[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 57

học phiền toái và chất giọng không mấy dễ nghe khi thét chói tai, Jaken cũng sẽ là một cái tiểu yêu quái đáng để trêu chọc.

Đáng tiếc là hắn không chút nào có ý thức thu miễn mặt xấu của mình, mỗi lần Jaken không may tái phạm, kết thúc luôn là cú đá của Sesshomaru cùng cái nhìn đồng tình từ Mikazuki.

Hiện tại, ếch xanh một lần nữa chứng minh khả năng kéo phiền toái về của hắn. Nhưng một điều khá tốt là không khí có phần căng thẳng đã giãn ra rất nhiều. Từ xa xa, ai cũng có thể nhìn thấy hai chấm đen nhỏ từ từ xuất hiện. 

Là Jaken chạy trước, và một con mèo ba đuôi khổng lồ theo sau.

Kagome ngẩn ra, đột nhiên vươn tay che mặt. Thiếu nữ sợ nếu không lập tức che lại, mình sẽ cười một cách bất nhã ở nơi này. Sango cũng bất đắc dĩ nhún vai, nhưng không có ý định cản Kirara lại. 

Đây cũng là một cơ hội tốt để thăm dò lẫn nhau. Và tất cả đều hiểu điều đó trừ một người, một người căn bản ngay từ đầu liền không quan tâm đến những sự kiện nhỏ nhen này.

Rất nhanh, Jaken hai mắt đẫm lệ đã chạy đến chỗ bọn họ. Tiểu yêu quái thấy được Mikazuki thì lệ nóng doanh tròng phác lên. Kirara thì cảnh giác dừng lại, quanh quẩn gần đó không đi xa. Nó theo bản năng sợ hãi hơi thở trên người Mikazuki, mèo vốn là loài động vật khá nhạy cảm. 

Mỗ gia trưởng không cần nhìn cũng chuẩn xác tóm được Jaken trước khi hắn kịp thời phác lên ôm chân mình, một tay xách cổ tiểu yêu quái lên ngang tầm với mình:

" Jaken thân mến, ngươi có thể bớt khiến người khác thu dọn hậu quả cho ngươi sao? Ta nghĩ tiểu miêu này sẽ rất thích thú với việc cắn ngươi một ngụm đó. "

Jaken trong lòng chảy khoan mì lệ, ngoan ngoãn không có tiếp tục làm ra việc gì ngốc nghếch nữa. Sango cũng dở khóc dở cười đem Kirara gọi về, trong lòng bớt đi một phần phòng bị. Kagome cũng không khỏi nghi ngờ trực giác của mình khi nãy, hơi cúi đầu suy tư. 

Người nọ có lẽ thật sự ôn hòa với tất cả mọi người như biểu hiện bên ngoài, dung mạo còn tuyệt hảo như vậy. Người như thế sẽ vì lý do gì lại đi cùng Sesshomaru? Nhìn phản ứng của Jaken, xem chừng yêu quái cũng không gắn bó với Sesshomaru lâu bằng người đó. 

Không nghĩ đến ngoài Jaken và Rin ra vẫn còn có người chịu đựng được cái tính tình nắng mưa thất thường, nhìn không vừa mắt là đánh đó của Sesshomaru. Nhưng vì sao kiếp trước người này không xuất hiện? Dù các sự kiện hầu như thay đổi rất nhiều, nhưng từ đầu đến giờ, chỉ có người nọ hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở kiếp trước. 

Thiếu nữ mơ hồ cảm giác được thay đổi của kiếp này chính là vì sự tồn tại của người nọ, nhưng nàng lại không đủ tự tin để đưa ra kết luận cuối cùng. 

Một người làm sao có thể thay đổi tiến trình của cả một thế giới? Nàng có phải đã quá đa tâm hay không? 

Mikazuki hơi liếc mắt về bên này, lại như không còn vấn đề gì thả Jaken xuống. Hai chân vừa chạm đất, tiểu yêu quái đã cong mông bỏ trốn sau một gốc cây. Lông mày Mikazuki hơi giật giật, cuối cùng không có nói thêm gì. Sesshomaru hẳn là đã sắp đến nơi, hắn vẫn là nên đi đón tiếp hai người bọn họ thì hơn. Tạm thời vẫn còn không cần lộ ra mối quan hệ phức tạp của hai huynh đệ, đây vẫn là thời điểm Kagome còn khả năng can thiệp sâu vào chuyện này. 

