Hàn Tam Nguyệt biết thứ đang trượt dài trên khuôn mặt mình là gì. Lạnh lẽo, ướt át, còn có mùi vị mặn chát của nước mắt.
Đó không phải nước mắt của hắn. Hắn cũng đã không nhớ nước mắt của mình có mùi vị thế nào.
Người nọ vì cái gì muốn rơi lệ đâu?
Như để trả lời cho câu hỏi của hắn, thanh âm chất chứa oán hận tột cùng vang lên bên tai:
" Một ngàn năm trước, trong đại hội Phục Ma lần đầu tiên các ngươi xuất hiện, ngươi có còn nhớ mình đã làm những gì hay không? "
Lâu như vậy? Hàn Tam Nguyệt chậm chạp lục tìm trong ký ức khổng lồ của mình, xuôi dòng chạy về từ thời hắn vừa xuất thế không lâu. Đôi mắt tím biếc hơi sẫm lại, đong đầy trong đó là sự sáng tỏ: " Thì nam hài đó là ngươi, cũng đã một ngàn năm rồi đi? Nhưng hình như ngươi mới là người nghĩ sai ở đây, ta lần đó rõ ràng đã cứu sống cha mẹ ngươi, vì cái gì muốn oán hận ta?"
Đối mặt với sức mạnh khủng khiếp của Long Cốt Tinh, Inuyasha đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Chỉ cần có người kia ở cạnh, hắn luôn cảm thấy bản thân được bảo hộ chặt chẽ, luôn có được động lực vượt qua. Hồng y thiếu niên thoáng giật cánh tay đã tê dại, nhẹ giọng hỏi:
" Nếu ta có thể làm được, ngươi có thể cho ta cái gì, Sesshomaru?"
Người kia khinh bỉ liếc nhìn hắn, trong giọng nói tràn ngập chế giễu:" Ngươi còn có mặt mũi nói với ta câu này? Không cho phép thất bại!"
Thiếu niên không một tiếng động cong lên khóe môi. Mái tóc bạc che đi đôi mắt kim sắc sáng ngời, lại không che giấu được nụ cười tự tin:
" Hảo!"
Có ngươi ở cạnh, như vậy đã đủ lắm rồi. Cho dù là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không thể ngăn cản ta đuổi theo cước bộ của ngươi.
Long Cốt Tinh hét lớn, phun ra quả cầu năng lượng lớn nhất từ trước đến nay. Đây sẽ là đòn đánh cuối cùng của hắn, nhưng hắn lại không rõ cái ý nghĩa sâu xa của từ cuối cùng này.
Động tĩnh bên này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sân khấu tử thần phía bên kia. Trong lúc Hàn Tam Nguyệt cùng cừu gia của mình tính toán sổ sách, vô số thanh đằng liên tục phá vỡ mặt đất chui ra, đem góc chiến trường nhỏ này bao vây lại. Thái Thiếu Quân ánh mắt sâu thẳm tột độ, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Tam Nguyệt như muốn đem thân xác hắn thôn phệ toàn bộ:
" Ha ha.. Cứu sống? Không sai, ngươi cứu sống bọn họ lúc đó, nhưng lại gián tiếp hại chết họ sau đó! Vì sự can thiệp của ngươi, cha mẹ ta tuy sống sót, nhưng lại bị gán lên tội danh bỏ chính quy tà, gia tộc nhỏ yếu của ta bị trục xuất khỏi tiên đạo chịu vạn người đuổi giết! Đám lão bất tử trong tộc đem toàn bộ tội danh đổ hết lên đầu cha mẹ ta,để mặc họ bị truy đuổi, bị tra tấn tàn nhẫn! Không phải cha ta đã cầu cứu Ma cung sao? Nhưng ngươi đã làm cái gì? Ngươi bỏ mặc bọn họ, đem ta ném ra khỏi nơi đó! Hiện tại ngươi hẳn là hối hận đi? Năm đó không đem ta ra diệt cỏ tận gốc... "
Chờ Thái Thiếu Quân phát tiết xong, Hàn Tam Nguyệt đột nhiên cười lớn.
