Đồ Nhi Chớ Hoảng, Đã Có Vi Sư!

Chương 37 - Vương Gia Đến Ăn Chực Hay Là Tìm Sư Phụ Ta Có Việc?

Thẩm An Tại vừa ngâm nga khúc hát, vừa cười ha hả cầm cuốc rơm.

"Đúng rồi, ta còn có gói quà chưa mở nữa, để ta xem là kỹ năng gì."

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng dừng động tác lại, mở ba lô hệ thống ra kiểm tra thẻ kỹ năng được thưởng khi thành công trợ giúp đồ đệ trở thành đệ nhất trong thi đấu tông môn.

[Thu hoạch được thẻ tiêu hao Kim Cương Bất Hoại công (Địa Linh cảnh) x1, thẻ hạn dùng Lục Mạch thần kiếm (Quy Phách Cảnh đỉnh phong) x5]

"Kim Cương Bất Hoại, Lục Mạch thần kiếm?!"

Thẩm An Tại choáng váng.

"Hệ thống, nơi này không phải thế giới võ hiệp, Kim Cương Bất Hoại và thần kiếm Lục mạch thật sự có thể phát huy ra uy lực sao?"

[Mời Ký chủ không nên chất vấn bản hệ thống, tự xem giới thiệu kỹ năng]

Thẩm An Tại nửa tin nửa ngờ, ánh mắt rơi vào giới thiệu của hai thẻ kỹ năng.

[Kim Cương Bất Hoại công (thẻ kỹ năng phòng ngự, nếu gặp phải nguy hiểm sẽ tự động kích hoạt): có thể ngăn cản công kích của võ giả cao hơn một đại cảnh giới, mười giây bất khả xâm phạm, không có tác dụng phụ.]

[Lục Mạch thần kiếm: Đầu ngón tay bắn kiếm khí, cách hơn trăm trượng có thể chặt đầu người, khai kim liệt thạch dễ như trở bàn tay, có thể dễ dàng xuyên thấu võ kỹ hộ thể của võ giả cùng cảnh giới.]

"Ý là, sau này còn có thể có, Kim Cương Bất Hoại công và Lục Mạch thần kiếm Thiên Linh cảnh hoặc Càn Khôn cảnh, thậm chí Cửu m Bạch Cốt trảo?"

[Chỉ có thứ Ký chủ không thể tưởng tượng được, không có thứ hệ thống ta không làm được]

Nghe đến đây, Thẩm An Tại lại nảy sinh hứng thú, nhưng cũng có chút mơ hồ.

Nếu sau này trực tiếp tích lũy đủ một vạn thẻ Kim Cương Bất Hoại thần công thượng tam cảnh, vậy chẳng phải là có thể vô địch rồi?

Đứng ở nơi đó để người ta đánh cũng đánh không chết?

"Chậc chậc, nhiệm vụ chưa thành công, đồng chí vẫn phải nỗ lực!"

Hắn nhếch miệng cười cười, tươi cười nhìn về phía Mộ Dung Thiên rời đi trước đó.

Có thể vô địch thế gian hay không, phải xem đồ nhi ngoan của mình có dốc hết sức lực hay không thôi!

"Hiện tại hay là xem tác dụng của Linh Tức nhưỡng cùng Tiên Linh tuyền nguyên đi!"

Thẩm An Tại nhìn một mảnh đất hoang đã được khai khẩn dưới chân, thở hồng hộc lau mồ hôi.

Sớm biết vậy đã chờ Mộ Dung Thiên trở về, để hắn đào đất cày ruộng rồi.

Dù sao nuôi một đồ nhi ngoan, không phải là dùng để mài... e hèm, dùng để mài giũa nha.

Lắc đầu, Thẩm An Tại lấy từ trong ba lô ra một khối đất màu đen to bằng bàn tay, cẩn thận quan sát.

Đất này thoạt nhìn giống như có sinh mệnh lực, ẩm ẩm có nước, còn tản ra hương thơm của bùn đất.

Hỏi thăm cách dùng xong, Thẩm An Tại cũng không mảy may do dự, trực tiếp ném Linh Tức nhưỡng này về phía hoang địa chính mình khai khẩn ra.

Nói đến thần kỳ, Linh Tức nhưỡng này vừa tiếp xúc mặt đất, trong nháy mắt tan rã ra hoà cùng mặt đất màu nâu vàng kia.

Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, đất đai màu vàng dưới chân Thẩm An Tại dần dần biến thành màu nâu đen tỏa sáng, phì nhiêu vô cùng.

Phạm vi khoảng ba trượng, không lớn không nhỏ, còn đang chầm chậm đồng hóa sinh trưởng ra bốn phía.

Căn cứ theo hệ thống, cuối cùng Linh Tức nhưỡng có thể bao phủ phạm vi mười mẫu, là một phạm vi không nhỏ.

Có Linh Tức nhưỡng tồn tại, Thẩm An Tại cũng có ý định cải tạo khu vực phía sau núi thành dược viên của mình, dù sao thì hiện tại tốt xấu gì cũng là luyện dược sư ngũ phẩm, nếu ngay cả dược viên cũng không có thì không khỏi có chút mất mặt.

Hơn nữa về sau hắn khẳng định sẽ tiếp tục thu đồ đệ, làm một dược viên, về sau nấu nhiều "linh đan diệu dược" cho bọn họ cũng tốt.

Rất nhanh, dược viên đã có hình dạng ban đầu.

Chỗ không bị Linh Tức nhưỡng bao phủ, Thẩm An Tại dùng để đặt Tiên Linh tuyền nguyên.

Một cái hố to bằng chậu rửa mặt, bên trong đang chậm rãi có nước suối trong suốt màu xanh lam tràn ra, bị Linh Tức nhưỡng chủ động hấp thu.

