Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 23

1. Lăng Tiêu

Thang máy liên tục đi lên, đèn hiển thị không sáng, nhìn không ra đã đến lầu mấy.

Trong không gian nhỏ hẹp, Lăng Tiêu đổ đầy mồ hôi, vì để thả lỏng hắn mở điện thoại nghe nhạc.

Hết một bài, thang máy không ngừng, hết bài thứ hai, thang máy vẫn tiếp tục đi lên.

Rốt cuộc khách sạn này cao cỡ nào vậy? Vó khi nào lên thẳng Thiên Đường luôn không? Mẹ nó, đây không chơi kiểu này đâu nhé!

Lăng Tiêu dần mất tập trung bấm số của Âu Dương Huy.

Giọng nữ máy móc vang lên: “Số máy ngài gọi không thuộc vùng phủ sóng.”

Không cầu cứu được, Lăng Tiêu đành bất lực ấn mấy cái nút, mỗi tầng đều ấn mấy lần nhưng ấn cỡ nào cũng không sáng nổi.

Bản nhạc thứ ba kết thúc đầy viên mãn bằng tiếng đàn violon thê lương, tiếp đó là khúc nhạc giao hưởng lôi cuốn mở đầu cho bản nhạc thứ tư, tiếng đàn Cello phối với tiếng kèn lệnh sục sôi thành công đánh tỉnh dục vọng cầu sinh của Lăng Tiêu, hắn bắt đầu thử gõ cửa, cố gắng kéo cửa ra, hắn tự lừa gạt mình, có lẽ thang máy đã ngừng, cảm giác tiếp tục lên cao chỉ là ảo giác.

Cửa đóng cực kỳ chắc, mà cảm giác chuyển động ù ù đặc biệt khi đi thang máy nói cho hắn biết, thang máy vẫn đang tiếp tục lên.

Ca khúc thứ tư kết thúc, thang máy vẫn đang lên, khúc thứ năm bắt đầu, mồ hôi lạnh thuận theo mặt Lăng Tiêu chảy xuống.

Khúc thứ năm kết thúc, vừa lúc, thang máy run một cái.

Tới rồi?!

Lăng Tiêu lau mồ hôi cười tự giễu, có lẽ thang máy này đi cực chậm, thang máy bình thường lên một tầng chỉ mất vài giây nhưng thang máy này lại tiêu thời gian gấp đôi, ừm không sai, chắc chắn là như vậy.

Lăng Tiêu tập trung nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Nhưng cửa không mở mà thang máy lại bắt đầu di chuyển.

Ai dùng thang máy cũng biết, thang máy di động sẽ sinh ra quán tính, rất dễ phân biệt nó đi lên hay đi xuống, Lăng Tiêu vịn tường, cảm thấy linh hồn như muốn lìa khỏi xác.

Thang máy không đi lên cũng không đi xuống, mà là đi ngang.

Đã từng nhìn thấy chuyện hoang đường nhưng chưa bao giờ thấy qua chuyện hoang đường như vậy! Chẳng lẽ thang máy này bị con cua nhập?

Sau khi xác định thang máy không có ý định dừng lại, Lăng Tiêu bị lực quán tính lôi kéo vô thức dựa vào tường.

Được! Nhập gia tùy tục! Coi như mở mang tầm mắt! Để xem khách sạn này rộng cỡ nào? Tao không tin mày chạy thoát khỏi chiều rộng toà nhà!

Điện thoại phát ra khúc nhạc sôi động, tiết tấu nhảy nhót khuấy động lòng người, năm phút trôi qua, khúc nhạc kết thúc, thang máy vẫn tiếp tục di chuyển, một giọt mồ hôi lạnh trên mặt Lăng Tiêu chảy xuống.

Thang máy lại chấn động, ngừng, ngay lúc hắn không kịp đề phòng, cửa mở.

Cơ thể Lăng Tiêu run lên, tập trung cầm chậu bông chuẩn bị đập xuống.

Bên ngoài thang máy vô cùng yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ khiến bầu không khí hài hoà ấm áp.

Lăng Tiêu không đi, cửa thang máy không đóng, bàn chiêu hồn vỗ vỗ Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cắn răng, run rẩy bước ra thang máy.

Chờ khi hắn thấy rõ hoàn cảnh, tròng mắt xém chút lọt ra ngoài.

