" Hm?" Mỗ gia trưởng khịt khịt mũi, nhíu mày suy tư. Mùi hương từ yêu khí của Inuyasha bắt đầu biến đổi từ lúc nào rồi? Thế nào giống thời gian Sóc Nguyệt như vậy? Không phải còn vài ngày nữa mới là Sóc Nguyệt sao? Hay là....
Đôi mắt tím biếc sáng lên. Mikazuki hưng phấn chạy vào trong.
Vậy là thay đổi yêu khí đã bắt đầu có bước tiến. Cuối cùng cũng thấy nó phát huy tác dụng.
" Nhị điện hạ, ta... " Mikazuki vừa đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong ầm một phát đập thẳng vào mặt, thành công khiến hắn ngậm miệng.
Ma hoàng đại nhân yên lặng thở dài, dở khóc dở cười lên tiếng: " Nhị vị điện hạ, lại có chuyện gì đây? "
Inuyasha giãy giụa, vừa rút được tay ra khỏi kiềm chế của Sesshomaru lập tức đặt tay lên chuôi kiếm: " Tên khốn này.... "
Sát điện hạ nhẹ nhàng bắt lại tay hắn, kiếm vừa được rút ra một nửa đã bị tra về vỏ. Inuyasha hai tay bị khóa chặt, nghiến răng muốn nhấc chân đạp, cũng bị dễ dàng hóa giải.
Tạm thời không tính đến tư thế kỳ quái của hai người, Mikazuki giật giật khóe miệng, quyết định quay đi chờ bọn họ giải quyết xong vấn đề.
Sesshomaru tạm thời không rảnh để ý hành động của hắn, chỉ là lạnh nhạt nhìn Inuyasha:" Ngươi điên đủ?"
Inuyasha hiển nhiên tức giận không nhỏ, còn đang quẫy không ngừng:" Ngươi có giỏi buông ta ra a! Biết vậy ta đã không ở lại rồi, ngươi cái tên khốn này!"
Đôi mắt kim sắc lạnh lùng hơi nheo lại, khóe môi như có như không gợn lên:" Tên khốn? Có kẻ nào xưng hô với ca ca mình như ngươi sao?"
Nửa giờ sau.
Inuyasha khóc không ra nước mắt nằm im để Mikazuki thoa thuốc.
Gia trưởng đại nhân bất đắc dĩ đỡ trán, từ trong không gian lấy ra một cái khăn tay thấm vào miệng lọ Hương Lộ cam thủy mà Ngạn Nhược U đưa trước đó:" Ngài vì cái gì muốn cứng đối cứng cùng điện hạ a? Không phải đã sớm biết đánh không lại rồi sao? Vì cái gì còn muốn tự mình chui đầu vào bể khổ như vậy? "
Cũng không biết là vì quá ngốc hay quá muốn có được sự chú ý của người kia nữa.
Inuyasha lầm bầm vài tiếng, cũng không nghe rõ là đang tự mắng bản thân hay đang mắng sau lưng Sesshomaru nữa. Mikazuki thở dài đem lưng áo đỏ rực hơi vén lên, nhìn thấy vết bầm trên đó cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh:" Nhị điện hạ, cái này kỳ thật là các ngươi đang đánh nhau luôn đi, còn tím được thành như vậy?"
Tiểu cẩu cẩu rầu rĩ ứng một tiếng:" Là hắn ra tay mạnh hơn. Ta căn bản đụng không đến góc áo hắn đi."
Sesshomaru ngồi cạnh chẳng buồn lên tiếng.
MIkazuki không thèm hé răng, bất ngờ bộp một tiếng dán mạnh khăn tay lên vết bầm trên thắt lưng Inuyasha. Thiếu niên hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn hắn:" Sama ngươi làm gì vậy? Đau chết ta!!!"
" Ha hả. " Mikazuki u ám cười:" Có đau lần sau mới nhớ. "
Sự việc sau đó vô cùng đáng sợ, tạm thời không kể cho các ngươi nghe. Chỉ biết sau khi bôi thuốc xong, trên trán Inuyasha đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mikazuki thở dài thu xếp đồ vật đứng lên.
Gần đây hình như hắn thở dài có hơi nhiều, không lẽ đã già đến mức này rồi sao?
Người nào đó yên lặng sờ sờ khuôn mặt mơ ước của vạn chúng nữ.
