Kết quả lần đổ thạch này đối với hai thú nhân nhà Karen mà nói rất trọng yếu. Lúc dùng cơm hai người Sousa và Vincent đều có chút không yên, Kỳ Á cũng mất đi bộ dạng tiêu sái biếng nhác lúc trước, cau mày có vẻ băn khoăn, nặng nề. Bạch Tử Thạch vì không rõ lắm đối phương lấy được mao liêu phẩm chất như thế nào, nên tâm trạng cũng hơi nặng nề. Bất quá, cái đống mao liêu khổng lồ trong phòng kia mà chỉ cho ba giờ, Bạch Tử Thạch tự cảm thấy đã cố hết sức rồi, bất luận kết quả như thế nào cậu cũng không có gì mà không cam lòng.
Tóm lại, một bữa cơm này tất cả mọi người đều ăn không biết vị. Lúc 1 giờ, Andrew dẫn công chính đoàn và bốn người đến một căn phòng rộng lớn, bên trong đỗ hai chiếc xe vận chuyển, Andrew lấy chìa khóa ra, mở thùng xe bị khóa ra. Phất phất tay, mấy á thú nhân cao lớn chia nhau đem mao liêu hai bọn họ chọn đặt xuống gần máy giải thạch.
Andrew để hai người bọn họ phân nhau đứng trước mao liêu của mình, vỗ vỗ tay, mấy á thú nhân trung niên đi tới: “Để tiết kiệm thời gian, tất cả mao liêu đều do các giải thạch sư tới giải. Nhưng, bây giờ, có một số mao liêu cần phải được chọn ra.”
Lời này vừa nói ra, Kỳ Á kinh ngạc nhướn cao lông mày, Bạch Tử Thạch thì nhíu mày. Lời nói của Andrew trong lòng cậu hiểu được chút ít, trong phòng kia mao liêu làm giả không phải ít, nếu thuật làm giả sớm đã bị công hội đổ thạch sư tiêu hủy, vậy thì mao liêu làm giả xuất hiện trong phòng kia chỉ có thể là do nhân viên kỳ sát hạch này cố ý sắp xếp vào. Bọn họ sắp xếp vào, tất nhiên sẽ biết tình trạng những mao liêu đó, thế nên câu Andrew nói có ý là những mao liêu đó không cần giải ra. Thế nhưng, đây đối với Bạch Tử Thạch cũng không phải là một tin tốt, bởi vì khối mao liêu cuối cùng cậu tìm được vừa vặn là một khối mao liêu làm giả! Hơn nữa còn là một khối cậu không thể bỏ đi. Đương nhiên, bên trong khối mao liêu làm giả này có phỉ thúy, nhưng có lẽ vì người giải mao liêu lúc trước không may mắn lắm, liên tiếp mở cửa sổ tại mấy vị trí có khả năng ra lục nhất, mà không thấy lục. Lại bất đắc dĩ vì biểu hiện khối mao liêu này quá thu hút, cứ để thế thì thật đáng tiếc, giải ra vạn nhất sụp thì tổn thất quá lớn, cho nên đã đem vị trí mở cửa sổ khéo léo lấp lại. Mãi cho đến hôm nay khối mao liêu này mới mượn tay Bạch Tử Thạch thấy lại ánh mặt trời!
Không đợi hai người mở miệng, Andrew đã đi tới trước đống mao liêu của Kỳ Á, ngồi xổm xuống nhìn số hiệu được ẩn trên mao liêu, vươn một ngón tay chỉ: “Khối này, khối này, khối này, và cả khối này, bốn khối mao liêu này không cần phải giải.” Thư ký bên cạnh cầm bút ghi lại số hiệu mấy khối mao liêu, mà á thú nhân vận chuyển mao liêu cũng nhanh chóng đem bốn khối mao liêu này dọn sang một bên.
Kỳ Á cực kỳ kinh ngạc, hắn không nhịn được bước lên phía trước một bước —- bốn khối mao liêu đó đều là hắn ngàn chọn vạn tuyển ra! Biểu hiện của mỗi khối mao liêu đều đặc sắc hơn người, sao bây giờ lại không cần phải giải chứ?!
Andrew ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Để gia tăng độ khó cho lần so tài này, chúng ta đã chọn một phần mao liêu mà trước kia công hội kiểm tra là làm giả trộn lẫn vào, những mao liêu này đã được chứng thực là bên trong không có phỉ thúy.”
Sắc mặt Kỳ Á thay đổi, không nói gì, đây chính là cái gọi là ‘chọn lựa kỹ càng’ sao? Nhịn không được nhìn về phía đống mao liêu kia của Bạch Tử Thạch, mình chọn mười một khối thì có bốn khối là mao liêu làm giả, vậy tiểu khả ái chỉ có bốn khối. . .
Ngay lúc hắn đang thầm nghĩ, thì Andrew đã đi đến bên cạnh mao liêu của Bạch Tử Thạch, sau đó không ngoài dự liệu của Bạch Tử Thạch chỉ vào khối mao liêu cuối cùng cậu chọn: “Khối này không cần phải giải.” Thư ký gật đầu, đúng lúc hắn cầm lấy bút, thì Bạch Tử Thạch đột nhiên lên tiếng ngăn hắn lại: “Chờ một chút.”