Hắn bị bịt kín trong tầng lầu đầy thang máy xếp thành hình chữ T, mỗi một mặt tường đều có ba cái thang máy.

Hắn liếc nhìn tầng lầu, 9D.

Chờ chút, 9D là ý gì? Tầng 9 toà nhà D?!

Không ổng! Tình hình vượt quá dự kiến của hắn! Đường trở về khác với dự tính!

Quay người muốn lui về thang máy nhưng chẳng biết từ lúc nào cửa thang máy đã đóng, Lăng Tiêu đành liều mạng mở cửa.

Đing, cửa mở, Lăng Tiêu chật vật chạy vọt vào trong, cửa đóng, thang máy bắt đầu lên cao.

Đệt! Tại sao lại lên?! Này, mau xuống tầng một đi chứ!

Lăng Tiêu đánh liều ấn ấn phím tầng lầu nhưng thang máy vẫn không ngừng đi lên, đing, cửa mở ra.

Cách bố trí hình chữ T giống như đúc, mỗi một mặt tường có ba chiếc thang máy…

Đánh dấu số tầng: 7A.

Đậu má, rõ ràng là đi lên, tại sao lại ở tầng 7? Đã vậy còn là 7A? Đây là mê cung đúng không?

“Ra ngoài không?” Lăng Tiêu hỏi bàn chiêu hồn.

Bàn chiêu hồn nghiên “vải” suy nghĩ một chút, lắc “vải”.

Lăng Tiêu nhấn nút đóng cửa nhưng thang máy không nghe lời, hắn không đi ra, cửa sẽ không đóng.

Thế là Lăng Tiêu lập lại chiêu cũ, sau khi ra ngoài thì chờ cửa đóng lại, sau đó nhấn mở cửa ra, rồi lại chạy vào thang máy, chờ thang máy di chuyển.

Thang máy chạy ngang không bao lâu, cửa mở.

Lăng Tiêu nhũn người bước ra, hay lắm, giờ lại ở tầng 15C.

Dựa vào thang máy trở về điểm xuất phát là chuyện không thể.

Lăng Tiêu bắt đầu tỉ mỉ quan sát thang máy.

Mỗi một cửa thang máy đều đóng cực kỳ chặt! Bề mặt sáng đến mức phản chiếu cả linh hồn Lăng Tiêu.

Bàn chiêu hồn vỗ vỗ Lăng Tiêu, ra hiệu cho hắn đi ra giữa chữ T, đứng ở địa hình thuận lợi nhìn cả ba hướng.

Tốt lắm, không thể không công nhận mảnh vải rách này là sinh vật có IQ cao, Lăng Tiêu đứng ở giữa nhánh mở rộng quả nhiên có phát hiện mới.

Trên tường hành lang có rất nhiều màn hình nhỏ gắn lõm vào mặt tường, trông giống như TV giám sát.

Trong đó có một màn ảnh đang chiếu, cửa thang máy mở ra, một bóng người mơ hồ bước ra, tên này chậm rãi đi đến gần camera…

Xoẹt xoẹt… Brzzz…

Màn hình bị nhễu biến thành bông tuyết lấm tấm vặn vẹo, không bao lâu, màn hình trở lại bình thường nhưng bóng người thì không thấy đâu.

Lăng Tiêu gấp gáp nhìn chằm chằm, bàn chiêu hồn nâng một góc vảo lên cũng đang quan sát, một lát sau nó vỗ vỗ Lăng Tiêu bảo hắn nhìn lên trên.

Phía trên trong màn hình nhỏ, bóng người đi ra thang máy lần nữa, rồi màn hình lại bắt đầu bị nhễu…

Nhìn xem nhãn tầng lầu, tên này đi từ 4A, 17C, đến 9D rồi đến 7A…

Khoan đã, 9D? 7A? Đây không phải tuyến đường hắn đi qua sao?!

Lăng Tiêu ứa mồ hôi lạnb, một ý nghĩ bỗng dâng lên trong đầu, chẳng lẽ vị trí tiếp theo của thứ kia chính là nơi này?!

Mẹ nó, còn chờ gì nữa! Mau trốn đi!

“Nên chọn cái nào?” Đối mặt với một đống thang máy, Lăng Tiêu gấp đến độ không biết chọn cái nào, nhỡ đâu ấn nhầm thang máy thứ kia đi vào vậy chẳng phải xong đời rồi sao?!

