Ngay lúc Nham Lý còn đang bối rối, phía trước nổ vang sấm rền, một đạo kiếm quang như mây sét đánh tới đỉnh đầu hắn.
"Nham Lý đường chủ, đứng cho vững!"
Thẩm An Tại hét lớn một tiếng, kiếm đen trong tay giống như du long gào thét bay ra, khí thế bàng bạc bộc phát ra cỗ kiếm ý cường đại hơn vô số lần so với khi Mộ Dung Thiên thi triển kiếm này.
Oanh!
Trong tiếng nổ mạnh, đại địa chi lực hội tụ thành vòng bảo hộ quanh người Nham Lý bị phá vỡ.
Lôi quang cường đại đánh hắn lùi lại một bước, khiến mặt hắn lộ vẻ kinh nghi.
Nhìn Thẩm An Tại cầm kiếm đứng phía trước, khí thế kinh người, giờ phút này trong lòng hắn đang có một vạn con ngựa cỏ chạy qua.
Con mẹ nhà ai nói Thẩm An Tại chỉ là Đoán Thể hậu kỳ!
Đã từng nhìn thấy Đoán Thể hậu kỳ nào một cước dẫm nổ lôi đài, một kiếm bổnát đại địa chi lực không?!
Huyền Ngọc Tử cùng các trưởng lão trên khán đài cũng nhao nhao đứng dậy, thần sắc khiếp sợ.
Liễu Vân Thấm cũng theo bản năng khẽ nhếch môi đỏ, có chút không dám tin.
Một kiếm do Thẩm An Tại đánh ra này, tuyệt đối đã có lực lượng của Quy Nguyên cảnh đỉnh phong!
Hắn không phải là Đoán Thể hậu kỳ à, từ khi nào lại có thực lực như vậy?
"Sư phụ, hay!"
Mộ Dung Thiên hưng phấn la lên, thần sắc kích động.
Không hổ là sư phụ của mình, một kiếm đã phá vỡ phòng ngự của Nham Lý trưởng lão!
Quả nhiên sư phụ vẫn luôn che giấu tu vi của mình!
Dưới đài, một đám đệ tử vây xem bốn mắt nhìn nhau, vô cùng hoài nghi bản thân hôm nay chưa tỉnh ngủ.
Đầu tiên là Mộ Dung Thiên thắng một trận oanh liệt với Vu Chính Nguyên, thế cũng coi như xong.
Hiện tại lại là Thẩm An Tại từ một tu sĩ Đoán Thể hậu kỳ, lắc mình biến hóa thành Quy Nguyên cảnh đỉnh phong!
"Thẩm An Tại, ngươi đột phá lúc nào!?"
Nham Lý trầm giọng chất vấn, sắc mặt khó coi.
Sớm biết Thẩm An Tại có thực lực này, hắn đâu còn dám giả bộ cọp cào, còn bảo chấp hắn ba chiêu, chấp cái huyệt à!
"Ta không có đột phá, ta chỉ là Đoán Thể hậu kỳ."
Thẩm An Tại trừng mắt nhìn, giang tay dùng giọng hồ nghi mà hỏi: "Lẽ nào Nham Lý đường chủ đổi ý, không muốn chấp ta ba chiêu sao?"
Bọn người Huyền Ngọc Tử nhíu mày, vận chuyển tinh thần lực tỉ mỉ cảm giác, nhất thời trong lòng dâng lên vạn phần nghi hoặc.
Không có chút ba động linh nguyên nào, cũng không hề có dao động cảnh giới.
Quả thật chỉ là một Đoán Thể hậu kỳ mà thôi.
Nhưng một kiếm vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt của Nham Lý tái nhợt, bây giờ hắn lại thành người câm ngậm thuốc đắng, đau khổ nói không nên lời, nhưng cũng chỉ có thể cắn nát răng mà nuốt vào trong bụng.
"Hừ, ba chiêu thì ba chiêu, ngươi còn có hai chiêu!"
Nói xong, hắn một lần nữa ngưng tụ đại địa chi lực hình thành vòng bảo hộ, còn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bộ bảo giáp Huyền giai trung phẩm.
"Đến đây, tiếp tục đi!"
Sau khi chuẩn bị xong màn phòng hộ, trong lòng hắn mới thấy an ổn, ngẩng đầu nói.
Nhìn hắn vô sỉ như vậy, lại còn xuất ra bảo giáp phòng ngự, Thẩm An Tại không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
"Đồ nhi nhìn kỹ, kiếm thứ hai của Bôn Lôi kiếm, Cuồng Lôi Tồi Sơn!"
Thẩm An Tại lại lần nữa giơ kiếm, đột nhiên đâm ra.
Chỉ một thoáng, sấm sét vang dội.
Sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ hóa thành sấm sét, theo một kiếm đâm tới mà mãnh liệt vọt về phía trước.
Oanh!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, toàn bộ lôi đài không kiên trì được nữa, trực tiếp nổ tung ra, chia năm xẻ bảy.
Bên phía Nham Lý, dưới một kiếm cường đại này hắn liên tục lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Vòng bảo hộ quanh người hắn bị phá vỡ, ngay cả bảo giáp trên người hắn cũng bắt đầu ảm đạm vô quang.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, trường kiếm trong tay Thẩm An Tại đã lần nữa vẩy lên.
"Kiếm thứ ba của Bôn Lôi kiếm, Bình Địa Khởi Kinh Lôi!"
Lôi quang vừa mới mai danh ẩn tích lại một lần nữa hiện ra, âm thanh nổ vang quả thực giống như muốn chấn điếc lỗ tai mọi người tại đây.