Nguyên tắc làm việc của Mikazuki rất đơn giản: chậm rãi, chắc chắn, không cho phép đối thủ có bất cứ khả năng nào để lật kèo, cuối cùng là nghiền nát đối thủ đã thất bại thảm hại trong lòng bàn tay. 

Hắn cũng không phải người hiền lành như bọn họ nghĩ. 

Vì vậy, khi mà nhóm người Kagome nhận ra điều gì đó không đúng, Mikazuki đã xách theo Jaken đạp mây rời đi từ lúc nào.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

" Chuyện này là sao? "

" Ta cũng không biết a! Kagome, ngươi không phải quen biết Inuyasha sớm nhất sao?"

".... "

" Thái độ này là gì a? Đừng nói với ta ngươi nửa chữ cũng không biết?"

Kagome yên lặng đem lời thú nhận nuốt trở lại, không nói một lời ngồi xổm vẽ vòng tròn. Sango quan sát hỗ động giữa bọn họ, trầm ngâm cúi đầu nhìn Kohaku vẫn chưa tỉnh lại trên chân mình.

Có lẽ, người kia sẽ có cách giúp Kohaku chăng?

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Đối với một người như Mikazuki, tìm kiếm Sesshomaru và Inuyasha chưa bao giờ là khó khăn đối với hắn. Nhưng khi nhìn thấy hồng y bán yêu đờ người ngồi bên dòng sông nhỏ một mình, mỗ gia trưởng không khỏi trầm mặc.

Không phải năm phút trước còn đang túm chặt Sesshomaru sao? Thế nào bây giờ lại.....

Inuyasha tuy tạm thời biến thành nhân loại, nhưng thính lực cần thiết vẫn phải có. Nghe được tiếng động nhẹ, hắn hơi nghiêng đầu, kinh ngạc thốt lên:" Mikazuki-sama? Ngươi sao lại đến đây? "

Người nào đó xị mặt:" Ta chẳng lẽ không nên đến. Vậy ta liền đi... "

" Khoan đã! " Thiếu niên vội vã đem hắn kéo lại:" Là ta nói sai, nhưng nếu sama rời đi thì ai sẽ bảo vệ bọn Kagome? "

Mikazuki giật giật lông mày, nặn ra mấy câu:" Nhị điện hạ không tin tưởng ta như vậy? Ai nha, người ta thật đau lòng! "

Điệu bộ hắn ôm ngực vẻ mặt ủy khuất dọa Jaken lén lút vòng đến sau lưng Inuyasha trốn tránh. Bán yêu cũng không quá để ý ếch xanh, chỉ dở khóc dở cười nhìn trưởng bối đáng kính của mình:" Sama, đừng nháo! Mau xem xét yêu lực giúp ta. "

" Nga..." Mikazuki không đùa giỡn nữa, trang mô tác dạng bắt mạch cho thiếu niên, dường như lơ đãng truy hỏi:" Điện hạ thế nào lại bỏ ngài ở chỗ này? Hai người không phải vẫn đi cùng sao? "

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của thiếu niên không khống chế được hơi đỏ lên, thấp giọng trừng hắn:" Ngươi thế nào biết? Hắn đi đâu lại không phải trách nhiệm của ta!"

Nhìn phản ứng của Inuyasha, Mikazuki trong lòng cười thầm, ngoài mặt đứng đắn nói:" Không phải điện hạ đem ngài rời đi sao? Như vậy không đi cùng chẳng lẽ giữa đường tách ra? "

Inuyasha cũng cảm thấy mình quá đa tâm, vội chuyển hướng đề tài:" Đương nhiên không phải! Yêu lực của ta thế nào rồi? Không lý nào lại đột nhiên biến mất như vậy được! "

Cách chuyển chủ đề có chút cứng nhắc, nhưng mỗ gia trưởng vẫn quyết định cho thiếu niên chút mặt mũi, sờ mũi nhìn trời:

" Chỉ là dư sóng từ ảnh hưởng của Hồng Tri Chu mà thôi. Một hai ngày sẽ biến về bình thường. "

Thiếu niên thoáng hiển gấp gáp. Một hai ngày chờ hồi phục này nếu Naraku tấn công bọn họ làm sao chống đỡ nổi? Nếu có Sesshomaru đi cùng ngược lại còn có thể an tâm một chút....

