Mikazuki nhìn trời, lần nữa lén lút ra hiệu. Katsumiku đờ người trong chốc lát mới bừng tỉnh làm theo những gì hắn chỉ dẫn.
Sesshomaru đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh này có chút sai.
Yêu hậu của hắn hình như nên tuyển người nào đầu óc hảo dùng một chút mới phải.
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Katsumiku hung hăng trừng mắt. Màu đỏ trên gò má đã lui bớt, nhưng vẫn khiến khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ hồng hào xinh đẹp một cách lạ thường.
Nói gì thì nói, tế điển vẫn là muốn hoàn thành. Sau khi làm lễ thông báo trước, Mikazuki mới để hai người đi xuống khỏi Bạch Ngọc Thai. Irasue còn không quên nhắc nhở hắn làm đúng thủ tục, dùng một đoạn hồng lăng buộc cổ tay hai người lại với nhau.
Sesshomaru ý tứ giật nhẹ vài cái, cũng không rảnh tâm đi chú ý mấy chuyện lặt vặt nữa, tập trung cùng Katsumiku đi một vòng dưới quảng trường.
Bọn họ đi đến đâu, người dân sẽ tự động tiến đến dâng ra yêu thạch. Cứ mỗi một đợt qua đi, hai người đều sẽ hành lễ đáp tạ, đơn giản là một cái cúi đầu khẽ, cũng không mất đi địa vị quân vương.
Yêu thạch ngày một nhiều thêm, một vòng quảng trường cũng đã đi quá nửa. Irasue vô thức liếc nhìn Tsukimaru như tượng đá đứng một bên, lại trầm ngâm dời mắt về phía hai bóng người đỏ trắng bên dưới.
Không biết kế tiếp bọn người kia muốn dùng lý do nào để kéo dài thời gian ở lại đây? Nếu thật như Mikazuki dự đoán, chuyện lần này e là khúc mắc có hơi lớn rồi. Không biết phải tổn thất thế nào mới dẹp xong giặc nhà nữa.
Tây quốc chủ mẫu kìm lòng không đặng nhìn sang người bên cạnh, lại phát hiện hắn đang nhắm mắt day day trán, tựa hồ không mấy dễ chịu: " Ngươi làm sao vậy? "
Mikazuki thoáng ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng: " Có lẽ hôm qua hơi thiếu ngủ đi, cảm giác có chút mệt mỏi. "
" Nga... " Irasue cũng không nghĩ nhiều lắm, vô tư quay mặt đi. Nàng không có phát hiện người phía sau khó chịu nhíu mày, biểu hiện không hề đơn giản như chỉ mệt mỏi đôi chút.
Dạ dày không biết lần thứ bao nhiêu cuộn trào. Mikazuki trước mắt tối đen, cắn răng đem linh hồn bản nguyên áp chế cảm giác ghê tởm trong bụng.
Hiện tại không phải lúc để phát tác.
Một viên yêu thạch có phần cũ kĩ được thả vào khay ngọc. Katsumiku hơi ngẩng đầu, phát hiện người cuối cùng đưa ra yêu thạch là một bà lão mái tóc trắng xóa, khuôn mặt hiền hòa phúc hậu mỉm cười với nàng:
" Lão bà đây xin phép thay mặt cho toàn nhân loại trong Tây quốc, chúc phúc cho công chúa cùng điện hạ! Khụ... khụ! Mong hai vị giữ gìn thái bình của nơi này. "
Những người xung quanh cũng không có ai khác phản đối, tất cả đều ngầm đồng ý cho hành động của lão nhân. Hơi ngẩn ra, Katsumiku rất nhanh lấy lại tinh thần nở nụ cười, cúi đầu: " Cảm ơn bà bà. "
Sesshomaru cũng rất cho lão nhân mặt mũi, đàng hoàng cúi đầu khẽ một cái. Khung cảnh vô cùng hài hòa, khiến người khác không tự giác quan khán không rời mắt. Thiếu nữ đột nhiên tháo xuống đóa hoa trên tóc, đặt vào lòng bàn tay lão nhân: " Mong người trường mệnh bách tuế. "
Lão nhân trân trọng đỡ lấy đóa hoa, cùng những người khác dõi theo bóng lưng dần tiến về tế đàn trên Bạch Ngọc Thai. Không biết sau này thế nào, nhưng hiện tại biểu hiện của " tân nhậm Yêu hậu " là không tồi một chút nào. Nếu có được sự ủng hộ của con dân, Yêu hậu chi vị này chỉ e vĩnh viễn không thuộc về Tomoe được.
