[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 60.3

Ngọc Phù Dung không hề biết, trong lòng vị phu quân tương lai nàng chọn lại ôm theo một nữ nhân.

Lại càng không ngờ đến, bắt được tú cầu lại là nữ nhân kia. 

Trước cả ngàn con mắt chú mục như vậy, Inuyasha đột nhiên cảm thấy áp lực có điểm đại. 

Hình như bọn họ thật sự không nên xuất hiện ở chỗ này. 

Thiếu niên xua đi đàn quạ trên đầu, nhỏ giọng nói: " Chúng ta có lẽ nên đi khỏi đây. Nữ nhân kia nhìn thật hung dữ. "

Nữ nhân kia đương nhiên là chỉ Ngọc Phù Dung đang nhìn chằm chằm hắn. Không phải Inuyasha cố ý nhắc đến, nhưng tầm mắt nóng như muốn đem hắn thiêu chết đó mà còn không bị nhận ra thì hắn nhất định chạm hỏng sợi dây thần kinh nào rồi. 

Sesshomaru nhìn thoáng qua đám người đang làm " tượng đá " phía dưới, ung dung từ trong tay thiếu niên lấy ra tú cầu đỏ thẫm, mặt không đổi sắc ném trả về phía tòa lâu. 

Chúng tu sĩ  ...  O_o... 

Tình huống này là thế quái nào?

Thấy Sesshomaru không có ý định giải thích một chút nào, Inuyasha giật giật khóe miệng, sờ mũi lúng túng giải thích:

" Cái kia.....Chúng ta chỉ là đi ngang qua.... Các ngươi tự nhiên tiếp tục.... "

Mikazuki dưới chân một trật, diện vô biểu tình đập mặt vào tường. 

Ha ha. 

So với Sesshomaru lạnh lùng tuấn mỹ miệt thị mọi người, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Inuyasha càng khiến người khác có hảo cảm hơn nhiều, ít nhất là đông đảo nam tính tu sĩ đều bị khuôn mặt ưa nhìn của hắn hút đi khỏi trọng tâm câu chuyện, tạm thời không có chú ý đến tình huống kỳ quái này. Ngược lại, nữ tu sĩ có mặt ở chỗ này trong nháy mắt đều bị khuôn mặt lạnh lùng kia thu hút, vô cùng thấu hiểu nhìn Ngọc Phù Dung đang đứng nén giận một bên.

Thảo nào tú cầu ném nhanh như vậy a. Đáng tiếc lại để giai nhân của người ta bắt được.

Không khí tại Tần Lâu các từ tĩnh mịch quỷ dị chuyển thành một loại trầm mặc khiến người ta sởn tóc gáy. Tất cả đều không có ý mở miệng, chờ đợi người đầu tiên lên tiếng.

Nếu ban đầu còn có chút bất đắc dĩ mà xin lỗi thì hiện tại Inuyasha một chút cũng không muốn ở lại cái nơi kỳ quái này. Hắn thế nào lại có cảm giác kỳ thực đám người kia mới là người cần xin lỗi?

Sesshomaru đã sắp dùng hết kiên nhẫn của mình. Để tránh trường hợp nơi này bị khí lạnh đông thành băng hà, Inuyasha thức thời giật giật vạt áo hắn, thản nhiên nói:" Chúng ta đi."

Còn ở lại chắc hắn sẽ bị đám người này ép điên quá.

Sát điện hạ khẽ gật đầu hoàn toàn không coi ai ra gì quay đầu thật sự muốn đi. Chúng tu sĩ giật giật khóe miệng, lần đầu tiên gặp yêu tu kỳ ba thế này.

Ngươi tự nhiên cứ như ở nhà vậy.

Thế nhưng hình như không có ai định cản bọn họ lại. Mọi ánh mắt dời về phía Ngọc Phù Dung, lại phát hiện Phù Ngọc tiên tử của bọn họ vẫn còn đang nhìn chằm chằm hai vị khách nhân lạ mặt kia, hình như hoàn toàn không có ý định tiến lên cản lại. 

Như vậy liền từ bỏ? Hình như có chút khó tin ở đây. Theo những gì bọn họ biết, cho dù Ngọc Phù Dung không ra tay, lão tổ của Ngọc gia chưa chắc đã chịu bỏ qua. Hành động ném trả tú cầu khi nãy ít nhiều cũng đã giống một bàn tay phiến thẳng mặt Ngọc gia chi nhân, cư nhiên còn không có ai ra mặt. Nghe nói hôm nay vị lão tổ kia hình như cũng có tham gia a.

Dù sao đi cũng tốt, không ai cùng bọn họ tranh giành miếng thịt béo bở này.

