Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu

Chương 11

Trong xe không khí ngột ngạt đến khó thở, không ai mở miệng nói 1 câu nào, bỗng nhiên cô hơi tò mò hắn đâu có biết nhà cô mà đưa cô về chứ, mà đường này đâu phải đường về nhà cô, vậy thì hắn đưa cô đi đâu đây, chả nhẽ hắn...hắn

- Không được! Cho tôi xuống, cho tôi xuống. Anh đừng có đưa tôi sang Trung Quốc mà, cho tôi xuống đi!!!----Cô hét to quay sang hắn chắp 2 tay lại cầu xin

-----------Quác------------Quác--------------Quác---------Quạ đen bay qua

Khóe môi hắn chợt giật giật----Cô nói cái quái gì vậy???

- Không biết, thả tôi xuống ngay hay để tôi gọi cảnh sát!

- Im! Cô còn nói nữa, tôi đưa cô sang Trung Quốc thật đấy!----Giọng hắn giảm xuống vài độ, khiến cô run sợ đành phải nuốt hết lời nói xuống bụng

Khoảng 5' sau hắn dừng xe lại trước 1 nhà hàng sang trọng, hắn bước xuống mở cửa xe cho cô

- Xuống xe!

Cô nghe lời bước xuống, nhưng vẫn không hiểu hắn đưa cô vào đây làm gì? ( Tất nhiên là để ăn rồi, con đúng là ngu như b* )

- Đi vào!----Hắn ra lệnh

- Không! Tôi không vào đâu!----Cô lắc đầu

- Bộ cô không thấy đói à?---Hắn hỏi rồi nhìn xuống cái bụng phẳng lì của cô đã mốc meo vì đói

- Không!----Cô trả lời 1 cách rành rọt, bỗng" ọt...ọt.." 1 cái, cô đỏ mặt xoa xoa bụng, miệng thầm rủa " Cái bụng chết tiệt sao lại kêu đúng lúc thế?"

Hắn lại cười mỉm 1 lần nữa khiến cô nghĩ hô nay óc của hắn để ở nhà thì phải, bỗng hắn nắm chặt lấy tay cô dắt vào trong. Nhà hàng được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển, bàn ghế được trang hoàng vừa mắt với những ngọn nến lung linh và những cây đèn chùm tỏa ánh đèn vàng lung linh ấm áp bao trùm lấy nhà hàng. Bên trong được thiết kế ba dãy hàng lang rộng rãi theo hình xoắn ốc, tấp nập người ra người vào với những bộ đồ sang trọng khoác trên người. Hắn bước vào đột nhiên bao nhiêu người phục vụ chạy đến xếp thành những hàng dài 2 bên cúi đâu chào, cô ngơ ngác nhà hàng sang trọng đến cả phục vụ cũng màu mè hoa lá hẹ a. Một người phục vụ à không phải là quản lí của nhà hàng mới đúng, bước ra cúi đầu chào hắn

- Thưa cậu chủ, mời cậu chủ vào trong!

Hắn gật đầu 1 cái, rồi dắt cô lên tầng 2 chọn bàn gần lối ra vào ngồi xuống, 1 bồi bàn lập tức chạy ra đi đến chỗ cô và hắn kính cẩn đưa menu. Cô cầm lấy mở ra, trời gì mà toàn tiếng Anh, Pháp, Nga,... thế này đã thế lại còn đắt khủng khiếp, cô lén lút liếc mắt nhìn hắn thì hắn phun 1 tràng đủ loại tiếng khiến người phục vụ viết không kịp, trong đầu cô thầm nghĩ "Hắn không thể trông mặt mà bắt hình dong được"

- Sao lại nhìn tôi như vậy???---Hắn hỏi cô

- Không..không..có gì..---Cô giấu ánh mắt của mình đi cầm ly nước cam lên uống 1 ngụm

Hai người lại im lặng cho đến lúc người phục vụ đẩy xe thức ăn lên. Trời, cô đâu phải là heo đâu mà hắn gọi nhiều thế này, trên bàn đủ đồ ăn mĩ vị mà từ trước đến giờ cô chưa được nếm qua, chỉ có đúng 2 món duy nhất là cô thấy quen quen đó là mì Ý và Bít Tết. Cô kéo đĩa Bít Tết về phía mình lấy dĩa và dao cắt như người ta thường diễn trên ti vi nhưng làm mãi vẫn không được, liếc mắt sang phía đối diện thì thấy hắn nhẹ nhếch môi 1 cái, bàn tay thon gọn cắt bít tết thành thạo thành những miếng nhỏ đều nhau và đẹp mắt, sau khi cắt xong hắn đẩy đĩa Bít Tết của hắn về phía cô, hất cằm ra hiệu, cô chỉ gật đầu 1 cái rồi vùi đầu vào ăn. Thời gian chầm chậm trôi, cuối cùng cô cũng ăn xong, lấy khăn giấy ra lau miệng

- Sao không ăn nữa đi!----Hắn hỏi cô

- Anh nghĩ tôi là heo chắc!

- Có muốn ăn tráng miệng không?