Thái Thiếu Quân sững sờ, bởi vì trong thanh âm của Hàn Tam Nguyệt chứa đầy bi ai, nhưng không phải dành cho ai khác, mà là bi ai cho chính người đang kiềm chế hắn:
" Ha ha.....Lỗi của ta? Thật khiến người ta cười ra nước mắt a.... Thái tiểu công tử, ngươi thật đúng là đáng thương. "
Một lưỡi đao bất ngờ găm thẳng vào bụng hắn, khiến tiếng cười của hắn dừng lại. Thái Thiếu Quân mặt mày âm trầm nghiến mạnh đoản đao trong tay, gằn giọng hỏi:" Ngươi lại muốn giở trò gì? "
Hàn Tam Nguyệt khẽ cong khóe miệng, máu tươi theo đó tràn ra, tăng thêm ý vị huyết tinh cho dung mạo vốn đã bao hàm tinh phong huyết vũ:
" Ngươi thật cho rằng bản thân mình phân lượng lớn như vậy sao? Ngươi thật tin rằng năm đó cha ngươi đã cầu cứu ta sao? Quả nhiên vẫn còn rất ngây thơ...."
Thanh đao đột nhiên bị rút ra, khiến hắn thoáng dừng lại trong chốc lát. Vết thương trên bụng lấy một tốc độ khiến người kinh hãi lành lại, ngay cả y phục cũng dường như chưa từng bị xé rách. Chỉ có vết máu loang lổ uốn lượn chứng tỏ nơi này trước đó từng có một vết thương tồn tại. Từng vết đỏ chói điểm xuyết trên y phục màu tuyết, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trên lưng.
" Cha ngươi chắc hẳn không nói cho ngươi biết sự thật đi? Như vậy quả thật rất có ý nghĩa động lực giúp ngươi phấn đấu.... Ha ha... Hài tử đáng thương...."
Thái Thiếu Quân đột nhiên cảm thấy hoang mang không rõ. Người này đang muốn làm gì? Lung lạc suy nghĩ của hắn? Nhân cơ hội ra tay diệt cỏ tận gốc?
Hắn chợt thấy đầu đau như búa bổ, tâm ma thật vất vả áp chế đang nhân cơ hội giành quyền kiểm soát thân thể. Hai mắt hắn sắc đỏ ẩn hiện liên tục, cánh tay không khống chế vươn mạnh về phía cần cổ Hàn Tam Nguyệt.
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay điên cuồng của hắn. Thái Thiếu Quân bằng vào tinh thần phi thường cường chống mở mắt, lại thấy Hàn Tam Nguyệt tự do đứng trước mặt, ba sợi thanh đằng trói buộc đã vô thanh rơi xuống đất. Một con mắt của người kia đỏ rực màu máu tươi như vực thẳm bao vây lấy hắn:
" Thái tiểu công tử, ngươi kỳ thật yêu ta rất sâu đi.... "
Khe hở cuối cùng bị thanh đằng lấp kín, đem nơi này hoàn toàn tách biệt cùng bên ngoài.
Cùng lúc đó, thanh âm của Inuyasha cũng vang vọng khắp chiến trường:
" Bộc Lưu Phá!!"
Mặt đất ầm ầm rung động, toàn bộ yêu quái còn dám vây quanh cổng thành đều vội vã chạy trốn tìm nơi lánh nạn.
" Nhi tử! " Irasue đang hành hạ Ari thì bị động tĩnh bên này hấp thu chú ý. Đại khuyển yêu trong chớp mắt hóa về nhân hình lướt về cổng thành, cũng chỉ kịp nhìn thấy vô số xoáy yêu khí lao ra khỏi quả cầu năng lượng đang ghim trên mặt đất. Inuyasha và Sesshomaru không thấy bóng dáng.
Tây quốc chủ mẫu thất thần nhìn từng xoáy yêu khí lao đến xé vụn thân mình khổng lồ của Long Cốt Tinh, trong miệng khẽ thì thầm: " Inu no Taisho, mau nhìn những gì nhi tử ngươi làm được....."
Bọn chúng đều đã trưởng thành rồi.
