Trận chiến tưởng chừng kinh thiên động địa này cuối cùng kết thúc bằng thất bại của Ngọc Phù Yên - một điều chẳng mấy bất ngờ với nhóm người Sesshomaru, nhưng lại làm tu sĩ có mặt gần đó toàn bộ lặng ngắt như tờ.
Đừng đùa! Đó là Đại Thừa Kỳ lão tổ a.... Cho dù là Đại Thừa sơ kỳ đi chăng nữa cũng không phải rau ngoài chợ, nói thua liền thua dễ dàng như vậy. Đối phương chỉ là một cái thiếu nữ có được hay không? Lại còn là Ngọc Phù Yên trước tiên chơi ám chiêu...
Inuyasha tung người nhảy xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Ngọc lão nữ nhân ngã ngồi cách đó không xa. Sesshomaru từ đầu đến giờ không buồn nói một lời, hẳn là cũng không muốn phá hưng trí của Inuyasha, nhưng cứ nhìn cách hắn cầm phi tiêu màu đen trong tay cùng với thần thái không mấy hòa nhã kia, không khó để đoán ra nữ nhân kia đã chạm vào nghịch lân của hắn.
Vừa nãy Ngoạc Phù Yên lợi dụng năng lực nhỉnh hơn của mình qua mắt người khác, bên trong linh lực tấn công còn ẩn giấu phi tiêu này. Còn may Inuyasha nhận ra bằng bản năng của mình nhẹ nhàng tránh đi, không đến nỗi xúc phát ngọc bảo hộ trên người, nhưng một góc y phục vẫn bị tước mảnh, lộ ra cánh tay thon dài hữu lực, màu đỏ y phục sấn làn da càng thêm trắng nõn.
Không ít người xung quanh vô thức nuốt nước miếng, lại ngoan ngoãn thu mắt lại khi ánh mắt của Sesshomaru đảo qua.
Không phải chỉ là bông đã có chậu thôi sao? Làm gì hung dữ như vậy....
" Nè lão nữ nhân! " Inuyasha hất hất cằm, một tay đem đại đao khoác trên vai: " Chỉ đến như vậy thôi sao? Vừa nãy ta nhớ ngươi rất lớn tiếng không phải sao?Có giỏi đứng lên đánh tiếp a!"
Ngọc Phù Yên nhổ ra một ngụm máu, cười lạnh đứng dậy không nói. Có lẽ một đòn Bộc Lưu Phá khi nãy cũng chỉ mới tổn thương nhỏ đến nàng ta. Inuyasha không có đắc chí quá sớm, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm từng cử động của nàng ta.
Hàn Tam Nguyệt chưa có ý định ra mặt. Nhìn tình hình này có lẽ Inuyasha đủ sức hái xuống nữ nhân kia, cùng lắm đã có ngọc bảo hộ giúp đỡ, chưa kể Sesshomaru còn đang ở chỗ này. Muốn ám hại Inuyasha, e là khó hơn lên trời, à không, khó hơn thành tiên nữa.
Mỗ gia trưởng yên tâm biến mất tại chỗ.
Hai người không có nhiều lời mấy, lại lần nữa lao vào nhau. Đao quang kiếm ảnh phát ra liên hồi, quả thật muốn lóe mù mắt người có mặt. Nhưng cho dù lâu hơn chút nữa, bại cục của Ngọc Phù Yên vẫn là không thể tránh. Inuyasha một đao chém vụn thân thể của nàng ta, không để nàng ta tự bạo hại người. Nguyên anh của nàng ta thiếu chút nữa đã chạy thoát, lại bị Sesshomaru một trảo bắt gọn.
Inuyasha nhìn ngọc bảo hộ đã nứt làm đôi trong tay, trong đầu vô thức tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của Mikazuki, đột nhiên rùng mình.
Cái này.... sama hẳn là không có vấn đề gì đi?
" Inuyasha " Sesshomaru nhàn nhạt lên tiếng, đem suy nghĩ đang phiêu tán của Inuyasha kéo về. Thiếu niên vẻ mặt mờ mịt nhìn lại, phát hiện Sesshomaru đưa nguyên anh bé tí kia đến trước mắt mình.
Inuyasha:.....A?
