Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 43.2

tìm được tiểu thư không thì già này chết cũng không tìm được tiểu thư.- Bà lão nói trong nước mắt.

Khi nghe những lời bà lão nói khiến Moon choáng váng đứng không vững, tâm trạng lúc này của Moon là sự thất vọng, chen lẫn sự căm ghét. Một niềm tin đặt vào một người hoàn toàn sụp đổ, trái tim đau nhói lên như có hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim, vết thương đang rỉ máu.

- Cháu không tin! Bà gạt cháu đúng không? Bà gạt cháu đúng không bà? Bà nói đi!- Moon lay thật mạnh vai bà lão.

- Đó là sự thực thưa tiểu thư.- Bà lão.

- Cháu không tin! Chị ấy không gạt cháu đâu! Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây.- Moon hét lên trong tuyệt vọng.

- Tiểu thư nên nhớ rằng nhà họ Hoàng đã hại ông chủ. Họ phải trả giá cho tất cả!- Bà lão.

- Ba cháu! Tại sao họ lại làm thế chứ? Tại sao?- Moon hét lên đau đớn.

- Tất cả vì đồng tiền.- Bà lão.

- Không thể nào!- Moon.

Trái tim Moon như bị ai bóp nghẹt lấy, giờ thì cô nhóc không còn biết tin ai nữa vì tất cả những điều cô nhóc nghe là của chính người quản gia của gia đình trước kia thì sao có thể nhầm lẫn được nhưng người mà cô nhóc tin tưởng suốt bao năm qua chả nhẽ lại gạt cô? Sự thù hận của Moon luôn sôi sục trong lòng và Moon luôn mong sẽ có ngày trả thù cho ba nhưng lúc này thì Moon lại không muốn trả thù vì người mà Moon phải trả thù lại là người mà rất mực yêu thương và quý trọng. Tâm trạng cô nhóc rơi vào hỗn loạn, bế tắc không có cách nào thoát ra nổi.

Nở một nụ cười đầy đắc ý thoáng qua rồi vụt tắt, ông Trần nhìn Moon bằng cái nhìn xót xa, đầy thương cảm.

- Cháu có muốn ta giúp cháu trả thù nhà họ Hoàng không?- Ông Trần.

- Tiểu thư! Họ đã hại ông chủ tiểu thư không thể tha thứ cho họ được! Tuyệt đối không!- Bà lão.

- Cháu nên nhớ rằng nhà họ Hoàng mới là kẻ thù của cháu!- Ông Trần.

- Họ là kẻ thù? Họ đã giết hại ba?- Moon.

- Đúng thế! Họ đã hại ông chủ. Họ khiến tiểu thư phải mồ côi.- Bà lão.

Đôi mắt đen long lanh trở nên đỏ ngầu chứa đựng sự đau đớn, xót xa và cả sự thù hận nhìn thẳng vào không gian vô định.

- Tôi muốn ông giúp tôi trả thù họ!- Moon.

- Tốt! Ta sẽ giúp cháu!- Ông Trần tiến lại phía Moon vỗ vai cô nhóc.

Bỗng một cơn gió thổi qua khiến cho những tên sát thủ và vệ sĩ ngã từ từ xuống nền đất làm cho ông Trần rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ông hiểu ra đó là loại thuốc mê nên ông ngừng hít thở, Moon thấy vậy thì ngừng hít thở trong vài giây. Khi tất cả ngất đi chỉ còn lại Moon và ông Trần thì một cô gái xuất hiện với một chiếc mặt nạ bạc, bộ đồ đen và mái tóc buộc cao.

- Tiểu thư!- Moon.

- Tiểu thư? Cô ta là? Kẻ thù của cháu đó!- Ông Trần.

Ông Trần nhìn thật kỹ cô gái bí ẩn trước mặt mình, nhưng ngoài đôi mắt xanh biển thì ông không thể nhìn ra ai. Trên người cô gái có một mùi hương dịu nhẹ mà ông cảm thấy rất quen nhưng không biết nó là hương gì. Moon nhìn cô gái trước mặt đang tiến nhanh về phía mình thì không khỏi giật mình lùi lại về phía sau, cứ như thế kẻ tiến thì kẻ lùi. Cô gái dừng lại phía ông Trần rút súng ra chĩa thẳng về phía ông Trần.

- Ông hãy trả lại mẹ cho tôi.- Cô gái lạnh lùng nói.

Ông Trần bỗng dưng bất động khi nghe giọng nói của cô gái nhưng rồi ông cố gắng trẫn tĩnh lại để xác định lại và tỏ vẻ bình thản.

- Hoàng Yến Nhi! Mày nghĩ một con nhãi như mày có thể bắn được tao?- Ông Trần nhìn Moon bằng cái nhìn thúc dục.

- Mau đi đi!- Cô gái dục Moon.

- Sao tôi không thể chứ?- Cô gái.

- Ha ha mày nhầm rồi!- Ông Trần.

- Tôi nhầm ư? Hoàn toàn không! Ông phải trả giá.- Cô gái.

Cô gái nắm chặt khẩu súng và bóp cò.
Bình Luận (0)
Comment