Edit: Mầm Beta: Sói & Gỗ Mục Con người vốn thích buôn dưa lê bán dưa chuột mà Triệu Tịnh chính là thương nhân thành đạt trong "ngành" này.
Lâm Thiếu Bân vừa ra khỏi cửa, người bên kia giống như lắp camera trong nhà Lục Nam lập tức gọi điện tới.
Lục Nam đang chán ghét bản thân vì một cái goodbye kiss của Lâm Thiếu Bân mà dao động lập trường. Cuộc gọi vừa kết nối, cậu còn chưa kịp nói "alo", Triệu Tịnh đã không nhịn được kích động, mãnh liệt biểu đạt:
– Trời ạ, Lục Nam tui nói ông đúng là hồ ly tinh mà. Ông biết không, hiện tại tất cả mọi người đều biết Lâm Thiếu Bân giữa đường về nước chỉ để dỗ ông vui!
——- Nói một tràng liền mạch – không hề đứt hơi, Lục Nam không thể không cảm thán Triệu Tịnh mà đi hát nhạc kịch thì đúng thật là bát cơm trời ban.
– Cậu nói tất cả mọi người là chỉ ai?
Nhưng Lục Nam rất nhanh đã bắt được từ ngữ mấu chốt, cụm từ "tất cả mọi người" đã làm bộc phát mọi nghi ngờ trong lòng cậu, làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất an.
– Thì.....
Triệu Tịnh nghe xong còn muốn thừa nước đục thả câu, trầm ngâm một lát, làm cho Lục Nam vô cùng mất phong độ chỉ kém không mở miệng chửi người, bên kia mới thỏa mãn hứng thú nói:
– Chính là ba mẹ Lâm Thiếu Bân và họ hàng trong nhà chúng tôi đó!
Cuối câu cô nàng còn nghịch ngợm mà cao giọng, nghe rất du dương.
Lục Nam cảm thấy bản thân vô cùng muốn theo âm cuối tuyệt diệu của Triệu Tịnh đi tìm một cây xà ngang treo cổ.
– Ai, không sao không sao, ông không cần khẩn trương như vậy. Mấy năm nay ba mẹ Lâm Thiếu Bân đã dễ tính hơn nhiều, ông cũng đừng nghĩ nhiều quá, trước tiên cứ xử lý tốt mọi việc là được, đi từ từ từng bước một.
Lục Nam không thể nào bình tĩnh được.
Lần trước, khi cậu cùng Lâm Thiếu Bân về nhà cũ, cảnh tượng cả phòng đều là họ hàng thân thích của anh đã để lại dấu ấn sâu sắc trong đầu cậu. Bây giờ ký ức ùa về, cái cảm giác quẫn bách cùng xa lạ từ phía sau lưng dần dần bò lên trên da đầu Lục Nam, làm cậu khó chịu, đứng ngồi không yên.
Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Lục Nam ngồi xuống, thấy tay mình trong lúc vô ý nắm chặt đã làm nhàu một chồng kịch bản, bèn quyết định thay quần áo ra ngoài thả lỏng bản thân.
Gần đây thời tiết không tốt, Lục Nam vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy cổ họng mình có chút ngứa. Cậu nén cơn ho khan đi đến cửa thang máy, chờ thang máy "Leng keng" một tiếng, Lục Nam bước vào rồi dựa vào tường ho đến tối tăm mặt mũi, trong lòng thì chửi Lâm Thiếu Bân đến máu chó đầy đầu vì tội dám đoạt chăn của cậu.
Nhất định là vì thế nên cậu mới ho khan thê thảm thế này!
Sau lưng còn có khách, người kia nhìn cậu ho tới mức khó thở bèn vỗ vỗ bả vai cậu hỏi:
– Cậu không sao chứ?
Lục Nam xua xua tay ý bảo mình không sao, sau đó vội vàng dùng tay che miệng ho. Nhất thời, cậu đã xem nhẹ vẻ kinh ngạc của đối phương khi thấy rõ mặt cậu.
Khi ra ngoài, Lục Nam đeo khẩu trang và kính râm, trên đầu đội một chiếc mũ lông thật lớn, ấm áp làm cậu không nhịn được run lên một cái, trong phút chốc cảm thấy mình giống như một con đại bàng lớn.
Đại bàng lớn còn chưa ra khỏi chung cư đã bị di dộng điên cuồng rung trong túi đánh gãy suy nghĩ, cậu click mở, thấy hiện tên chị Phó mới giật mình nhớ ra:
– Chị Phó, em sai rồi em lập tức qua, em quên mất hôm nay có buổi phỏng vấn a a a a a.....
Giao lưu với truyền thông rất phí sức, đặc biệt là khi đối phương đã câu thông trước với cấp trên về chuyện muốn đổi mới nội dung một chút, vậy nên sau khi bắt đầu họ không ngừng xoáy vào vấn đề tình cảm của cậu để lấy chủ đề tuyên truyền. Một giờ sau, xuống dưới sân khấu, Lục Nam chỉ cảm thấy mặt mình cứng đơ vì cười, ngay cả thợ trang điểm còn hỏi cậu:
– Mặt cậu bị sưng phải không?
