[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 40.3

Inuyasha quyết định đặt tiệc trong rừng anh đào, Sesshomaru đương nhiên chẳng có gì phản đối. 

Mùi hoa thanh khiết quanh năm thoảng qua, như thấm đượm vào mặt đất, thân cây. Thảm hoa hồng thắm ngọt ngào như còn đang độ xuân về, một màu gia đình ấm áp. Kagome thổi khẽ cánh hoa vương trong tay, nhẹ giọng cảm thán: " Thật đẹp a. Vì cái gì hồi đó ta không thường xuyên ghé qua một chút a?"

Inuyasha vừa gắp lên một cái bánh dẻo trắng nõn nhân dược thảo, nghe thiếu nữ cảm thán như vậy thì hơi nhướng mày, hào phóng nói: " Nếu ngươi muốn có thể chuyển đến đây ở hẳn. Hoàng cung Tây quốc chỉ thiếu người ở, không thiếu chỗ ở. "

Kagome cười nhạt lắc đầu, một tay chống cằm nhìn hắn: " Không được a! Ta đi rồi dân làng làm thế nào? Kikyo nhất định sẽ không đồng ý! "

Inuyasha vẻ mặt quỷ dị nói: " Kỳ thực nguyên nhân là cái sau cùng đi?"

" Ngươi cũng biết tính của nàng rồi đó, không chịu tin tưởng tình cảm của ta chút nào. " Kagome hài hước nhún vai, đột nhiên hơi khựng lại: " Nói mới nhớ, Sesshomaru đâu? Hắn không muốn cùng ta ngồi chung một bàn?"

Inuyasha sờ mũi nhìn trời. Yêu Vương bệ hạ có lẽ đang bị mỗ vị phu nhân nô dịch đi, vừa nãy còn hùng hổ như vậy kia mà. 

" Kikyo cũng không đến? "

" Không có. " Kagome phun tào: " Có lẽ lại chạy đi hỏi cách tìm bắt một cái tiểu yêu dễ nhìn về nuôi đi.... Nàng tựa hồ rất thích hài tử đâu.... "

Nhắc đến vấn đề hài tử, cánh tay phía dưới bàn của thiếu niên vô thức chạm vào bụng. Hắn do dự một chút, cuối cùng từ trong ngọc bảo hộ trên cổ lấy ra một viên bảo thạch nhỏ màu tím đưa ra trước mặt thiếu nữ.

Kagome đột nhiên cảm thấy não không đủ dùng, vì nàng theo không kịp mạch não của Inuyasha a....: " Này là sao? "

" Nga.... " Thiếu niên theo bản năng nhìn quanh, xác định không có ai khác ở chỗ này mới ngập ngừng tiết lộ: " Kỳ thật sama nói với ta, thứ này có thể giúp tạo ra hậu đại, chỉ cần có máu của cả hai dung hợp nuôi dưỡng mà thôi.... Nếu Kikyo thật sự muốn, hai người có thể thử một lần. "

Thiếu nữ kinh hãi nhìn hắn, thâm thâm hít một ngụm khí lạnh: " Cái này.... Ngươi không lừa ta đi?"

Chuyện này căn bản vượt quá sức tưởng tượng của nàng, còn hơn cả chuyện Inuyasha cùng Sesshomaru trở thành một đôi phu thê hòa thuận có được hay không? 

Dường như nghĩ ra điều gì đó, thiếu nữ như có sở cảm cúi đầu, ánh mắt bao dung ôn hòa nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của hắn: " Không lẽ.... Các ngươi cũng là...  "

Thì ra là như vậy đâu..... Chẳng trách có thể đem tên cuồng chiến trận như Sesshomaru cột lại bên mình. 

Thấy ánh mắt của Kagome nhìn mình ngày càng kỳ lạ, Inuyasha không khỏi sởn tóc gáy, quỷ dị nhìn nàng: " Ngươi.... Không có vấn đề gì đi?"

".... "

Kagome yên lặng nhìn hắn. 

Từ khi ta biết bản thân buông tay được tình cảm với ngươi, thế quái nào ngươi trong mắt ta cứ càng ngày càng nhị là sao?

" Hảo a! Hảo a!" Kagome giơ tay xin hàng: " Lần này ta cũng chỉ ghé qua thăm ngươi một chút thôi, còn muốn đi ngay. Đám người Miroku còn đang đợi chúng ta ở ngoài hoàng cung đâu. Biết ngươi vẫn ổn là được rồi. "

Inuyasha nghe xong giật giật khóe miệng: " Ta thì có thể xảy ra chuyện gì? Còn đám người Miroku thế nào không vào cùng? Không lẽ không ưa gì ta? "

Thiếu nữ sau ót giăng đầy hắc tuyến, bất đắc dĩ nhìn hắn: " Đừng hiểu lầm,  bọn họ chỉ là ham vui mà thôi! Hiện tại hẳn là đang quậy phá phiên chợ lớn trong thành rồi. Cứ mặc kệ bọn họ. Dù sao thì, chuyện hậu đại vẫn cứ cảm ơn ngươi trước. Ta và Kikyo tối nay sẽ rời đi. "

Bàn tay cầm đũa của thiếu niên hơi khựng lại, kinh ngạc trợn tròn mắt: " Tối nay? Ngươi có gấp như vậy sao? Không lẽ ngươi mang thù ta đến vậy? "