Chờ đã! Hắn vừa mới nghĩ, để Sesshomaru đi cùng? Chuyện này nghe bất khả thi thế nào ấy...

Mikazuki chớp mắt nhìn hắn, dường như lơ đãng nói:" Hai ngày nữa sẽ không phiền nếu ta đi cùng ngài chứ, nhị điện hạ? "

Inuyasha há miệng, chưa kịp nói gì thêm đã bị đánh gãy bởi một loạt tiếng động nhẹ gần đây. Jaken cư nhiên chui ra khỏi gốc cây, nghi ngờ nói:" Là mùi của lũ sói, bọn chúng thế nào sẽ có mặt ở nơi này? "

" Lang tộc? " Inuyasha lập tức bị kéo sang hướng khác, nhíu mày:" Bọn chúng không phải chủ yếu hoạt động ở Tây Bắc sao? Nơi này cách thôn làng của nhân loại không đến hai dặm.... Chúng muốn làm cái gì? "

Mikazuki đột nhiên cong khóe môi, bất ngờ kéo tay Inuyasha đi nhanh về phía ngoài khu rừng:" Đi! Không cần chờ điện hạ, chúng ta đi trước xem thế nào. "

".... Heh?" Bán yêu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Mikazuki xách chạy đi như bay.

Bụi đất tán đi, để lộ ra Jaken đã hóa đá tại chỗ.

Mikazuki-sama! Ngài lại bỏ quên ta rồi!

Không màng đến Jaken đã khóc thét trong lòng, mỗ gia trưởng đặt Inuyasha lên một góc bạch vân, chỉ chỉ về một khoảnh rừng gần đó có thôn làng: " Hẳn là chỗ kia đi. Ngược lại cũng không quá xa."

Inuyasha theo hướng tay của hắn nhìn theo, nhưng thị lực của nhân loại chỉ cho phép thiếu niên nhìn thấy một điểm vàng nho nhỏ đang di chuyển, phía sau là những điểm đen nhung nhúc chạy theo.

Là lũ sói chưa biết biến hóa. Thứ chúng đang săn đuổi phải là nhân loại không sai. 

Mikazuki nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của bán yêu, nhướng mi:" Nhị điện hạ? "

Thiếu niên cam chịu nói:" Hảo, chúng ta đi cứu bọn họ được không? "

Sesshomaru có lẽ còn lâu mới quay lại, chi bằng cứ cứu người trước. Nếu Mikazuki-sama làm chứng cho hắn, ca ca hẳn là sẽ không ghét bỏ hắn không nghe lời dặn liền chạy đi đâu ha?

Mikazuki đương nhiên biết thiếu niên đang rối rắm cái gì, nhưng sự kiện kế tiếp khá là quan trọng. Inuyasha sắp được gặp lại tình địch cũ cùng với chạm trán tình địch mới rồi a. Hắn điều khiển bạch vân đi nhanh hơn chẳng mấy chốc đã theo sát cuộc truy đuổi không cân sức của bầy sói.

Rin đã nghĩ bản thân sắp bị đuổi kịp, sẽ bị những cái răng nanh sắc nhọn của đám thú dữ cắn xé thân thể vốn đã vô cùng gầy gò của nàng. Nữ hài tử dưới chân không may vấp nhẹ, lập tức lạc cước bộ ngã xuống. Lũ sói phía sau đồng thời nhào lên, ánh mắt khát máu thèm thuồng nhìn nữ hài như dê con run rẩy. 

Ngay lúc đó, có tiếng gió vụt qua trên đầu, Rin chỉ kịp nghe thấy thanh âm hơi chút khàn khàn hô lên:" Nhắm mắt! "

Nữ hài tử theo bản năng nhắm chặt mắt, sau đó liền rơi vào một cái ôm ấm áp.[/size]
Bình Luận (0)
Comment