Edit: Dajiangyou Beta: Na & Gỗ Mục Tôi cảm thấy nói chuyện yêu đương với sugar daddy là một việc vô cùng ngu ngốc.
Nhưng hiện tại, tôi không thể ngó lơ vấn đề này: Vì sao Lâm Thiếu Bân muốn đính hôn với tôi? Anh thích tôi? Hay là bởi vì nguyên nhân nào khác?
Tôi không biết, vấn đề này có chút khiến tôi bối rối, mà cái loại bối rối này càng tăng lên khi tôi biết Lâm Thiếu Bân làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần cho tôi.
Thật ra tôi không biết Lâm Thiếu Bân đang làm việc gì, tôi chỉ biết anh ấy rất rất nhiều tiền.
Anh có tiền, lại đẹp trai— so với quần chúng, dáng người không tệ, có chút sáng sủa, tôi từng nghĩ nếu như anh tiến vào giới giải trí, diễn nam chính trong một bộ phim thì đảm bảo sẽ rất hot.
—— tóm lại là, Lâm Thiếu Bân có một gương mặt rất đoan chính, theo như thẩm mỹ của đám quần chúng ngoài kia thì là khuôn mặt anh khí.
Đồng thời anh còn có một đứa con gái, là đứa bé sinh cùng với vợ trước của ảnh, nhưng Lâm Thiếu Bân cùng vợ trước của anh ấy— nữ sĩ Trần Thiếu Di —-hôn nhân chỉ vỏn vẹn duy trì được 3 năm là game over, vụ lùm xùm này của hai người bọn họ đã đóng cọc ở trang nhất một khoảng thời gian khá dài.
Dù sao thiên kim Trần gia cùng với người cầm quyền Lâm gia kết hôn, ở đâu cũng trở thành dưa chất lượng cao để cho các bà tám buôn xuyên đại lục, mà lúc hai người bọn họ li hôn, trong việc chia tài sản cùng với giành quyền nuôi dưỡng đứa trẻ — cũng chính là Lâm Dĩnh, quậy ra một trận không nhỏ.
Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy lúc trước việc Lâm Thiếu Bân coi trọng tôi tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn.
Mà bây giờ, cái người "ngoài ý muốn" này nói muốn kết hôn với tôi làm tôi vừa mừng vừa sợ, sợ vô cùng.
Lái xe tiện tay vác theo con heo Triệu Tịnh, tôi vô cùng bội phục bả, đêm rồi còn tập luyện được — lại còn có tinh thần ra ngoài tám chuyện uống trà chiều, tôi thì mệt không chịu nổi, bả thì đưa cặp mắt sáng chói chang nhìn sang tôi.
– Nếu thanh tình cảm tăng thêm tí % nào thì nhớ phải nói cho tui biết nha.
Nói nói cái quần, tôi liếc cô nàng một cái, chuẩn bị ghé cửa hàng tiện lợi mua một chai rượu về uống.
Lâm Thiếu Bân hôm qua không đi làm, hôm nay nhất định sẽ có một đống văn kiện đạp vào mặt ổng chờ ổng xử, một trăm phần trăm là ổng sẽ không về ăn cơm, chỉ còn mình tôi vừa ăn cơm, vừa uống rượu, vừa xem tivi. Nghĩ thôi đã thấy phê như hít cần rồi.
Nhưng ai ngờ dự định tốt đẹp của tôi còn chưa kịp thụ tinh đã bị cuộc điện thoại của Lâm Thiếu Bân bóp chết từ trong trứng nước:
– Sao em chưa về?
Tôi cmn muốn chết lâm sàng.
Ông này bị sao thế, sao gần đây thích tra hỏi tui vậy?
Tôi thật thà khai báo đang trên đường về nhà, thế nào? Giọng điệu không có tí gì là "vì ban đêm không thể uống rượu mà giận trắng người", kỹ năng diễn xuất vô cùng tinh xảo thuần thục.