Ngay lúc Sesshomaru muốn nhấc chân rời đi, một cỗ uy áp ầm  ầm giáng xuống, tựa như đòn phủ đầu đánh thẳng vào người có mặt trong Tần Lâu Các. Nhiều tu sĩ không phản ứng kịp bị uy áp tổn thương đến thân thể, nôn ra máu ngã xuống nhiều như sung rụng. Trong khi đó, Sesshomaru vẫn thản nhiên đứng lại, chờ đợi kẻ khiêu khích bản thân xuất hiện.

Mộc trụ của Tần Lâu Các cũng ăn không tiêu uy áp của Đại Thừa Kỳ tu sĩ, răng rắc kêu vài tiếng. Ngọc Phù Dung vẫn còn đứng im được, chứng tỏ người sắp xuất hiện cùng nàng ta có quan hệ không nhỏ. Sắc mặt tu sĩ ở đây hầu hết đều đã tái xanh, vừa nhắc tào tháo tào tháo liền tới. Nhưng như vậy cũng thật ngạo mạn! Không đem mạng sống củ bọn họ xem ra gì.

Inuyasha đương nhiên cũng cảm nhận được uy áp kia tồn tại, nhưng cũng chẳng phải chịu ảnh hưởng gì. Thấy người xung quanh chịu nạn cũng có một phần trách nhiệm của mình, thiếu niên bình tĩnh cùng Sesshomaru mắt đối mắt.

Sau ba giây, Sát điện hạ giương cờ trắng đầu hàng. 

Inuyasha đắc thắng nhảy xuống khỏi tay hắn. Sesshomaru bất đắc dĩ khuếch đại phạm vi kết giới bảo vệ của Thiên Sinh Nha. Tu sĩ chung quanh lập tức dễ chịu hơn nhiều, đem ánh mắt cảm kích đồng loạt ném về phía hai người bọn họ, đổi lại là ánh mắt sắc bén đầy tức giận của Sesshomaru.

Có tiếng vỗ tay rất vang dội phát ra, kéo đi sự chú ý của mọi người. Một người từ trong tầng lâu phía dưới bước ra, thanh âm ngược lại cũng không hề khó nghe buông lời khen ngợi:" Quả là hậu sinh khả úy, còn có thể đỡ được uy áp của Đại Thừa Kỳ. "

Loại lời nói này đương nhiên không lọt được vào tai của Sát điện hạ, chỉ có Inuyasha tò mò nhìn về phía phát ra tiếng động. Khi bóng người màu vàng xuất hiện cũng là lúc thiếu niên diện vô biểu tình quay đầu đi chỗ khác xoa xoa mắt.

Lóe mù mắt cẩu luôn rồi.

Hàn Tam Nguyệt thật không biết nói gì hơn, yên lặng xoa xoa đôi mắt sắp bị lóe mù của mình. Lão nữ nhân này phẩm vị ăn mặc vẫn không đổi a...  Cư nhiên dám mặc thành thế này, không sợ Ngạn Nhược U đem nàng ta đi nướng sao? 

Xuất hiện đương nhiên là một nữ nhân, chỉ đặc biệt ở chỗ nữ nhân này mặc một bộ kim y chói mắt, không biết có thêm hiệu ứng nào khác không nhưng ai nấy đều có cảm giác mặt trời đã ở sát trước mặt. Tuy khó chịu như vậy, lại không có ai dám chớp mắt hay quay đầu đi dụi mắt cả, hiển nhiên vị này có gì đó không thể khinh thường. 

Đương nhiên trong số những người không dám khinh thường kia không có Inuyasha và Sesshomaru. Tiểu bán yêu lúc này còn đang làm nũng để Sesshomaru xoa dịu hai mắt cho mình. 

Hai giọt cam thủy vào mắt hiển nhiên đỡ hơn rất nhiều. Inuyasha chớp chớp mắt, cảm thấy không thể khinh thường độ quỷ dị của nhân loại ở thế giới này. Có thể mặc thành như vậy, không lẽ người này ánh mắt nhìn không thấy màu vàng? Nhưng cũng không cần kỳ ba đến mức này a!

Thấy hai người kia không hề đem mình đặt vào mắt, Ngọc Phù Yên cho dù tốt tính cũng không tránh khỏi cảm thấy bị khiêu khích. Nhất là khi nàng ta chịu sự cung phụng của cả một thế gia hùng mạnh như Ngọc gia, còn là một Đại Thừa Kỳ tu sĩ, sẽ càng không thể chấp nhận khi bản thân bị kẻ khác nhìn thành không khí như vậy. 

