Trên một khoảng đất trống trong rừng, Inuyasha nghiến răng nghiến lợi chiến đấu cùng một cái yêu quái cấp thấp mà trước đây hắn nhìn cũng sẽ không nhìn. Thanh kiếm trên tay vẫn là bộ dạng rỉ sét như khi hắn vừa nhận được, không có một chút biến hóa nào.
Chết tiệt! Rốt cuộc muốn sử dụng thế quỷ nào a?
Số kiên nhẫn ít ỏi của thiếu niên sắp bị thanh kiếm này ăn mòn hết.
" Inuyasha! " Bên tai vang lên tiếng mũi tên rời tay, hồng y thiếu niên trơ mắt nhìn yêu quái hóa thành bụi trước mắt mình. Phía xa, Kagome vẻ mặt lo lắng xách cung tiến lại, quan tâm nhìn hắn: " Ngươi thế nào lại chiến đấu với nó lâu như vậy? Không lẽ yêu lực của ngươi có vấn đề? "
Là Sesshomaru động tay vào biến hóa yêu lực của ngươi sao? Bằng không tại sao một yêu quái cấp thấp lại có thể giữ chân ngươi lâu như vậy?
" Im đi! " Bán yêu thẹn quá thành giận trừng nàng:" Ngươi khiến ta đánh mất con mồi để luyện kiếm rồi! Có biết ta phải tìm nó bao lâu rồi không? "
Không hiểu thiếu niên vì sao lại lớn tiếng với mình, Kagome uy khuất nhìn hắn:" Ta... ta cũng chỉ là lo lắng ngươi a... "
Inuyasha thần tình hơi hoãn, quay đầu không có nhìn mặt nàng:" Ngươi trở về đi, ta đi tìm yêu quái khác. "
Hắn là đang rối rắm chuyện Thiết Toái Nha biến hóa?
Thiếu nữ vỡ lẽ nhìn bán yêu trước mặt. Xem ra muốn dẫn dắt suy nghĩ cho hắn.
Nàng cười nhẹ, đột nhiên cao giọng hỏi:" Inuyasha, ngươi muốn có lực lượng để làm gì đâu? "
Thiếu niên vẻ mặt kỳ quái quay đầu nhìn nàng: " Ngươi... đầu không bị thương đó chứ..?"
"... Ta là đang quan tâm ngươi."
" Thiết! " Inuyasha mất tự nhiên nghiêng đầu:" Ai cần ngươi quan tâm a... "
"... " Kagome sau ót giăng thêm vài đạo hắc tuyến, bất đắc dĩ nhìn hắn:" Ngươi ngược lại trả lời a... "
Tiểu cẩu cẩu quay mặt, giận dỗi dường như bĩu môi:" Không có ai cả!"
Khẩu thị tâm phi.
Ánh mắt Kagome rõ ràng không có chút nào tin tưởng. Inuyasha nháy mắt tạc mao, hung dữ trừng nàng: " Đã nói là không có... "
Thiếu nữ nháy mắt mấy cái, dường như không có việc gì xoay người: " Vậy a... Thế mà ta cứ nghĩ Inuyasha sẽ bảo vệ ta ni.... Số ta thật là khổ a... Tự nhiên đem người nào đó cứu ra làm gì không biết...."
Inuyasha mí mắt co giật:" Như ngươi vẫn còn muốn ta bảo vệ? Không cảm thấy có gì sai sao? "
Kagome xù lông:" Ý ngươi là gì hả? Inuyasha! Ngồi... Ách! "
Thiếu nữ theo bản năng muốn hô ngồi xuống, lại bị một ánh mắt lạnh băng không biết từ đâu xuất hiện chọc thẳng vào sống lưng, khiến nàng kịp thời dừng ngôn linh đang dang dở.
Lại nữa! Y hệt như lần trước! Mỗi lần nàng muốn hô ngồi xuống đều sẽ có tầm mắt như vậy xuất hiện, cố ý " nhắc nhở " nàng dừng lại. Kagome không khống chế được nhớ đến cảm giác khó thở lần đầu tiên muốn hô ngôn linh.
" Ngươi làm sao vậy? " Thấy thiếu nữ đột nhiên xanh mặt, Inuyasha giật mình hỏi một câu. Kagome miễn cưỡng cười nhẹ, lắc đầu:" Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút thất vọng. Inuyasha thế nhưng sẽ mặc kệ ta..."
" Hảo hảo hảo!" Inuyasha không nhịn được ngắt lời:" Ta bảo vệ ngươi là được chứ gì? Không cần treo mãi bên miệng như vậy! "
Thiết Toái Nha yên lặng xảy ra biến hóa. Thiếu nữ cười tươi, tạm gác lại lo lắng trong lòng:" Là ngươi nói đó nha! "
Inuyasha, xin đừng làm ta thất vọng. Ta rất sợ mất đi ngươi một lần nữa.
Hàn Tam Nguyệt bình tĩnh xóa đi hình ảnh trong gương, nhàn nhạt hạ mi. Hoa Kính trong tay phát ra vài tiếng cộng minh rất nhỏ, lại nhanh chóng lắng xuống.
Kagome, thật đúng là đáng tiếc đâu.....
Mặc dù như vậy là rất tội lỗi, nhưng tình cảm của nàng đã sớm chú định không nhận được đáp lại. Chỉ cần hắn một ngày còn can thiệp vào chuyện này, Kagome đừng hòng có được hi vọng với Inuyasha.
Tình cảm của nàng chỉ khiến Inuyasha đau khổ hơn khi nàng chết đi mà thôi, giống như những gì hắn nhìn thấy. Trong nguyên tác, Inuyasha đã đau đớn bao nhiêu khi Kikyo chết đi, liền sẽ đau xót gấp bội khi thiếu nữ dần già cả. Sinh mạng của bán yêu không phải thứ mà tuổi thọ ngắn ngủi của nhân loại có thể theo đuổi.