Lôi quang to như thùng nước dâng lên từ dưới mặt đất, nối liền trời đất, oanh kích lên người Nham Lý.
Xuy xuy!
Đợi đến khi lôi quang tán đi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua, nhao nhao hít sâu một hơi.
Chỉ thấy bảo giáp trên người Nham Lý đã vỡ thành từng khối, toàn thân cháy đen, ngay cả tóc cũng khô quăn lại.
Cả người nhìn qua, muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu chật vật.
"Kiếm pháp thật mạnh!"
Tiêu Ngạo Hải đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Kiếm pháp này khi được Thẩm An Tại thi triển ra đã hoàn toàn không cùng cấp bậc với Mộ Dung Thiên.
Nếu như nói chiêu thức của Mộ Dung Thiên phần nhiều là sắc bén của kiếm, còn thiếu ý tứ.
Kiếm kia của Thẩm An Tại, hoàn toàn chính là kiếm hóa thành lôi đình, hiện ra khí tức Tịch Diệt giống như thiên phạt, vô cùng nhuần nhuyễn!
"Thì ra, Bôn Lôi kiếm chú trọng là Bôn Lôi chi ý có dung hợp được với kiếm ý không..."
Trên khán đài, Mộ Dung Thiên như có điều suy nghĩ, ánh mắt sáng ngời.
"Thẩm An Tại, ngươi muốn chết!"
Ba chiêu đã qua, rốt cuộc Nham Lý cũng không nhịn nổi nữa, rống lên một tiếng giận dữ.
Hắn bị sét đánh thành than đen trước mặt nhiều người và nữ thần trong lòng, hành vi mất mặt này quả thực còn khó chịu hơn cả giết chết hắn.
"Đảo Hải ấn!"
Theo tiếng rống giận dữ hạ xuống, Nham Lý đánh ra một chưởng, vô số linh nguyên mang theo đại địa chi lực hóa thành sóng biển trào dâng, khuynh đảo như ấn thôn phệ về phía Thẩm An Tại, khí thế kinh người.
"Là tuyệt kỹ thành danh của đường chủ, võ kỹ Địa giai hạ phẩm, Đảo Hải ấn!"
"Nham Lý đường chủ còn dung hợp đại địa chi lực, uy lực mạnh đến mức làm người tức giận, lần này Thẩm trưởng lão muốn ứng đối thế nào đây?"
Bên ngoài vang lên tiếng kinh hô, mắt không dám chớp, chỉ sợ bỏ qua trận chiến đặc sắc này.
"Kiếm thứ tư của Bôn Lôi kiếm, Lôi Cực Xuyên Vân Phá!"
Hưu!
Mọi người chỉ thấy trong sóng biển kia, kiếm như lôi quang chợt lóe lướt qua.
Kiếm quang kia mang theo xu thế xuyên mây phá trời, vẻn vẹn trong nháy mắt đã chém rách sóng biển dữ tợn.
Nham Lý đại kinh thất sắc, không nghĩ tới võ kỹ sở trường của mình lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy.
"Kiếm thứ năm của Bôn Lôi kiếm, Thiên Lôi Động Càn Khôn!"
Thẩm An Tại bước lên trước một bước, trường kiếm trong tay bổ mạnh về phía trước.
Uỳnh uỳnh!
Bầu trời quanh đó vạn dặm bỗng có sấm sét vang lên, như có mây đen tụ lại.
Một thanh kiếm sét khổng lồ do lôi quang tạo thành ầm ầm hạ xuống, bổ về phía Thạch Lý.
Đối mặt với lôi kiếm từ trên trời giáng xuống, khoé mắt Thạch Lý Lý đầy kinh hoàng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt lưng áo.
Sự cường đại của một kiếm này, đã làm trong lòng của hắn xuất hiện ý niệm không thể chống lại.
Oanh!
Nền đất trống của diễn võ đường trực tiếp lún xuống ba phần, bụi đất đầy trời, ánh sét đùng đùng không dứt.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám thở mạnh, kinh ngạc nhìn về phía trung tâm.
Theo bụi đất dần dần tan đi, một bộ áo trắng xuất hiện trước mắt mọi người.
Mặt hắn như quan ngọc, một tay chắp sau lưng một tay cầm kiếm, ngạo nghễ đứng thẳng trong biển sấm.
Mà ở phía trước, Nham Lý đã ngã trên mặt đất, quần áo cả người đều thành mảnh vải rách, cả người cháy đen không thôi, há mồm phun ra một ít khói.
Cả người hắn ngoại trừ chật vật thì chỉ có chật vật.
Khó có thể tưởng tượng, gia hỏa ngã ra đất giống như chó chết này, chính là đường chủ Chấp Pháp đường mà ngày thường bọn họ cực kỳ kính nể!
"Uy lực của một kiếm này lại khủng bố như vậy!"
Không ít trưởng lão có mặt ở đây nhao nhao hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Một kiếm vừa rồi ẩn chứa uy lực lôi đình, mơ hồ ngay cả những cường giả Địa Linh cảnh hàng thật giá thật như bọn họ cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Nói chi một tên chỉ có nửa bước Địa Linh cảnh là Nham Lý.
Hắn chưa chết dưới một kiếm kia đã là may mắn vạn phần!
Liễu Vân Thấm khẽ nhếch môi đỏ, kinh ngạc nhìn Thẩm An Tại cầm kiếm đứng đó, phong khinh vân đạm áo trắng bay phần phật trên đất trống, đôi mắt đẹp kinh ngạc.
Gia hỏa này có thực lực như vậy từ lúc nào?