Sau khi Sesshomaru rời đi, Kagome lập tức tiến đến kiểm tra tình trạng của Inuyasha. Thấy trạng thái của hắn quả thật còn bình thường, thiếu nữ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Miroku bị loại phản ứng này của nàng chọc cười, vô tư hỏi nhiều một câu:
" Kagome tiểu thư, không phải ngươi nói bọn họ là huynh đệ đồng phụ dị mẫu sao? Vị kia có thể gây hại gì cho Inuyasha cơ chứ?"
Kagome cười khổ không nói, thấp đầu cúi xuống khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên. Kikyo tầm mắt rơi trên khuôn mặt u sầu của nàng, ngược lại có thể hiểu được một phần tâm trạng thiếu nữ lúc này. Dù sao với hiểu biết của vu nữ trước khi xuyên qua, Sesshomaru và Inuyasha nhưng là tử địch của nhau. Nơi này tuy sự việc có chút khác, nhưng bản năng nữ chính của Kagome hẳn là đã nhắc nhở nàng về mối nguy hiểm từ sự tồn tại của Sesshomaru.
Vu nữ suy tư trong chốc lát, lại vô tội nhún vai quay đầu ra phía khác. Nàng dù gì cũng không có ý định xen vào mấy mối quan hệ phức tạp này, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi chuyện đều đã có sắp đặt trước không phải sao? Việc nàng cần làm hiện tại vẫn là tìm cách giữ cho bản thân sống sót đến cuối cùng thì tốt hơn.
Bên người đột nhiên vang lên tiếng thở dài khe khẽ. Kikyo mặt không đổi sắc quay sang, phát hiện người vừa tạo ra tạp âm là mỗ pháp sư đỉnh một trương bánh bao mặt đang dựa gốc cây thở ngắn than dài. Vu nữ theo bản năng sờ sờ cằm, tò mò lên tiếng:
" Hoshi-sama, ngươi vì cái gì thở dài đâu?"
Người kia ngước đầu nhìn nàng, vẻ mặt buồn rầu lên tiếng:" Ta đang nhớ tới vị tiểu thư mắt tím kia. Nàng ấy có đôi mắt thực sự rất xinh đẹp đâu. Sao lại không muốn sinh con cho ta chứ?"
Kikyo mặt liệt.
Mệt ta còn tưởng ngươi đang vì tương lai lo nghĩ, hóa ra trong đầu ngươi cũng chỉ toàn cám lợn như vậy? Con mắt người mù sao? Người kia rõ ràng là yêu quái có được hay không?Người ta căn bản là chướng mắt ngươi a!
Thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành rít gào trong mắt, Kikyo khinh bỉ nhìn Miroku, xoay người ra chỗ khác.
Còn đứng với tên này nữa, nàng nhất định đã là người điên không sai.
Trong khi đó, mỗ vị đang trên đường trở về Tây quốc hung hăng hắt xì một cái rõ to. Mikazuki buồn bực lấy ra khăn tay, trong lòng đem kẻ nào dám nói xấu hắn hung hăng lăng trì. Rin bị tiếng động phát ra đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy trên bạch vân rộng lớn. Nữ hài hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt mờ mịt nhìn hắn.
Còn chưa tới sao?
Tây quốc Đô thành đã ở trước mặt, Mikazuki lại nhạy bén phát hiện khác thường, đem bạch vân dừng lại cách cổng thành không quá xa. hắn cẩn thận quan sát, nhíu mày phân tích sự thay dổi bên ngoài.
Irasue đang làm cái gì? Cổng thành từ khi nào có nhiều lính canh như vậy? Nhìn bộ dáng hình như đang tra xét tìm người nào đó. Nhưng mà lại là ai đâu?
Hắn nghiêng đầu lắng nghe, gió nhẹ vờn quanh đem lời nói của lính canh truyền đến tai hắn không lọt một chữ.
" Vẫn chưa tra ra?"
" Thống đốc, tìm như vậy thật hiệu quả sao? Vị kia hòan toàn có thể cải trang a."
" Ngươi thì biết cái gì! Chúng ta chỉ cần theo lệnh trên phân phó làm là được. Ngươi không biết kẻ hiếu kỳ thường chết sớm sao? Chờ bắt được người nọ, ngươi chỉ cần biết chúng ta sẽ được thưởng hậu hĩnh là đủ."