Andrew ngẩng đầu nhìn cậu, phất tay ngăn động tác của thư ký lại: “Thế nào? Tiểu gia hoả có chuyện gì sao?”
Bạch Tử Thạch chỉ vào khối mao liêu cuối cùng: “Ta có lòng tin vào khối mao liêu này, ta muốn giải nó ra.”
“Nga?” Andrew cảm thấy hứng thú xoay người đối mặt với cậu, “Ta nghĩ ngươi đã nghe thấy, đây là một khối mao liêu làm giả.”
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu ưỡn ngực không chút nhượng bộ: “Nhã Gia, ta biết nó là một khối mao liêu làm giả. Khối mao liêu này tổng cộng bị mở ra ba cái cửa sổ, rồi sau đó được khéo léo che lấp lại. Dù vậy ta vẫn muốn giải nó ra.”
“Ngươi đã sớm nhìn ra đây là khối mao liêu làm giả?” Andrew không khỏi có chút giật mình, thành thật mà nói những mao liêu bọn họ chọn trình độ làm giả không tồi, người cẩn thận tỉ mỉ vẫn có thể nhìn ra một vài nghi ngờ. Nhưng mấu chốt là, không ai sẽ hoài nghi những thứ này là mao liêu làm giả, vì mao liêu làm giả đã sớm trở thành truyền thuyết, mà bây giờ một cái tiểu á thú nhân không chỉ nhìn ra, còn nói chính xác chỗ làm giả của khối mao liêu, không thể không nói Andrew thật sự giật mình, “Ngươi nhìn ra nó là giả mà vẫn kiên trì chọn nó?”
“Đúng.” Bạch Tử Thạch gật đầu, “Ta tin tưởng phán đoán của mình, cho dù mao liêu làm giả đã bị mở ra ba cửa sổ cũng không thể hoàn toàn nói rằng không có khả năng ra phỉ thúy.”
Andrew nhìn cậu, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi trận đấu bắt đầu tới nay, chậm rãi gật đầu: “Đổ thạch sư, chính là phải có phong thái như thế. Mao liêu là không thể lường được, cho dù là kinh nghiệm của rất nhiều đời trước, cũng không chắc áp dụng cho tất cả mao liêu. Đây chính là mị lực của đổ thạch.”
“Nhưng. . .” Andrew chuyển giọng, “Những mao liêu làm giả là vật cất giữ của công hội, có giá trị rất lớn cho việc nghiên cứu mao liêu. Sở dĩ đem chúng chọn ra trước, chính là vì không muốn phá hủy chúng. Những mao liêu này là thứ thuộc về công hội đổ thạch sư. Ngươi không thể giải chúng.”
Bạch Tử Thạch ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì. Đúng nha, những mao liêu chọn ra đều không phải của bọn họ, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ mất phỉ thúy trong khối mao liêu này. Trầm mặc một lúc lâu, Andrew nhìn Bạch Tử Thạch có chút ảm đảm, thở dài một hơi, chuẩn bị tuyên bố bắt đầu giải thạch. Bạch Tử Thạch bỗng nhiên mở miệng: “Vậy thì, ta hướng công hội mua khối mao liêu này.”
Andrew hơi sửng sốt, lại nghe Bạch Tử Thạch nói: “Ta vừa mới thăng cấp thành đổ thạch sư, ta nhớ mình có đặc quyền chọn mao liêu trong kho của công hội với giá giảm còn 90%, hơn nữa công hội không có nói mao liêu làm giả không ở trong mục được chọn.”
Đôi chút ý cười chợt lóe lên trong mắt lão nhân gia, ông chậm rãi gật đầu: “Đúng là có một quy định như vậy. Thế thì, được rồi, 1000 vạn điểm giảm còn 90%— 900 vạn điểm, nó sẽ là của ngươi.”
Giá tiền này vừa ra, người chung quanh xôn xao một trận, 1000 vạn điểm mua một khối mao liêu làm giả 99% không có phỉ thúy? Giá này có phải hơi thái quá rồi không? Tên ngốc nào sẽ mua chứ?!
Bạch Tử Thạch cũng bị cái giá trên trời này dọa một trận, song, không do dự, cậu gật đầu: “Thành giao!” Hai từ nhả ra, cậu đã thành ‘tên ngốc’ kia. Ít nhất thì người xung quanh đều dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn cậu.
Andrew cười lớn chưa từng có, vỗ vỗ vai Bạch Tử Thạch: “Giỏi, có can đảm! Đổ thạch sư nhất định phải có tinh thần ‘đổ’, chỉ có nhân tài có tinh thần dám đánh cược mới có khả năng đi xa hơn trên con đường đổ thạch này, quy quy củ củ lo trước lo sau cũng là một con đường, nhưng không thích hợp với đổ thạch lắm.”
