Đồ Tể Mưu Phản - Phong Xúy Quá Nhĩ Đích Tâm Oa

Chương 7

20

Tuyên Vương không khỏi lùi lại mấy bước. Trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, dưới ánh nến thấy rõ mồn một. Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao chiếu lên mặt Tuyên Vương, hắn nuốt một ngụm nước bọt, quay người định bỏ chạy. Ta tiến lên một bước, túm lấy vạt áo hắn kéo mạnh về phía sau. Tuyên Vương "Ui da" một tiếng, ngã mạnh xuống đất.

Trước đây khi ta mổ lợn, luôn có những con lợn không nghe lời vùng vẫy bỏ chạy tứ tung. Những lúc như vậy, mẫu thân ta đều dặn dò ta cẩn thận:

"Nam Nam, đừng đứng trước mặt chặn đầu, phải từ phía sau lôi nó lại."

Mẫu thân ta giảng rất nghiêm túc. Ban đầu, ta còn nhỏ nhìn huynh trưởng đuổi lợn chạy khắp sân. Sau này, biến thành ta đuổi lợn chạy trốn khắp nơi. Luyện mãi thành quen. Qua năm tháng luyện tập, ta đã nắm vững không ít kỹ xảo. Huống chi Tuyên Vương còn nhẹ hơn mấy con lợn nhà ta nuôi.

Ánh nến chiếu lên mặt ta càng thêm âm u. Tuyên Vương sợ đến run rẩy cả người, không ngừng kêu gào:

"Huyện chúa thì sao? Bổn vương là đích trưởng tử của Tiên Đế!"

"Nếu ngươi dám bất kính với bổn vương, đương kim bệ hạ nhất định tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Tru di cửu tộc? Ta lập tức phấn chấn hẳn lên. Hiện giờ trong mắt hoàng gia, ta vẫn là người Liễu gia. Con dao mổ lợn nhỏ nhắn bị ta nắm chặt trong tay, ta nở nụ cười không ngớt:

"Tuyên Vương, ngươi biết thiến lợn như thế nào không?"

21

"A..."

Một tiếng kêu thảm thiết xé tan bầu không khí tĩnh lặng của phủ Tuyên Vương. Nhóm sai vặt bị đuổi đi vội vã xông vào phòng ngủ. Tiếp đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên:

"Cứu mạng, giết người rồi!"

"Mau vào cung bẩm báo bệ hạ, Tuyên Vương bị Liễu gia tiểu thư vừa tìm về phủ làm bị thương."

"Phủ y, gọi phủ y trước rồi phái người vào cung gọi thái y đến."

Tuyên Vương trắng bệch mặt đã sớm hôn mê. Phủ y vác hòm thuốc vội vã chạy đến. Vạch áo xem vết thương, hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh theo Tuyên Vương. Khó khăn rắc thuốc cầm máu xong, không lâu sau, bệ hạ và thái y vội vã chạy đến.

Động tĩnh quá lớn. Liễu phụ và Liễu Xuyên Trạch cũng nghe tin chạy tới. Quản gia phủ Tuyên Vương khóc đến nước mắt lưng tròng:

"Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho Tuyên Vương của chúng ta!"

“Ngay trong đêm Liễu gia đưa về đại tiểu thư thất lạc, lại lén giấu dao, làm cho Tuyên Vương gia cho… cho… cho tịnh thân rồi!」

“Cầu xin bệ hạ làm chủ!” Dứt lời, hắn dập đầu thật mạnh.

Liễu Xuyên Trạch đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến đứng không vững. Run rẩy chỉ tay vào ta:

“Ngươi… đồ độc phụ này, ngươi lại dám… dám hạ độc thủ với Tuyên Vương!”

Liễu phụ như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt chợt lộ vẻ kinh hãi. Xem ra, ông ta đã đoán được những gì Liễu gia sắp phải đối mặt. Ta dùng vạt áo lau sạch vết máu trên dao mổ lợn. Ngẩng cao cổ, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng nói:

“Phụ thân, cuối cùng thì hôm nay nữ nhi cũng không phụ sự mong đợi, thành công thiến Tuyên Vương rồi. Từ nay về sau hắn không còn khả năng kế vị!”

“Người có thể kế thừa đại thống, ngoài bệ hạ ra thì chỉ có Tuyên Vương.”

“Ngày sau trừ khử bệ hạ, bảo tọa cửu ngũ chí tôn của phụ thân sẽ vững như bàn thạch, con đường thái tử của huynh trưởng nhất định sẽ thông suốt không gì cản nổi.”