Cậu lúng túng mỉm cười lấy lệ cho qua.
Lúc chị Phó đi ra ngoài, thợ trang điểm – có quen biết với Lục Nam – thấp giọng hỏi cậu:
– Nghe nói cậu muốn kết hôn?
Giờ Lục Nam đã hiểu được tâm trạng Triệu Tịnh mỗi lần oán giận với cậu về chuyện ở nhà bị mọi người giục cưới.
Lâm Thiếu Bân chỉ ở được một ngày đã phải đi.
Huấn luyện viên thể hình của Lục Nam biết cậu hôm qua đã nốc một đống đồ ăn vặt nên hôm nay cậu cực kỳ thê thảm mà phải gập bụng gấp đôi số lần bình thường, sau khi kết thúc cả người cậu ướt đẫm mồ hôi như mới vớt từ trong nước ra.
Tắm xong, Lục Nam mệt mỏi ngồi trên sô pha dùng khăn nóng đắp mặt, nhìn tin nhắn báo thông tin chuyến bay của Lâm Thiếu Bân mà Lily gửi đến, yên lặng tính xem mấy giờ mình ra khỏi cửa thì thích hợp. Vào giờ cao điểm buổi chiều đảm bảo đường sá chật như nêm, không bằng trực tiếp đi tới công ty Lâm Thiếu Bân chờ anh xong việc, sau đó tiễn anh ra sân bay.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói với Lily, bên kia đáp lại:
– Lâm tổng đang ở cửa sân bay...
Cô nói rồi dừng lại một lúc, khiến bệnh tò mò của cậu phát tác.
Sau một lúc lâu, một tin nhắn thoại gửi tới.
– Được.
– Bà xã, đi đường cẩn thận.
—— trong ống nghe phát ra thanh âm của Lâm Thiếu Bân.
Huấn luyện viên thể hình đi ngang qua:
– Ha ha, tôi chưa nghe thấy gì hết!
Trên đường quay về sau buổi phỏng vấn, chị Phó nói với Lục Nam không cần quá lo lắng, nhìn chung là cô đã nghe ngóng được người ta sẽ viết cái gì, hôm nay cô để kiểu tóc gọn gang, khóe mắt mang theo vẻ mệt mỏi nhưng thần sắc vẫn ôn hòa.
– Chị vẫn thấy tiếc cho việc phát triển sự nghiệp của cậu, cậu không nên dừng lại ở đây.
Cô thấy Lục Nam có vẻ muốn nói bèn xua tay ngắt lời cậu, cô nói tiếp:
– Nhưng chị biết cậu thật sự có thể làm được, là cậu tự trói buộc bản thân và Lâm tổng bằng cách sống chung.
—— Có sao? Lục Nam tự hỏi chính mình, phải không?
- ... Có một vài thứ, cậu nhất định phải nắm chặt nó.
Thấp thoáng thấy cửa lớn biệt thự, chị Phó mở cửa xe xuống trước nhỏ giọng nói với Lục Nam, trong mắt cô mơ hồ có điều gì đó, có lẽ là sự mong đợi đối với cậu.
Đúng vậy, không tranh thủ sao có thể có được?
Lục Nam nghĩ, nếu Lâm Thiếu Bân đã chủ động một bước lớn trên mối quan hệ của bọn họ, bản thân cần gì phải mua dây buộc mình, sống mãi trong quá khứ?
Mình thật giống A Đấu
(*) bùn nhão không trát được tường
(*), Lâm Thiếu Bân có cho cậu bao nhiêu tài nguyên cũng vô dụng. Nếu không có tình cảm mà chỉ là lợi dụng lẫn nhau, anh sẽ không cần phải dùng cái hợp đồng bao dưỡng kia để hai người ở bên nhau như vậy, cũng không cần phải đưa cậu vào gia đình anh.
(*) A Đấu: Tên thật là Lưu Thiện, là con trai Lưu Bị. Đây là cái tên dùng để ví von cho những kẻ bất tài. (*) Bùn nhão không thể trát được tường: Bùn nhão gần giống với nước, khi trát lên tường sẽ rớt xuống. Đây cũng là câu thành ngữ chỉ những kẻ bất tài. Có lẽ phải là người ở cạnh anh một thời gian dài mới có thể hiểu rõ, giờ phút này Lục Nam bỗng có cảm giác gọi là "Thể hồ quán đỉnh"
(*).
(*) Thể hồ quán đỉnh: Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cảm giác này thật là tốt, đến mức cậu muốn làm chuyện trước kia mình ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, post bức ảnh lên Weibo thông báo cho thiên hạ. Không phải mỗi ngày mấy người đều đoán xu hướng giới tính của tôi sao, đoán tôi đã kết hôn chưa, kim chủ là ai sao? Đến đây, nhìn kĩ nhẫn kim cương này đi, nhìn rõ xem người đàn ông của tôi là ai đi!
