Nước mắt của Bạch Tử Thạch làm Vincent giật mình ngây ngốc, hắn không biết vì sao Bạch lại khóc thương tâm khổ sở như vậy, khóc không phát ra thanh âm nào khiến người ta cảm thấy bị đè nén cùng đau lòng, nhưng hắn chỉ có thể trầm mặc nhìn, vì Bạch khóc mang theo một trường lực vô hình, đè nén thần kinh người xung quanh, đây là khóc chỉ thuộc về riêng bản thân Bạch, hai mắt cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bìa màu đen của bản ghi chép, tựa như rời xa khỏi cõi đời, nước mắt trong suốt dọc theo sườn mặt xinh đẹp của cậu lặng yên lăn xuống, giống như một lễ truy điệu vô thanh.
Vào giờ khắc này, rõ ràng là bạn lữ của Bạch, nhưng Vincent lại cảm thấy mình mất đi tư cách an ủi cậu, không, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách này. Cảm giác bị cự tuyệt ở ngoài thế giới của Bạch thật không dễ chịu, khiến hắn không khỏi nhíu chặt mày. Nhưng Bạch không khóc quá lâu, cậu nâng tay áo mình lên hung hăng lau đi nước mắt, dùng giọng nói còn hơi khàn khàn nói: “Mở ra đi, chúng ta nhìn thử xem bên trong là cái gì.” Lúc nói, trong thanh âm của Bạch Tử Thạch xen lẫn một loại run rẩy kích động đến mức vội vã không kịp chờ đợi, hình vẽ tổ vật này khiến một nơi bí ẩn nào đó trong lòng cậu sôi sục lên. Tinh cầu này có rất nhiều chỗ tương tự với địa cầu, máy hiện ảnh, máy ghi hình, máy truyền tin, cách phân loại trường học, máy vi tính, xe cộ. . . Hết thảy những thứ này đều là nền móng để Bạch Tử Thạch thành công dung nhập vào Bác Nhã.
Không phải là chưa từng nghĩ tới vì sao lại như vậy, rõ ràng không phải ở cùng một thời không, tại sao nơi này lại phát triển tương tự với địa cầu? Nhưng suy đoán mà cậu thầm nghĩ có chút kinh hãi thế tục, hơn nữa vẫn không có chứng cứ cụ thể nào chứng minh còn có một đồng hương khác đã từng đến thế giới này, người đó thậm chí cũng không để lại dấu vết rõ ràng nào, cho đến hôm nay khi thấy bản bút ký này. Bạch Tử Thạch có dự cảm, cậu nhất định sẽ tình được đáp án ở trong này.
Vincent mở bản bút ký ra, ‘ba’, một thứ mày đen rớt ra, Bạch Tử Thạch cầm lên, đó là một quyển bút ký màu đen nhỏ, bìa ngoài giống hệt cái trong tay Vincent. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt cả hai, tại sao Oliver David lại giấu một quyển bút ký trong bản bút ký nhỉ?
Mang theo nghi ngờ, Bạch Tử Thạch mở trang tiêu đề ra, vừa nhìn lướt qua, cậu như bị sét đánh kinh hô một tiếng. Trên trang tiêu đề đã có chút ố vàng kia dùng cả trung văn và anh văn viết một câu —— Gửi đến người đồng hương cũng đến từ địa cầu.
Những thể chữ ngay ngắn chỉnh tề đã lâu không được nhìn thấy khiến Bạch Tử Thạch không kìm nổi lòng vươn ngón tay lên vuốt ve, cho dù mấy chữ này cũng không tính là đẹp, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn quý trọng nó như tác phẩm cổ họa của Thiên triều. Ngón tay cẩn thận lật một trang, nội dung bên trong vẫn dùng tiếng trung viết, Bạch Tử Thạch cẩn thận đọc —
‘Ta gọi là Vệ Tử Câm, là một người lính, sinh năm 1974 ở một thành phố bình thường tại Trung Quốc, năm 2012 qua đời vì ung thư. Ta luôn tin tưởng vào luân hồi, khi ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình trở thành một đứa trẻ sơ sinh, ta cho rằng ta đã chuyển thế, mặc dù vẫn còn ký ức đời trước.
Thế giới này rất kỳ quái cũng rất lạc hậu, giống như người nguyên thủy được miêu tả trong lịch sử vậy. Nhà ta ở một bộ lạc nhân khẩu chưa đến 100 người, mọi người dựa vào săn thú mà sống, nhưng không may — dã thú ở đây còn mạnh hơn cả con người. Dân số trong bộ lạc dần dần giảm bớt, chúng ta đành phải dung nhập vào bộ lạc lớn hơn.