Bàn chiêu hồn cũng không chọn được, nó nhìn một vòng rồi vỗ vỗ Lăng Tiêu, bảo hắn bước vào cái gần nhất.

Ấn phím, cửa lập tức mở ra, Lăng Tiêu gấp tới nổi xém chút nữa cầm chậu hoa đập xuống.

Cũng may, trong thang máy không có ai.

Vội vàng bước vào thang máy, lúc cửa đóng lại, Lăng Tiêu nghĩ mình vừa nghe thấy một tiếng “Đing” truyền tới từ trong góc ngoặt.

2. Lương Liêm

Cửa thang máy mở ra, hai cảnh sát hình sự lập tức rút súng chĩa về phía cửa.

Ngoài cửa yên ắng, Lương Liêm kéo Ngu Thanh bước ra, liếc nhìn, 6D.

“Thanh, tầng này có gì đó rất lạ.” Lương Liêm suy nghĩ một lát, “Dường như mỗi tầng đều phân ra ABCD, nhưng không thấy E.”

“Nếu tính như vậy, rốt cuộc có tất cả bao nhiêu không gian?” Ngu Thanh thong thả bước đến gần màn hình quan sát trên tường.

Những màn hình nhỏ này chiếu hình ngẫu nhiên, có tầng có, có tầng không, bên cạnh 6D lại là 19A, nhìn rồi nhìn, số lớn nhất là 30B.

“Ba mươi tầng, mỗi tầng phân ABCD, tất cả một trăm hai mươi không gian?” Lương Liêm tặc lưỡi, “Khó trách màn hình mỗi tầng không hiện đầy đủ, hoá ra không có nhiều vị trí để nó sắp xếp.”

“Một ngục giam công nghệ cao, rất tốt.” Ngu Thanh cảm thán, tiện tay đè xuống một phím.

Cửa thang máy bên cạnh mở ra, hai cảnh sát hình sự cùng chĩa súng vào.

Trong thang máy vẫn không có ai.

“Thanh, anh nhìn.” Lương Liêm chỉ lá khô trong thang máy.

Ngu Thanh nhặt lá khô lên quan sát: “Đây là lá hoa bồng môn đặt ở đại sảnh, có người đã từng dùng qua chiếc thang máy này.”

Lương Liêm buồn cười: “Ai lại bưng chậu hoa đi khắp nơi như thế?”

Cửa đóng lại, thang máy bắt đầu di chuyển ngang.

Ngu Thanh nắm lá cây: “Cậu đoán là ai?”

Lương Liêm suy nghĩ một chút, cười nói: “Lăng Tiêu?”

“Ha.” Ngu Thanh cũng cười.

Trong thang máy không có vết máy cũng không có dấu vết đánh nhau, chứng tỏ Lăng Tiêu tạm thời bình an vô sự.

Có bàn chiêu hồn trông coi, vấn đề cũng không lớn.

Thang máy đi ngang không bao lâu thì bắt đầu đi ngược lại, ngược lại chừng mấy phút thì ngừng, cửa mở ra.

Bọn họ không đi ra, thang máy sẽ bất động, hai cảnh sát hình sự đã sớm đoán được, cùng song song bước ra thang máy.

Tầng 15C.

“Thanh, anh nhìn!” Lương Liêm chỉ hướng rẽ sang hai bên, “Lại có một chiếc lá! Cậu ta từng đi qua nơi này!”

Nhờ có lá cây hoa hồng môn rơi đầy đất, Ngu Thanh đang định đi qua, đột nhiên cảm giác tim đập dồn dập khiến anh dừng bước.

Trong bóng tối ngay góc ngoặc kia, có điềm xấu đang tiếp cận bọn họ, khí áp nặng nề, hơi thở lạnh lẽo vờn khắp xung quanh.

Hai người giơ súng, nhắm ngay góc ngoặt.

Phía bên kia, có tiếng gì đó giống như đang phá hư đồ vật.

Rắc, rắc, rắc ──

Cái gì thế?

Lương Liêm với Ngu Thanh liếc nhìn nhau.

“Nó đang gặm cắn?” Lương Liêm thì thầm suy đoán.

“Dùng móng tay cào mặt tường?” Ngu Thanh cũng không dám khẳng định.