Mikazuki ôn hòa cười nhẹ, nghiêng người tránh sang một bên: " Điện hạ, tiểu thư, mời đem yêu thạch đặt lên bàn tế. "
Hai người nghiêm túc làm theo, lại lùi xuống phía dưới một bước. Mikazuki tiến lên chỗ thì mà hai người nhường ra, chậm rãi kết ấn:
" Tất cả thần dân nghe lệnh. "
Toàn bộ người ở đây lại một lần nữa quỳ xuống một cách túc mục.
Tomoe không biết đã bỏ đi từ lúc nào, nhưng nhóm người Hồ tộc thì không tự do được như vậy. Bọn họ sắc mặt xấu xí quỳ xuống, trong lòng không biết đang ôm loại suy tính nào.
Mất thêm nửa giờ nữa, tế điển mới hoàn toàn kết thúc. Lúc này cũng đã là quá Ngọ, ai nấy đều mệt mỏi vô cùng.
Cửa cung một lần nữa mở ra để cư dân trở về nhà của chính mình. Trong hoàng cung náo nhiệt và bận rộn thu dọn tế điển, đồng thời chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối đã sắp đến.
Tế điển vừa mới kết thúc, Irasue đã vội vã kéo Mikazuki chạy đi không rõ lý do. Sesshomaru cũng không quá để ý, kéo theo " tân phu nhân " của mình về tẩm điện.
Còn vì sao Katsumiku không phản đối hay ngượng ngùng gì, ha hả, thiếu nữ còn đang bận thần du đi nơi nào rồi.
Trên cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh, Katsumiku chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã bị kéo thẳng vào trong. Cổ tay bị người nắm lấy, ép lên tường giấy mỏng manh. Cánh cửa bên cạnh cũng ầm ầm đóng lại, không gian trong chốc lát tối tăm.
Thiếu nữ nháy mắt mấy cái, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ bất ngờ phóng to trước mặt cảm thấy khó hiểu không thôi.
Sesshomaru nhướng mi, tự tiếu phi tiếu nói: " Mục đích của ngươi?"
Thiếu nữ tim đập thình thịch, gò má lại đỏ lên, nghiêng đầu giả ngu: " Mục đích gì cơ? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! "
Sát điện hạ cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay chạm vào hoa tai hồng thạch của thiếu nữ. Katsumiku chưa kịp ngăn cản, hắn đã tăng lực đạo, nhẹ nhàng bóp nát hoa tai bên phải của thiếu nữ.
Katsumiku há hốc miệng.
Này này này này này!!!!!!!
Một trận hồng quang xuất hiện, bao lấy hồng y thiếu nữ. Đôi mắt kim sắc của Sesshomaru gắt gao theo dõi, thần tình cũng dần trở nên phức tạp.
Phía trong hồng quang chói mắt, thân thể thiếu nữ rõ ràng dần dần biến cao, eo cũng không quá tinh tế như lúc đầu. Sesshomaru hơi gợn lên khóe môi, kiên nhẫn chờ đợi.
Hồng quang hoàn toàn rút đi, một đôi mắt đen láy chưa hết kinh ngạc trừng hắn:
" Ngươi thế nào biết được? "
Sesshomaru buồn cười vươn tay beo má người trước mặt: " Đừng quên, khí tức của ngươi chẳng thay đổi chút nào. "
Inuyasha đỏ bừng mặt, thẹn quá thành giận nhào lên: " Ngươi cười cái **** a!Bổn đại gia rõ ràng vì ngươi mới phải hi sinh nhiều thế này! "
Sesshomaru không nghĩ hắn sẽ nhào lên như vậy, theo bản năng bắt lấy hai tay của hắn. Inuyasha loạng choạng hai cái, cuối cùng đem huynh trưởng đại nhân bổ nhào xuống đất.
