Ở bên cạnh Liễu Vân Thấm, Mộ Dung Thiên cung kính đi theo.
Nhìn thấy hai người bọn họ, thần sắc Lý Nham có chút khó coi, nhưng vẫn thay một khuôn mặt tươi cười mở miệng.
"Sao Liễu trưởng lão lại tới Thanh Vân phong?"
"Ngươi có thể đến, đương nhiên ta cũng có thể đến."
Liễu Vân Thấm chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó trực tiếp cất bước đi tới trước mặt Thẩm An Tại, nhẹ giọng hỏi thăm.
"Không bị thương chứ?"
Bốn chữ đơn giản rơi xuống, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Thẩm An Tại đều sững sờ, sau đó vội lắc đầu biểu thị mình không sao.
Lý Nham bên kia thấy nữ thần trong lòng mình vậy mà chủ động quan tâm phế vật, trong lòng không khỏi ghen tuông, sắc mặt âm trầm sắp chảy ra nước.
Nhìn thấy Thẩm An Tại đúng là không bị thương, Liễu Vân Thấm gật đầu, nhìn về phía thầy trò Vương Hổ.
"Lý đường chủ, ngươi ỷ tu vi của mình cao hơn, ra tay với một Đoán Thể cảnh, có phải có chút không phù hợp?"
"Liễu trưởng lão hiểu lầm, Thẩm An Tại đang khiêu khích tông quy, ta chẳng qua chỉ là chấp pháp theo lẽ công bằng mà thôi."
Lý Nham cố nặn ra nét tươi cười, muốn bảo trì hình tượng trước mặt Liễu Vân Thấm.
"Khiêu khích tông quy?"
Đôi mắt đẹp của Liễu Vân Thấm thản nhiên, "Tuy rằng Mộ Dung Thiên hai năm hạng chót, nhưng hắn cũng không phải là đệ tử bình thường, mà là thân truyền của trưởng lão, tông quy này dùng trên người hắn tựa hồ không thích hợp?"
Thẩm An Tại nghe nàng phản bác thay Thanh Vân sơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chớp chớp mắt nhìn về phía đồ đệ của mình.
Hai người đối thoại bằng ánh mắt, nhìn nhau cười một tiếng.
Lý Nham nhíu mày: "Thẩm An Tại hắn mặc dù có thân phận Phong chủ trưởng lão nhưng lại không có tư cách và thực lực này. Cả tông môn có ai thật sự coi hắn là trưởng lão?"
"Từ đường chủ Linh Dược đường cũng chỉ là Khí Hải cảnh hậu kỳ, chẳng lẽ hắn cũng không có tư cách này?" Liễu Vân Thấm lại hỏi.
"Từ đường chủ mặc dù tu vi không tốt, nhưng là luyện dược sư tứ phẩm, huống hồ năm ngoái thi đấu, đồ đệ của hắn vào được mười thứ hạng đầu, bất luận là chuyện giáo đồ dưỡng nhân hay luyện dược chế đan, hắn đều có tư cách hơn Thẩm An Tại."
Lý Nham lắc đầu, vẫn xem thường Thẩm An Tại như trước.
Đôi mi thanh tú của Liễu Vân Thấm cau lại, đây cũng là sự thật.
Đường chủ Linh Dược đường am hiểu luyện dược, hơn nữa khả năng dạy dỗ đồ đệ hoàn toàn không kém.
Trái lại, Thanh Vân phong...
Nàng nhìn thoáng qua Thẩm An Tại và Mộ Dung Thiên ở bên cạnh, nhất thời không tìm được cớ.
Thấy nàng khó xử như vậy, Lý Nham cười lạnh tiếp tục mở miệng: "Liễu trưởng lão chớ có biện hộ thay Thanh Vân phong này. Tông môn không chứa người rảnh rỗi, Chưởng môn ngại công đức của tiền nhân Thanh Vân phong nên cũng không tiện nhiều lời, mà Chấp Pháp đường chúng ta nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng."
"Hắn không có tư cách làm trưởng lão, đồ đệ tự nhiên cũng chỉ có thể tính là đệ tử bình thường, theo lý nên bị trục xuất khỏi sơn môn!"
Liễu Vân Thấm nhíu mày, chức phong chủ là do chính chưởng môn ban tặng, há một câu nói của Lý Nham có thể tước đoạt?
