Trên phế tích, Tấm vải đen của áo choàng rủ xuống trên bờ vai Ma Nữ, nàng cúi thấp đầu, hai mắt trống rỗng vô thần!
Giống như tội nhân bị đính trên thập tự giá.
"Người Tham Gia Dạ Chiến quả thật có thể dùng nhiều loại năng lực để kéo dài tuổi thọ của mình..."
"Nhưng cuối cùng cũng sẽ già đi!"
Nam nhân giống như dùng tinh thần lực giơ lên Ma Nữ, cuồng nhiệt nói, trong mắt lóe ra nóng bỏng như thể một tên tín đồ cuồng tín!
"Nhưng ngươi!"
"Hơn 200 năm trước cho đến tận bây giờ vẫn luôn như vậy!!"
Nam nhân không thể tưởng tượng nổi, gã hét to!
"Không thể tin nổi Dạ Chiến thật giao phó cho một người năng lực điên cuồng như vậy!!"
Giọng hắn nhỏ lại, gã nhìn chằm chằm vào Ma Nữ đang bị treo trên không trung, nhấn mạnh mỗi chữ mỗi câu!
"BẤT LÃO BẤT TỬ"
Nhưng Ma Nữ cũng không trả lời hắn, nàng dường như đã không nghe thấy bất kỳ điều gì nữa.
Ta, lại bị phản bội.
Nàng nhẹ nhàng mấp máy bờ môi, lầm bầm lầu bầu giống như con rối đã bị hỏng.
Ma Nữ không trả lời, nam nhân cũng không lên tiếng nữa, gã cảm thấy chẳng còn thú vị gì, gã nhận mệnh lệnh của vị đại nhân kia, ẩn núp hơn ba mươi năm. Từ một thanh niên lãnh khốc biến thành trung niên râu ria xồm xoàm. Cuối cùng, gã cũng thành công, thời điểm vui sướng này vậy mà không có người cùng chia sẻ.
Song, được rồi.
Nam nhân lộ ra nụ cười cuồng nhiệt giống như mong ngóng điều gì.
Chỉ cần có thể hiến vật này cho đại nhân!
Vậy ta hết thảy đều có ý nghĩa!
"Không có gì di ngôn gì sao?"
"Thế thì ta liền kết thúc sinh mệnh dài dằng dặc của ngươi ở đây, đúng, tử vong trong tràng cảnh Dạ Chiến cũng không phải thật sự là tử vong."
Nam Nhân nhếch miệng cười tàn nhẫn.
"Ngươi hãy từ từ cảm nhận..."
Tay trái gã đột nhiên phát sáng, sau đó chộp mạnh một cái!
Trên ngực Ma Nữ lóe sáng bạch quang, thứ gì đó bị gã lấy ra ngoài!
Một khối lập phương trong suốt như do ánh sáng tạo thành xuất hiện, vật bên trong đó tự hồ bị thời gian ngưng kết, mà vật ấy chính là...
Một trái tim lấp lánh rực rỡ.
Mà lúc này nửa câu còn lại của gã cũng vang vọng trong phế tích.
"Cảm giác lạnh lẽo mất đi trái tim."
"Rồi trở lại hiện thực sẽ hoàn toàn tử vong!"
Trên phế tích, nam nhân buông lỏng tay, không tiếp tục nhìn Ma Nữ rơi xuống từ không trung, nằm sõng soài trên mặt đất, gã đảo mắt quanh tất cả những người chết dưới một kích của Ma Nữ, nhếch miếng khinh thường.
"Một đám phế vật."
Sau đó giao diện hệ thống xuất hiện, gã đè xuống nút rời khỏi
【 Đinh! Ngài cũng không triệt để rời đi chiến đấu 】
【 Không thể tự ý rời khỏi 】
Cơ chế phòng ngừa Người Tham Gia chạy trốn lúc chiến đấu của Dạ Chiến khởi động, ngăn cản nam nhân tự ý rời đi.
"Thôi đi, thật phiền phức, vậy thì đi về phía ven thành phố."
Nam nhân cau mày lầm bầm, rồi khống chế người đàn ông vạm vỡ bên cạnh thoát khỏi mảnh phế tích, hai người chạy như bay về phía vùng ngoại thành.
Ban đêm hơi lạnh, trên phế tích thê lương mà yên tĩnh.
