Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa

Chương 10

30

Lúc ta mới được tìm về Liễu gia, bà ta đâu có nói như vậy. Bà ta ôm Liễu Nguyệt Nịnh, ánh mắt nhìn ta khi ấy giống như đang nhìn một con gián bẩn thỉu. Vậy mà hôm nay, giọng điệu của bà ta lại trở nên dè dặt, đầy vẻ khúm núm. Huống hồ, mười mấy năm lưu lạc bên ngoài này, ta nào có chịu khổ. Tuy ta làm những công việc thấp hèn nhưng mẫu thân ta đã dạy rằng:

“Nam Nam, con là con gái nhà buôn, thân phận không cao. Mẫu thân không mong con học mấy thứ nữ công gia chánh, vì chúng không thể giúp con tự vệ.”

“Thứ con cần học là cách dùng đao, là làm sao để có thể tự bảo vệ mình khi gặp nguy hiểm.”

Ánh mắt Liễu Xuyên Trạch tràn đầy mong đợi, hắn cân nhắc từng lời rồi nói:

“Muội muội, trong xương cốt muội chảy dòng máu của nhà họ Liễu chúng ta, dù thế nào đi nữa, muội vẫn là con gái của mẫu thân.”

“Mau về nhà với chúng ta đi.”

Dường như hắn cho rằng ta vẫn luôn mong chờ tình thân của nhà họ Liễu.

Đúng lúc này, mẫu thân ta vội vã chạy từ trong phủ ra. Ta vui vẻ nhào vào lòng bà, gọi một tiếng thật thân thương:

“Mẫu thân!”

Sắc mặt Liễu phu nhân trắng bệch, hai tay run rẩy. Có lẽ bà ta đã nhớ lại ngày đầu tiên ta được đón về nhà, Liễu Nguyệt Nịnh cũng đã rúc vào lòng bà ta, gọi một tiếng thật thân thương.

Mẫu thân lo lắng hỏi:

“Nam Nam, Bệ hạ triệu con vào cung rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ta vừa định mở miệng thì có nội giám đến truyền chỉ. Tất cả mọi người vội vàng quỳ rạp xuống đất. Một giọng nói lanh lảnh vang lên:

“Nữ nhi Khương thị ôn nhu hiền thục, tính tình đôn hậu, Thái hậu nương nương đặc biệt hạ ý chỉ, tuyên nữ nhi Khương thị vào cung học tập cung quy lễ nghi. Chọn ngày lành sắc phong làm Hậu, cả nước cùng vui mừng!”

Bệ hạ gọi ta là —

Nữ nhi Khương thị.

31

Những lời chúc mừng liên tiếp vang lên bên tai ta. Trong vòng vây của người thân, ta mơ màng nhận lấy ý chỉ của Thái hậu. Giữa đám đông, một đạo sĩ què đột nhiên nhìn thấy Liễu Xuyên Trạch, bèn cất tiếng cười lớn:

“Đây chẳng phải là Liễu công tử mà lão hủ đã gặp mười sáu năm trước hay sao?”

“Năm đó lão hủ xem tướng cho ngươi, phán rằng ngươi có mệnh làm Quốc cữu cơ mà!”

Liễu Xuyên Trạch như bị người ta tát một cái thật mạnh, hắn túm lấy vạt áo của lão đạo sĩ mà lắc mạnh:

“Năm ta chín tuổi, đúng vào ngày mẫu thân ta sinh nở, ông từng đi ngang qua Liễu phủ, nói ta có mệnh Quốc cữu, còn phụ thân ta là bậc Quốc trượng.”

“Bao năm qua, chúng ta vẫn luôn chờ Nguyệt Nịnh lên ngôi Hoàng hậu, vậy mà giờ ngay cả chính thê của một viên quan thất phẩm nàng ta còn không làm nổi thì làm sao có thể làm Hoàng hậu được?”

“Đồ lừa đảo nhà ngươi, đồ lừa đảo!”

Lão đạo sĩ què bị lắc đến khó chịu nhưng không hề tức giận.

“Lão hủ không nhìn nhầm, ngày phu nhân Tướng phủ sinh nở, lão hủ bấm tay tính toán, thấy đứa bé gái này trời sinh đã có phượng mệnh, vậy thì chẳng phải ngươi là Quốc cữu gia rồi sao?”

Liễu Xuyên Trạch như bị sét đánh, bàng hoàng buông tay ra. Hai chân hắn mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Hẳn là hắn đã nhớ ra rồi. Khi lão đạo sĩ què đến cửa xin nước uống, Liễu Thừa tướng đã nhờ ông ta xem mệnh cho đứa bé trong bụng phu nhân. Lão đạo sĩ ấy bấm tay tính toán, rồi tấm tắc khen lạ:

“Tướng gia, phu nhân của ngài đang mang thai một bé gái, thật sự là quý không thể tả, cả đời thuận buồm xuôi gió, đúng là trời sinh Phượng mệnh!”

“Ngài và quý tử, một người là Quốc trượng, một người là Quốc cữu, thật sự là tôn quý vô cùng.”

Cả nhà họ Liễu vui mừng khôn xiết. Dù cho sau này biết ta mới là thiên kim thật sự. Người nhà họ Liễu đã tụ lại bàn bạc riêng với nhau.

“Cha, mẹ, năm đó có đạo sĩ từng nói, nữ nhi nhà họ Liễu là Phượng mệnh. Hôm nay con đã đi xem nữ tử bán thịt heo kia, đúng là thô thiển không chịu nổi. Ông trời để hai đứa trẻ bị tráo đổi chính là muốn đưa Nguyệt Nịnh có Phượng mệnh đến nhà họ Liễu, giúp nhà họ Liễu một bước lên mây.”

“Xuyên Trạch nói đúng, nếu để các phu nhân khác biết ta sinh ra một đứa con gái bán thịt heo thì đúng là mất hết mặt mũi. Vẫn là Nguyệt Nịnh tốt hơn, vừa dịu dàng đoan trang, vừa nhìn đã biết có số mệnh làm Hoàng hậu.”

“Phu nhân nói phải, bản tướng cũng không muốn có một đứa con gái thô thiển. Liễu phủ chúng ta có một mình Nguyệt Nịnh là đủ rồi. Tuy nói rằng hiện nay đương kim Bệ hạ không muốn chọn nữ nhi nhà thế gia làm Thái tử phi vì sợ ngoại thích chuyên quyền, nhưng Nguyệt Nịnh ưu tú như vậy, biết đâu lại được chọn thì sao.”

Bọn họ đã quên mất. Lúc đạo sĩ bói toán, Liễu phu nhân vẫn đang còn mang thai, hai đứa trẻ còn chưa bị tráo đổi.

Lão đạo sĩ què chân kia đã tính ra.

Chính là mệnh cách của ta.

 
Bình Luận (0)
Comment