Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1. Âu Dương Huy

Sau khi thay tấm gương xong, tất nhiên pháp trận cũng khởi động lại, lúc này hắn có lý do đầy đủ để đổ thừa không muốn đi. Vì thế Lăng Tiêu ngang ngược làm tu hú chiếm tổ chim khách.

Giường lớn xa hoa đúng là khác hẳn, lần trước hưởng thụ chưa đủ nên Lăng Tiêu tự cuộn mình thành một cục nem rán, từ bên này lăn qua bên kia, chỉ hận không thể cất cả cái giường lớn vào ngực.

Âu Dương Huy làm như không thấy, đóng cửa đi xuống lầu.

Buổi tối chính là giờ cao điểm kinh doanh quán bar, đúng lúc này sự xuất hiện của ông chủ Âu càng đẩy bầu không khí náo nhiệt lên đỉnh điểm.

Trong quầy bar, Âu Dương Huy tao nhã pha chế cocktail, bóng người cao gầy bị ánh đèn chiếu xuống càng trở nên mông lung, tạo thành một bức tranh cực kỳ đẹp khiến các cô gái ngắm nhìn đến ngây người.

“A Huy, thêm chút Cocacola vào rượu.” Một cô gái mặc đồ công sở trêu chọc ông chủ Âu.

“A Huy, cho thêm một lát chanh.” Cô gái bên cạnh không cam lòng yếu thế.

“Anh Huy à, cho em một ly rượu nho nha.” Lại thêm một cô gái khác đuổi theo.

“Ông chủ Âu, ly của em không đủ đá, cho tôi thêm một viên.”

“Tiểu Âu, một ly cà phê.”

“Một ly nước sôi để nguội! Phải có mùi rượu!”

Nhóm khách nữ líu ra líu ríu, Âu Dương Huy nhanh nhẹn làm tất cả yêu cầu, nhoáng cái đã xử lý xong, y đứng tựa người bên tủ mỉm cười nhìn các cô thưởng thức.

“Mấy ngày nay không gặp cậu, chạy đi đâu chơi thế?” Nữ công sở nói lên tiếng lòng của mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò tại sao mấy ngày nay ông chủ đẹp trai lại mất tích, ngày thường đều thấy bóng dáng ông chủ trong quán, trở thành một phần cảnh đẹp ý vui trong quán bar. Đột nhiên y mất tích mấy ngày, trong quán bar cũng có cảm giác lạc lõng trống vắng

“Sao thế, nhớ tôi à?” Ông chủ Âu mập mờ tiến tới.

Hơi thở nam tính lượn lờ trước mặt, nữ công sở lập tức như uống say hoảng hốt đỏ mặt, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống, thoáng chốc gương mặt của cô trắng bệch.

“Huy… Tay của anh?!” Một tiếng kinh hô giống như tín hiệu, tất cả nữ khách hàng đồng loạt nhìn sang, ngay cả đám khách nam tủi thân ngồi ở một góc hẻo lánh cũng quay qua nhìn.

Âu Dương Huy không hiểu cũng cúi đầu nhìn, vừa nhìn thấy trái tim y cũng lập tức nhảy tới cổ họng.

Ngay lúc này mu bàn tay hắn chảy máu.

Vết sẹo kỳ quái màu đỏ vỡ ra. Giống như vỡ mạch máu, máu liên tục chảy, chậm rãi, ướt đẫm cả tay.

Không đau nhưng từ nhỏ Âu Dương Huy thấy máu là choáng, huống hồ còn bị một mảng đỏ lớn như vậy đâm vào mắt, Âu Dương Huy cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen.

“Có đau không? Có băng gạc không? Mau băng bó.” Nữ khách hàng tay chân luống cuống lấy khăn tay rồi lại lấy thuốc, nhân viên phục vụ cũng bị vết thương của ông chủ dọa sợ, sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

“Tôi không sao.” Sau khi suýt xuất hiện triệu chứng hôn mê y không quên ném lại nụ cười tao nhã khoác tay, bỏ lại một đám người lo lắng cho mình vội vàng chạy lên lầu trốn.