" A A A A!!!!!!!!" Long Cốt Tinh rú lên đầy đau đớn:" Thân thể.... Thân thể của ta, sao có thể như vậy?... "
Từng tảng thịt khổng lồ rơi xuống từ xoáy yêu khí khủng khiếp, nặng nề nện vang trên mặt đất. Từ trong lớp tro bụi dày đặc, hai con rồng màu lam biếc uốn lượn bay ra, thay phiên nhau nghiền nát phần đầu xấu xí đã đứt rời của Long Cốt Tinh. Một cái đại yêu quái hoành hành suốt hơn ngàn năm cuối cùng cũng bị hai thiếu niên hợp lực hủy diệt.
Thiết Toái Nha cạch một tiếng rơi xuống đất, trở về dạng bộ dạng rỉ sét vừa cũ vừa xấu của nó. Inuyasha thoát lực bước lên, cũng không quản thân thể đang kêu gào muốn nghỉ ngơi của mình vươn tay túm lấy cổ áo Sesshomaru lắc lấy lắc để, nghiến răng nghiến lợi rít:
" Ngươi muốn chết a? Lúc đó còn dám chắn trước mặt ta! Không phải đã nói ta có thể làm được rồi sao? Ai cần ngươi đem cái thân tàn đó ra che chở hả?"
Irasue yên lặng đỡ trán.
Cư nhiên vẫn còn sức tranh cãi, không lẽ hai cái nhi tử cứ buông vũ khí liền biến thành như vậy?
Lắc một hồi cũng không thấy Sesshomaru có động tĩnh gì, Inuyasha nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó....
Ăn trọn một cú lấy người đè người của Sesshomaru.
" Này, này.. "Inuyasha chới với, nhưng như vậy là không đủ để kháng cự lại sức nặng đột ngột trên người. Thiếu niên trợn tròn mắt trừng cái người đang đem mình thành đệm phía trên, lại trong nháy mắt mềm lòng không nói tiếp.
Bởi vì Sát điện hạ đã đi vào giấc ngủ từ lúc nào. Hẳn là do yêu lực tiêu hao rồi bổ sung quá nhiều lần, khiến cơ thể ăn không tiêu dẫn đến tình trạng thoát lực liền ngủ mất thế này.
Inuyasha hít sâu, cẩn thận đem hắn nâng lên, trước tiên cứu vớt số phận làm đệm lưng của mình, sau đó mới điều chỉnh lại tư thế của Sát điện hạ. Irasue híp mắt nhảy xuống cạnh bên, nhìn Inuyasha rồi cười đến mức thiếu niên dựng tóc gáy:" Mẫu thân? "
Irasue kịp thời thu hồi vẻ mặt quỷ dị của mình, ngạc nhiên nhìn quanh:" Sao không thấy tên kia đâu? Chẳng lẽ hắn bỏ mặc hai đứa lại đi phá hoại gì rồi?"
Inuyasha yên lặng đè lại khóe môi đang run rẩy của mình, phát hiện bản thân cư nhiên không còn gì để nói:" Hẳn là chỉ ở quanh đây. Lúc nãy sama là bị đám người miêu tộc giữ chân."
" Nani?" Tây quốc chủ mẫu không chút hình tượng đào đào lỗ tai:"Lũ mèo đó cũng đòi giữ chân tên đó? Rõ ràng là hắn nhàm chán nên đem bọn họ ra luyện tay thì đúng hơn."
Tiểu cẩu cẩu dùng ánh mắt lên án nàng trong yên lặng: không cần nói xấu sama, ta sẽ không tin đâu.
Irasue đau lòng ôm ngực. Tiểu nhi tử đã bị người lừa mất ngay trước mặt nàng a.... Mikazuki tên ngốc kia!!!!!
" Hảo hảo!" Irasue giương cờ trắng:"Ta là người xấu được chưa? Hiện tại có thể lập tức lôi hắn về được rồi chứ?"
Nàng vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên. Irasue kinh hãi che tai, nàng còn chưa từng nghe thấy thứ gì nổ kinh khủng như vậy.
Vô số mảnh vụn thanh đằng rơi đến quanh chân bọn họ. Inuyasha nhíu mày khịt khịt mũi, trong gió truyền đến hỗn độn mùi khét cùng mùi máu tươi khiến hắn khó chịu cau mũi, theo bản năng không muốn tiếp tục ngửi nữa. Irasue cau mày, đỡ Sesshomaru lên lưng Inuyasha, nhanh chóng di chuyển về phía tiếng nổ vừa phát ra.