn trước ngực. Bộ dạng của hắn vẫn được bảo trì như lúc vừa chết đi, nhưng một đường sinh cơ kia mỏng manh đến mức chỉ cần Mikazuki quay lại muộn hai ngày nữa là sẽ vô pháp cứu chữa.
" Hài tử đáng thương. " Mikazuki thở dài, từ tay áo lấy ra chủy thủ sắc bén. Một tiếng động nhỏ vang lên, từ cổ tay hắn tràn ra dòng máu đỏ tươi, theo đó chậm rãi chảy vào miệng Kagewaki như không có gì cản trở. Quanh thân xác Kagewaki dần hiện một tầng hồng quang quỷ dị, vết thương chí mạng kia cũng quỷ dị sinh trưởng, khiến lỗ hổng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần nhỏ lại.
Kỳ thật Kagewaki vốn có thể không cần ăn nhiều đau khổ như vậy, nếu hắn không nhúng tay vào chuyện này. Tất cả cũng đều chỉ có thể giải quyết khi mà Naraku chấp nhận buông bỏ mọi thứ đã toan tính. Nhưng nếu chỉ đơn giản là hồi sinh mà nói, không chừng vài mươi năm sau Naraku sẽ lại cô độc một lần nữa. Cách trừng phạt đó có vẻ không tồi chút nào....
Sau lưng có thêm khí tức của một người khác, Mikazuki cũng không quay đầu, nhàn nhạt hỏi: " Ngươi thật sự buông được tất cả? "
Một vật được ném qua tai hắn. Mikazuki cong môi, nghiêng đầu nhẹ nhàng bắt gọn thứ kia. Viên ngọc lượn lờ hắc khí ở trong tay hắn nhanh chóng biến về bộ dáng tốt đẹp của nó, được đặt vào lỗ thủng đã sắp khép kín trên ngực Kagewaki.
Ngọc Tứ hồn.
Một chuỗi chú ngữ không theo trật tự lầm rầm phát ra từ trong miệng Mikazuki. Có tử quang xuyên qua lồng ngực Kagewaki chiếu ra ngoài, là ánh sáng của Ngọc Tứ hồn. Sinh cơ khắp nơi nhanh chóng tụ hội vào căn phòng, tràn vào thân thể Kagewaki.
Gió ngừng. Lồng ngực Kagewaki cũng theo đó phập phồng lên xuống, giống như chưa từng dừng lại lúc nào. Tâm trạng căng thẳng của Naraku cuối cùng cũng có thể buông xuống, ánh mắt nhìn người người mình hằng tâm niệm hồi sinh cũng biến đến phức tạp.
Sắc mặt Mikazuki hơi tái nhợt, đối lập với khuôn mặt đang dần hồng hào lên của Kagewaki. Mùi máu tươi phiêu dật cũng đang tản đi, còn lại chỉ có mùi hương của sự sống.
" Hi vọng ngươi tự biết trân trọng. " Mikazuki mệt mỏi day trán, từ trong áo móc ra hai bình ngọc nhỏ ném về phía Naraku. Người sau tiếp được, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
" Cái màu xanh sau khi Hitomi tỉnh lại ngươi có thể cho hắn uống, nó sẽ giúp thân thể hắn gắn kết chặt chẽ với ngọc Tứ hồn, đương nhiên ngươi có thể lựa chọn không làm vậy. Cái còn lại chờ sau khi Kagewaki tỉnh lại, ngươi đưa hắn đến Tây quốc, sau đó giao cái bình đó cho Sesshomaru. Nó là một thứ quan trọng, nên đừng dại dột làm mất nga~"
Naraku giật mình, hai tay vô thức siết chặt: " Ngươi không tự tay đưa cho bọn họ? Vì sao phải chọn ta?"
" Ta nghĩ mình không cần nói thẳng ra thì tốt hơn. " Thân thể Mikazuki bỗng chốc mờ nhạt hẳn đi, dần dần trở nên trong suốt hơn. Hắn quay đầu, khẽ mỉm cười: " Đừng nhắc gì với Inuyasha. Còn nữa, hi vọng còn tái kiến. "
" Ngươi... " Naraku chỉ kịp thốt ra một tiếng như vậy, trơ mắt nhìn thân thể đã gần như trở thành u linh của Mikazuki tan ra, hóa thành vô số quang điểm tím nhạt rơi xuống. Trong phòng lúc này chỉ còn lại có hắn và Kagewaki, giống như chưa từng xuất hiện một ai khác.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Naraku đề phòng quay lại, lại nhận ra Kagura đang đứng tựa lưng trên mép cửa, ánh mắt tán loạn chạy bên ngoài: "... Hắn đi rồi?"
Naraku trầm mặc không nói, đáp án ai cũng biết, cần gì phải nói ra?
Bán yêu thần sắc phức tạp nhìn đồ vật trên tay. Hắn đương nhiên biết vì sao Mikazuki lại đem giao thứ này cho hắn. Quan hệ giữa hắn và Sesshomaru vẫn luôn căng cứng như dây đán, nhưng nếu là Mikazuki muốn, Sesshomaru đương nhiên sẽ nhượng bộ để hắn dễ thở hơn sau này, khi mà ngọc Tứ hồn đã cùng Kagewaki dung nhập. Nhân tình này Mikazuki muốn cho, hắn cho dù không muốn nhận cũng không thể, huống hồ, nó sẽ là giải pháp tốt nhất cho sau này....
Naraku liễm mi, cúi đầu hôn lên trán Kagewaki.
Chúng ta, bắt đầu lại từ đầu, được chứ?