Thẩm An Tại nghe vậy, mặt lộ vẻ khó chịu, hỏi trong lòng.
"Hệ thống, ta có thể xuống núi trước, khi trâu bò thì quay lại được không?"
[Mời Ký chủ cân nhắc, chỉ có trong lúc mâu thuẫn mới có thể có nhiều cơ hội phát động nhiệm vụ nuôi đồ có thưởng]
"Nhiệm vụ?"
Thẩm An Tại ngây người, suy nghĩ một lát rồi tiến lên mở miệng.
"Theo như lời ngươi nói, ta phải làm sao mới có tư cách chứng minh ta xứng làm trưởng lão?"
Thấy hắn còn dám đứng ra từ phía sau nữ nhân, Lý Nham mắt lộ vẻ cười lạnh.
"Rất đơn giản, hoặc là ngươi đột phá Quy Nguyên cảnh, hoặc là ngươi chứng minh bản lĩnh giáo dưỡng, chẳng hạn như..."
"Một tháng sau lại có một lần thi đấu môn phái, Mộ Dung Thiên phải vào được mười hạng đầu."
Liễu Vân Thấm vừa nghe lời này, lập tức lông mày nhíu lại.
Chuyện này hoàn toàn là không thể!
Mặc dù đều là đệ tử mới nhập môn trong hai năm gần đây, nhưng trong số đó cũng không ít người đột phá Khí Hải cảnh, còn có những võ giả Khí Hải trung kỳ giống như Vương Hổ.
Mộ Dung Thiên chỉ là một tên Đoán Thể trung kỳ, nghĩ nát óc cũng không có hy vọng tiến vào mười thứ hạng đầu.
Về phần để cho Thẩm An Tại đột phá Quy Nguyên cảnh...
Vậy thì càng không thể nào, tất cả mọi người đều biết, hắn là trời sinh phế thể, không có hi vọng dẫn khí nhập thể, cả đời này ngay cả Khí Hải cảnh cũng không vào được.
[Chúc mừng Ký chủ đã phát động được nhiệm vụ, trợ giúp Mộ Dung Thiên trở thành người đứng đầu thi đấu môn phái, ban thưởng kinh nghiệm luyện dược sư ngũ phẩm x1, thẻ kỹ năng có giới hạn thời gian Quy Nguyên cảnh x5, thẻ tiêu hao kỹ năng Địa Linh cảnh x1]
Thẩm An Tại nghe bên tai truyền đến thanh âm, trong lòng vui mừng.
Liễu Vân Thấm khẽ mở môi hồng, vừa định cự tuyệt giúp hắn, người bên cạnh lại lên tiếng trước một bước.
"Được, ta đồng ý với ngươi!"
"Thẩm An Tại, ngươi..." Liễu Vân Thấm cau mày, có chút không hiểu mà nhìn hắn.
Mà Thẩm An Tại thì ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm vào Lý Nham đang kinh ngạc ở phía trước, rồi hắn mở miệng, ngữ khí lăng lệ.
"Mười thứ hạng đầu quá không có tính khiêu chiến, đồ đệ của Thẩm An Tại ta một khi đã tranh, là phải giành hạng nhất!"
Theo lời nói của hắn rơi xuống, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Hai người Lý Nham Vương Hổ bên kia trực tiếp sửng sốt, sau đó cười lớn.
Cái gì?
Hai người bọn họ không nghe lầm chứ, chỉ bằng một tên phế vật bây giờ cũng chỉ là Đoán Thể trung kỳ, vậy mà muốn giành được hạng nhất trong thi đấu môn phái vào tháng sau!?
Đúng là nói chuyện viển vông!
Mộ Dung Thiên kéo kéo góc áo Thẩm An Tại, có chút do dự.
Vào được mười thứ hạng đầu là hắn đã thấy không nổi rồi, giành vị trí thứ nhất...
Lý Nham sau khi cười xong, trào phúng mở miệng: "Vậy nếu không làm được thì sao?"
Thẩm An Tại hơi ngẩng đầu, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lãnh đạm.
"Làm không được, ta rời khỏi tông môn với hắn!"
Giọng nói vang vọng, khí phách mạnh mẽ.