Rắc, rắc ── rắc ──

Tiếng động càng lúc càng gần!

Hai cảnh sát hình sự tập trung, súng nâng lên vững vàng, bên ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng còi báo động trong lòng bắt đầu hú vang.Nếu bọn họ không rời đi ngay lập tức sẽ xảy ra chuyện rất ghê gớm!

Đi mau! Đi mau!

Hai cảnh sát đối diện nguy hiểm, theo bản năng cảm nhận được thứ tồn tại ngay góc ngoặt phía trước là thứ chẳng lành.

Đi mau!

Mau rời khỏi đây đi!

Thế nhưng, thân là cảnh sát hình sự, tinh thần trách nhiệm mãnh liệt chiến thắng dục vọng chạy trốn, không chừng Lăng Tiêu ở ngay góc ngoặt kia, có thể cậu ta gặp phải chuyện gì đang chờ cứu viện.

Chuyện vẫn chưa sáng tỏ, các cảnh sát không thể chạy trốn tự lo thân mình.

Âm thanh kỳ quái kia vẫn tiếp tục kéo dài.

Rắc ── rắc, rắc, rắc…

Nó rất gần!! Rất gần!!

3. Lăng Tiêu

Lăng Tiêu không biết cái bóng kia có đến tầng 15C hay không.

Hắn cũng không biết khoảng cách từ 15B đến 15C bao xa, nói không chừng thứ kia phá tường mà ra vậy hắn chắc chắn xong đời.

Lập tức đứng dưới ô đánh số 15B, khóc không ra nước mắt.

Chợt có tiếng súng vang lên, không biết truyền đến từ hướng nào, Lăng Tiêu lập tức tỉnh táo.

Trực giác nói cho hắn biết, hai cảnh sát hình sự đang ở rất gần!

Trong không gian quỷ dị có thể cảm nhận được sự tồn tại của đồng bạn, Lăng Tiêu mừng đến phát khóc.

Bọn họ nổ súng, nổ súng tức là có vấn đề? Bọn họ gặp phiền toái?!

Lăng Tiêu tự biết năng lực mình có hạn, muốn vũ khí không có vũ khí, muốn thần lực không có thần lực, muốn hỗ trợ lại không thể giúp, hắn gấp đến độ xoay vòng vòng.

Bàn chiêu hồn bất đắc dĩ vỗ vỗ Lăng Tiêu.

“Hầy, tôi nên làm gì đây?” Lăng Tiêu xoa xoa bàn chiêu hồn, bàn chiêu hồn là đồng bạn duy nhất của hắn hiện tại, uy lực khủng khiếp, có thể đánh có thể phòng mà vừa có thể biến thành chăn êm nệm ấm, lúc nào cũng chỉ điểm cho Lăng Tiêu vào thời khắc mấu chốt, nhưng nếu nó biết nói thì tốt biết mấy!

Bàn chiêu hồn chỉ chỉ màn hình bảo hắn đi qua nhìn.

Đúng ha! Vẫn còn màn hình giám sát mà!

Rất nhiều màn hình nhỏ gắn trên tường, màn hình hắn muốn nhìn hiện tại đang bị một đống bông tuyết trắng li ti che lấp.

15C.

Là tầng lầu Lăng Tiêu đang dừng qua.

Lăng Tiêu hối hận đến đứt từng khúc ruột, nếu hắn ở lại thêm một lúc có khi nào sẽ gặp được bọn họ?

Bàn chiêu hồn chọt chọt Lăng Tiêu giống như đang giễu cợt: Quan tâm chính mình trước đi rồi nói.

Muốn quay lại đường cũ là chuyện không thể, có trời mới biết thang máy nào đi đến tầng 15C. Đành vậy, hắn đành tiếp tục dựa vào vận may chọn thang máy.

Đè nút, lúc chuẩn bị vào thang máy, bàn chiêu hồn chợt kéo dài cơ thể, một đầu ôm bức tường, một đầu kéo Lăng Tiêu.

“Khụ khụ, cổ tôi…” Lăng Tiêu bị siết đến đỏ mặt, “Sao lại không đi?”

Bàn chiêu hồn nâng một góc lên chỉ chỉ màn hình.

