[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 42.2

Trở lại với hiện tại, Sát điện hạ cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng. Đã nói là vì tiểu cẩu cẩu, không lẽ chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được? Vậy có phải mặt mũi Yêu Vương hắn nên ném rồi không?

Ít ra cũng đã lâu rồi mới có thể nhìn thấy Inuyasha thoải mái cười như vậy. Đều là do nữ nhân chết tiệt kia!

Hàn khí bất tri bất giác tăng lên, khiến tu sĩ xung quanh vô thức lùi xa.Gần đây thế nào nhiều yêu tu xuất hiện như vậy? Không lẽ yêu tu cũng muốn tìm đạo lữ? Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người này hình như cũng có đạo lữ rồi mới phải.

" Sesshomaru!" Inuyasha phía trước đột nhiên quay lại ngoắc ngoắc tay:" Mau đến xem! Phía trước hình như có gì hay lắm a. Ta thấy có rất nhiều người tụ tập. "

Sát điện hạ vô cùng rộng lượng bỏ qua cho mấy tầm mắt khi nãy, cất bước đi đến cạnh Inuyasha. Thiếu niên có vẻ vô cùng hưng phấn, nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn chen vào đám người. Sesshomaru âm thần dùng uy áp đem đám đông tách ra, tiện đường cho Inuyasha chạy qua chạy lại. Chúng tu sĩ chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh chực chờ một cỗ uy áp, còn tưởng vị đại năng nào giá lâm, lập tức thu liễm bản thân, vô thức nhường ra một lối đi.

Hai người chẳng mấy chốc đã tiến vào sâu hơn bên trong. Nơi mà Inuyasha nói đến khi nãy khá giống đình đài ở thế giới bọn họ, bốn phía treo lụa đỏ thắm, ánh sáng mờ ảo phát ra từ những viên tinh thạch khảm trên rường cột càng khiến nơi này nhiều vài phần cám dỗ, thêm vài phần mê hoặc. Tiếng nói nói cười cười vang lên bốn phía, khắp nơi đều là nữ nhân bộ dạng hảo chút đang cùng nam nhân ve vãn ôm ấp.

Sesshomaru đột nhiên có dự cảm không được tốt cho lắm.

Cái này thế nào nghe quen như vậy?

" Inuyasha! Chờ đã! " Hắn lập tức kéo thiếu niên ngược trở lại, từ trong tay áo lấy ra một ngọc giản nhỏ màu tím biếc:" Để ta kiểm tra một chút."

Vật này là lúc ra cửa Chước Ngọc Khanh vẻ mặt miễn miễn cưỡng cưỡng đưa cho hắn, lại thần thần bí bí không chịu nói cái gì. Cuối cùng đành phải để Ngạn Nhược U xấu hổ giải thích. Sesshomaru còn nhớ rõ người kia đã nói thế này: " Nga, cái này lúc cần dùng thì áp vào trán, đưa thần thức, à không, với vị công tử này có lẽ là yêu lực đi. Thứ này là ta khắc lục lại từ ký ức của Hàn Tam Nguyệt, tất nhiên là trừ ký ức riêng tư ra, có thể coi là bách khoa toàn thư lớn nhất hiện có. Tên kia không biết đã đi qua bao nhiêu thế giới, nếu có thứ gì lạ hoặc không biết ngươi chỉ cần tìm kiếm trong nó là được rồi."

Sesshomaru đăm đăm nhìn ngọc giản trong tay. Inuyasha hai mắt chuyển qua lại giữa hắn và ngọc giản, khó hiểu trừng mắt:" Muốn kiểm tra cái gì nha? Ta vừa nghe bọn họ gọi chỗ này là Tần Lâu Các gì gì đó, có vẻ rất ổn mà...."

Chừng đó thông tin sao có thể để Sesshomaru buông ra nghi kị, hắn đương nhiên vẫn phải kiểm tra một lần. Inuyasha cũng không có tiếp tục ngăn cản, bởi vì cái này là ngăn cản không nổi a....

Thiếu niên tận mắt nhìn nam nhân của mình áp ngọc giản vào trán, ban đầu là hơi nhíu mày, sau đó khuôn mặt tuấn mỹ dần dần hắc xuống....

Inuyasha không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Sesshomaru rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì mà sắc mặt có thể xấu đến như vậy a?

Đem ngọc giản lấy ra, Sesshomaru sắc mặt không mấy tốt đẹp kéo tay Inuyasha:" Chúng ta lập tức đi."

".... A? " Một đoàn quạ đen bay qua đỉnh đầu thiếu niên: " Chờ một chút! Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì - A!"

