Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 44.2

- Chắc nó sẽ không xuống đâu mình.- Bà Kim.

- Ừ! Từ ngày hôm nay gia đình có thêm thành viên mới. Cô bé tên Mai Thanh Hương. Tất cả hãy coi Hương như cô chủ không ai được khinh thường con bé nghe chưa? - Ông Trần.

- Rõ thưa ông chủ!- Đồng thanh.

- Còn nữa. Mẹ con nhà bà không ai được tỏ ra coi thường và gây sự với con bé.- Ông Trần đảo mắt về phía mẹ con bà Kim.

- Mình khỏi lo. Em sẽ chăm sóc con bé như con ruột của mình.- Bà Kim.

- Ừ! Còn mày nữa.- Ông Trần đảo mắt về phía Phương đe dọa.- Mày mà gây sự với con bé thì liệu.

- Không sao đâu bác! Bác đừng mắng chị ấy!- Moon.

- Dạ! Con nhớ rồi ba.- Phương.

- Không mắng là nó không để cháu yên đâu.- Ông Trần.

- Mình cứ nói quá.- Bà Kim.

- Không quá đâu.- Ông Trần.

Mọi người đang bàn cãi thì chiếc thang máy phát ra tiếng " tinh... tinh" và từ từ mở ra. Từ trong thang máy một người con trai với khuôn mặt như được tạo hoá chạm khắc tỉ mỉ đẹp đến say người, mặc chiếc áo sơ mi trắng quần jen càng làm người con trai đó đẹp mê hồn. Các cô hầu gái nhìn thấy Duy thì há hốc miệng, ai cũng chìm vào mơ mộng. Duy đảo đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn mọi người. Ông Trần thấy Duy thì rất vui mừng vì ông rất ít khi gặp được anh. Moon thì ngỡ ngàng khi nhìn thấy Duy, anh đẹp đến say người mà chính Moon cũng không nghĩ trên thế gian này lại có một người con trai làm say lòng biết bao cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dù là vẻ lạnh lùng đầy kiêu ngạo. Phương nhìn Moon đầy tức giận, lúc này Phương chỉ muốn lao tới chỗ Moon và móc mắt Moon khi Moon đang nhìn Duy nhưng Phương cũng không thể làm gì khi trước đó ba Phương đã nhắc nhở.

- Sao hôm nay con có nhã hứng xuống đây thế?- Bà Kim giọng mỉa mai.

-...- Im lặng.

Duy đảo đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn bà Kim khiến bà Kim im bặt không dám nói lời nào nữa.

- Con xuống là tốt rồi! Gia đình ta sẽ thêm thành viên mới, con bé tên Mai Thanh Hương.- Ông Trần.

Duy nhìn Moon rồi sải bước ra vườn mặc cho những cái nhìn căm ghét hay yêu mến. Duy lúc nào cũng thế, anh luôn lạnh lùng và lúc nào cũng cần ở một mình. Nhưng có Duy trong tay thì như có vật báu trên đời vậy! Một người con trai đẹp mê hồn và sở hữu một bộ óc thiên tài. Ông Trần luôn tìm cách để người con trai làm theo ý mình nhưng rồi sẽ có lúc anh sẽ không nghe theo ông thì sao?

- Con tính đi đâu?- Ông Trần nhìn Duy.

- Ra vườn.- Duy vẫn bước đi để lại câu nói lạnh lùng, trống không.

- Ừ! Thôi đừng ai nhìn nó nữa, kệ nó đi. Tính cách nó là thế cháu thông cảm.- Ông nhìn Moon.

- Vâng!- Moon.

Cuộc họp lại bắt đầu nhưng trong đầu ai cũng đang suy nghĩ về Duy, chẳng ai quan tâm những lời người khác nói, họ chỉ ậm ừ cho qua. Các cô hầu gái thì cứ như đang bay trên mây vậy!

Duy bước trên nền cỏ xanh mướt mà lòng anh dâng trào một nỗi buồn man mát, mỗi khi anh ra vườn nỗi nhớ càng ra riết hơn. Gió thổi làm mùi hương dịu nhẹ của các loài hoa lan toả khắp mọi nơi làm cho tâm hồn thư thả và nhẹ nhõm hơn. Từng loại cây, từng loài hoa tất cả đang rung rinh và toả sức sống mãnh liệt trong ánh nắng ấm áp. Đảo đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn cảnh vật quanh vườn, cái nhìn băng giá như muốn giết chết tất cả cây trong vườn. Chúng sẽ không còn sức sống nữa và chúng sẽ giống như trái tim anh chết rất lâu rồi. Đôi chân anh dừng tại cây hoa đào, nó vẫn mãi mãi đứng tại đây nhưng sao anh lại cảm thấy càng lúc nó càng xa vời đối với anh. Anh phải làm sao khi tất cả đang xa anh? Ngồi xuống gốc cây hoa đào, anh khẽ tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt để quên đi nỗi nhớ.

Ánh nắng ấm áp vẫn chiếu những tia nắng khắp mọi nơi, Duy vẫn ngồi đó.
Bình Luận (0)
Comment