Thân là lão đại Bắc Xuyên bang, Vũ Quân cũng không phải côn đồ đầu đường, trước khi hiểu rõ thực lực của Diệp Hiên, hắn cũng không muốn vạch mặt.
Đáng tiếc, đối với sự nhiệt tình của Vũ Quân, Diệp Hiên cũng không chút đáp lại nào, chỉ là tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, điều này cũng làm cho sắc mặt Vũ Quân hơi thay đổi, thần tình trên mặt hơi có vẻ âm trầm.
- Diệp Tiên Sinh không chỉ có giết anh em Lý gia, càng giết mười mấy huynh đệ trong bang tôi, lần này có thể lẻ loi một mình đến đây, không thể không nói Diệp Tiên Sinh rất gan dạ. Giọng của Vũ Quân trầm thấp, trực tiếp ngồi đối diện Diệp Hiên.
Xoạt!
Diệp Hiên cầm bình rượu rót đầy chén, mà sau khi uống một hơi cạn sạch thì lúc này mới nhìn về phía Vũ Quân, bình tĩnh nói:
- Nếu như tôi là ông, tôi cũng sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.
Diệp Hiên vừa dứt lời, khuôn mặt Vũ Quân có chút khó coi, mà hơn mười thuộc hạ bên đứng bên cạnh hắn lại trực tiếp móc ra súng ống bên hông toàn bộ chỉ vào Diệp Hiên.
- Không thể không nói, tuy cậu rất có gan dạ, nhưng lại muốn đem ném mạng ở chỗ này.
Vũ Quân đứng dậy, hai cánh tay chống mặt bàn, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên giống như nhìn người chết.
Dát chi!
Cửa sảnh Thiên Vân bị đẩy ra, chỉ thấy một tên trong bang mang theo Hạ Thu đi tới, súng ống trong tay càng đè ở trán trên Hạ Thu.
Nhìn tràng cảnh trước mắt, Diệp Hiên nhíu mày, chỉ là sắc mặt cũng không quá thay đổi.
- Tiểu Diệp, cháu không nên tới đây.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hạ Thu sao có thể không biết là đang xảy ra chuyện gì.
- Thân là một Cổ Võ Giả, ta biết cậu cũng không sợ những thứ súng ống bình thường này, nhưng nếu cậu muốn người này sống sót, tốt nhất là nên đưa tay chịu trói, nếu không thì.... Vũ Quân nhe răng cười lên tiếng, tựa như nắm chắc phần thắng vậy.
Phong khinh vân đạm (*), không nhiễm khói bụi.
(*) Gió thổi nhẹ nhàng, mây trôi lửng lờ.
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, hai tròng mắt chuyển hiện một sự nghiền ngẫm, nói:
- Cái tình huống này thật đúng là cẩu huyết, ông thật dám lấy vì tính mạng của người nhà tôi tới áp chế tôi?
Hạ Thu có ân đối với hắn, Diệp Hiên lần này đến đây tất nhiên là muốn đem Hạ Thu cứu ra, có thể ở trong nội tâm Diệp Hiên, thế giới này không có ai có thể uy hiếp hắn, ngay cả là Hạ Thu cũng không ngoại lệ.
Đối với Vũ Quân làm ra chuyện cẩu huyết như uy hiếp này sẽ chỉ làm Diệp Hiên cảm thấy buồn cười a.
- Sao?
Vũ Quân kinh nghi lên tiếng, cảm giác tựa như có chuyện gì rời khỏi hắn chưởng khống.
- Giết cô ta.
Vũ Quân cũng là người quả quyết tàn nhẫn, hắn hoàn toàn không tin, Diệp Hiên thật sẽ không để ý Hạ Thu tính mệnh.
Đáng tiếc, không được chờ Vũ Quân thủ hạ nổ súng, chỉ thấy người này bỗng nhiên bị đánh bay đi ra ngoài, mà toàn bộ sảnh Thiên Vân đại môn đã ở này thì ầm ầm phá toái, hai bóng người cũng theo đó xuất hiện ở bên cạnh Hạ Thu.
- Rốt cục xuất hiện!
Nhìn xuất hiện Thiết Lực cùng tiểu cô nương Linh Lung, hai tròng mắt Diệp Hiên híp lại, đây mới là người hắn chân chính phải đợi.
Kỳ thực, Diệp Hiên hoàn toàn có thể trực tiếp đem Hạ Thu cứu xuống, chỉ là hắn sớm đã cảm giác được Thiết Lực hai người tồn tại, nhờ vậy mới không có xuất thủ.