Lăng Tiêu nằm trốn trong chăn ngáy o o, mãi đến khi bị Âu Dương Huy một tay vén chăn lên.

Quả nhiên trong chăn có một vết máu mới, còn vết thương thì không ngừng chảy máu.

Vì bị mất máu nên Lăng Tiêu cảm thấy hơi choáng, mơ mơ màng màng: “Làm gì vậy hả! Có để cho người ta ngủ…”

“Lăng Tiêu, đừng ngủ! Chúng ta trở về!”

“Hả? Gì?”

“Đi!”

Không bao lâu sau, khách dưới lầu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi dìu ông chủ bị thương đi ra ngoài.

“Âu tổng…” Nhân viên phục vụ không yên tâm đuổi theo.

Âu Dương Huy xanh mặt lắc đầu, y phân phó vài câu bảo bọn họ làm việc vặt với trông quán, còn mình thì theo Lăng Tiêu chui vào taxi.

Băng gạc quấn trên tay hai người chậm rãi thấm ra đỏ tươi, Âu Dương Huy cắn răng suốt đường đi, hết lần này tới lần khác nhắc nhở chính mình không được choáng váng.

Có một sức mạnh cực lớn như đang đóng dấu vào cơ thể hai người, lúc bọn họ xuống xe băng gạc đã bị thấm đỏ hoàn toàn.

Bình yêu đi đến phòng nhỏ ở lầu năm, cuối cùng Âu Dương Huy cũng không chịu nổi nữa, cơ thể y mềm nhũn. Lăng Tiêu giật, vội vàng đỡ y ngồi xuồng mép giường.

Nhìn đồng hồ, mẹ nó mới hai giờ rưỡi sáng! Cách hừng đông còn quá sớm, móa! Đại sư à, cậu không thể nhất đi như thế được!

Vết đỏ đỏ trên tay quá kinh tởm, Lăng Tiêu tìm khăn lau sạch sẽ, sau khi lau xong mới phát hiện vết thương mở ra nhưng không chảy máu.

Âu Dương Huy suy yếu liếc nhìn, thầm than may mắn trong lòng.

Quả nhiên không sai, vết rách trên mu bàn tay như một lời nguyền bày rõ trước mặt.

Cầm khăn lau mặt đã được giặt sạch sẽ, Lăng Tiêu mò lên tay Âu Dương Huy nhẹ nhàng lau.

Làn da của Âu Dương Huy rất đẹp, vừa trắng như bạch ngọc cộng với ngoại hình cao ráo, cả người như một kiệt tác tượng điêu khắc được Thượng Đế tỉ mẩn tạo ra.

Khăn mặt giá rẻ rụng lông rơi lả tả xuống đất, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy Âu Dương Huy đang nhìn nhìn, chợt hắn có cảm giác hơi ngượng ngùng: “Đại sư, khăn mặt này chưa từng được sử dụng, rất sạch sẽ.”

Thứ duy nhất đáng giá khoe khoang là nó rất sạch sẽ.

Nhưng khăn lau mặt nhuốm máu trông cực kỳ bẩn, chà chà một hồi ngay cả vốn để khoe cũng mất sạch.

Vết thương của Âu Dương Huy được cầm máu, Lăng Tiêu thổi thổi đám lông rụng, vẻ mặt đau trứng vứt khăn mặt vào thùng rác.

Một ly nước ấm đưa tới, Âu Dương Huy quay đầu chỗ khác: “Cậu có rượu không?”

Đờ mờ, ông đây có nước là tốt lắm rồi nhé!

Lăng Tiêu nhét thẳng cái ly vào tay Âu Dương Huy, y bất đắc dĩ nhấp một hớp rồi đặt ly xuống, ngã đầu ngủ luôn.