Những kẻ trạm vị cao, lâu ngày khi có người nào không cung kính với bọn họ, bản tính ham danh lợi của bọn họ rất dễ bị khơi dậy một cách dễ dàng. Bọn họ sẽ nghĩ quyền uy của mình bị khiêu khích và bắt đầu hành động như những kẻ thống trị tự phong. 

Như Ngọc Phù Yên lúc này chẳng hạn. 

" Thật là hai cái tiểu bối không có mắt đâu. " Ngọc Phù Yên dung mạo cũng đã từng nhất nhì Tu Chân Giới một ngàn năm trước, tiến giai Đại Thừa Kỳ càng giúp nàng ta tìm lại thanh xuân ngày nào. Tuy xinh đẹp là vậy, nhưng vĩnh viễn không có tu sĩ nào dám chạy vài vòng trước mặt vị " lão tổ " này, đơn giản là vì mức độ xảo trá và quỷ quyệt mà lão nữ nhân này sở hữu. 

Kỳ thực so ra, bọn họ càng tình nguyện chết dưới váy của Tam Nguyệt Ma hoàng hơn. So với lão nữ nhân lắm mưu nhiều kế này, Tam Nguyệt Ma hoàng còn tương đối dễ chịu, cười lên khiến người khác chết mê chết mệt vì hắn. 

→_→ Cái kia.....Các ngươi hình như nhầm lẫn gì đó.... Hắn mà biết các ngươi nghĩ hắn mặc váy thì.... 

Chủ đề đi xa.

Ngọc Phù Yên tiến lên một bước, Inuyasha theo bản năng lui đến sau lưng Sesshomaru. Hắn mới không ngốc đứng lại lóe mù mắt mình đâu. 

Không nghĩ đến bản thân bị coi thường đến vậy, Ngọc Phù Yên nheo mắt, trong giọng nói không có ý cười:

" Hình như trưởng bối của ngươi không dạy ngươi, gặp người tại vị cao thì phải biết giữ lễ thì phải. Còn dám đem tú cầu ném trả, thật đúng không coi mặt mũi Ngọc gia ra gì. "

Hàn Tam Nguyệt đứng một bên nhướng mi.

Lá gan thật phì a. Nghĩ hắn không có ở đây liền hắc yêu tu? Hình như lâu rồi không có động thủ ha?

Cũng không đúng! Rõ ràng hơn ba năm trước có đem chuột cống lùa vào động phủ của bọn họ không phải sao? Không lẽ như thế còn chưa đủ?

Mặc cho Hàn Tam Nguyệt lúc này nghĩ thế nào, bên ngoài kia Inuyasha đã bắt đầu có ấn tượng xấu với nữ nhân vừa xuất hiện kia.

Không cần biết là loại người nào, mạnh đến đâu, nhưng xúc phạm thân nhân của hắn thì phải có đảm lượng chịu hậu quả. Ngay cả Kagome năm đó hắn còn không nể mặt, đừng nói đến người xa lạ thế này. 

Thiếu niên tâm tình tình không tốt từ sau lưng Sesshomaru ló mặt ra, không lưu mặt mũi cười nhạo:" Lão bà bà, già rồi cũng nên cẩn thận ăn nói một chút kẻo đến lúc chết cũng không hay! Đừng nghĩ có cái vỏ bọc trẻ trung đó liền có thể che giấu linh hồn già nua đáng ghê tởm của ngươi. Thật đủ hôi thối a!"

Sát điện hạ hơi cong lên khóe miệng, ánh mắt bao hàm ôn nhu nhìn thiếu niên dùng bộ dáng hảo thiếu nữ xù lông sau lưng mình. Ngược lại cũng đã lâu rồi không thấy Inuyasha độc miệng như vậy, có chút xa lạ đâu. 

Từ lúc đạp lên tất cả thượng vị đến nay, Ngọc Phù Yên còn chưa từng chịu qua nhục nhã lớn như thế này. Trong nháy mắt sắc mặt nàng ta đen thành đáy nồi, tức giận phản cười nhìn Inuyasha như muốn đục ra hai cái lỗ trên người thiếu niên:

" Thật to gan! Ngươi biết mình đang nói cái gì sao? Xú nha đầu! "

Inuyasha đương nhiên không hiểu cái gì gọi là xú nha đầu, nhưng cái này không cản trở hắn tiếp tục miệt thị lão nữ nhân chua ngoa này. Hồng y thiếu niên đào đào lỗ tai, vô cùng thuần thục phỉ báng:" Nga nga, nghe ai nói kìa? Nói cho ngươi biết, ta chính là đang mắng ngươi GIÀ đó! "

_________________
Bình Luận (0)
Comment