- Vũ Quân, tuy ông là Cổ Võ Giả, có thể không cố sát hại người thường, ông không có để chúng tôi Vũ An Ti vào mắt sao?
Mặt sắc Thiết Lực trong trẻo lạnh lùng, nhìn Vũ Quân chất vấn.
- Người của Vũ An Ti?
Nhìn Thiết Lực hai người xuất hiện, khuôn mặt Vũ Quân tức thì tái nhợt, mặc dù hắn là bang chủ Bắc Xuyên bang, có thể đối mặt người Vũ An Ti cũng muốn nhượng bộ lui binh, biết hôm nay là giết không được Diệp Hiên.
- Hai vị đại nhân nói giỡn, hôm nay Vũ mỗ chỉ mở tiệc chiêu đãi vị tiểu huynh đệ này ăn bữa cơm tối thôi, hiện tại cơm tối ăn xong, Vũ mỗ cũng liền xin cáo từ trước.
Vũ Quân cười gượng lên tiếng, thật sâu liếc mắt nhìn Diệp Hiên, bắt chuyện với thủ hạ rời khỏi nơi đây.
Đáng tiếc, không đợi Vũ Quân đi ra mấy bước, giọng nói Diệp Hiên bình tĩnh vang lên ở sau lưng hắn.
- Tôi cho phép ông đi rồi sao?
Bỗng nhiên xoay người, mặt sắc Vũ Quân đại biến, sao hắn lại cũng không ngờ, mình bởi vì người Vũ An Ti đến mới buông tha cho Diệp Hiên một đường, đối phương dĩ nhiên không biết tiến thối.
- Tiểu tử, hôm nay tôi nể mặt Vũ An Ti, không được chấp nhặt với cậu, hy vọng cậu có thể tránh thoát một kiếp hôm nay.
Vũ Quân liên tục cười lạnh, mang theo thuộc hạ đi nhanh ra sảnh Thiên Vân.
Vũ An Ti xuất hiện ở đây, rõ ràng chính là hướng về phía Diệp Hiên mà đến, ở trong mắt Vũ Quân, Diệp Hiên đã là chim trong lồng, cho dù không chết, chỉ sợ tuổi già cũng sẽ trải qua ở trong nhà tù của Vũ An Ti, điều duy nhất làm cho hắn đáng tiếc là, không thể lấy được đầu Diệp Hiên, đến Lý gia đổi lấy ba trăm triệu Hạ quốc tệ.
Nhìn Vũ Quân dần dần biến mất trong tầm mắt, thân hình Diệp Hiên không nhúc nhích, cũng chưa vội đuổi theo, chỉ một tiếng nỉ non vang lên ở trong miệng Diệp Hiên.
- Tôi nói rồi, ông đi không được.
- Diệp Hiên, thân là Cổ Võ Giả, cậu có hiềm nghi mưu sát mấy chục nhân mạng, theo chúng tôi đi một chuyến đi.
Thiết Lực đi nhanh hướng Diệp Hiên đi tới, trong tay đã nhiều hơn một sợi dây thừng có ánh sáng, hiển nhiên đây là thứ chuyên để đối phó với Cổ Võ Giả.
Ông!
Chợt, cảm giác như gió mát phất qua, lại tựa như sóng biển đổ mạnh, Diệp Hiên động.
Không đợi Thiết Lực phản ứng kịp, một bàn tay trong suốt như ngọc bỗng nhiên bóp ở cổ Thiết Lực, nhắc lên cao trên không tự như một con gà.
- Thiết thân công!
Thiết Lực làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên cũng dám ra tay với hắn, điều này cũng làm cho hắn hơi kinh ngạc, sau đó trực tiếp phát động dị năng bản thân, cả người trong nháy mắt tản ra ánh sáng mê mang, thân thể trực tiếp hóa thành màu bạc, thật giống như bị một tầng tinh cương bao trùm.
Ầm!
Kim thiết va chạm, hỏa tinh vừa hiện, Thiết Lực vận động lực lượng cả người, bỗng nhiên tránh thoát khỏi bàn tay của Diệp Hiên, mà tiểu cô nương Linh Lung sau lưng càng thần tốc xuất hiện ở sau người Thiết Lực, một đôi mắt đen chợt thay đổi thành màu xanh đậm, khí tức bản thân càng phát ra băng lạnh.
Nhìn hai người như lâm đại địch vậy, ánh mắt Diệp Hiên kỳ dị, nói:
- Có chút ý tứ!