"Hệ thống, ngươi nói ta có cần làm một số trận pháp cấm chế đặc biệt trâu để canh giữ dược viên không?"

[Ký chủ không cần lo lắng, không có ai biết gì về Linh Tức nhưỡng và Tiên Linh tuyền nguyên, chỉ cần đầu óc Ký chủ không bị nước vào đi nói cho người khác biết tác dụng của hai kiện bảo vật này, thì sẽ không có ai tới cướp]

[Hơn nữa người khác cũng không cướp đi được, vật này đã bị khoá chặt với Ký chủ]

"Ngươi không mắng ta một ngày thì sẽ chết sao?"

Thẩm An Tại lại bĩu môi, không quan tâm đến hệ thống nữa, tiếp tục mở rộng dược viên.

...

Lúc chạng vạng tối, dưới chân Thanh Vân sơn.

Liễu Vân Thấm và Tiêu Ngạo Hải, Tiêu Cảnh Tuyết cùng nhau tới đây, nhìn sơn đạo có vẻ đìu hiu, cùng nhau tiến lên.

Đi không bao lâu, phía sau bọn họ có tiếng bước chân vang lên.

Quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Thiên đang khiêng một bao tải, chạy chậm từ đằng xa tới.

"Mộ Dung tiểu hữu, ngươi đang là?"

Tiêu Ngạo Hải sững sờ, có chút không rõ lí do.

Liễu Vân Thấm cũng nhíu mày nhìn về phía bao tải vác trên vai hắn, lờ mờ có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt.

"Vãn bối bái kiến Vương gia, Liễu trưởng lão."

Mộ Dung Thiên buông bao tải ra, ôm quyền hành lễ, lau mồ hôi rồi mở miệng nói: "Sư phụ bảo ta đến Linh Dược đường ăn trộm... Ặc không phải, lấy một ít linh dược đem về."

Trộm...

Khóe mắt hai người Tiêu Ngạo Hải giật một cái, cặp thầy trò này quả nhiên là... kỳ hoa!

Đi lấy ít linh dược thì thôi đi, thân là trưởng lão Linh Phù sơn, tiện tay lấy một ít linh dược vẫn có thể cho qua.

Nhưng ai đã từng gặp người cầm bao tải đi lấy linh dược chưa?

Linh được là rau cải trắng à?

Nếu Từ đường chủ từ Diễn Võ đường trở về, nhìn thấy dược viên bị nhổ một mảnh, không biết có tức giận lập tức tắt thở ngay tại chỗ?

"Hỏa Thiệt thảo bị ngâm trong nước, Ám Nguyệt hoa bị phơi trong nắng, Tam Sơn tuyết bị lỡ ngày thu hoạch dẫn đến sinh trưởng quá độ làm biến chất dược tính..."

Đang lúc ba người mắt to trừng mắt nhỏ, Tiêu Cảnh Tuyết dịu dàng bên cạnh lại nhẹ giọng mở miệng, cái mũi xinh đẹp hơi hơi rung động, đôi mắt dịu dàng như thu thủy nhấp nháy.

"Vì sao Mộ Dung công tử lại lấy nhiều phế dược mất tác dụng như vậy?"

Ánh mắt thiếu nữ mang theo vẻ tò mò.

"Phế dược?"

Hai người Tiêu Ngạo Hải sững sờ, hồ nghi nhìn về phía Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc, mặc dù không biết những linh dược mình lấy này tên là gì, nhưng vẫn có nghe một ít đệ tử trông giữ phế dược ở Linh Dược đường nói qua.

Đúng lúc giống như lời Tiêu Cảnh Tuyết nói.

Có một số linh dược không thể để dính nước, có một số linh dược không thể để ngoài sáng, có loại lại cần chăm sóc đến đủ thời gian để thu hoạch, nếu không sẽ biến thành phế dược.

"Làm sao Quận chúa biết trong tay ta toàn là phế dược?"

Tiêu Cảnh Tuyết nhàn nhạt cười: "Ta ở Dược Vương cốc nhiều năm như vậy, cũng rất có tâm đắc với dược đạo, thông qua mùi hương để phân biệt một ít tình trạng của linh dược thường thấy cũng không có gì khó khăn."

Lợi hại như vậy sao?

Mộ Dung Thiên kinh hãi, sau đó gật đầu mở miệng: "Những dược liệu này đều là lấy theo yêu cầu của sư phụ ta, cụ thể để làm gì thì ta cũng không rõ lắm."

"Sư phụ ngươi?"

Hai người Liễu Vân Thấm liếc nhau, sau đó mở miệng hỏi thăm.

"Sư phụ ngươi bây giờ đang ở đâu?"

"Ở ngay trên núi, lúc này Vương gia và Liễu trưởng lão đến, là ăn chực hay là tìm sư phụ ta có việc?"

Mộ Dung Thiên chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

Nghe được hai chữ "ăn chực", khóe miệng Tiêu Ngạo Hải giật một cái, mở miệng cười: "Dĩ nhiên là đến tìm Thẩm trưởng lão có việc thương lượng, chẳng qua nếu may mắn được hưởng một miếng lộc, cũng có thể xem như là một kiện nhã sự."

"A, vậy Vương gia và Liễu trưởng lão mau lên núi đi."

Mộ Dung Thiên lại nâng bao tải lên rồi dẫn bọn họ lên núi.

Nhìn hắn vác một bao phế dược, dọc theo đường đi Liễu Vân Thấm đều nhíu chặt mày liễu.

Lấy nhiều phế dược như vậy, Thẩm An Tại rốt cuộc có chủ ý gì?

Bình Luận (0)
Comment