Người xung quanh đã sớm bị dọa chạy gần hết, cũng không mấy ai nhìn thấy cảnh tượng này. Thiếu niên vuốt cằm nhìn tiểu nhân trước mắt, nguyên anh của Ngọc Phù Yên ánh mắt âm ngoan giãy giụa:
" Tiểu tử vô tri! Ngươi tốt nhất biết điều một chút! Ngươi có thể đánh bại ta, chưa chắc có thể đánh bại bán tiên sau lưng ta! "
Bị ánh mắt đó nhìn cảm giác như độc xà bò ở trên người. Inuyasha tính tình trước nay đều là phản nghịch kỳ, làm sao có thể sợ hãi: " Nha, nghe thật đáng sợ a. Ngươi có giỏi liền gọi người đến nga. "
Sesshomaru ánh mắt dung túng nhìn hắn, tiếp tục để Inuyasha đùa giỡn tiểu nhân. Tiểu thiếu niên cũng không chút khách khí, quả thật có thể gọi là hành hạ nguyên anh nhỏ xíu trong tay.
Hắn rõ ràng có sama chống lưng, sợ quái gì bán tiên này bán tiên nọ kia chứ?
Ngọc Phù Yên giận đến biến dạng khuôn mặt, trong lòng kinh hoảng không thôi. này giờ nàng tìm đủ mọi cách liên hệ với Quy Ngôn tán tiên, nhưng nửa câu hồi đáp cũng không có, thậm chí Quy Ngôn tán tiên còn đánh gãy liên hệ giữa bọn họ.
Ngọc Phù Yên trong lòng trầm xuống, ánh mắt vô thức co rút lại.
Không lẽ....
Ở một nơi khác.
Quy Ngôn tán tiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ dùng ánh mắt ra hiệu cho đệ tử của mình. Nam nhân giật mình bừng tỉnh, vội vã dâng tiên trà pha sẵn dâng lên, ánh mắt lưu luyến si mê nhìn người trước mắt.
Hàn Tam Nguyệt hoàn toàn không đặt phản ứng của hắn trong mắt, chỉ tự nhiên nhận trà trong khay, hứng thú nhìn Quy Ngôn tán tiên:
" Bổn tọa nghe nói, Quy Ngôn Cung của đạo hữu phong cảnh hữu tình, không khí cũng rất tốt liền ghé qua xem. Nhưng mà.... hình như đạo hữu không chào đón bổn tọa cho lắm thì phải...."
Quy Thanh Tuy cười gượng. Hắn làm sao dám không chào đón vị tổ tông này a.... Hắn thành tán tiên thế này còn muốn độ vài lần thiên kiếp, còn có vọng tưởng thành tiên thăng thiên. Chống lại vị tổ tông này chẳng khác nào tự tay bóp chết sinh cơ của chính mình cả....
Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhìn đến thần thái của đệ tử mình, chỉ hận rèn sắt không thành thép: " Thanh Huyền, ngươi ra ngoài chỉ đạo chúng đệ tử luyện tập! Một người cũng không được lười biếng, bằng không ngươi đến lĩnh phạt!"
Người ta căn bản là chướng mắt ngươi có được không? Lưu luyến cái quỷ a! Khắp thiên hạ còn vô số thiên chi kiêu tử khác, ngươi vì cái gì cứ đâm đầu vào
Đại đệ tử của hắn trong nháy mắt ỉu xìu xuống, đáp một tiếng liền ủ rũ lui ra, trước khi đi còn không quên ngoái nhìn người nào đó.
Hàn Tam Nguyệt vô thức hắt xì một cái, khó hiểu dụi mũi.
Động phủ này thế nào lạnh như vậy a?
Tạm thời bỏ qua suy nghĩ của hai sư đồ phía dưới, Hàn Tam Nguyệt rất nhanh đi vào chủ đề chính:
" Nghe nói dưới trướng đạo hữu có một Ngọc Phù Yên Đại Thừa kỳ, không biết hiện tại đang ở chỗ nào? "
Đột nhiên nhắc đến người này, Quy Ngôn tán tiên lập tức hiểu ra. Chắc chắn nữ nhân kia đắc tội đến vị tổ tông này, để người kia đến đây luận tội với hắn. Bằng không một người như Hàn Tam Nguyệt cần gì hạ mình tới chỗ hắn chỉ để hỏi thăm một người!?