Màn hình trên tường vẫn còn bị một đống bông tuyết che lấp, không bao lâu sau, bông tuyết dần tản đi, màn hình trở lại bình thường.

“Chuyện gì thế này?” Lăng Tiêu nhìn tới hai mắt trợn tròn.

Bàn chiêu hồn tiếp tục quan sát, trong màn hình nhỏ ở bên phải lại có thêm một cái bóng nữa đi ra từ thang máy, tiếp đó, màn hình kia cũng bắt đầu xoẹt xoẹt bị bông tuyết che lấp…

“Đing.”

Tiếng thang máy đối diện vang lên như tiếng sấm bên tay, Lăng Tiêu bộc phát sức mạnh chạy trăm mét vọt đi trong nháy mắt, nhanh chóng rẽ ngoặt sang một lối khác, không hề do dự ấn nút mở cửa.

Rắc, rắc… Tiếng động kỳ quái vang lên, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết thứ đó chắc chắn không phải đồng bạn!

Hắn liều mạng đập nút đóng cửa, cánh cửa từ từ đóng lại, ngay khi thứ kia xuất hiện thang máy đã mang Lăng Tiêu nhanh chóng chạy mất.

4. Lương Liêm

Lương Liêm tự nhận mình là người có gan lớn, nhưng mà lúc nhìn thấy thứ kia, hắn vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.

“Hoá ra… Hoá ra tiếng động vừa rồi là tiếng xương của nó ma sát…” Một giọt mồ hôi trượt xuống trên trán Lương Liêm.

“Cậu nhìn xem nó là người hay quỷ?” Ngu Thanh cũng đổ mồ hôi.

Lương Liêm bóp cò súng, đạn ra khỏi nòng, ghim vào cánh tay thứ kia.

Cánh tay bị lủng một lỗ, máu chảy ra, thứ kia lại không hề hay biết, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía hai cảnh sát hình sự.

“Máu tươi, nó là người sống!” Ngu Thanh vội vàng ngăn Lương Liêm lại.

“Người xoắn thành thế này, có lẽ đã chết từ lâu rồi!” Lương Liêm giơ súng, tiếng súng vang lên, lại một phát đạn ra khỏi nòng, lần này hắn chọn bắn vào đầu gối đối phương, chỉ cần vô hiệu các khớp nối chắc chắn có thể hạn chế được hành động của đối phương.

Quả nhiên thứ kia mất trọng tâm, loạn choạn ngã xuống, nó vừa sấp mặt xuống đất liền bật dậy như lò xo, lao về phía hai vị cảnh sát hình sự.

“Vãi! Tên này thuộc họ nhà ếch à?” Lương Liêm chửi một tiếng, lập tức lăn khỏi chỗ, cùng lúc đó Ngu Thanh cũng lăn sang một bên khác, hai người phối hợp ăn ý cùng tấn công hoàng tử ếch.

Ngu Thanh nhắm chuẩn bắn một phát ngay đầu gối còn lại, tiếng súng vang lên, chân của hoàng tử ếch xem như bị phế, mà phế chân, thì còn tay, bọn họ chỉ thấy hai tay nó động nhẹ, lập tức há miệng lao về phía Ngu Thanh.

Tên này không biết đau hả?!

Lương Liêm nhắm ngay cổ của nó bóp cò, động mạch cổ vỡ nát, một đống máu phun ra như pháo hoa, Ngu Thanh cúi người né trách kịp thời, hoàng tử ếch đụng phải cửa thang máy phát ra một tiếng vang lớn.

Không đợi hai người thở phào, hoàng tử ếch giống như một quả bóng da rách rưới bắn ngược lại, hướng về Lương Liêm đứng cách đó gần nhất.

“Mẹ kiếp! Tởm chết đi được!” Lương Liêm hạ thấp có thể, siết tay đấm một quyền lên bụng hoàng tử ếch, sức mạnh khủng khiếp khiến hoàng tử ếch văng xa mấy mét, vết máu ẩm ướt trơn bóng kéo thành một đường thật dài.

Hoàng tử ếch rơi xuống đất, bắn ngược lên trên tường, sau đó mượn lực đạp một cái hướng về phía hai người.

Tiếng súng vang lên, vô cùng chuẩn xác khoan một cái lỗ lớn trên cổ của nó, xương cổ đã vỡ, giờ chỉ cần bắn đứt trung khu thần kinh, dù là Hoàng Đế ếch cũng phải ngoan ngoan co quắp lại không thể cử động.