Một bàn chân không biết của ai đột nhiên giẫm trúng Inuyasha. Thiếu niên theo bản năng kinh hô thành tiếng, sắc mặt vốn đã không tính đẹp đẽ gì của Sesshomaru lại càng đen hơn. Hắn vươn tay đem Inuyasha kéo sát về cạnh mình chuẩn bị rời đi nhanh nhất có thể, không nghĩ đến đám người xung quanh đột nhiên giống như mất khống chế loạn chen lấn, còn không ngừng hô lớn:

" Phù Ngọc tiên tử!"

" Tiên tử, xin hãy chọn ta!Ta sẽ không để nàng thất vọng!"

" Tên chết nhát ngươi câm miệng! "

" Ngươi nói ai câm miệng? "

Không được vài câu liền có người lao vào đánh nhau. Tu sĩ xung quanh không chỉ không có ngăn lại, thậm chí còn vui sướng khi người gặp họa mỉa mai. Cả một chốn vốn tính là náo nhiệt rộn ràng bỗng chốc biến thành rối loạn tệ đoan.

" Bọn họ điên rồi sao? " Inuyasha thiếu điều muốn rút ra Thiết Toái Nha, bị chen đến khó chịu:" Không lẽ Thất Tịch hai người kia nói là thế này? Cái này kỳ thật là Phong Ngưu tiết đi?"

Trong Ma cung, Ngạn Nhược U trên tay còn đang cầm theo chén trà, bất ngờ hung hăng hắt xì một cái. Chước Ngọc Khanh kịp thời dựng kết giới chắn lại nước trà văng ra, mặt không đổi sắc ngẩng đầu. 

Họ Ngạn nào đó yên lặng sờ mũi:" Không lẽ lại là tên kia đang mắng sau lưng ta? Cũng không biết hai vị công tử kia dự hội thế nào rồi..... "

" Liên quan gì đến ta đâu? " Chước Ngọc Khanh đưa đến một chén trà khác:" Nghe nói năm nay Tần Lâu Các có hoạt động gì đó mới, có lẽ sẽ đủ để bọn họ du ngoạn đến đêm. "

Hai người buồn bực cười nhạt một tiếng, ai ngờ sau lưng đột nhiên u u vang lên thanh âm lành lạnh: " Tần Lâu Các? "

Chước Ngọc Khanh phun ra một ngụm trà.

Ngạn Nhược U kinh ngạc nhìn Hàn Tam Nguyệt thi thi nhiên nhiên đứng trước mặt mình, nghi hoặc hỏi:" Ngươi thế nào về nhanh như vậy? Ta còn tưởng ngươi muốn ngày mai mới về.... "

" Ha ha..." Hàn Tam Nguyệt khô khan cười:" Nếu ta ngày mai mới về, không biết đêm nay sẽ có mấy tòa động phủ trong Ma cung này bị Sesshomaru lật tung lên nữa. "

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như Hàn Tam Nguyệt biết cái gì mà bọn họ không biết thì phải... 

Mỗ gia trưởng ở một bên yên lặng vịn tường. Không biết hai vị tổ tông kia lúc này thế nào rồi nữa? Có khi nào đã đạp bay cả Tần Lâu Các chưa nữa? 

" Ta nghĩ Tần Lâu Các cũng sẽ chỉ có hoa khôi tranh tài như mọi năm, nên mới chỉ bọn họ đi hướng đó. " Ngạn Nhược U chột dạ sờ sờ mũi:" Không lẽ năm nay có gì khác?"

Hàn Tam Nguyệt vẻ mặt nghiêm trọng bổ nhào lên túm áo hắn lắc lắc: " Đương nhiên nghiêm trọng! Là rất nghiêm trọng! Năm nay đống chính đạo tu sĩ kia tiến hành chọn đạo lữ tùy duyên ở đó! Đám nữ nhân kia đảm bảo sẽ đánh chủ ý lên người Sesshomaru ngươi có hiểu không? Còn Inuyasha nữa.... "

Chước Ngọc Khanh kịp thời ra tay cứu vớt huynh trưởng của mình, đỡ trán nói:" Ngươi gây gổ lúc này có tác dụng gì a? Còn không mau đến Tần Lâu Các cứu hài tử nhà ngươi?"

Mỗ nhân diện vô biểu tình buông tay, cười lạnh:" Đằng nào cũng muộn rồi, để đám tu sĩ sống dai hơn gián đó ăn chút khổ đã.... "

"....."

Thất Tịch năm nay không giống mọi năm, điều này Ngọc Phù Dung biết rất rõ. Đó chính là lý do hiện tại nàng đứng trên lầu cao nhìn xuống đám người đang chen chúc phía dưới. 

