Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 46.2

- Tôi tin anh!- Ông Hoàng nhìn bác sĩ Bryan bằng cái nhìn đầy tin tưởng.

Bác sĩ Bryan bước vào phòng cấp cứu mang theo bao niềm tin và sự hi vọng của mọi người.

Thời gian cứ trôi đi, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm chưa hề mở. Ai cũng bồn chồn và lo lắng đến tột độ. Thời gian vẫn trôi đi nhưng tất cả vẫn chỉ là sự tĩnh lặng đến sợ hãi. Mười hai tiếng trôi qua, trời đã bắt đầu sáng. Mặt trời dần dần nhô lên sau ngững đám mây. Một ngày mới đã bắt đầu với sự tươi tắn và vui mừng của vạn vật nhưng lại là sự lo lắng của ông Hoàng, anh, Sky và Scorpio.

Đèn tắt, cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra, ông Hoàng và mọi người vội vàng lao tới cửa phòng. Bác sĩ Bryan trong chiếc blu trắng bước ra với nét mặt buồn.

- Con tôi sao rồi?- Ông Hoàng nhìn bác sĩ Bryan đầy hi vọng.

- Xin lỗi! Tôi đã không làm được.- Bác sĩ Bryan nhìn ông Hoàng đầy xót xa.

- Xin lỗi sao? Tôi không tin! Cho tôi vào với con gái tôi.- Ông Hoàng quát lớn.

Mọi người đều như rụng rời tay chân khi nghe bác sĩ Bryan nói.

- Ông bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Tim cô bé vẫn đập nhưng do chất độc khá mạnh nên cô bé chỉ có thể duy trì sự sống trong vòng 8 tiếng nữa.- Bác sĩ Bryan nhìn mọi người.- Chưa có thuốc giải cho độc này nên tôi nghĩ cần phải nghiên cứu chất độc mới có thuốc giải.

- Bao lâu mới tìm ra thuốc giải?

- Tôi không chắc điều gì. Tôi nghĩ anh hãy cho con gái mình đông lạnh. Sau khi tìm được thuốc giải chúng tôi sẽ tiến hành giải độc cho cô bé.

- Đông lạnh sao?

- Đúng thế! Trong lúc này chỉ có cách đó mới có thể kéo dài sự sống cho cô bé.

Ông Hoàng nhìn vào cửa phòng cấp cứu, mọi người ai cũng chờ đợi câu trả lời của ông.

- Tôi đồng ý! Hãy để con bé tại nhà để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho con bé.

- Chúng tôi sẽ thực hiện ngay bây giờ.

- Tôi muốn nhìn con gái tôi một chút.

Ông Hoàng bước vào trong, các y tá và bác sĩ phụ trách rời khỏi phòng. Anh bước vào theo ông Hoàng thì bị Sky và Scorpio cản lại.

- Anh hãy để chủ tịch một mình với tiểu thư.

Cô đang nằm trên giường bệnh nét mặt nhợt nhạt nhưng vẻ đẹp kiêu sa thì lại không hề mất. Ông tiến tới bên giường bệnh của con gái, mắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô và vuốt lại những ngọn tóc.

- Nhi! Con nghe ba nói gì không? Sao con lại ngốc quá vậy con? Con gái ba rất mạnh mẽ cơ mà? - Ông Hoàng nhìn con gái mà lòng đau thắt.

Ngoài kia, nắng chiếu những tia nắng ấm áp và tươi tắn xuống khắp không gian chim cất tiếng hót chào ngày mới, cuộc sống vẫn luôn vui tươi và nhộn nhịp như chưa hề xảy ra điều gì.

-----------------

Ông Trần đang ngồi tại sảnh chính đọc báo thi thoảng lại nhâm nhi tách trà. Nét tàn độc của một ông chùm mafia lúc này hoàn toàn biến mất. Từ ngoài Jack bước vào, hai hàng vệ sĩ cung kính cúi đầu. Bước lại phía ông Trần đang đọc báo.

- Thưa ông chủ!- Jack cung kính cúi đầu.

- Nói đi!- Ông Trần vẫn bình thản đọc báo.

- Người của ta đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng bị chủ tịch Sunlight bắn chết.

- Ha ha! Ông ta thật nóng tính.- Ông Trần đặt tờ báo xuống bàn cười sảng khoái.

- Cô gái đó đã không thể qua khỏi nên đã được làm đông lạnh.

- Đông lạnh sao? Ông ta lại để con gái mình chết lâm sàng sao? Thật ngạc nhiên.- Ông Trần nhấp một ngụm trà.

Bốp... bốp.

- Thật tuyệt!- Moon bước xuống từ cầu thang bộ với tiếng vỗ tay giòn tan.

Jack cung kính cúi đầu khi nhìn thấy Moon.

- Chào buổi sáng bác!- Moon tiến lại phía ghế đối diện với ông Trần và ngồi xuống.

- Cháu nghe thấy sao?- Ông Trần nhìn Moon.

- Vâng! Cháu thấy xứng đáng cho cô ta. Mà sao cô ta không chết luôn đi nhỉ? Đáng lẽ bác phải cho kịch độc.
Bình Luận (0)
Comment