Gần như ngay lập tức, hắn nhận được liên hệ khế ước từ Ngọc Phù Yên rung động. Quy Thanh Tuy trong lòng đem nữ nhân này mắng cẩu huyết lâm đầu, nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa bọn họ. Hàn Tam Nguyệt vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần một động tĩnh sai khác cũng đủ khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Trước sức ép vô hình từ phía Hàn Tam Nguyệt, Quy Thanh Tuy cắn răng đem khế ước giữa bọn họ chặt đứt, chịu đựng cảm giác đau đớn do khế ước phản phệ, sắc mặt trắng xanh đáp lời:
" Quả thật tại hạ có quen biết người này, nhưng giao tình cũng không sâu. Nếu Ngọc đạo hữu có đắc tội với Ma hoàng, tại hạ nhất định không dám can thiệp, vọng Ma hoàng thẳng tay trừng trị nàng. "
" Đắc tội có lẽ không đến. " Hàn Tam Nguyệt chống tay, tựa đầu đặt chén trà trên bàn nhỏ bên cạnh: " Chỉ là tò mò hỏi một chút, đạo hữu không cần phải lo lắng như vậy. "
Quy Thanh Tuy cười gượng không đáp. Người có mắt lúc này đều có thể nhìn ra trạng thái của hắn không tốt, Hàn Tam Nguyệt mục đích đã xong, đương nhiên cũng không cố ý làm khó hắn:
" Nếu đã như vậy, bổn tọa cũng không tiếp tục làm phiền đạo hữu. Đây là Ngưng Lộ Thanh Tâm Hoàn của họ Ngạn kia, vọng đạo hữu sớm ngày khang phục. "
Lời vừa dứt, người trên tọa ỷ cũng không còn bóng dáng. Trong tay Quy Thanh Tuy nhiều hơn một bình ngọc trắng sứ, tỏa hương thơm hấp dẫn thần trí, khiến hắn thần thanh khí sảng không thôi.
Đồ vật của Tam Nguyệt Ma hoàng, quả nhiên chẳng có cái nào là tầm thường cả.
Đang suy nghĩ miên man, trong điện lại có thêm khí tức của một người khác. Quy Thanh Tuy túc khẩn mày, quay đầu lại nhìn. Đại đồ đệ của hắn đang nhìn quanh điện, thấy hắn nhìn đến mới không vui thu hồi tầm mắt:
" Sư phụ, ngoài kia có người tự xưng lão hữu của người đang chờ. "
Thấy đồ đệ một bộ phạm xuẩn như vậy, Quy Thanh tuy bỗng chốc thấy đau răng, trong lòng chỉ có thể thở dài.
Đã biết kết quả thế nào mà vẫn chấp nhất, đại khái chỉ có nhân loại mới như vậy đi.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Kiếm chuyện đã xong, Hàn Tam Nguyệt cũng không can thiệp thêm nữa, tung tăng bay về Ma Cung của mình tai họa người khác. Inuyasha không có phát giác hắn tham dự, còn đang đùa nghịch nguyên anh của Ngọc Phù Yên trong tay. Sesshomaru đứng một bên, không hiểu sao có loại ý vị gia trưởng trông nom hài tử nhà mình.
Sát điện hạ không dấu vết run rẩy khóe miệng, tầm mắt rơi xuống Ngọc Phù Dung hóa đá từ đầu đến giờ. Tựa hồ nhận ra tầm mắt của hắn, Ngọc Phù Dung cứng ngắc cử động vài cái, thẫn thờ nhìn nguyên anh trong tay thiếu niên.
Nếu là một nữ nhân thông minh, có lẽ nàng ta cũng đã biết ai đứng sau bọn họ. Hàn Tam Nguyệt sẽ không động đến Ngọc gia, nhưng từ nay chỉ e bọn họ khó lòng tìm được chỗ đứng ở Tu Chân Giới này.
Inuyasha chán chết ném nguyên anh trong tay đi,cũng không thèm quan tâm nhìn nó chạy mất, nghiêng đầu:
" Sesshomaru. "
" Đi thôi. "