Phù Ngọc tiên tử là phong hào của nàng, vốn cũng vang danh khắp các đại thế giới. Nàng là thế gia chi nữ, nam nhân tình nguyện quỳ dưới váy nàng không một ngàn cũng có tám trăm, thế nhưng nó không đủ để nàng hài lòng. Khó khăn lắm mới khiến tổ phụ đồng ý để nàng tự chọn đạo lữ hôm nay, nhất định phải chọn được đạo lữ như ý cho mình. Ít nhất không để bóng ma của Tam Nguyệt Ma hoàng tiếp tục bao phủ Tu Chân Giới. 

Nghĩ đến cái tên này, bàn tay đang cầm tú cầu của nữ nhân không khỏi siết chặt, lại rất nhanh buông ra. 

Đến đây hôm nay có năm thành là nam tu danh tiếng vang dội, cũng có không ít những khối tạp nham như lúc nãy. Nàng nhất định muốn cẩn thận chọn lựa, nếu ném sai chỉ một chút thôi nhất định kết thúc sẽ rất khó coi. 

" Nè, ngươi rốt cuộc có ném không vậy? " Một nữ tu sĩ khuôn mặt sắc sảo đứng sau thúc giục:" Còn có người khác nữa, không phải chỉ có mình ngươi nha, Phù-Ngọc-tiên-tử! "

Ngọc Phù Dung lựa chọn đem lời khi nãy ném ra ngoài tai, chuyên tâm lựa chọn. 

Người này không được, người này cũng không được, người này.... 

Hai mắt nàng ta đột nhiên sáng lên. 

Là hắn! 

Phía dưới, Sesshomaru đã sắp mất hết kiên nhẫn, nhưng khi hắn muốn dùng uy áp lớn hơn tách đám người này ra, Inuyasha lại cố lắc đầu ngăn cản. 

Bọn họ đến đây để du ngoạn, không phải để tìm thêm phiền phức. Không cần thiết phải bức ép như vậy. 

Sát điện hạ sầm mặt, cuối cùng vẫn không ra tay. Inuyasha nhíu mày cố né khỏi những người xung quanh, khó khăn vươn tay chỉ về một tòa lâu vắng vẻ kỳ lạ ở cạnh đó:" Chúng ta lên kia trước.... Ít nhất muốn xem bọn họ đang làm cái gì quỷ dị như vậy... "

" Hảo. " Sesshomaru dùng yêu lực tách ra một khoảng trống nhỏ, nhẹ nhàng liền đem thiếu niên ôm lên. Inuyasha chưa kịp chuẩn bị thì đã thấy thiên địa đảo lộn, rất nhanh xung quanh thông thoáng hơn nhiều. Hắn rõ ràng thấy khóe môi người kia cong lên đầy khó chịu, vô cùng hứng thú giẫm lên đám người phía dưới.

Phía dưới một mảnh kêu rên, bị tiếng la hét ban đầu át đi. Inuyasha yên lặng che mặt, hắn mới không thấy Sesshomaru trả thù bọn họ đâu!

Bóng trắng nhanh như gió lướt qua đầu chúng tu sĩ, hướng về phía tòa lâu vắng vẻ kế bên. Inuyasha vừa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến phiền phức lúc này mới chính thức phát sinh.

Một vật màu đỏ tươi bất ngờ xuất hiện trên đường đi của Sesshomaru, đích đến đương nhiên là Sát điện hạ.

Cùng lúc đó, bên dưới trong nháy mắt ồn ào hẳn lên. 

" Ném rồi, ném rồi! Tất cả mau tránh ra cho ta!"

" Tên thô bỉ như ngươi câm miệng! "

" Cút hết ra! Phù Ngọc tiên tử là của lão tử!"

" Đâu rồi đâu rồi? Tên khốn nào đang giữ tú cầu?"

Tú cầu cách bọn họ càng ngày càng gần. 

Inuyasha phát hiện vật thể lạ kia là hướng Sesshomaru mà đến, theo bản năng đưa tay ra bắt lại. Sát điện hạ chớp thời cơ bật nhảy lên mái ngói lưu ly phía trên, tạm thời dừng lại cước bộ.

Toàn thế giới dường như rơi vào quỷ dị tĩnh lặng. 

Inuyasha nơm nớp nhìn xuống. Không lẽ hắn vừa gây ra cái gì rất nghiêm trọng? 

Ở một góc khuất, Hàn Tam Nguyệt ngoan ngoãn úp mặt vào tường. 

Đã nói cấm có sai! Tiểu cẩu cẩu chiêu phiền toái ngược lại không giảm chút nào!
Bình Luận (0)
Comment