Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa

Chương 1

Năm ta ba tuổi, đang bận cho heo ăn thì có một đạo sĩ què nhìn chằm chằm vào ta, nói rằng số mệnh ta cao quý không thể tả. Ta không tin. Ta nghi là chân hắn bị đánh què vì toàn nói bậy.

Bởi vì mười ba năm sau, cha mẹ thân sinh của ta là Thừa tướng và phu nhân đã tìm được ta. Bọn họ muốn ta thay thế vị thiên kim giả kia, gả cho vị tiểu vương gia hoang dâm vô độ nhất kinh thành làm kế thê.

Một tháng trước ngày xuất giá, đúng dịp Hoàng thượng tổ chức yến tiệc sinh thần. Mang tâm thế liều c,h,ế,t, ta rút dao mổ heo lao về phía Hoàng đế. Lưỡi dao lệch đi, máu chảy ròng ròng trên cánh tay. Đôi mắt ta sáng lên vì kích động, nhìn thẳng vào vị phụ thân Thừa tướng mặt mày tái mét, kích động nói:

"Phụ thân! Nữ nhi đã nhẫn nhục chịu đựng, khổ luyện đao pháp mổ heo suốt mười ba năm, cuối cùng cũng g,i,ế,t được cẩu hoàng đế trong miệng người rồi!"

"Long bào mà mẫu thân thêu theo lệnh của người, nữ nhi cũng đã giấu vào ngăn bí mật rồi."

"Tám ngàn lượng sính lễ người nhận khi gả nữ nhi, con đều dùng để thu mua tử sĩ, mở đường cho huynh trưởng lên làm Thái tử."

"Chỉ cần người hạ lệnh một tiếng, tất cả chúng ta sẽ ủng hộ người cướp ngôi xưng Đế!"

1.

Khắp kinh thành đồn đại rầm rộ. Vị Tuyên vương hoang dâm vô độ kia đã để mắt tới con gái yêu kiều của nhà họ Liễu. Chuyện hôn sự này truyền đi khắp nơi, đến cả một nữ đồ tể mổ heo bán thịt như ta cũng nghe được.

Trước sạp hàng, ta cầm dao mổ heo, dứt khoát lạng một miếng thịt lớn. Tay nâng dao hạ xuống, thịt xương phân rời, sau đó hỏi:

"Nhị thẩm, vẫn lấy mỡ như mọi lần chứ?"

"Còn không phải sao… Cô nương Liễu gia mà gả vào vương phủ, làm gì còn đường sống — Ôi chao, đúng đúng, lấy mỡ, tốt nhất đừng dính tí nạc nào… giữ mạng là trên hết!"

Ta nhanh tay gói thịt vào giấy dầu. Vừa định đưa cho nhị thẩm thì phát hiện không biết từ lúc nào, một nhóm ma ma và gia nhân đã vây kín sạp, Nhị thẩm bị đẩy ra ngoài. Ta ung dung cắm dao mổ heo xuống thớt, mất kiên nhẫn nói:

"Làm gì đấy, mua thịt không biết xếp hàng à?"

Ma ma đứng đầu bị con dao sáng loáng dọa sợ giật nảy, nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh, khinh khỉnh nhìn ta:

"Khương cô nương, ngài chính là đại tiểu thư nhà họ Liễu bị thất lạc mười sáu năm."

"Lão thân phụng mệnh của phu nhân, hôm nay đặc biệt đến đón ngài trở về phủ."

Nói xong, bà ta phất tay, đám gia nhân ùa lên, giữ chặt tay ta lôi lên xe ngựa. Qua rèm mềm, ta sốt ruột hét với Nhị thẩm:

"Nhị thẩm, phiền người về nói với cha mẹ ta một tiếng."

"Tối nay ta không về ăn cơm đâu, chỉ cần lấy nắm gạo nấu cháo là được rồi!"

2.

Ta luôn biết mình không phải con ruột của cha mẹ. Họ kết hôn nhiều năm chỉ có một người con trai, đến khi nhặt được ta thì xem như báu vật trời ban mà yêu thương hết mực.

Nhà họ Khương bao đời nay sống bằng nghề mổ heo bán thịt. Từ sau khi có ta, thịt giò heo không bao giờ xuất hiện trên thớt bán, mà luôn được hầm mềm béo thơm, đặt lên bàn ăn của ta. Cha mẹ nuôi đối xử với ta rất tốt, những năm qua ta cũng đã sớm từ bỏ ý định đi tìm cha mẹ ruột.

Hứa ma ma dẫn đường đưa ta vào Liễu phủ. Từ xa đã nghe thấy trong hoa sảnh có tiếng khóc nghẹn ngào. Liễu phu nhân đang ôm một nữ tử trạc tuổi ta, mặc gấm vóc mềm mại màu hồng phấn, nhẹ nhàng an ủi:

"Nguyệt Ninh yên tâm, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để con gả vào đầm rồng hang hổ đâu."

"Hứa ma ma đã đi đón người về rồi. Dù sao Tuyên Vương cầu cưới là con gái của Thừa tướng, nhưng không nói rõ là người nào."

Nước mắt trên mặt Liễu Nguyệt Ninh vẫn không ngừng tuôn rơi:

"Nếu tỷ tỷ không đồng ý thì phải làm sao?"

Liễu Thừa tướng vội vàng an ủi:

"Nó chỉ là con của một đồ tể, gặp được phú quý tày trời như vậy, chắc chắn sẽ vội vàng đồng ý thôi."

Liễu phu nhân cũng hùa theo:

"Đúng vậy, con gái do đồ tể nuôi lớn, th* t*c bỉ ổi như vậy, có thể gả vào phủ Tuyên Vương là phúc khí mấy đời nó tu được."

"Con thì khác, con là bảo bối mà mẫu thân khổ cực nuôi lớn."

"Mẫu thân nhất định phải tìm cho con một lang quân như ý, tôn trọng nhau sống trọn một đời này."

Cuối cùng Liễu Nguyệt Ninh cũng bật cười, ngượng ngùng đỏ mặt, vùi đầu vào lòng nũng nịu:

"Mẫu thân, người lại trêu chọc con rồi."

“Đợi tỷ tỷ xuất giá rồi, nữ nhi còn muốn ở bên cạnh gối cha mẹ để tận hiếu thêm mấy năm nữa.”

Liễu phu nhân cười không khép được miệng:

“Xem kìa, vẫn là Nguyệt Ninh hiếu thảo, biết nghĩ cho mẫu thân. Lát nữa ta bảo huynh trưởng con dẫn con đi mua ít trâm cài và quần áo mới để trấn an tinh thần.”

Bầu không khí u ám ban nãy thoáng chốc tan biến. Cho đến khi ta bước vào hoa sảnh không đúng lúc. Cảnh tượng vui vẻ hòa thuận đột ngột dừng lại. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta. Sắc mặt Liễu thừa tướng bỗng chốc sa sầm:

“Đúng là không có chút giáo dưỡng nào.”

“Ăn mặc như thế này mà dám lêu lổng ngoài phố, lẽ nào ngươi không có chút hổ thẹn nào của một nữ nhi sao?”

Bình Luận (0)
Comment