Hương Lộ cam thủy tác dụng quả nhiên không phải dược thủy bình thường có thể so sánh. Vết thâm tím trên da đều đã biến mất, duy chỉ có đau đớn là bớt không nhiều lắm, thuộc loại mỹ dung là chủ yếu, giảm đau là từ từ. Ít nhất hiện tại thắt lưng Inuyasha cũng không giống từng có vết tím như vậy tồn tại.
Thiếu niên chống không lại cường địch, ủ rũ nằm dài trên đệm chăn. Nếu là mọi khi có lẽ Sesshomaru đã hung hăng cười nhạo một hồi, đương nhiên là theo cách của hắn, nhưng hôm nay Sát điện hạ dị thường im lặng, chỉ nhàn nhạt quan sát tiểu bán yêu cùng gia trưởng đại nhân nháo đến nháo lui.
Inuyasha vô thức ngoảnh sang, vừa đúng lúc bắt được tầm nhìn của hắn. Thiếu niên nhẫn nhịn không phát tính tình, dường như giận dỗi quay đầu đi. Hồng y thiếu niên vô tình bỏ lỡ nụ cười nhạt như dương quang lướt qua của Sesshomaru.
Có thể sẽ là một điều đáng tiếc, nhưng cũng có thể sẽ chỉ là một lần duy nhất này thôi.
Mikazuki lặng lẽ dựa vào khung cửa, thưởng thức bức tranh hài hòa này.
Sau này, cho dù có nhiều điều khác xảy ra, có lẽ cảnh tượng này vẫn sẽ là điều đáng lưu giữ nhất trong cuộc đời dài vô tận của bọn họ. Nó sẽ là minh chứng cho cả một quá trình dài tìm đến bên nhau của hai người họ, không bao giờ có thể phai mờ.
" Inuyasha!!!!!!"
Cảnh tượng yên bình ngắn ngủi lập tức vỡ vụn thành tro. Tươi cười trên môi Mikazuki rắc một tiếng rơi xuống, mỗ gia trưởng yên lặng xắn tay áo ra ngoài.
Irasueeeeee!!!!!! Không đem, ngươi nghiền thành cám ta liền làm nữ nhân cho ngươi xem!
" Mẫu thân?" Thiếu niên hơi ngóc đầu dậy muốn nhìn ra ngoài, lại bị một bàn tay hung hăng nhấn xuống:" Ngoan ngoãn nằm im trước khi ngươi phải nằm lại thêm một tháng nữa. "
Có tiếng nghiến răng ken két vang lên. Sesshomaru liếc mắt, không nói gì đứng dậy đi ra ngoài. Hắn thật không biết lúc nào mẫu thân sẽ bỏ được bản lĩnh phá không khí này nữa. Một nửa kẻ thù của hắn hình như là được mẫu thân dùng bản lĩnh này kéo đến thì phải.
Kỳ thật, một nửa còn lại là bị bản tính của ngài chọc tức mà đến đi? Hai người cũng đều là kẻ tám lạng người nửa cân a.
Inuyasha lén lút ngóc đầu dậy, vừa vặn thấy được bóng trắng mất hút sau cửa điện. Thiếu niên trong lòng hung hăng đem ca ca mình ra lăn vũng bùn, mặt ngoài thì khổ sở đứng dậy lết xác ra ngoài.
Một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, cuốn bay mái tóc ngân bạch của hắn. Dương quang ôn nhu reo rắc trên hồng y rực lửa, khiến làn da được Mikazuki bảo hộ cẩn thận được hồng y sấn lên một màu trắng nõn. Thiếu niên tựa lưng trên cột gỗ ngoài hành lang, đôi mắt kim sắc linh động thường ngày dường như cũng bị sự trầm tĩnh của cảnh vật xung quanh nhuộm lên một tầng u buồn nhàn nhạt.
Mikazuki đi vào vừa lúc bắt gặp cảnh tượng này. Hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt khẽ cong lên. Tuy không biết Inuyasha đã ngẩn người được bao lâu, nhưng rất ít khi thấy tiểu cẩu cẩu thương xuân bi thu thế này. Có lẽ lại đang nghĩ đến chuyện tăng tiến sức mạnh và hình thái bán yêu của mình đi.
Nếu yêu khí đã bắt đầu biến đổi, hẳn là trong ba ngày nữa sẽ chính thức hoán đổi đại quy mô. Không rõ sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn nhiều.
" Điện hạ?" Inuyasha bị tiếng gọi khẽ kéo ra khỏi suy nghĩ miên man, nhìn thấy là Mikazuki thì ngẩn người:" Sama? Nhanh như vậy? Ngươi không phải vừa ra ngoài không lâu sao?"