Ma Nữ nằm sõng soài trên mặt đất, thân thể yểu điệu bị áo choàng đen che đậy một nửa, nàng ngước mắt nhìn bầu trời đen như nhung. Mất đi trái tim để bơm máu, cơ thể nàng từ từ lạnh dần, hai mắt cũng trở nên nặng trĩu, giọng nàng nhỏ nhẹ và ngắt quãng như trút hết chút sức lực còn sót lại.
"Ta... Lại... Bị phản bội..."
Màn đêm yên ắng như thể ở nơi này chưa hề có chuyện gì xảy ra, thế nhưng từng dấu vết để lại trên phế tích rõ ràng vừa có một trận quyết đấu nghẹt thở diễn ra ở đây.
"Quát!"
Đột ngột, trong bóng đem
Tiếng kêu của lũ quạ vang lên, hai con quạ đen trang nhã xinh đẹp sà xuống từ bầu trời, rồi chúng vững vàng đậu ở một mỏm đá cao nhất trên phế tích, nhìn chăm chú hết thảy chung quanh.
Soạt....
Trên bầu trời đêm, tiếng động vang lên.
Một bóng đen che khuất ánh trăng, khăn quàng cổ rộng lớn quấn quanh, áo choàng đen nhánh phất phơ từ không trung bay xuống.
Phương Nhiên nhìn mảnh hỗn độn chung quanh, tròng mắt đen nhánh chia sẻ hình ảnh của Tư Duy và Ký Ức nhìn thấy vừa rồi.
Nam nhân kia, người đàn ông vạm vỡ, còn có...
Ánh mắt hắn hướng về phía Ma Nữ cách đó không xa.
Áo choàng ôm lấy cơ thể nàng, chiếc váy dài thần bí để lộ bờ vãi trắng nõn trong không khí, nàng nhắm nghiền hai mắt, im lặng nằm đó trong màn đêm.
Xinh đẹp tựa như công chúa ngủ say trong truyện xưa.
Phương Nhiên bước qua nhẹ nhàng, hắn cuối người xuống, nhìn Ma Nữ không nhúc nhích, cơ thể nàng nàng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Làm sao bây giờ?
Phương Nhiên đang hỏi chính mình.
Lúc này lý trí bảo hắn lập tức rời đi, đây không phải việc mình có thể nhúng tay vào.
Cách tốt nhất để giải quyết tên cấp C bên ngoài là tìm một người khác làm giao dịch.
Bất kể hắn từng thấy qua thiếu nữ điện quang hay người quan phương cầm Đương đao kia.
Xác suất thành công đều rất lớn.
Đặc biệt là quan phương, bọn họ đối lập với Nghịch Thủy, chỉ cần mình biểu đạt ra giá trị và ý nguyện của mình, đổi lấy trợ giúp của bọn họ hẳn là có hy vọng.
Cho nên, Phương Nhiên, mau rời đi.
Bản thân hắn đang thúc giúc chính mình.
Nhưng....
"Ta... Lại... Bị phản bội..."
Câu nói cuối cùng của Ma Nữ như vang lên bên tai hắn, Tư Duy và Ký Ức trung thực báo cáo tất cả cho hắn khiến Phương Nhiên cũng nghe được câu nỉ non của nàng.
Ta... Lại... Bị phản bội...
Chẳng biết vì sao, Phương Nhiên bị câu nói này níu kéo vẫn đứng sững tại chỗ.
Bị câu nói cuối cùng của Ma Nữ sống mấy trăm năm "quyến rũ".
"Lại... Bị phản bội rồi sao?"
Phương Nhiên lặp lại, rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở nhẹ một cái.
Nàng rất nguy hiểm, làm sao ngươi biết nàng sẽ giúp ngươi hay không, nàng có thiện lương hay không...
Lý trí đang mách bảo hắn, nhưng câu nói vừa rồi không hiểu lại khiến Phương Nhiên tin tưởng điều gì...
"Phương Nhiên, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị cái ngươi gọi là "không đành lòng" hại chết."
Phương Nhiên lầm bầm cảnh cáo chính mình, rồi ảo ảnh vô hình sau lưng hắn khu động ma pháp, ma pháp trận văn lóe lên, Sáng Tạo Chi Thư xuất hiện trong tay hắn.
"Trái tim Ma Nữ."
Vừa dứt lời, một hàng chữ khắc sâu trên Sáng Tạo Chi Thư!
Sáng Tạo Chi Thứ lấp lóe ánh sáng!
Ngực Ma Nữ dường như khôi phục bình thường, trái tim tạo ra bởi Sáng Tạo Chi Thư bắt đầu đập từng nhịp!
