Liễu Vân Thấm nhìn Mộ Dung Thiên đang thở dốc trong diễn võ trường, thậm chí còn cảm thấy hôm nay mình chưa tỉnh hẳn.
Kiếm pháp khí thế bàng bạc vừa rồi thật sự là do Mộ Dung Thiên thi triển ra?
Vẻ mặt Tiêu Ngạo Hải cũng kinh ngạc và nghi hoặc, hắn nhìn về phía nữ tử bên cạnh, mở miệng.
"Liễu cô nương, Linh Phù sơn từ lúc nào lại có một bộ kiếm pháp lợi hại như vậy?"
Kiếm pháp lợi hại như vậy, nếu nói là Thẩm An Tại sáng chế ra, hắn tuyệt đối không tin.
Liễu Vân Thấm mặc dù cũng không tin, nhưng Linh Phù sơn hoàn toàn không có lấy một người am hiểu kiếm đạo!
Thiên Kiếm trưởng lão là người duy nhất nhưng đã sớm ra đi, hơn nữa am hiểu còn là phù kiếm, không phải là kiếm pháp thuần túy.
Câu hỏi được đặt ra là.
Rốt cuộc Mộ Dung Thiên đã học được bộ kiếm pháp này từ nơi nào?
Chẳng lẽ... thật là do Thẩm An Tại dạy?
Trong lúc hai người khiếp sợ, Thẩm An Tại nằm trên ghế lại mở miệng, ngữ khí bình thản, mơ hồ còn có chút cảm giác không quá hài lòng.
"Coi như cũng được, không uổng công vi sư dạy cả sáng."
"Đa tạ sư phụ!"
[Độ sùng bái +2]
Thẩm An Tại có chút bất đắc dĩ, sau khi đột phá cấp 6, độ sùng bái càng ngày càng thấp, cũng không biết lúc nào mới có thể đầy cấp.
"Được rồi được rồi, chuẩn bị ăn cơm đi, buổi chiều vi sư sẽ dạy ngươi hai thức còn lại."
Hắn khoát khoát tay, vuốt bụng mở miệng.
Mà lời này, cũng bị hai người xa xa nghe được, đồng tử co rụt lại.
Còn... còn hai thức nữa!
Chỉ vỏn vẹn thức thứ ba đã đạt đến võ kỹ Địa giai hạ phẩm, năm thức kia cùng xuất... Chẳng lẽ là Địa giai thượng phẩm?
"Sư phụ, đệ tử không đói bụng, đệ tử còn có thể tiếp tục luyện!"
Vẻ mặt Mộ Dung Thiên tràn đầy nóng bỏng, ánh mắt kích động.
Bốp!
Một quả nho xanh bay thẳng tới trán hắn.
"Ngươi không đói bụng vi sư đói, chẳng lẽ muốn vi sư tự xuống bếp nấu cơm cho ngươi?"
Thẩm An Tại tức giận lẩm bẩm, "Bất luận là luyện kiếm luyện võ, đều chú ý cường độ, nước chảy đá mòn không phải một ngày, chỉ có khổ nhàn kết hợp mới có thể ngày càng tinh tiến."
Xa xa, Liễu Vân Thấm và Tiêu Ngạo Hải nghe nói như thế, âm thầm gật đầu.
Dưới sự quan sát của bọn họ, thể lực của Mộ Dung Thiên đã đạt đến cực hạn, nếu còn mạnh mẽ chống đỡ những lôi đình sát phạt chi kiếm như vậy, sợ sẽ phản thương kinh mạch.
Không ngờ Thẩm An Tại lại xem xét cẩn thận như vậy, có thể nắm bắt thời khắc mấu chốt, lúc đến cực hạn thì mới cho hắn nghỉ ngơi, không thừa không thiếu một ly nào!
"Liễu cô nương."
"Hả?"
"Thẩm trưởng lão thật chỉ là một tên Đoán Thể hậu kỳ?"
Tiêu Ngạo Hải dùng thần sắc cổ quái nhìn nàng.
Phải biết rằng hai người bọn họ đều có thực lực trung tam cảnh, tinh thần lực cường đại, cho nên liếc mắt nhìn ra Mộ Dung Thiên đã mệt mỏi.
Một tên Đoán Thể hậu kỳ, tuyệt đối không có nhãn lực như thế.
"Thật." Liễu Vân Thấm hết sức khẳng định gật đầu.
"Ta không tin."
"..."
Liễu Vân Thấm quay đầu, không nhìn hắn.
"Đa tạ sư phụ đã nhắc nhở, đệ tử đi nấu cơm đây!"
Mộ Dung Thiên đè nén cảm giác khô nóng trong lòng, chắp tay gật đầu, sau đó vội vàng chạy về phía phòng bếp.
Thấy đồ nhi ngoan rời đi, Thẩm An Tại nằm lắc lư trên ghế, lại nhét nho vào miệng, thoải mái tiêu sái.
Hắn cảm thấy trong khoảng thời gian này, bản lãnh khác của mình không tiến bộ, nhưng lừa gạt lại tiến hoá ra một trường phái.
Nhưng vậy cũng rất tốt, đồ đệ gì đó chẳng phải cũng là dựa vào lừa đảo rà ra không phải sao?
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, một giọng nói trung niên hùng hậu đột nhiên vang lên bên cạnh làm hắn giật nảy mình.
"Thi đấu sắp tới, Thẩm trưởng lão ngược lại còn rất thích ý, chẳng lẽ không hề để ý chuyện đi hay ở sao?"
Quay đầu nhìn lại là một trung niên lăng lệ lưng hùm vai gấu, mặc trường bào màu vàng đen cất bước đi đến, bên cạnh là Liễu Vân Thấm mặc đồ xanh thanh lịch xuất trần.