“Ha ha ha, thiên hạ này, chung quy vẫn là của Liễu gia chúng ta!”

22

Cửu tộc Liễu gia bị tống vào ngục Cẩm Y Vệ ngay trong đêm. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ bận rộn gần nửa đêm mới nhét được đám người ồn ào náo nhiệt vào mọi ngóc ngách trong ngục. Sau đó ngáp một cái thật lớn.

Trong ngục chật ních người. Tiếng chửi rủa vẫn như năm ngày trước, vang lên bên tai không dứt.

“Có xong không vậy, Liễu học sĩ tự mình muốn mưu phản, để bệ hạ giết cả nhà bọn họ đi, sao lại bắt cả tộc đến, chúng ta thật oan uổng mà!”

“Liễu Thừa Lâm ngươi, lão già mãi không chết kia!”

“Đã từ nhất phẩm thừa tướng giáng xuống ngũ phẩm học sĩ rồi mà còn không chịu yên thân!”

“Hay là những chi thứ như chúng ta này, trục xuất cả nhà Liễu học sĩ ra khỏi gia phả đi?”

“Lão thân đã chín mươi hai tuổi rồi, sao còn chưa chết a…”

Ta vẫn ở trong phòng giam mà lần trước đã từng ở. Là phòng đơn, bên trong trải đầy rơm rạ dày. Mẫu thân ta đưa bạc kịp thời, thậm chí Cẩm Y Vệ còn chuẩn bị cho ta một bàn ăn khuya, bảo ta mau cho nóng. Trên chiếc bàn nhỏ đặt đồ ăn và cháo nóng, trong một làn hơi nước mờ ảo, đối diện là bốn người nhà Liễu gia mặt như tro tàn.

Liễu Nguyệt Nịnh khóc như mưa, vẫn như lần trước dựa vào lòng Liễu phu nhân. Nhưng lần này, Liễu phu nhân không kiên nhẫn đẩy nàng ta ra. Mạng còn chưa giữ được, quan chức Liễu gia đã giáng đến không thể giáng thêm, mấy ngày trước bị tịch biên đã khiến Liễu gia nghèo rớt mồng tơi. Bà ta còn tâm trạng đâu mà diễn trò từ mẫu nữ hiếu?

Liễu Nguyệt Nịnh không ngờ mình bị đẩy ra, khóc lóc làm nũng:

“Mẫu thân, người sao vậy? Con là Nguyệt Nịnh mà!”

Liên tục mấy ngày giày vò khiến Liễu phu nhân tức giận:

“Đều là do con bày ra cái chủ ý tồi tệ, cứ nhất định phải để nó gả vào phủ Tuyên Vương.”

“Bây giờ thì hay rồi, Khương Nam Nam là do chúng ta sắp xếp đưa vào vương phủ, bệ hạ mà trách tội, lần này chúng ta ăn cho hết tội.”

“Quan chức của cha con, tiền đồ của huynh trưởng con, đều phải hủy hoại trong tay con!”

23

Ta nghe mà suy nghĩ. Liễu Nguyệt Nịnh đã sớm biết Liễu gia có một nữ nhi lưu lạc bên ngoài. Sau khi biết mình được Tuyên Vương coi trọng, nửa khóc nửa thăm dò nói:

“Người Tuyên Vương muốn là đích nữ Liễu gia, đáng tiếc cha mẹ chỉ có mình con là con gái. Nếu còn có những tỷ muội khác, dù là lưu lạc bên ngoài cũng có thể đón về, thay con báo hiếu ở bên cạnh cha mẹ.”

“Cha, mẹ, con thật sự không nỡ rời xa người mà.”

Những lời này khiến Liễu phụ Liễu mẫu nảy ra ý định tìm người thay thế. Một cách hợp tình hợp lý, sau khi ta mất tích mười sáu năm, cuối cùng cũng được cha mẹ ruột đón về. Đón về để xuống địa ngục.

Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ đi rồi lại quay lại. Tuy Liễu phụ không ôm hy vọng nhưng vẫn nắm lấy song sắt, cẩn thận hỏi:

“Đại nhân, ba ngàn môn sinh của lão phu…”

“Đã quỳ ở ngoài cung rồi.”

“Bọn họ vì sao mà quỳ?”

“Mỗi người cầm huyết thư trần tình, vạch rõ giới hạn với ông, tỏ lòng trung thành với Bệ hạ.”

Bình Luận (0)
Comment