Không chờ hắn nói hết câu, Kagome đã nhảy dựng lên, hung hăng cốc đầu hắn: " Nói bậy bạ gì đó? Lão nương tối nay phải về hiện đại! Mẹ ta đã hẹn  Kikyo tối nay về ăn tối cùng cả gia đình. "

Inuyasha ôm đầu, ánh mắt lên án nhìn nàng. Kagome đỡ trán,buồn bực ngồi về chỗ cũ: " Tóm lại là ngươi không cần nghi ngờ nhiều như vậy, lần sau chúng ta sẽ kéo quân đến ăn nhờ ở đậu sau, hôm nay ta là thật sự có việc bận! Không thể để ta ăn hết một bữa tử tế sao? "

Sau đó, Inuyasha quả thật yên lặng cho nàng ăn hết bữa, nửa chữ cũng không nói. Lần này đến lượt Kagome khó chịu với bầu không khí quỷ dị này. Ăn xong miếng bánh cuối cùng trên đĩa, thiếu nữ do dự nhìn Inuyasha đang thần du chỗ nào không hay, phân vân xem có nên đem hắn gọi hồn lại hay không. 

Inuyasha kỳ thực cũng chẳng phải đang suy nghĩ gì nhiều. Chỉ là từ sau khi được " bao nuôi tuyệt đối " hắn thường thường rảnh rỗi thì ngẩn người, lâu dần cũng thành thói quen. Thường thì trong lúc này Inuyasha sẽ tự hỏi Sesshomaru và mẫu thân đang làm cái gì, hay khác một chút là từ hỏi Mikazuki- sama khi nào sẽ trở lại.

Thần du mỗi ngày đều đã là chuyện không thể thiếu hằng ngày của Inuyasha, cũng là cảnh tượng nổi bật của hoàng cung. 

Trong mắt Kagome hiện tại, thiếu niên vận hồng y chói mắt ngồi dưới tán cây rộ hoa, đôi mắt kim sắc khép hờ mơ hồ có chút buồn ngủ. Từ sau khi đôi tai khuyển bán yêu biến mất, dung mạo thiếu niên ít nhiều càng ngày càng giống Sesshomaru, nhưng vẫn không mất đi phong vận âm nhu mà Izayoi để lại. 

Nhắc đến mới nhớ, Kagome nghi hoặc lên tiếng: " Từ đầu đến giờ sao không thấy mẹ ngươi? Cả phu nhân cũng không gặp nữa...."

" Mẹ ta?" Inuyasha đuôi mắt tiểu biên độ giật giật: " Cùng lão phụ thân chạy khắp Tây quốc rồi, có lẽ muốn vài ba tháng nữa mới về. Có vấn đề gì sao? " 

Đương nhiên là không. Ta chỉ là nhất thời nghĩ đến mà thôi.

Do dự một chút, ánh mắt thiếu nữ rơi xuống tiểu phúc còn khá là bằng phẳng của Inuyasha, nhẹ giọng hỏi:

" Ngươi.... lâu như vậy còn chưa có động tĩnh?"

Nhắc đến vấn đề này, Inuyasha chỉ cảm thấy một đầu hai đại: " Ta cũng không biết là thế nào nữa! Sama hiện tại không ở đây, đại phu bắt mạch đều nói mọi thứ đều bình thường, không có gì là không ổn. Nếu không phải chính bản thân ta cũng cảm nhận được yêu khí tụ lại trong bụng, ta còn tưởng chuyện hài tử chỉ là sama lừa ta chơi đó chứ. "

" Vẫn nên kiên nhẫn một chút. " Kagome động viên nói: " Nhân loại còn muốn chờ chín tháng mười ngày, các ngươi đều là yêu quái, còn đều là đại yêu, dựng dục đương nhiên không đơn giản như vậy rồi. "

Inuyasha nghiêng đầu không nói. 

Nhân loại phải chờ chín tháng mười ngày, không lẽ bổn đại gia phải chờ chín năm mười tháng? Năm xưa mẹ ta sinh ta ra cũng không có hơn nhân loại mấy người bao nhiêu cả.

Kagome còn muốn nói gì nữa, sau lưng đã vang lên vài tiếng sột soạt. Kikyo đạp lên thảm hoa đi tới, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng: " Mọi người đang chờ ngoài cửa cung rồi, ngươi không muốn đi ra xem phiên chợ một chút sao? "

Thiếu nữ lúc này mới nhớ ra bản thân còn cùng đám người Sango hẹn trước đi chơi một vòng Đô thành, vội vã đứng dậy: " Thật xin lỗi, ta quên mất! "

Nói rồi quay ra tiếp lời cùng Inuyasha: " Xin lỗi, ta ra ngoài cùng mọi người trước. Sẽ không có vấn đề gì đi?"

Thiếu niên hào phóng xua tay, còn mang một bộ ghét bỏ quay đầu: " Đi đi, đi đi! Ta lại có chân tay!"

Kagome cười xin lỗi một tiếng, liền cùng Kikyo nắm tay rời đi. Inuyasha hơi ngoái đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn theo bóng lưng hai người. Kikyo tựa hồ đang cằn nhằn gì đó, tuy thần tình khá phiền muộn, đôi mắt vẫn rất ôn hòa nhìn hướng Kagome.

Kagome hiện tại hẳn là vô cùng hạnh phúc đi. Hắn có lẽ có thể buông phần lo lắng này rồi. 
Bình Luận (0)
Comment