Đại sư! Cậu đợi tôi với!

Lăng Tiêu cũng vội vàng rút vào trong tấm thảm.

Hắn không muốn tỉnh trong lúc đại sư còn ngủ, tỉnh bằng nghĩa với việc có thể đụng mặt quỷ bất cứ lúc nào.

Đèn vẫn còn mở, ánh sáng trắng quá chói mắt, đại sư nói khẽ: “Tắt đèn.”

Đèn rất nghe lời, chớp chớp vài cái rồi tự động tắt.

Bóng tối bao phủ trong nháy mắt khiến Lăng Tiêu sửng sốt, Âu Dương Huy đang ngủ ở phía ngoài đột nhiên rùng mình, y bỗng xoay người mò lấy tấm thảm dùng nó quấn chặt Lăng Tiêu.

Trong tấm thảm kín như bưng, Lăng Tiêu muốn thò đầu ra lại bị Âu Dương Huy ôm chặt.

Hai người đàn ông bị một tấm thảm bọc chặt lấy, hơi thở của Âu Dương Huy thổi trên mặt Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu… Tiếp tục che kín như vậy, không được nhìn bên ngoài…”

Tấm thảm bọc lại tạo thành một thế giới nhỏ bé, bầu không khí dịu nhẹ thoang thoảng mùi Xylose pha lẫn với mùi thuốc lá quanh quẩn xung quanh hai người. Lăng Tiêu vừa tò mò vừa hiếu kỳ, rốt cuộc thứ gì đã khiến đại sư sợ như vậy?

*Xyloza là một loại đường được phân lập từ gỗ. D-Xylose là một loại đường được sử dụng rộng rãi như một chất làm ngọt tiểu đường trong thực phẩm và đồ uống.

Thừa dịp đại sư nới lỏng Lăng Tiêu lén lút thò đầu ra, nhưng hắn chưa kịp nhìn thấy đã bị Âu Dương Huy ôm chặt trong ngực vùi đầu vào tấm thảm.

Trong bóng tối, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng Lăng Tiêu vẫn cảm giác được, dường như có một thứ không sạch sẽ lắm đang ở chỗ này.

Nhìn giống người, nhưng lại là người không hoàn chỉnh.

Lăng Tiêu càng nghĩ càng sợ, hắn rụt rụt cơ thể không dám động.

“Lăng Tiêu, đừng sợ…”

“Ừm…”

“Chúng ta sẽ ổn thôi.” Sự nhẹ nhàng lộ ra trong giọng nói khiến người nghe an tâm bình tĩnh lại.

Sẽ kết thúc.

Tất cả rồi sẽ kết thúc…

2. Ngu Thanh

Ngu Thanh lật hết ghi chép, ôm trán thở dài.

Lương Liêm để một ly trà trước mặt Ngu Thanh: “Nhân lúc còn nóng anh uống đi.”

Mùi thơm của trà Thiết Quan Âm xộc vào mũi, Ngu Thanh thất thần sờ sờ cái ly.

Tiếng bước chân từ xa truyền đến, bóng dáng của phó cục trưởng xuất hiện ngay cửa ra vào, Ngu Thanh đứng lên chào theo quy tắc.

Phó cục trưởng thân thiết vỗ vai Ngu Thanh: “Đội trưởng Ngu, vụ án có ổn không?”

Lương Liêm đang sắp xếp tài liệu chợt dừng lại, len lén chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ.

Ngu Thanh cười cười: “Có quá nhiều điểm đáng ngờ trong vụ án, tạm thời vẫn chưa kết luận được.”

Phó cục trưởng gật đầu: “Với cách làm việc của đội trưởng Ngu đây, chúng tôi rất yên tâm.”

Lương Liêm nghe xong những lời này lập tức biết có chuyện gì đó không đúng. Quả nhiên, phó cục trưởng thở dài, chậm rãi nói: “Cơ mà, vụ án này xử lý đến đây thôi, đội trưởng Ngu vất vả rồi.”