" Dạ dạ. Chúng ta vẫn là nhanh bắt được phản đồ thì tốt hơn. Ta lập tức đi tiếp tục lùng sục!"
" Đi đi, đi đi!"
MIkazuki nheo mắt, bàn tay vô thức gõ nhịp lên đầu gối.
Phản đồ? Là chỉ ai vậy?
Đôi mắt tím biếc chiết xạ quang mang kì bí. Hắn hơi híp mắt, thần thức thong thả lan ra đến phạm vi của thành. Nhìn đến bức họa trong tay lính canh, Mikazuki thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Đám kiến hôi này cư nhiên đang tróc nã hắn? Là tên nào gan phì bày ra trò này? Còn nữa, bổn tọa có xấu như các ngươi vẽ sao?
Kỳ thực Mikazuki trách nhầm chủ mưu. Hắn quả thật muốn vẽ càng chính xác càng tốt, khổ một nỗi là mỗi người gặp qua Mikazuki khi nhắc lại vẫn luôn ca ngợi dung mạo của vị " đại thần " này, nhưng hễ muốn bọn họ miêu tả lại, trong đầu bọn họ cũng chỉ có một mảnh mơ hồ. ai cũng cho rằng mình bị phù phép gì đó, chẳng qua chỉ là một tác dụng nhỏ từ bản thể của Mikazuki mà thôi. Hắn vốn là một tấm gương, muốn ám thị bọn họ liền không thể dễ dàng hơn nữa.
Nhưng bộ dạng này cũng dám nói là hắn sao? Cho các ngươi tìm mười tám đời cũng đừng hòng tìm ra bổn tọa!
Rin bị oán niệm từ Mikazuki làm cho rùng mình, theo bản năng rụt rụt cổ. Mỗ gia trưởng không hề hay biết còn đang nóng mắt vì bức họa trong tay lính canh. Bỗng nhiên một trận quang mang sáng lên, kết giới màu tím nhanh chóng bao phủ bạch vân, rất may không có kẻ nào nhìn lên trời nên không bị phát hiện. Một bóng người hiện ra từ trong kết giới, hai mắt lạnh nhạt nhìn rin bên người Mikazuki:
".... Ngươi lại loạn nhặt đồ?"
Mikazuki há to miệng. Điện hạ vận dụng truyền tống tức thời càng ngày càng thuần thục rồi a.
Hơn nữa, cô bé này không phải là đồ gì nha.
Người nào đó mất ba giây sắp xếp ngôn từ, cuối cùng quyết định hỏi nguyên nhân trước:" Ngài vì cái gì muốn hồi Tây quốc nga, điện hạ? Bình thường không phải điện hạ chạy còn không kịp sao?"
Sesshomaru nhướng mày, kỳ quái nhìn hắn:" Ngươi trở lại không phải vì đã biết tin trước?"
Mỗ nhân nháy mắt mấy cái:" Ta nên biết cái gì sao?"
Sát điện hạ lặng thinh nhìn hắn, nhìn đến hắn sởn tóc gáy mới thu hồi tầm mắt:" Tây quốc xuất hiện phản đồ cấu kết cùng Miêu tộc. "
" Nga. Đám mèo đó còn thật chưa chết tâm a. Nhưng mà.... " Mikazuki sờ sờ mũi, một ngón tay chỉ vào chính mình:" Hiện tại phản đồ đang bị truy lùng là ta kìa, điện hạ."
".... " Sát điện hạ phát hiện mỗi lần hắn nói chuyện với Mikazuki đều sẽ xảy ra hai loại tình trạng. Một là không có gì để nói, hai là không còn gì để nói.
Rin lấp ló sau vạt áo của Mikazuki, đôi mắt đen láy vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ nhìn chằm hắn. Sesshomaru vô thức nhớ đến Inuyasha lúc nhỏ, ánh mắt tiểu quỷ đó cũng thường rất giống với nhân loại nhỏ bé này.