- Tôi không thể nhét nổi nữa rồi!---Cô xoa xoa cái bụng đã no căng

- Vậy thì đi thôi!---Hắn rút trong ví ra 1 cái thẻ tín dụng đặt lên bàn rồi kéo ghế đứng dậy đi xuống dưới lầu " Hắn đúng là phung phí a, không thèm lấy tiền thừa lại nữa chứ."---Cô vừa đi theo hắn vừa ngoái đầu nhìn lại tấm the tín dụng

Ra đến ngoài bỗng cô thấy nổi hết cả da gà, đêm về trời lạnh là phải , cô đứng chờ hắn ở trước cửa nhà hàng 1 lúc lâu hắn mới lại xe đi ra chỗ cô, cô chạy lại mở cửa xe sun soăn bước vào, hắn thấy cô như vậy thì cởi chiếc áo khoác của mình ra choàng qua vai cho cô khiến cô ngạc nhiên , mặt bất giác đỏ bừng, hương áo bạc hà bay vào cánh mũi phập phồng của cô thật dịu mát thật sảng khoái làm bớt sự nóng đang đỏ lên trên mặt cô, hắn tra chìa vào ổ khởi động xe phóng đi

- Địa chỉ nhà cô???

- Quận B, đường xxx, số nhà 123. Mà sao hôm nay anh đối xử tốt với tôi vậy???--- Cô hỏi hắn tò mò khó hiểu từ lúc chiều đến giờ hắn rất quan tâm và ân cần với cô

- Khi nào?--- Hắn nhếch khóe môi cong

- Anh...không nói với anh nữa!---- Cô bặm môi quay mặt ra của sổ ngắm cảnh vật vùn vụt trôi qua mà không biết mình đang dần dần thiếp đi

Đến nhà cô, hắn dừng xe trước cổng, định bảo cô xuống xe nhưng khi quay sang thấy cô đang ngủ hắn cũng không nỡ đánh thức cô dậy. Ngắm gương mặt nhỏ nhắn hồng hào với những vết sưng phù tím bầm bỗng hắn cảm thấy có 1 thứ gì đó hơi nhói nhưng chỉ là thoáng qua. Gương mặt bình thản khi ngủ của cô khiến hắn cảm thấy thật thoải mái và bình yên, cánh mũi phập phồng lên xuống nhịp thở đều đều ổn định, khóe môi hơi mím có 1 chút căng mọng hồn hồng phớt lên trên cánh môi mỏng, đôi mắt nhắm khẽ để lộ ra hàng mi dài cong, đôi má phúng phính thật sự rất đáng yêu, hắn nuốt nước bọt 1 cái vội lắc đầu cố quên hình ảnh cô đang ngủ. Bỗng cô giật mình tỉnh giấc khiến ánh mắt của hắn lập tức di dời sang chỗ khác khẽ ho 1 cái

- Đến nơi rồi à? Sao anh không gọi tôi dậy?----Cô vừa nói vừa dụi mắt rồi vươn vai 1 cái

- Cô thử gặp tình huống nhìn thấy 1 người nào đó ngủ say như chết thì cô có nỡ đánh thức người đó dậy không?

Cô lắc lắc đầu vài cái nhưng trong đầu thầm nghĩ " Nếu xảy ra tôi sẽ cầm hẳn cục gạch phang vào đầu hắn cho hắn tỉnh ngủ! hehehe..."

- Không định vào nhà sao???--- Hắn chỉ tay vào trong nhà cô

- Có chứ! Ngày hôm nay thật sự rất cảm ơn anh!----Cô nói xong mở cửa bước xuống xe

- Khoan đã!---Hắn bước đến chỗ cô

- Hả, có chuyện gì nhữa sao???---Cô nhăn trán vẻ khó hiểu quay lại nhìn hắn

Hắn đứng đối diện với cô, chìa trong tay ra 1 bọc thuốc đưa cho cô

- Đây là thuốc giảm đau và thuốc trị những vết thương ngoài da, cầm lấy mà bôi vào, không được bỏ giữa chừng phải bôi thường xuyên!----Hắn nói xong rồi quay lưng bước vào trong xe khởi động rồi phóng đi mất để lại cô vẫn chưa hoàn hồn về sự quan tâm của hắn đứng chôn chân dưới đất 1 lúc lâu rồi mới bước vào nhà. Mở cửa bước lên phòng cô mới chợt nhớ ra chưa đưa áo khoác cho hắn " Hắn hôm nay lạ quá!"---Cô nghĩ rồi treo áo của hắn thật cẩn thận vào tủ đồ rồi thay quần áo vệ sinh cá nhân xong chui vào trong chăn đánh 1 giấc li bì tới sáng........

=====================================================================================================

Các bạn à, có thể trong thời gian sắp tới mình sẽ ngừng đăng chap mới, vì mình sắp phải đối mặt với 2 kì thi quan trọng. Nếu có thời gian rảnh mình sẽ bù đắp lại cho các độc giả, nên mong các bạn đừng ném đá mình nha, vẫn tiếp tục ủng hộ mình nhé...Cảm ơn các bạn nhiều! ^=^
Bình Luận (0)
Comment