Edit: Gin Beta: Jessica & Gỗ Mục Đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, choàng khăn quàng vào, ra ngoài mà ăn mặc kiểu này có vẻ không hợp cho lắm, nhưng da mặt tôi vẫn đủ dày để ung dung bình thản giải thích với mẹ tôi rằng:
" Con bị dị ứng tí xíu "
Kết hợp với giọng nói đầy hối lỗi, mẹ tôi cũng tỏ vẻ thấu hiểu mà " à " một tiếng.
Trên tay tôi là một đống quần áo mới mua của Lâm Dĩnh, đang đứng ở cổng công viên chờ cô bé ra ngoài.
Điện thoại rung lên, là Lâm Thiếu Bân gọi tới:
- Đang ở đâu?
Chắc bên chỗ anh mới họp xong, vẫn có thể nghe tiếng "Được" của thư ký Lily, tiếp theo là tiếng đóng cửa "lạch cạch" rồi lại im lặng.
Tôi nghe được tiếng anh xoay ghế dựa, mang theo chút thả lỏng mà chính anh cũng không nhận ra, lại hỏi lại một lần:
- Em đang ở đâu?
Chắc là hỏi quản gia nhưng ông cũng không biết nên anh phải tự gọi điện tới tra hỏi.
Thật ra thì cũng không phải hỏi gì tôi, mà là Lâm Dĩnh tôi dắt theo kìa, tại có khi tôi ra ngoài đóng phim, lúc ở trong rừng sâu núi cao hơn nửa tháng cũng chẳng thấy anh gọi điện hỏi thăm bao giờ.
Tôi cũng thành thật trả lời đang ở khu trung tâm giải trí XX mới khai trương, lần trước Tiểu Dĩnh nói muốn đi, đã đồng ý là hôm nay rồi, trưa bé có ăn hamburger với kem ly, nhưng tôi sợ bé tiêu chảy nên không cho ăn nhiều, chỉ là vẫn ăn hai cái liền...
- Tôi không hỏi con bé.
Lâm Thiếu Bân bên kia cắt ngang báo cáo của tôi, giọng vẫn hơi nặng thêm, nói:
- Tôi đang hỏi em.
Úi, thật lạ lùng quá mà! Tôi đứng hình hai giây
(act cool đứng hình mất năm giây =))))), ủa, tự nhiên sao quan tâm tới tôi. Số phận tôi nhất định phải bám theo ngọn núi lớn Lâm Thiếu Bân này, kèm theo sự chuyên nghiệp của một tình nhân, anh không cần sợ tôi sẽ cuỗm tiền của anh chạy mất.
Nhưng mà yêu cầu của kim chủ sao tôi có thể làm trái, vậy nên, tôi giống như diễn viên sân khấu kịch bắt đầu ăn ngay nói thật, nói cho anh biết cả ngày hôm nay từ khi tôi mở mắt tới bây giờ đã làm những gì.
Mà tôi nghi ngờ anh có đang nghe tôi nói không hay chỉ là nhàm chán quá mới lôi tôi ra để nói chuyện giết thời gian, bởi vì tôi vẫn nghe được tiếng bút máy ký giấy sột soạt, cùng với tiếng Lily đang bàn chuyện công việc.
Anh cũng không sợ tôi nghe lén bí mật kinh doanh của Lâm thị, đúng là quá an tâm với tôi rồi. Tôi không biết dạo gần đây Lâm Thiếu Bân thế nào, tuổi thì có thể tăng —— nhưng vẫn có câu đàn ông bốn mươi mạnh như vũ bão
(=)))), dù là tinh lực hay thể lực đều là cực phẩm không thể tốt hơn, điểm này tôi hiểu cực kỳ rõ —— nhưng biểu hiện gần đây của anh làm tôi có chút đổ mồ hôi hột.
Ví dụ như tối nay anh lại muốn cùng tôi và Lâm Dĩnh ăn tối.
Điều này có chút lạ. Phải biết là, dù Lâm Thiếu Bân đã ly hôn với mẹ đẻ của Lâm Dĩnh từ tám đời nào rồi, tôi cũng không phải là kẻ đạo đức giả hay là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, nhưng tóm lại vẫn chỉ là một người không danh không phận, huống chi ban đầu tôi dọn vào biệt thự ở giữa núi kia với cái mỹ danh là thầy dạy dương cầm chó má gì đó cho Lâm Dĩnh, muốn tôi dùng thân phận này để cùng ngồi ăn bữa cơm, tóm lại vẫn có chút vi diệu.