Vụ án bị gián đoạn, tất nhiên đội ngũ cũng sẽ tự động giải tán, dưới áp lực của cấp trên chắc chắn mọi chuyện sẽ được xử lý trong im lặng, tất nhiên không cần quan tâm đến buổi họp báo.

Trong nhà ăn, Ngu Thanh bất động nhìn dĩa rau xanh.

Lương Liêm kẹp đồ ăn bỏ vào trong chén của Ngu Thanh: “Đội trưởng, đừng nghĩ nữa, chuyện đã kết thúc rồi.”

“Lương Liêm, vụ án này không đơn giản.”

Người đàn ông giết vợ mình, tình cảm giữa hai người bọn họ rất tốt, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng.

Cô gái tóc xoăn băm nát bạn trai, dáng người cô ta nho nhỏ nhã nhặn nhưng không biết sức lực từ đâu mà có, có thể chặt nát cơ thể của một người đàn ông.

Trong tờ khai, bọn họ chỉ lặp đi lặp lại một câu.

Tôi bị oan! Không phải tôi! Không phải tôi…

Giống như bị thứ gì đó nhập vào người.

Chắc chắn có người không muốn tiếp tục điều tra, nhìn qua người kia biết được rất nhiều, ngay cả phó cục trưởng cũng tham gia, chắc hẳn địa vị của người này không nhỏ.

Rốt cuộc người đó là ai? Đã có chuyện gì đã xảy ra trong vụ án này?”

Ngu Thanh nhìn vào mắt Lương Liêm. 

Lương Liêm chớp mắt: Sổ tay đang để ở nhà trọ.

Đó là cuốn sổ ghi chép cá nhân của hai người, ghi chép lại toàn bộ vụ án.

Lương Liêm mặt dạn khoe khoang: “Người biết rõ về anh nhất chỉ có tôi.”

“Lương Liêm, cậu đúng là giun đũa trong bụng tôi.”

“Vãi! Anh không dùng thứ khác để hình dung được à?!” Lương Liêm đẩy dĩa mì xào dài nhỏ dang một bên, hoàn toàn không còn khẩu vị.

“Ha…” Ngu Thanh đổi phần cơm trước mặt mình cho Lương Liêm.

Nhân viên phục vụ đến châm nước, mùi thơm nồng của Ttrà Thiết Quan Âm nóng hổi bốc lên.

Ngu Thanh uống nhân lúc còn nóng.

Trà trong cục chưa uống hết, anh ta đổi nơi khác, tiếp tục nhấm nháp trà.

3. Lăng Tiêu

Một bát canh táo đỏ đưa tới.

Đây là Lăng Tiêu đặc biệt đi mua ở siêu thị.

Tối hôm qua đại sư mất máu nghiêm trọng rúc trong tấm thảm, nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất ỉu xìu, Lăng Tiêu vội vàng chạy lên lầu sáu xin ít táo đỏ đường đỏ, kết quả gõ cửa thật lâu nhưng không thấy ai trả lời.

Bạch Nguyệt với Lý Trình không có ở nhà.

Chắc là đi làm rồi nhỉ?

Không còn cách nào khác, hắn đành phải tự ra ngoài một chuyến, cũng may ánh nắng buổi sáng giúp Lăng Tiêu tăng thêm không ít dũng khí.

Ánh nắng chiếu vào tràn ngập trong căn phòng nhỏ, Âu Dương Huy nửa ngồi ở trên giường, mất máu cộng thêm choáng váng đả kích y cùng lúc khiến y đầu váng mắt hoa, Lăng Tiêu nhìn cọng cỏ cứu mạng rũ đầu cụp mắt liền vội vàng múc một muỗng đút y.

“Đại sư, ăn nhiều một chút, bổ máu.”

“Ưm…”

“Mùi vị thế nào?”