Song đến khi ta có thể đứng lên đi lại, ta hoảng sợ phát hiện đây không phải là địa cầu, ta không về nhà được. Hơn nữa, tinh cầu này không có nữ nhân, cái người nam nhân mà ta tưởng là được mời tới chăm sóc ta là mẫu thân ta, nơi này bọn họ gọi là a ba. Mà bất hạnh hơn chính là, ở chỗ này ta tương đương với ‘nữ nhân’. Ta cố chịu đựng hoàn cảnh nơi này, thích ứng với hoàn cảnh nơi này, giúp trong nhà cải thiện điều kiện, thậm chí cả vấn đề an toàn của bộ lạc. Nhưng ta phát hiện ra, bất luận ta nỗ lực và cống hiến lớn đến cỡ nào, trong mắt người ở đây, ta vẫn là một món ‘hàng hóa’. Á thú nhân hiến dâng không cần hồi báo là chuyện đương nhiên.
Đây là một loại áp bức, một loại áp bức xuất phát từ bức bách của cuộc sống mà hình thành. Ta không phải là không hiểu, chỉ là không thể tiếp thu. Ta muốn thay đổi, nhất định phải thay đổi, ta không chịu được bị người khác định đoạt cả đời.’
Bạch Tử Thạch đọc chăm chú, cậu không tin đồng hương lưu lại quyển bút ký này mấy trăm năm chỉ để nói tình cảnh của hắn, cậu lật tiếp một tờ —–
‘Ta sắp trưởng thành, đây đối với ta mà nói không phải là một tin tốt, điều này biểu thị ta phải có một người bạn lữ — cũng chính là một thằng chồng. Ta là một người đàn ông! Chuyện này làm ta nôn nóng bất an, ta bắt đầu đau đầu, đau khó mà chịu nổi. Người nhà cho rằng ta bị mắc quái bệnh gì, bọn họ suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng thủy chung không vứt bỏ ta. Điều này làm ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau khi đau đớn bắt đầu được một tuần, ta bắt đầu thấy một vài hình ảnh mơ hồ. Rất vụn vặt, cũng không biết là cái gì. Chúng đột nhiên xuất hiện trong óc ta, đau đầu của ta hình như giảm bớt một chút. Một tháng sau, ta thấy được hình ảnh khá liền mạch, ta kinh ngạc phát hiện ra, có lẽ ta đã có được một năng lực rất tuyệt vời — ta thấy được một phần tương lai.’
Đọc đến đây, Bạch Tử Thạch nhịn không được kinh hô một tiếng, thế mà lại là thật, những truyền thuyết kia, truyền thuyết về Oliver David, hắn thật sự có thể thấy được tương lai! Khó trách hắn để lại sáu bản bút ký, hơn nữa mỗi bản bút ký đều có chia năm! Hắn thấy được tương lai, biết thời gian thành chủ thoái vị và kế thừa!
Vội vàng lật tiếp, Bạch Tử Thạch cảm thấy chân tướng sắp được mở ra —-
‘Ta tốn rất nhiều công phu, cuối cùng cũng nắm vững được năng lực của mình, bất quá phải trả một ít đại giới. Dựa vào nó, ta tìm thấy phỉ thúy nguyên thạch. Đời trước ta từng nhận lệnh bảo vệ một nhà địa chất học đến Myanmar, hắn dạy ta rất nhiều tri thức về mao liêu. Ta cảm thấy rất hứng thú, học không ít. Những kiến thức này đã cho ta hy vọng.
Năng lượng phỉ thúy giúp thú nhân trong bộ lạc tiến hóa. Tuyệt vời hơn chính là, mao liêu chỉ có á thú nhân mới chạm vào được, ta cảm tạ trời cao, cảm thấy ngày á thú nhân đổi đời đã đến. Song, ta đã đánh giá thấp truyền thống sức mạnh. Á thú nhân trở thành cu li, bao gồm cả ta, đó không phải những ngày tháng tốt đẹp gì, ta không muốn lãng phí bút mực để miêu tả.
Bị áp bức cường độ cao khiến rất nhiều người mất đi tính mạng, bao gồm cả a ba ta. Không thể để tình trạng này tiếp tục biến xấu, may mắn là trong á thú nhân đã xuất hiện những tiếng nói phản kháng. Ta bắt lấy cơ hội này.
Đây là một cuộc đấu tranh cực kỳ gian khổ. Ta nghĩ ngươi có thể thấy giai đoạn này trong lịch sử Á Thành. Ta không muốn nhớ lại cuộc chiến tranh thảm khốc đó. Cuối cùng, Á Thành thành lập, ta đảm nhiệm chức thành chủ. Lúc Á Thành mới thành lập có hơn một vạn á thú nhân, gần như ai cũng chồng chất vết thương, ta dẫn dắt bọn họ đi lên con đường đối lập với thú nhân, dù sao thì đây cũng là trách nhiệm của ta, ta có nghĩa vụ phải gánh vác.