Chẳng lẽ hắn chỉ mới ngồi một lúc mà đã qua từng ấy thời gian? Có gì đó không đúng thì phải....
" Nga... Cũng không có gì to tát cả. " Mikazuki ôn hòa mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn:" Phu nhân nói Kagewaki và Rin trong lúc xuất cung có gặp một người, khụ, một yêu quái nói là đang tìm Yêu Vương nên đem người dẫn về. "
Inuyasha hắc tuyến:" Cứ như vậy tùy tiện dẫn về? Nếu là địch nhân thì sao đây? "
Mikazuki cũng bị độ tin tưởng người ngoài của hai người này hù nhảy dựng nên mới đem việc ném lại cho Sesshomaru chạy vào:" Dẫn cũng đã dẫn rồi, chỉ có thể nhắc nhở bọn họ lần sau cảm thận hơn mà thôi. Trước đừng nói chuyện này, điện hạ còn nhớ đóa hoa ta đưa ngài trước đây sao?"
"....."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Inuyasha mới tìm lại được trí nhớ của mình: " A.... Là cái màu đỏ hồi đó? "
Mikazuki giật giật khóe miệng:" Đúng vậy. "
Ngài có thể có trách nhiệm chút sao? Ta đã bỏ nhiều công sức như vậy, cư nhiên ngài còn đem nó ném ra sau đầu như vậy?
Inuyasha tự biết bản thân đuối lý, ngoan ngoãn đem đóa hoa từ trong ngọc bảo hộ lấy ra. Hắn vốn nghĩ nó vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, không nghĩ đến khi lấy ra đóa hoa đã hoàn toàn thay đổi.
Cánh hoa vốn đỏ tươi nay được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết. Nhị hoa chuyển thành màu đỏ hồng son sắc, kiêu hãnh vươn lên. Nếu nói lúc trước đóa hoa này giống như một cạm bẫy nghệ thuật phản ánh bản chất của Mikazuki khi mới tới, thì hiện tại nó giống như lớp vỏ bọc bên ngoài của hắn, nguy hiểm ẩn sâu trong một tầng cánh hoa tinh khôi đánh lừa con mắt thế nhân.
Mikazuki nhận lấy đóa hoa từ tay thiếu niên, từ trong tay áo lấy ra một túi thơm nhỏ. Inuyasha hiếu kỳ liếc qua, bên trong là một chút bột phấn màu vàng kim lấp lánh. Hắn tận mắt nhìn gia trưởng của mình chọn một dúm bột nhỏ đem rắc lên đài hoa, sau đó tận mắt chứng kiến đóa hoa sinh trưởng ngay trên tay của Mikazuki.
Inuyasha: ◑▂◑ ⊙﹏⊙
Cũng không trách được thiếu niên luống cuống. Cho dù thế giới này vốn đã huyền huyễn khó lường, nhưng tận mắt nhìn một đóa hoa không gốc không cành vươn lên không cần mặt đất cũng đủ kinh dị. Bột phấn kim sắc đó vừa chạm đến thì cả đóa hoa đều sáng bừng lên, từ cuống hoa ngắn ngủi phát triển thành một thân hoa đầy đủ. Cả cành hoa như được phủ một lớp ánh sáng bên ngoài, tỏa ra sắc kim lấp lánh.
Inuyasha còn chưa kịp cảm thán thành lời, cánh hoa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ lụi tàn. Từ nhụy hoa hơi phình rơi ra một thứ, qua các lớp tàn tích rơi xuống bàn tay Mikazuki.
Cả quá trình dài như vậy chỉ diễn ra trong ba cái chớp mắt của thiếu niên không hơn không kém. Inuyasha nói không ra một chữ, yên lặng dùng con mắt bái phục nhìn đại nhân nhà mình.
Một đàn quạ bay qua ót Mikazuki. Hắn giật giật khóe miệng, đem tro tàn trong tay phủi đi, để lộ ra một viên, ừm, có lẽ là hạt giống đi, tròn tròn vàng vàng ngoan ngoãn nằm im. Còn vì cái gì lại là ngoan ngoãn nằm im, chúng ta tạm thời bỏ qua vấn đề này ha.
Mikazuki thở phào nhẹ nhõm, cũng may là thành công. Còn tưởng tên lang băm kia nói xạo chứ. Hóa ra Chước Ngạn Hoa thật có thể kết quả.
Trước con mắt to tròn của thiếu niên, Mikazuki đem thứ hắn gọi là quả kia đặt vào tay hài tử nhà mình.