“Hơi ngọt…”

Đút thêm vài thìa nữa, cuối cùng sắc mặt của cọng cỏ cứu mạng cũng tươi tắn lên một chút, cơ mà phân bón vẫn chưa đủ, Lăng Tiêu móc ra một cái hộp, mở ra, cắm ống hút vào rồi đưa tới.

Canh táo đỏ có là gì! Đây mới là phân bón cao cấp chân chính!

Âu Dương Huy liếc nhìn cái chai, xém chút nữa hộc máu.

“Uống đi.”

“Không uống!” Âu Dương Huy quay đầu chỗ khác.

“Đừng tùy hứng như thế!” Lăng Tiêu nhét lọ Thực phẩm chức năng Thái Thái vào trong tay Âu Dương Huy, ra lệnh: “Bổ máu! Uống nhanh!”

*太太口服液/Thực phẩm chức năng Thái Thái: Một loại thực phẩm dạng lỏng, có tác dụng điều hoà nội tiết; thúc đẩy tuần hoàn máu, quá trình trao đổi chất v.v… Quan trọng là chữa đau bụng kinh và kinh nguyệt không đều cho chị em phụ nữ. Nguồn: Baidu



Lúc đi ngang qua quầy hàng trong siêu thị, người bán hàng thấy hắn cầm một đống táo đỏ đường đỏ lập tức biết chuyện gì xảy ra, người bán hàng vội rèn sắt khi còn nóng cầm lấy một Thực phẩm chức năng Thái Thái, gì mà bổ máu, cải thiện tuần hoàn máu, tiêu trừ mệt mỏi; rồi trị X không đều, X đau nhức, chóng mặt suy nhược cơ thể, nâng cao sức khỏe…

Trong nháy mắt, đầu óc Lăng Tiêu như được ánh sáng của Phật thanh tẩy, linh hồn được gột rửa sạch sẽ, bên tai chỉ còn vang vọng hai chữ “Bổ máu”! Hơn nữa còn bổ rất nhiều máu!

Vì thể, tôi đã bỏ ra hơn bảy mươi đồng là vì ai hả?!

Dưới ánh mắt sáng ngời của Lăng Tiêu, Âu Dương Huy nhắm mắt cắn răng uống sạch.

“Sắc mặt của cậu tốt hơn nhiều rồi đấy, ừm… Còn co dãn nữa….” Nhìn một cái là biết! Đây chính là sự khác biệt giữa các loại phân bón! Thứ dung dịch kia chính là thần dược!

“Sao có thể nhìn thấy hiệu quả nhanh như vậy được!” Âu Dương Huy đỏ mặt né tránh bàn tay hắn.

Tiếng chuông vang lên, Lăng Tiêu lấy điện thoại ra, giọng nói mệt mỏi của chủ nhà truyền đến: “Cậu Lăng, có phải cậu muốn trả phòng không? Hiện tại tôi đang ở tổ dân phố, cậu có thể tới đây xử lý thủ tục ngay bây giờ cũng được.”

Chủ nhà vừa đi công tác trở về, Lăng Tiêu cúp điện thoại quay sang hỏi ý kiến đại sư.

Đại sư lắc đầu, Lăng Tiêu nhụt chí ngồi trên mép giường.

“Lăng Tiêu, chúng ta không đi được.”

“Hầy…”

Âu Dương Huy vỗ vỗ Lăng Tiêu: “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp chủ nhà.”

Phòng làm việc của chủ nhà nằm trong một căn nhà nhỏ khác, một đoàn người chen chúc uốn lượn trước cửa căn nhà, Lăng Tiêu dìu Âu Dương Huy xếp cuối hàng.

Liếc nhìn sơ qua đều là các gia đình đến trả phòng.

Không chỉ tòa nhà nơi Lăng Tiêu ở mà ngay cả các hộ nhỏ xung quanh tòa nhà xảy ra án mạng cũng bắt đầu có người chuyển đi.