—— nhưng làm như vậy hơi lố quá, không chừng cư dân mạng lại cho rằng Lục Nam bị người khác trộm tài khoản.
Sự thật chứng minh, cái con người cả năm ở trên mạng luôn trong trạng thái mất tích – tự nhận là diễn viên tuyến 18, một ngày nào đó dùng lời văn "cảm ơn mọi người đã chú ý, tôi kết hôn rồi", đi cùng là hình ảnh bóng lưng dưới trời xanh mây trắng bãi cát vàng, chỉ khiến tất cả mọi người đều nghĩ cậu ta bị trộm tài khoản.
Thật ra cậu dự đoán rất đúng đấy chứ.
Lục Nam thay quần áo xong bèn cất đồ Lâm Thiếu Bân cần vào trong túi. Bỗng bạn nhỏ Lâm Dĩnh từ cửa đối diện chạy vào, nhào vào trong lòng Lục Nam kêu:
– Nam Nam không nhớ em sao?
Sau đó rất tự nhiên nói tiếp:
– Em nhớ Nam Nam, cho nên Nam Nam nhất định cũng nhớ em!
Lục Nam ca ca bế bạn nhỏ lên, cô nhóc mặc quần áo đỏ chót cuối cùng cũng im lặng. Bé nghe nói ba ba trở lại nên vô cùng cao hứng, nhưng mà ba ba đúng là người xấu, lại muốn đi ngay. Bé bẹp miệng nói muốn ra sân bay tiễn ba ba, lâu rồi bé không thấy ba ba!
Lâm Thiếu Bân an ủi bé, có anh Lục Nam chơi cùng con rồi, khi nào con đi theo anh đến phim trường chơi được không? Cô nhóc vẫn luôn tò mò về chuyện "Phim trường nơi Nam Nam đóng phim trông như thế nào?", nghe vậy lập tức ngừng khóc! Bé còn muốn Lâm Thiếu Bân ngoéo tay thắt cổ nói ai gạt người là chó con! Lúc này mới xong.
Lục Nam ôm vị tiểu tổ tông ngồi trên xe, nghe bé vô cùng có logic kể lại toàn bộ câu chuyện, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Nhưng ai bảo Lâm tổng là nhà đầu tư của bộ phim này?
Cho nên cậu đành phải nói được, sau đó lại cùng cô nhóc ước pháp tam chương
(*) không được khóc, không được nháo, khi không có anh ở bên cạnh nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời các anh chị khác!
Rất có phong thái nghiêm khắc của người làm cha.
(*) Ước pháp tam chương 约法三章: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản Mất một thời gian dài mới hiểu được tình cảm của mình, cuối cùng Lục Nam cũng hiểu hàm ý câu nói này, cũng hiểu được hàm ý của Lâm Thiếu Bân khi nói câu này.
Một người cảm thấy không thể có được tình yêu của mình, một người lại cảm thấy chỉ có tiền tài mới níu kéo được quan hệ của hai người, bọn họ ở dưới ánh trăng sáng tỏ mà ôm nhau.
Trong mắt một ngàn người đọc có một ngàn Hamlet
(*), một ngàn đoạn tình yêu cũng sẽ có một ngàn kiểu bắt đầu và kết thúc khác nhau.
(*)Hamlet là vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người . Trong tiếng kháng nghị tức giận của Lâm Dĩnh, Lục Nam kiễng chân, đôi mắt bị Lâm Thiếu Bân che kín, cậu hôn lên gương mặt Lâm Thiếu Bân:
– Em sẽ nhớ anh!
—— Có trời mới biết, ở nơi đông người làm chuyện này trong lòng cậu phải chuẩn bị bao lâu!
Lần đầu tiên Lâm Thiếu Bân cảm thấy có chút xấu hổ, người trước mặt bị khẩu trang che hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh tựa như có ngàn ngôi sao bên trong.
Hết thảy tựa hồ quay về lần đầu bọn họ gặp mặt, anh phát hiện ra thân phận của Lục Nam, nói "Cậu ở lại", khi đó cậu thất kinh, giống như một con thỏ nhỏ vậy.
Lâm Thiếu Bân lau miệng, miệng con thỏ có mùi sữa, rất thơm, rất ngọt – là kẹo sữa Lâm Dĩnh vừa mới nhét vào miệng cậu.
– Tôi cũng sẽ nhớ em!
Anh vẫy vẫy tay, chào tạm biệt Lục Nam.
Tình yêu của Lục Nam cùng Lâm Thiếu Bân không bắt đầu một cách hoàn mỹ, nhưng bọn họ nhất định sẽ có được đoạn kết giống tất cả những câu chuyện cổ tích lãng mạn trên đời, đó là happy ending.
– Hoàn Chính Văn –