Tuy nói tôi là diễn viên tuyến mười tám không có danh tiếng mấy nhưng dạo này cái bản mặt tôi vẫn hay thụt thò ú òa trên tivi ——
nói tới vẫn phải cảm ơn Lâm Thiếu Bân đã xuất lực —— vì vậy, ở nhà hàng ăn uống thế này cũng rất dễ bị nhận ra.
Không nói đến tôi, vốn bị nói ở trên mạng là nhân vật bán mông, nhưng nếu Lâm Thiếu Bân cũng bị dính vào chuyện này, lại còn có cả Lâm Dĩnh, tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Đáng tiếc, Lâm tổng chính là Lâm tổng, những vấn đề tôi nghĩ tới, trực tiếp trả lời: "không sao hết, anh cân tất"
Ok fine, người có tiền ngạo mạn vậy đó, tôi còn có thể ý kiến ý cò gì đây? Lâm tổng tuổi đã cao còn muốn chơi trò lãng mạn, có câu của cho là của nợ, tôi không chỉ ăn không uống ké, mọi công việc của tôi còn dựa vào anh, vậy dĩ nhiên lời Lâm Thiếu Bân nói chính là thánh chỉ, anh muốn cái gì thì làm cái đó.
Lúc tôi gọi Lâm Dĩnh, con bé còn tỏ vẻ chưa muốn về lắm, khó khăn lắm mới tìm được bạn cùng tuổi để chơi cùng, chu môi có chút mất hứng hỏi tôi:
– Nam Nam à lần sau chúng ta lại đến chơi nhé?
Tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, thời gian chơi của bé cũng không phải do tôi quyết định. Không thể làm khác, tôi chỉ có thể dỗ con bé:
- Thế thì ngày thường con phải thật ngoan, ba con mới dẫn con đi chơi, có được không?
Bé lập tức nhảy lên reo hò. Dỗ trẻ con vui rất dễ dàng, tôi có chút hâm mộ con bé.
Tôi đeo ba lô leo núi, trong tay xách một đống đồ mua ở trung tâm thương mại, trước ngực đeo bình giữ nhiệt của Lâm Dĩnh —— màu hồng, mình tỏa đầy khí chất ba ba, vì vậy cho dù có bước vào khu mẹ và bé cũng chẳng có ai để mắt tới.
Lâm Dĩnh -một tuần bảy ngày, năm ngày ở trường học, thời gian còn lại ở nhà, mặc dù nói Lâm Thiếu Bân có quyền nuôi dưỡng, nhưng có lúc tôi đếm thời gian Lâm Thiếu Bân và con gái ở chung rồi so sánh, có cảm giác tôi mới là cha ruột của Lâm Dĩnh.
Nói vậy thì có chút không thích hợp, nhưng đúng là hằng năm Lâm Thiếu Bân đều bận bịu công việc, ngay cả tôi cũng không phải muốn thấy là thấy, nhất là thời điểm cuối năm thế này, anh luôn bận rộn, chứ đừng nói gì tới việc quan tâm Lâm Dĩnh.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn tự cởi áo khoác, duỗi tay mặc cái áo tôi đưa vào. Khu D mới mở này là thời trang trẻ em, chiếc áo màu trắng càng tôn lên khuôn mặt đỏ ửng nhỏ nhắn của bé, cực kỳ dễ thương, cái áo cũng không rẻ làm tôi cực kỳ đau lòng, nhưng chẳng sao cả, vẫn là cà thẻ Lâm Thiếu Bân thôi.
Sau khi thay quần áo mới cho Lâm Dĩnh xong thì tới lượt tôi.
Lâm tổng cái mẹ gì cũng kén chọn, anh còn vừa nói qua điện thoại rằng tối nay sẽ ăn ở nhà hàng bàn xoay nổi tiếng, tôi sợ ăn mặc như vậy, phục vụ cũng chẳng dám cho tôi vào.
Lâm Dĩnh ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế tự mình uống nước, đôi má phúng phính, mắt chớp chớp.
Tôi nghe thấy bé hỏi, tại sao tôi phải tháo mắt kính ra?
Tôi cười cười không trả lời.
Còn có thể tại sao, bởi vì quá xấu đó.
Làm chim hoàng yến cũng phải có ý thức của chim hoàng yến, tôi cũng không thể đeo cái kính xấu hoắc này đi gặp kim chủ được! Tôi đi theo Lâm Thiếu Bân hơn năm năm, lỡ như đột nhiên anh cảm thấy thấy tôi xấu rồi muốn chia tay với tôi thì sao? Cái bộ phim sắp tới kia tôi còn chưa kịp ký hợp đồng đâu!