Bị xung lực đánh tới, thứ kia bật ngửa trên không trung toé ra một vũng máu lớn, tiếp đó hai tay nó chống ngược, bắn lên lần nữa…

“Mẹ nó! Thứ này đánh mãi không chết?!” Lương Liêm quyết định nắm tay Ngu Thanh chạy vào thang máy gần nhất.

Ngu Thanh nhắm chuẩn, bắn ngay nó mấy phát, nó đang ở trên không đồng thời chịu lực xung kích của đạn khiến nó bị đẩy bật ra xa.

Tốt lắm, kéo dãn khoảng cách rồi!

Cửa thang máy mở ra, hai người chạy vọt vào trong.

Cùng lúc đó, thang máy đối diện đing một tiếng, cửa mở, lại một người khác xiêu vẹo đi ra.

Lương Liêm giơ súng, kịp thời bắn văng tên khốn kiếp vừa nhào tới.

Cửa đóng lại, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Giống Resident Evil thật nhỉ?” Lương Liêm lau mồ hôi.

“Có lẽ bọn họ bị đám du hồn khống chế.” Ngu Thanh suy nghĩ, “Cậu có cảm thấy bọn họ là các hộ gia đình trong toà nhà kia không?”

Lương Liêm gật đầu: “Chắc chắn không chỉ mỗi bọn Lăng Tiêu, có điều, anh có chắc chỉ mỗi một toà nhà bị ảnh hưởng thôi không?”

Ngu Thanh ngẩng đầu nhìn Lương Liêm.

Lương Liêm cũng đang nhìn Ngu Thanh.

Cho tới giờ, vấn đề sơ sót lại hiện ra trước mắt một lần nữa.

Cô gái chặt xác bạn trai trong toà nhà mà Lăng Tiêu ở là một ví dụ, vậy những toà nhà khác thì sao? Ở ngoại thành có rất nhiều toà nhà cho thuê, rốt cuộc phạm vi bị du hồn ảnh hưởng lớn tới mức nào?

“Đúng là một tên trâu bò.” Ngu Thanh cười khổ, “Vì Nhai Tí, Hoàng Nhị Cẩu dùng không ít thủ đoạn.”

“Tên kia không làm vua màn ảnh quả thật rất phí.” Lương Liêm bổ sung thêm đạn.

Ngu Thanh liếc nhìn: “Cậu còn bao nhiêu phát?”

“Tầm mười phát, còn anh?”

“Cũng ki cách biệt lắm.” Ngu Thanh nhìn cửa thang máy, “Đã bắn không chết, vậy đừng lãng phí đạn, không chừng còn có thể dùng để cứu những người kia.”

Thang máy run lên, ngừng lại.

Lương Liêm siết chặt nắm tay: “Chuẩn bị xong chưa?”

Ngu Thanh gật đầu:  “Hi vọng tầng này trống.”

Cửa mở ra, hình bóng hai cảnh sát hình sự loé lên, xông vào ánh đèn dìu dịu ấm áp…

5. Lăng Tiêu

Mộ đầu của bàn chiêu hồn quấn lấy cổ Lăng Tiêu, một đầu khác thì kéo hắn đi tới cửa sẵn sàng nghênh đón quân địch, nếu cửa mở ra gặp phải thứ kỳ quái, nó sẽ không hề do dự lập tức tấn công.

Thang máy đi xuống vài phút rồi lại đi ngang, sau đó đi lên thêm vài phút nữa, chắc chắn cũng ngừng.

Cửa mở ra, bàn chiêu hồn lập tức căng thành lưới phòng ngự, bao lấy quả hồng mềm.

Ngoài cửa im ắng, không có thứ gì bất thường.

Số tầng: 2A.

Trời xanh đúng là có mắt! Khoảng cách từ đây xuống đại sảnh lầu một chỉ cách một sàn nhà!

“Mi có thể đục một cái lỗ xuyên qua sàn nhà không?” Lăng Tiêu vỗ vỗ bàn chiêu hồn, thang máy không đáng tin, chỉ cần khoan xuống một cái, vấn đề sẽ được giải quyết nhanh chóng.