Sigma đứng bên cạnh Chrollo, nhìn tiểu đồ đệ của mình, không khỏi mỉm cười, tốn 900 vạn điểm mua một khối mao liêu định trước sẽ sụp trong mắt người khác là rất ngốc, nhưng chí ít đối với những lão già như bọn họ mà nói, nhìn chuyện này lại thấy rất vui vẻ. Đổ thạch, đổ thạch, nếu dính chữ ‘đổ’, sẽ phải mạo hiểm, sẽ dám đổ, dám thua.
Kiểu tán thưởng không hề che giấu thế này làm Bạch Tử Thạch cảm thấy rất ngượng ngùng, dù sao cậu đã biết trước bên trong có phỉ thúy dạng như thế nào, 900 vạn điểm, cậu thấy một chút cũng không đắt!
Ánh mắt phức tạp của Kỳ Á nhìn tiểu á thú nhân mỉm cười ngại ngùng vì được Nhã Gia Andrew tán thưởng, nhưng không có một tia ghen tỵ hay thèm muốn, hắn đang nghĩ đến lời Nhã Gia vừa nói. Nhớ lại những năm tháng đổ thạch gần đây của bản thân, không khỏi có chút xấu hổ, không lâu trước đây, từ khi hắn còn chưa trở thành đổ thạch sư, hắn lớn mật cỡ nào, bất kỳ mao liêu nào chỉ cần nhìn trúng, mặc kệ người khác thấy thế nào, hắn cũng dám đổ, chính lòng can đảm đó đã giúp hắn trở thành đổ thạch sư chính thức ở tuổi 58. Nhưng sau khi lên cấp hắn lại trở nên nhát gan, đổ thạch cũng do dự, trù trừ.
Kỳ Á phát ngốc một hồi, bỗng nhiên mỉm cười, trong tươi cười tràn đầy lười biếng cùng bất cần đời, giống như một loại trói buộc trên người hắn được tháo ra —- phải xông lên thì mới biết kết quả, hắn sẽ không thua đâu. Cho dù kết quả không như ý, không nhìn thấy được bút ký của thần tượng thì Kỳ Á cũng cảm thấy mình không uổng công tới đây.
Bạch Tử Thạch chuyển khoản xong cho công hội, thì giải thạch rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu. Tổng cộng có sáu giải thạch sư, năm người giải hai khối, một người còn lại giải một khối. Nhìn nhìn những mao liêu này, sáu người hơi lúng túng, với tư cách sư phụ họ hi vọng giải ra phỉ thúy tốt, nên không ai muốn lãng phí công phu vào khối Bạch Tử Thạch mua mất 900 vạn kia.
“Ta muốn khối đó, còn lại các ngươi chọn đi.” Một giải thạch sư trong đó lên tiếng trước, chọn chính là khối Bạch Tử Thạch mua. Những người còn lại nghe thế, lập tức vui vẻ chọn mao liêu mình muốn giải.
Bạch Tử Thạch nghe thấy giọng nói có chút quen tai, liền nhìn về phía giải thạch sư kia, á thú nhân nâng nâng mũ lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Bạch Tử Thạch: “Bạch, đã lâu không gặp.” Chính là giải thạch sư Elsie lúc trước giúp Bạch Tử Thạch giải Mặc Phỉ ra!
Bạch Tử Thạch cười rộ lên, thật là trùng hợp, cậu còn đang lo lắng những giải thạch sư kia vì không coi trọng nó mà làm tổn hại đến phỉ thúy bên trong: “Phải cẩn thận a.” Một câu nói, Elsie vui vẻ, trước đây lúc giải Mặc Phỉ, Bạch cũng nói như vậy.
“Yên tâm đi.” Elsie cười cười, dưới sự chỉ dẫn của Bạch Tử Thạch, đem ba cửa sổ làm giả mài ra một lần nữa, sau đó cẩn thận quan sát, lần giải thạch này không thể dựa vào xem trứng muối và mãng đái là có thể giải quyết. Vì mấy chỗ có hi vọng ra phỉ thúy nhất, mở cửa sổ đều không thấy lục. Hai người cùng nhau ngồi xổm dưới đất nghiên cứu một hồi, cuối cùng quyết định ở giữa hai cái cửa sổ, mở thêm một cửa sổ nữa.
Khối mao liêu giá trị 900 vạn này thực hấp dẫn ánh mắt của những người có thâm niên vây xem, có hơn nửa số người vây quanh Bạch Tử Thạch và Elsie chờ xem kết quả cuối cùng.
Elsie cẩn thận thao tác đá mài trong tay, lớp vỏ đá bắn tóe tung, từng tấc từng tấc rơi xuống, bỗng nhiên, hắn đột nhiên dừng đá mài trong tay lại, quan sát ô cửa sổ mới, chân mày khẽ nhíu, rồi lập tức dâng lên một niềm vui sướng, vội vàng giội ít nước lên, một mảnh tinh thể dạng ‘sương mù’ vàng nhạt lập tức hiện ra với màu sắc tươi sáng.