Thẩm An Tại sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía sau.
"Vị này là Trấn Nam vương."
Theo lời nói nhẹ nhàng của Liễu Vân Thấm len qua đôi môi đỏ khẽ mở, Thẩm An Tại lập tức hoảng sợ, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Thẩm mỗ bái kiến Trấn Nam vương."
Hành lễ cúi đầu, trái tim của hắn bắt đầu đập nhanh hơn.
Người trước mắt này vậy mà chính là Trấn Nam vương lấy đầu cường giả Càn Khôn cảnh trong lời đồn!
Sao hắn lại đến đây?
"Thẩm trưởng lão không cần đa lễ, bổn vương mạo muội đến thăm, mong trưởng lão rộng lòng tha thứ."
Trấn Nam vương tiến lên đỡ lấy, đồng thời lợi dụng lúc tiếp xúc, thâm nhập tinh thần lực cảm giác tình huống trong cơ thể Thẩm An Tại, lông mày lập tức nhíu lại.
Kinh mạch tàn khuyết không thông, không có chút linh khí nào tồn tại, hoàn toàn chính xác chỉ là một tên Đoán Thể hậu kỳ.
Điều này làm hắn có chút kỳ quái, Đoán Thể hậu kỳ mà lại có thể dễ dàng nhìn ra trạng thái mệt mỏi của Mộ Dung Thiên sao?
Hay vừa rồi hoàn toàn chỉ là may mắn?
"Đa tạ Vương gia."
Thẩm An Tại đứng dậy, có chút thụ sủng nhược kinh.
Không nghĩ tới đường đường Trấn Nam vương, lại khách khí với một phong chủ nho nhỏ không đáng chú ý như mình?
"Kiếm pháp vừa rồi thật sự là ngươi dạy Mộ Dung Thiên sao?"
Liễu Vân Thấm lúc này mở miệng.
Nghe nói thế, Thẩm An Tại hơi nhíu mày, nhìn nàng nhiều hơn.
Xem ra hai người này đã đến từ sớm, trốn ở bên cạnh nhìn lén!
Nếu như đã bị nhìn thấy, hắn đành phải ngượng ngùng cười nói: "Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
"Rốt cuộc là không phải ngươi dạy hay sao?" Liễu Vân Thấm hỏi lại một lần, thấy đôi mắt đẹp kia của nàng, hiển nhiên là muốn đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.
Thẩm An Tại bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu: "Là ta dạy."
"Kiếm pháp này ngươi có được từ đâu?"
"Nhặt được."
"Nhặt thế nào?"
"Trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, có một ngày lão hòa thượng truyền cho tiểu hòa thượng một bộ kiếm pháp..."
Nghe hắn thuận miệng bịa đặt, Liễu Vân Thấm trầm mặc, cũng biết vừa rồi mình kích động nên có hơi nhiều lời.
Bất kể kiếm pháp này từ đâu đến, hay có phải tự sáng tạo hay không, nàng đều không nên truy hỏi.
"Thật có lỗi."
Môi đỏ của nàng khẽ mở, nhẹ giọng mở miệng, Thẩm An Tại nghe mà sửng sốt, không biết vì sao nàng bỗng nhiên xin lỗi.
"Cho nên ngươi không cho ta truyền Kính Nguyệt chưởng cho Mộ Dung Thiên, là chướng mắt Địa giai hạ phẩm?"
Liễu Vân Thấm tạ lỗi xong, tiếp tục mở miệng, đáy mắt hơi có chút tức giận.
Đã có kiếm pháp này, vì sao không nói sớm?
Còn hại chính mình vì hai thầy trò bọn họ lo lắng nhiều ngày như vậy.
Thẩm An Tại cười khổ, liên tục giải thích.
"Không phải như ngươi nghĩ, đệ tử này của ta thật sự am hiểu tu kiếm, nếu lại luyện chưởng pháp, chỉ sợ sẽ không có cách nào phân thân."
"Thật sự là như thế?"
Liễu Vân Thấm khá hoài nghi mở miệng.
"Thật vậy mà."
Thẩm An Tại chân thành mở to hai mắt.
Ngay tại thời điểm hai người đối mặt, Tiêu Ngạo Hải một bên trầm ngâm sau đó mở miệng.
"Vừa rồi bản vương nhìn Mộ Dung Thiên luyện kiếm, lúc cầm kiếm, ánh mắt khí chất hoàn toàn lột xác, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ sự sắc bén."
"Bổn vương không nhìn lầm, người này thật sự có thiên phú kiếm đạo, nếu không phải tư chất tu luyện có hạn, sợ tương lai rất có khả năng ngộ kiếm đạo, thành Kiếm tiên!"
Liễu Vân Thấm khẽ nhếch miệng nhỏ, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Ngạo Hải, sau đó lại nhìn thoáng qua Thẩm An Tại.
Ngay cả Trấn Nam vương từng là Càn Khôn cảnh cũng nói như vậy, chứng tỏ chuyện này không phải giả.
Thẩm An Tại đoán chừng chính là nhìn ra điểm này, cho nên mới bảo Mộ Dung Thiên đi luyện kiếm, mà trước đó mình muốn truyền thụ Kính Nguyệt chưởng cho hắn...
Rõ ràng là đang ngáng chân hắn.
Vừa nghĩ tới hành động tốt bụng của mình suýt nữa đã giúp ngược lại, trước đó còn sinh lòng thất vọng khi hai thầy trò hắn không muốn nhận tình.
Liễu Vân Thấm không khỏi nhăn cặp mi thanh tú lại, ánh mắt nhìn Thẩm An Tại có thêm chút áy náy và phức tạp.
Không nghĩ tới cuối cùng, đúng là mình tai mắt vụng về, suýt nữa dạy lầm người!