Lâm Thiếu Bân không nói nữa, hiện tại công nghệ kĩ thuật phát triển cũng quá hiện đại rồi đó, tôi còn có thể nghe thấy âm thanh anh đang hít thở nhẹ nhàng, tựa như đang thổi bên tai tôi, làm cho tôi thấy ngứa ngáy tim gan, toàn thân trên dưới đều rạo rực.
Tôi nghe thấy anh ấy cười, nói:
– Được, vậy anh chờ em về ăn cơm.
Lòng tôi đột nhiên mềm nhũn.
Tôi không biết được Lâm Thiếu Bân đang nghĩ gì, tôi luôn cảm thấy tôi không nhìn thấu được anh ấy, cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ lấy được danh hiệu " vị hôn phu của Lâm Thiếu Bân " này, thân phận này dù thế nào thì cũng có chút.... giống như đang mơ vậy.
Vợ trước của anh ấy là tiểu thư nhà họ Trần, lúc li hôn, tài sản phân chia cũng lên đến hàng tỉ, con gái anh ấy sinh ra đã là thiên chi kiều nữ, chi phí ăn mặc đều là hàng hiệu, tôi còn cho rằng tôi và anh ấy là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Nhưng kỳ thật không phải như vậy.
Anh ấy cũng không phải thần thanh gì, chỉ là một con người binh thường thôi, người cũng sẽ có thất tình lục dục, người cũng sẽ có phiền não của mình, cũng xoắn xuýt, anh ấy cũng không giống như mọi người nghĩ, lạnh lùng vô tình, cũng không như trên báo nói, liệu sự như thần. Anh ấy sẽ tặng quà cho cấp dưới khi sinh nhật họ, cũng sẽ thức đêm xử lý công vụ, mang theo một thân mệt mõi rã rời về nhà, nói với tôi hình như anh ấy đã quyết định sai một điều gì đó.
Vì anh ấy cũng là con người, trong thời gian chung sống tôi dần dần yêu anh ấy cũng là bình thường.
Chỉ là tôi không rõ, Lâm Thiếu Bân có phải trông đợi tôi yêu anh ấy hay không. Hay đúng lúc này anh ấy cần tôi đứng bên cạnh đóng vai tình nhân tri kỷ, cho nên anh ấy cho tôi một thân phận.
Tôi thấy tôi có thể ở bên anh lâu dài là bởi vì tôi thông minh. Ở trong nhiều tình huống biết ngậm miệng, nhai nát vấn đề rồi nuốt vào trong bụng.
Lúc tôi vác theo một thân đầy khí lạnh lết về, từ rất xa có thể trong nhà đang sáng đèn.
Hôm nay dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết, khi sắp đến nơi, tôi nhìn thấy phía trước đèn xe, những bông tuyết đang bay theo hướng gió, tôi có thể nhìn thấy căn nhà giống như hư ảo kia đang tỏa ra ánh sáng ấm áp màu cam, tôi không biết phía trước chờ tôi là gì, nhưng tôi nguyện ý làm một con thiêu thân lao vào cái ôm ấm áp của Lâm Thiếu Bân.
Anh ấy che dù và mặc một chiếc áo len cao cổ thật dày, đứng nghịch sáng mở của đón tôi, trên mặt lộ ra ý cười ấm ấp và sự ôn nhu của một người đàn ông trưởng thành khi đối mặt với người mình yêu.....
Khi ra khỏi xe, đầu của tôi bị phủ một lớp tuyết mỏng, tuyết tan làm tóc tôi hơi ướt, anh kéo tôi vào lồng ngực, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp của Lâm Thiếu Bân và cả nhịp đập mạnh mẽ của trái tim xuyên qua xương cốt và làn da.
Tôi nghĩ, cho dù bị nghiện cũng chẳng sao, dẫu có chia tay đi chăng nữa, tôi cũng đâu có mất miếng thịt nào....nhỉ!