Mộ Dung Thiên nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm An Tại trước mặt, chóp mũi hơi chua xót, trong lòng rất là cảm động.
"Sư phụ..."
[Độ sùng bái +50, cấp bậc sùng bái hiện tại của Mộ Dung Thiên: 4]
[Thu hoạch được cơ hội rút thưởng x1]
"Được!"
Lời này vừa nói ra, Lý Nham lập tức cười lạnh mở miệng, "Vậy ta sẽ chờ xem biểu hiện của đồ đệ ngươi ở trong thi đấu! Đến lúc đó nếu các ngươi không giữ lời, đừng trách ta vứt các ngươi xuống núi!"
"Vương Hổ, chúng ta đi!"
"Vâng, thưa sư phụ."
Vương Hổ chắp tay, khinh thường nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên rồi xoay người đi theo.
Đợi cho hai người biến mất trên đường núi, Liễu Vân Thấm mới nhíu mày nói: "Thẩm trưởng lão, ngươi quá vọng động."
"Muốn trở thành đệ nhất không dễ dàng như vậy, ngoại trừ tên Vương Hổ kia ra, Vu Chính Nguyên của Thanh Phù phong cũng là Khí Hải trung kỳ, lại càng là một phù sư, nếu chỉ tiến vào mười thứ hạng đầu của thi đấu, có lẽ ta còn có thể giúp đồ đệ của ngươi."
"Nhưng hạng nhất..."
Liễu Vân Thấm thở dài lắc đầu, hiển nhiên cảm thấy không có hi vọng.
"Tâm ý của Liễu trưởng lão Thẩm mỗ tâm lĩnh, nhưng đồ đệ ta nếu đã không giành được dù là cái danh đệ nhất môn phái, một năm sau làm sao có thể tranh cao thấp cùng Tần Thiển Nguyệt kia?"
Thẩm An Tại xoay người chắp tay, ngữ khí nghiêm túc.
Mộ Dung Thiên nghe được câu này, ánh mắt càng giật mình, cúi đầu nắm chặt song quyền.
"Chẳng lẽ ngươi thật sự tính toán để hắn đi Thiên Tuyết tông đánh một trận với Tần Thiển Nguyệt?"
Liễu Vân Thấm kinh ngạc, chân mày liễu nhíu chặt.
"Đây là tất nhiên, đồ đệ Thẩm An Tại ta tuyệt không phải hạng người yếu đuối, nói là nhất định làm được!"
Thẩm An Tại ngẩng đầu lên, nói.
Kỳ thật, vừa rồi hắn đồng ý chuyện thi đấu môn phái không phải là tâm huyết dâng trào.
Lúc đầu hắn còn định ăn vạ không thôi, dù sao Liễu Vân Thấm ở đây, tên Lý Nham kia dám động thủ?
Nhưng vừa rồi hệ thống bỗng nhiên tuyên bố nhiệm vụ, phần thưởng còn rất ngon lành.
Mẹ kiếp, nếu lấy được những món đồ chơi đó, sau này còn phải kiêng dè tên Lý Nham kia sao?
Nghe lời nói chắc chắn vô cùng của hắn, Liễu Vân Thấm âm thầm lắc đầu.
Thiên phú thực lực của Tần Thiển Nguyệt có thể xếp hạng trong toàn bộ Nam Quyết vực, muốn đuổi kịp nàng nào có dễ dàng như vậy.
Về phần Mộ Dung Thiên đã từng ước hẹn ba năm với nàng, mọi người sớm đã coi như trò đùa mà quên mất rồi, đâu có để trong lòng.
Sau khi do dự, Liễu Vân Thấm vẫn mở miệng.
"Không bằng ngươi giao Mộ Dung Thiên cho ta, ta tận lực giúp hắn đột phá Khí Hải trong một tháng này, cam đoan hắn tiến vào mười hạng đầu, nhưng nếu là đệ nhất, chỉ sợ không có khả năng."
Thẩm An Tại nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, phải biết rằng Liễu Vân Thấm trước kia còn từng căm ghét mình.
Cho dù nhận được viên đan dược đó thì cũng không nên thay đổi thái độ nhanh như vậy chứ?
Không phải chỉ là một cái giao dịch thôi sao?
Hắn hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên bên cạnh, trong lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ tiểu tử này đã lặng lẽ nói gì đó?