Thiếu niên một chút kiều diễm chi tâm cũng không có, buồn bực túm cổ áo hắn: " Ngươi còn dám cười? "
Sát điện hạ hôm nay khá là khoan dung, tạm thời không có đem thiếu niên túm ra. Inuyasha kỳ thực so với lúc đóng giả Katsumiku cũng không khác nhiều, chỉ là không có ngực cùng khuôn mặt nhiều thêm vài phần anh khí. Còn may chưa có mấy ai gặp qua hình dáng nhân loại của hắn, chuyện này cũng trót lọt trôi qua.
Vì để tiện hành sự, Mikazuki cũng chơi lớn một lần, thật sự đem phần tóc phía trước của Inuyasha cắt thành kiểu tóc của công chúa nhân loại. Inuyasha đấu tranh không thành công, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi im, trong lòng nước mắt chảy ròng ròng.
Nếu không phải sama và mẫu thân đều nói chuyện này ảnh hưởng đến chung thân đại sự của Sesshomaru, hắn mới không thèm làm cái trò đóng giả con gái này.
Nghĩ đến lại thấy nghẹn khuất, Inuyasha càng lắc càng hăng. Sesshomaru bị hắn lắc đến choáng váng, tức giận đem người phản thủ ép xuống. Chỉ trong tích tắc, vị trí của cả hai đều hoán đổi.
Inuyasha tròn mắt nhìn: " Ngươi...."
Cùng lúc đó, cửa chính đột nhiên mở ra, theo sau là thanh âm trầm trầm êm dịu: " Điện hạ, nhị điện hạ, việc chuẩn bị yến tiệc.... "
Những lời còn lại đều bị Mikazuki nuốt ngược vào bụng. Hắn yên lặng lùi ra, còn rất tri kỷ đóng cửa lại:
" Lại làm phiền rồi. "
" Khoan.... " Tận đến khi cánh cửa khép lại, Inuyasha mới lấy lại tinh thần: " Sama, ngươi hiểu lầm.... "
Cánh cửa trước mặt vẫn đóng lại theo đúng quỹ đạo của nó.
Inuyasha lại một lần nữa nghẹn khuất đem Sesshomaru đẩy ra. Sát điện hạ không có chút nào chột dạ đứng dậy, nhàn nhạt nói: " Yến tiệc tối nay ngươi muốn dùng bộ mặt nào xuất hiện? "
Inuyasha nhất thời bị hắn kéo lực chú ý sang chỗ khác: " Ý ngươi là sao? "
Một tay nhẹ nhàng liền đem thiếu... khụ, thiếu niên từ dưới đất kéo dậy, Sesshomaru ý vị thâm trường cầm lấy lọn tóc tà tà bên má hắn: " Dù sao nhị hoàng tử lấy bộ dạng này xuất hiện, e là phải đổi thành nhị công chúa rồi. "
Inuyasha nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, ngại một điều giá trị vũ lực không bằng nên chưa dám lần nữa xông lên.
Sesshomaru đã đi vào nội điện, có lẽ muốn đổi trang phục cho tối nay. Inuyasha xoa xoa cánh tay bị ép có chút đau, không kiên nhẫn xoay cổ.
Tên kia vẫn ra tay nặng như vậy, là muốn mạng của hắn sao?
Thiếu niên không kiên nhẫn mở cửa ra, lại phát hiện có người đã đứng sẵn trước cửa. Mikazuki nhìn thấy người đã đi ra, cong cong đôi mắt cười khẽ: " Nhị điện hạ."
" Sama?" Inuyasha nghi hoặc nói: " Ngươi không phải vừa mới đi rồi sao? "
Mỗ gia trưởng bình tĩnh chớp mắt: " Sao có thể a? Ta đến là để dặn dò ngài, việc chưa xong sao có thể đi nhanh như vậy? "
Ra là có việc cần nói.
Inuyasha vừa mới gật đầu tỏ vẻ biết, lại lập tức thấp thỏm không thôi. Nếu chỉ là như thế này, liệu có phải sama đã biết gì rồi không? Còn có suy nghĩ của hắn với Sesshomaru nữa....
Nếu việc này bị biết được, Inuyasha cũng không biết nên ôm tâm tình nào đối mặt cùng Mikazuki nữa.