Á Thành trở thành một thành trì thuần á thú nhân, chúng ta tốn rất nhiều sức lực để xây dựng tường rào kiên cố, trở thành nơi giao dịch phỉ thúy. Đưa phỉ thúy cho những bộ lạc khác, bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta thức ăn. Á Thành trải qua mấy lần nguy cơ suýt nữa bị phá thành, thế nhưng chúng ta vẫn đứng vững. Cho dù dần dần phát hiện ra Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch cùng với các bảo thạch tiến hóa khác, nhưng năng lượng phỉ thúy vẫn giúp chúng ta tồn tại tiếp.
Đây không phải là kết quả ta muốn. Ta muốn á thú nhân được sống tốt hơn! Ta biết trước tương lai, lưu lại huyết mạch, chỉ định từng người kế thừa đồng thời lưu lại tất cả những kiến nghị mà ta có thể đưa ra. Năng lực cực hạn của ta chính là ở nhiệm kỳ thành chủ đời thứ bảy của Á Thành. Ta chán nản một hồi, ta muốn để lại nhiều hơn. Bởi vì ta biết mỏ phỉ thúy trong tương lai sẽ dần dần khô kiệt —- trên đầu chúng ta có pháp tắc tồn tại. Năng lực của ta khiến ta cảm thấy rõ được điều này, giống như đạo trời trong thần thoại Trung Quốc. Vạn vật đều cân bằng. Thú nhân có thể tiến hóa, còn á thú nhân nắm giữ một phần mạch sống của họ. Nhưng khi địa vị của á thú nhân đạt tới một độ cao nhất định, vượt quá mức họ nên có, thì cân bằng sẽ phải thiết lập lại.
Đúng lúc này, ta tiên đoán được ngươi. Hình ảnh rất mơ hồ, nhưng ta thấy ngươi phá vỡ thời không đi tới Bác Nhã. Ngươi sẽ cùng một thú nhân con cháu của ta có ràng buộc sâu sắc, ngươi cũng có năng lực rất đặc biệt, mặc dù ta không thể thấy rõ ngươi, nhưng ta biết cách nhận ra ngươi.
Ta không biết ngươi có còn muốn trở về địa cầu hay không. Nhưng ta không thể không nói cho ngươi biết, ta chưa từng buông tha hi vọng trở về hành tinh mẹ, nhưng mãi cho đến lúc chết, ta vẫn không thể trở về, không phải là không tìm được phương pháp, mà là phương pháp không phải thứ mà con người có thể đạt tới, phá vỡ pháp tắc trên đầu, cũng chính là phá tan hư không trong thần thoại. (phá tan hư không: là kiểu thành tiên, phá vỡ không gian đi từ không gian này qua không gian khác khám phá vũ trụ)
Ngươi chỉ có thể sống tiếp ở đây.
Hoàn cảnh của Á Thành đầy nguy hiểm. Mỏ phỉ thúy dần dần khô kiệt, ta nghĩ mười đại bộ lạc nhất định sẽ liều mạng tìm kiếm mỏ mới. A. . . đúng là phí công vô ích, phỉ thúy tiến hóa chỉ có ở Á Thành thôi. Sức chiến đấu của thú nhân trong mấy trăm năm này đã tăng lên quá nhanh, gien đời sau cường hóa dần theo từng đời, lũ dã thú tuyệt đối bị vây ở thế hạ phong, dù không dùng phỉ thúy, các thú nhân dựa vào huấn luyện cũng có thể nâng cao bản thân.
Cân bằng của pháp tắc có ở mọi nơi, dã thú cũng là một phần của đại lục. Đây là nguy cơ của Á Thành, cũng là cơ hội của Á Thành. Những điều đó đều là chuyện phiền não của thành chủ, ta mong ngươi làm một chuyện khác —- một khi mỏ phỉ thúy khô kiệt, các đổ thạch sư sẽ đối mặt với hủy diệt.
Nhưng đừng có gấp. Phỉ thúy tiến hóa không có, nhưng mỏ phỉ thúy vẫn còn, chỉ là không còn đem lại sức mạnh tiến hóa cho thú nhân. Ngươi cũng biết, trên địa cầu phỉ thúy là một loại xa xỉ phẩm quý giá — nghề đổ thạch cũng phồn vinh. Ta nghĩ ngươi hẳn đã hiểu, ta biết ngươi là một điêu khắc sư. Ta hy vọng ngươi có thể đem nghiệp châu báu phỉ thúy phát triển ở Á Thành. Công việc cụ thể, thành chủ sẽ an bài thêm. Trong bản bút ký trước ta không hề đề cập đến bất kỳ dấu vết gì của ngành trang sức đá quý, ta nghĩ ngươi hiểu ý của ta.
Đương nhiên, làm hay không làm, đều tùy ở ngươi.
Đồng hương của ta, chúc ngươi có một cuộc sống tốt đẹp.
Vệ Tử Câm.’