Khi đó Inuyasha hẳn là lúc nào cũng muốn bám dính lấy hắn, nhưng lại sợ bị hắn chán ghét mà chỉ dám loanh quanh nhìn hắn, một đôi mắt kim sắc to tròn gắt gao theo dõi, giống như chỉ cần bán yêu chớp mắt hắn liền sẽ biến mất. Inuyasha lúc nhỏ quả thật rất chọc người thương tiếc, đáng tiếc khối băng như Sesshomaru hoàn toàn không có chút ý thức nào, nhiều lần làm Irasue nghiến răng ken két mà không làm gì được.
" Điện hạ? " Thấy Sesshomaru bắt đầu có xu hướng thần du, Mikazuki giật giật khoé miệng, kịp thời đem người kéo về:" Ngài gần đây thần du hơi nhiều thì phải? Là lo lắng cái gì đâu?"
Sesshomaru khóe môi vi kiều, khuôn mặt lại không có dao động quá nhiều:" Mẫu thân ta trên chiến trường bị phục kích sinh tử chưa rõ, là thật hay giả? "
Sắc mặt Mikazuki đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái, đuôi mắt nhảy a nhảy:" Là tên bịp bợm nào nói cho ngài biết vậy điện hạ?"
Không đợi Sesshomaru kịp tự hỏi, Mikazuki lấy ra Hoa Kính đưa đến trước mặt hắn. Tấm gương hơi sáng lên, bên trong là hình ảnh Irasue đang nhàn nhã nằm dài thưởng thức món tráng miệng, hay ho hơn là còn vừa ăn vừa thở dài:" Thật buồn a! Bất hiếu nhi tử bao giờ mới chịu đem bảo bối nhi tử trả về cho ta không biết nữa. Chúng cư nhiên ném lại thân già này một mình chống đỡ đám phản loạn kia. "
"....."
".... "
Mikazuki yên lặng đem Ha Kính thu vào, trong lòng vì Irasue điểm một ngọn nến.
Ngươi tự cầu nhiều phúc a, phu nhân.
Tuy bị một trận kinh hách không nhỏ, nhưng mấu chốt biết được mẫu thân vẫn an toàn cũng là một loại tín hiệu tốt. Sesshomaru làm xong công tác tư tưởng liền muốn bỏ đi ngoài ý muốn lại bị Mikazuki sống chết cản lại:" Điện hạ, không thể đi lúc này a!"
Sát điện hạ trên trán gân xanh bật ra, tạm thời nén giận cho hắn ba giây giải thích:" Nói."
Mỗ gia trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng thẳng:"Tạm thời không nói đến việc điện hạ về mà không nói với phu nhân, nhị điện hạ chắc chắn chỉ một hai ngày sau chắc chắn cũng sẽ đến. Nếu chúng ta không ở đây chờ, nhỡ trên đường đi không gặp mặt không phải sẽ lỡ một lần công sức của hắn sao?"
Sesshomaru hơi chần chừ, hẳn là có thể đi?
Dù sao cũng là lúc nên cùng mỗ vị mẫu thân đếm một chút nợ nần.
Irasue trong cung đột nhiên không rõ cảm thấy lạnh sống lưng.
Hẳn là nàng nghĩ nhiều đi. Bất hiếu nhi tử giờ này còn không biết đang đi tai họa ở chỗ nào, sao có thể ở đây được cơ chứ?
→_→ Ta đột nhiên hiểu vì sao Sesshomaru chết cũng không muốn về Tây quốc rồi đó, phu nhân. Có mẫu thân như ngươi ta thật không hiểu kiếp trước Sát điện hạ đã làm chuyện thiên lý bất dung gì nữa.
Cuối cùng cũng đem Sesshomaru khuyên trụ, Mikazuki thở phào nhẹ nhõm, cùng Rin Mắt to trừng mắt nhỏ. Hắn đột nhiên có chút hâm mộ hài tử đơn thuần dễ lừa. Vì sao hài tử nhà mình đứa nào cũng khó chơi như vậy? Còn có thể hảo hảo chơi đùa nữa hay không?
Ha hả.
Đối với Sesshomaru và Mikazuki, tránh đi tai mắt của lính canh là điều không thể dễ dàng hơn. Hai cái yêu quái một cái hài tử nhân loại lặng yên không một tiếng động liền vào đến hoàng cung trong đô thành mà không kinh động bất kỳ con muỗi vo ve nào.