Nhiệt độ trở về trên cơ thể nàng lần nữa.
Nhưng con ngươi Phương Nhiên chợt phóng đại, một việc hắn không ngờ tới xảy ra trước mắt. .. 1530... 950....
Trong khoảng thời gian ngắn, ma năng của hắn cấp tốc giảm xuống!
Đây là hắn đang mở ra "vô hạn ma năng"!
Phương Nhiên chậm rãi trầm mặc.
Đến cả ma năng hiện tại của mình cũng không đủ sức để sáng tạo ra một trái tim giúp người ta sống tiếp sao?
"..."
Dường như bởi vì nhận được trái tim hoàn toàn mới, Ma Nữ yếu ớt mở ra hai mắt, xuyên qua khe hở nàng thấy được bộ dáng Phương Nhiên. Đó là một người thanh niên từ đầu tới chân đều khoác trên mình màu đen: tóc đen, khăng quàng cổ đen, áo choàng cũng đen nốt, nhất là đôi mắt của hắn, đen hun hút như nhìn thấu linh hồn của con người.
Mồ hồi lạnh trượt xuống từ trên đầu hắn, Phương Nhiên nhìn Sáng Tạo Chi Thư, tay hơi run rẩy!
Nhận ra mình ra không cách nào thông qua Sáng Tạo Chi Thư cứu sống nàng, một ý nghĩ điên rồ bỗng dưng xẹt qua trong đầu Phương Nhiên!
Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!? Phương Nhiên! Ngươi điên rồi sao!?
Mà trong chớp mắt ý nghĩ này sinh ra, lý trí điên cuồng dùng những lời này cảnh báo chính mình.
Phương Nhiên, ngươi điên rồi sao?
Ngươi nhất định phải trả giá đắt đỏ như vậy ư?
Đi cứu sống một người không quan hệ chút nào với ngươi?
Không, mình không có lựa chọn nào khác nữa, nếu không sau khi ra ngoài mình cũng phải chết.
Ngươi rõ ràng có thể đi tìm những người của quan phương kia mà?
Ai có thể chắc rằng những người đó sẽ nhất định giao dịch với mình chứ?
Nhưng nàng nhất định sẽ giúp ngươi sao? Ngươi chẳng lẽ không rõ...
Nông phu và rắn [1]. Lựa chọn đã rành rành bày ra trước mắt rồi.
Suy nghĩ giãy dụa, trong chớp mắt ma năng nhanh chóng giảm xuống.
Phương Nhiên quyết định.
Quyết định làm theo ý nghĩ điên rồ vừa rồi trong đầu.
Hắn chậm rãi ôm chặt Ma Nữ vào trong ngực, hắn cuối đầu thầm thì bên tai nàng:
"Nếu.... Ta vĩnh viễn không bao giờ phản bội ngươi, ngươi, sẽ giúp ta chứ?"
Ma Nữ mơ hồ cảm thấy có người ôm mình, thật ấm áp như thể được tắm dưới ánh mặt trời.
Đột nhiên cười.
Bờ môi nàng hơi run rẩy rồi hé ra.
Mặc dù không nghe rõ, nhưng Phương Nhiên đã nhận được câu trả lời chắc chắn.
Sau đó hắn nhìn vào Sáng Tạo Chi Thư, quả quyết nói ra:
"Sáng tạo, Thẻ bài Clow -【 LOOP 】 "
Trên hàng thứ hai của Sáng Tạo Chi Thư, một hàng chữ hiển hiện!
Thẻ bài【 LOOP 】xuất hiện từ hư vô, rồi bay vào trong tay ảo ảnh, Ngân Đoạn Long Nha giơ lên, Thẻ bài【 LOOP 】phát động!
Ngực của Phương Nhiên và Ma Nữ cùng lúc lóe lên ánh sáng như chặt đứt cả không gian.
Quá đỗi khó chịu, cảm giác lạnh cả người do mất đi trái tim gần như làm hắn nghẹt thở!
Giọng hắn trở nên run rẩy, hắn cố gắng gồng hết sức nói ra trước khi mình hôn mê do mất máu"
"Sửa chữa hàng đầu tiên."
Sáng Tạo Chi Thứ lấp lóe, một dòng chữ hoàn toàn mới xuất hiện trên hàng đầu tiên.
—— Trái tim Phương Nhiên.
- -------------------------------
[1] Nông phu và rắn: là một điển cố từ truyện ngụ ngôn
Vào một buổi sớm mùa đông một Bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.
Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh:
Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn