Đồ Ngốc

Chương 14

Úc Ninh quá ngoan, dáng dấp quá xinh đẹp, khóc lên càng đẹp hơn, hoàn toàn không gợi lên được sự thương hại của yêu quái mà trái lại còn khơi lên tính xâm lược đang manh nha xuất hiện trong hắn, suýt nữa đã nghiền nát y rồi nuốt vào bụng.

Tạ Trản thích nhìn y rơi lệ, lần đầu gặp đã cảm thấy đồ ngốc khóc lên nhất định rất xinh đẹp.

Sau này đúng là như thế, y bị vứt bỏ, bơ vơ thẫn thờ, giọt nước từ khóe mắt rơi xuống như trân châu rồi yên lặng tan đi. Giờ lại cảm thấy Úc Ninh khóc trên giường càng khiến người ta mê muội, quá đáng thương, ngoan ngoãn như mèo con lại xinh đẹp như cánh hoa đọng sương, không chịu nổi giày vò.

Càng không chịu nổi càng khiến Tạ Trản muốn nắm chặt y trong lòng bàn tay rồi từ từ thưởng thức.

Màn ân ái dài dằng dặc, Tạ Trản hung hãn hơn lần đầu rất nhiều, Úc Ninh còn tưởng mình thật sự sẽ bị Tạ Trản nuốt chửng, cổ họng đều khàn đi, suýt chút bị Tạ Trản chơi đùa bài tiết không kiềm chế, trong bụng tràn đầy tinh thủy của yêu quái.

Tạ Trản thoả mãn vuốt mặt Úc Ninh rồi hôn y, Úc Ninh mơ màng ngủ thiếp đi, rõ ràng lúc nãy còn khóc mắng Tạ Trản là yêu quái xấu, không muốn ở chung với hắn, nhưng chỉ ôm hôn mấy lần lại cuộn tròn rúc vào ngực Tạ Trản.

Tháp cổ chỉ có hai người, vô tư vô lo, Tạ Trản cưng chiều Úc Ninh muốn gì được nấy, chỉ qua mấy ngày Úc Ninh không còn nhút nhát e sợ mà lộ ra khí chất thiếu niên sáng láng, lá gan cũng to hơn.

Có lần Tạ Trản đi vắng, Úc Ninh ra khỏi tháp cổ. Ngoài tháp cổ cây cối um tùm, núi xanh mây trắng, y không muốn đi quá xa nhưng chẳng hiểu sao đường thay đổi, hoàn toàn khác hẳn con đường Tạ Trản dẫn y đi.

Úc Ninh bị lạc đường.

Đến khi y nhận ra thì mới phát hiện mình đã thấy bụi hoa dại màu đỏ ven đường tới mấy lần, Úc Ninh ngồi xổm xuống nhìn bụi hoa, muốn chạm vào nhưng lại do dự.

Tạ Trản từng nói trên núi này có rất nhiều thứ bị dính âm khí nên không thể chạm vào.

"Nhìn gì thế?" Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói khiến Úc Ninh giật nảy mình, y quay đầu lại thì chợt thấy một thiếu niên ngồi xổm cạnh mình từ lúc nào.

Thiếu niên kia rất xinh đẹp, nét mặt rạng rỡ, toàn thân mặc áo đỏ rực, hắn đang cười với Úc Ninh.

Úc Ninh tròn mắt hỏi: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên cười nói: "Hạc Đình."

Úc Ninh chậm chạp "à" một tiếng, Hạc Đình hỏi y, "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Úc Ninh duỗi ngón tay chỉ vào bụi hoa rụt rè hỏi: "Hoa này hái được không?"

Hạc Đình nở nụ cười: "Được chứ, ta hái cho ngươi nhé?"

"Không cần." Úc Ninh níu tay hắn lại, đột nhiên thấy lạnh buốt nên vội vàng rút tay về, ngượng ngùng nói: "Để ta tự hái."

Hạc Đình nhún vai rồi hất cằm lên nói: "Ngươi hái đi."

Úc Ninh vui vẻ hái một bó hoa lớn, ngửi hương thơm rồi cảm kích cười nói với Hạc Đình: "Cám ơn ngươi."

Hạc Đình cười: "Chuyện nhỏ ấy mà, muốn tặng hoa cho ai à?"

Úc Ninh mím môi ngượng ngùng ậm ừ, vừa ngoan vừa mềm, y nhìn quanh quất: "Nhưng ta không biết đường về."

Hạc Đình nói: "Đi theo ta."

Úc Ninh chớp mắt, "Ngươi biết đường sao?"

Hạc Đình: "Đương nhiên."

Úc Ninh đi theo sau Hạc Đình, đi nửa chừng mới kịp phản ứng, ngờ nghệch hỏi: "Ngươi biết ta muốn đi đâu sao?"

Hạc Đình nhướn mày, "Chẳng phải về tháp cổ à?"

Trên mặt Úc Ninh lúc này mới nở nụ cười, lại hỏi hắn, "Sao ngươi biết?"

"Tay ngươi lạnh quá," y lẩm bẩm, ngón tay như còn lưu lại cảm giác lạnh buốt của thiếu niên, lạnh hơn cả Tạ Trản.

Hạc Đình thuận miệng nói: "Do thể trạng thôi."

Úc Ninh giật mình, Hạc Đình nhìn vào mắt y rồi đưa tay sờ mặt y nói: "Nhưng trên người ngươi lại rất nóng."

Úc Ninh không đề phòng bị lạnh run, nhớ tới Tạ Trản lại vui vẻ nói: "Tạ Trản cũng nói vậy đấy."

Hạc Đình cười gằn một tiếng, Úc Ninh hỏi: "Sao ngươi lại biết đường?"

"Ta ở đây mà."

Úc Ninh "à" một tiếng, hồi lâu sau lại nói: "Không đúng, Tạ Trản nói trên núi này đều là quỷ quái mà."

Y nhìn chằm chằm Hạc Đình, lui ra sau hai bước, "Ngươi, ngươi......"

Hạc Đình thấy y mặt mũi trắng bệch thì bật cười: "Sợ cái gì, ta có ăn ngươi đâu."

"Thật không?" Úc Ninh buông lỏng cảnh giác một nửa.

Hạc Đình nói: "Muốn ăn ngươi thì lúc nãy đã ăn rồi, này, ngươi nhìn xem có phải tháp cổ đó không?"

Úc Ninh quay đầu lại, quả nhiên tháp cổ đang ở ngay trước mắt, y thở phào nhẹ nhõm rồi lí nhí nói cám ơn. Hạc Đình xích lại gần cười nói: "Không cần tạ ơn đâu."

Ngay khi hắn kề sát lại, lông tơ Úc Ninh đều dựng lên, toàn thân căng cứng, sau đó nghe hắn nói: "Nhưng ngươi thơm quá, thật khiến người ta muốn cắn một miếng."

Bình Luận (0)
Comment