Bàn chiêu hồn giải trừ trạng thái phòng ngự, nó chọt chọt Lăng Tiêu giống như đang cười nhạo hắn quá ngây thơ.

Vừa đúng lúc đó, thang máy sát vách Đing một tiếng, cửa mở ra, một bóng người nhào tới trong nháy mắt.

“ĐM!! Thứ quái quỷ gì thế này?!” Lăng Tiêu giật nảy mình, ôm bình hoa nhỏ nhanh chân rút lui, kéo dài khoảng cách mới là chuyện quan trọng nhất, bị cái ththứ như châu chấu kia gặm một cái không phải chuyện đùa đâu.

Thứ kia vồ hụt, đâm vào tường, tiện thể đạp một cái tiếp tục lao về phía quả hồng mềm.

Bàn chiêu hồn huyễn hoá thàng tấm chắn đỡ đòn cực nhanh, nhân tiện vỗ một cái, đánh thứ kia bay xa xa.

Lăng Tiêu không dám thất lễ, chiến đấu không phải cách thiết thực, nhìn tình hình chung, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn!

Chạy vội vào sâu trong lối đi nhỏ, liều mạng nhấn mở cửa.

Châu chấu hình người nhảy lên nhảy xuống, cuối cùng lao về phía Lăng Tiêu như một quả đạn pháo.

Bàn chiêu hồn xuất hiện trở lại, biến thành vô số sợi hình tròn, bên trên mọc vô số gai đen xen kẽ đánh về phía châu châu, hung hăng ném nó bay xa.

Cửa mở, Lăng Tiêu kk kịp chờ vội lách mình vào trong, điên cuồng bấm nút đóng cửa.

Tiếng động khà khà đến gần, không cần nhìn cũng biết châu chấu đột kích. Như một thước phim quay chậm, bàn chiêu hồn đâm ra, kịp thời đẩy châu chấu đang nhào tới ra khỏi thang máy, lúc cửa đang từ từ khép lại thì bàn chiêu hồn cũng nhanh chóng rút lui, châu chấu nhảy bật dậy lao tới, vừa đúng lúc cửa đóng lại.

Nghe thứ gì đó đâm sầm vào cánh cửa, trái tim nhỏ của Lăng Tiêu nhảy bum bum trên cổ họng cuối cùng cũng trượt xuống.

Thang máy di chuyển ngang, Lăng Tiêu đổ đầy mô hôi phó mặc cho trời, bàn chiêu hồn nâng một góc vải lên giúp Lăng Tiêu lau mồ hôi rồi lại vỗ vỗ mặt Lăng Tiêu, không biết đang an ủi hay chế giễu.

Thang máy chạy một hồi thì bắt đầu đi xuống, đi xuống vài phút thì ngừng lại, cửa nở ra.

Bàn chiêu hồn thò đầu ra nhìn bên ngoài, xác nhận không có nguy hiểm mới giật nhẹ Lăng Tiêu bảo hắn bước ra.

Vừa lúc bên cạnh thang máy này có một màn hình nhỏ, Lăng Tiêu quay đầu liếc nhìn màn hình một chút.

Trong màn hình, Lương Liêm nắm tay Ngu Thanh lựa chọn thang máy trên lối đi nhỏ.

May quá, bọn họ không sao! Vậy còn đại sư đâu?

Lăng Tiêu tập tủng quan sát màn hình nhỏ.

Ngoại trừ một đống bong tuyết lấm tấm, thỉnh thoảng có bóng người đi vào đi ra nhưng không phát hiện tung tích của Âu Dương Huy.

Đang nhìn cực kỳ tập trung, chợt một tiếng Đing truyền đến trong lối nhỏ, Lăng Tiêu căng thẳng đến độ đầu óc sắp vỡ tung, thế nhưng âm thanh răng rắc trong dự tính không truyền đến, ngược lại là tiếng giày da bước trên mặt đất.

Mỗi một bước đều trầm ổn, mỗi một bước đều tràn đầy tự tin.

“Đại sư!” Lăng Tiêu ngạc nhiên muốn chạy về phía kia.

Bàn chiêu hồn một đầu vị tường, một đầu quấn lấy Lăng Tiêu kịp thời túm hắn lại.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, người kia bình tĩnh đi ra từ góc ngoặt, âu phục giày da, tay cầm kiếm Mạc Tà, lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu.
Bình Luận (0)
Comment