Phạm vi cho thuê rất lớn nên tất nhiên lúc xử lý cũng rất mệt mỏi, chủ nhà không ngờ mình vừa đi công tác trở về đã phải đối mặt với một đống rắc rối, ông ta đành máy móc làm thủ tục ghi sổ, trả tiền. Chờ khi Lăng Tiêu đi đến trước mặt ông ta, chủ nhà cũng vô thức rút một phần biên lai để hắn điền vào.

“Tôi không trả phòng.” Lăng Tiêu vội vàng giải thích.

Âu Dương Huy bày ra nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi muốn nhờ ông tư vấn chút chuyện, không biết ông có rảnh không?”

Chủ nhà ngẩng đầu nhìn một hàng dài phía sau: “Mọi người qua bên kia đợi tôi một chút.”

Để giải quyết hết một hàng dài cũng mất gần một tiếng đồng hồ, chủ nhà vô cùng mệt mỏi, gào lên với đám người phía sau: “Các gia đình phía sau xin hãy đến vào ngày mai!” Sau đó bày bảng “Tạm dừng đăng ký” trên bàn rồi bình tĩnh đi vào phòng khách, không thèm để ý đến mấy lời oán trách của các hộ gia đình.

Âu Dương Huy đã sớm chuẩn bị kỹ một bụng câu hỏi, chủ nhà vừa vào đã khoát khoát tay: “Liên quan tới mấy vụ án giết người đúng không?”

“Đúng.”

“Nếu các cậu là cảnh sát, vậy phiền các cậu đi thẩm vấn tội phạm vì tôi đi công tác về mới biết chuyện này.”

“Vậy trước kia…”

“Tôi không biết chi tiết rõ ràng, chỉ biết là có người chết.” Chủ nhà tóm tắt ngắn gọn, dường như không muốn tiếp tục đề tài này.

Lăng Tiêu chen vào nói: “Ông là chủ nhà mà, sao lại không biết?”

Chủ nhà lắc đầu: “Tôi chỉ là người làm công mà thôi, tất cả các phòng ở đây đều không phải của tôi, tôi quản nhiều chuyện như thế làm gì?”

“Không phải ông không muốn quản mà là không có cách nào quản được.” Chợt Âu Dương Huy nói một câu như vậy, “Vì ông bị cấp trên phong tỏa tin tức.

Không chỉ có không nhìn thấy phóng viên, thậm chí ngay cả cảnh sát hình sự cũng rút lui.

Bỗng chốc ngoại ô thành phố trống rỗng, tuy lời đồn bay đầy trời những bay bay một hồi liền không còn tung tích.

Rõ ràng có người phong tỏa tin tức, hơn nữa lai lịch của người này không đơn giản.

Dạo gần đây chủ nhà rất phiền lòng, một mình ông ta phải gánh toàn bộ chuyện trả phòng, vụ án quái gì đó cứ để cấp trên đối phó đi.

Chủ nhà móc một tấm danh thiếp ra: “Cậu tìm quản lý Hoàng hỏi đi.” Thấy Âu Dương Huy móc điện thoại ra, chủ nhà khoát khoát tay, Âu Dương Huy hiểu, y quay sang nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, cậu đặt vé xe trước đi.”

Phải đi hỏi người gọi là quản lý Hoàng này một chút, chắc chắn tên này biết được gì đó!

Công ty Bất động sản nằm ở thành phố khác, theo thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, giữa thành thị và thành thị cũng có trình độ lệch nhau.

Song khi Âu Dương Huy ngồi vào trong xe, y trực tiếp trợn tròn mắt.

Công ty Bất động sản nằm ở thành phố khác, theo thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, giữa thành thị và thành thị cũng có trình độ lệch nhau.

Song khi Âu Dương Huy ngồi vào trong xe, y thẳng thắn trợn tròn mắt.

Rõ ràng chỉ mất mấy tiếng là có thể đến nơi nhưng xe khách ung dung lắc lư cả buổi vẫn chưa chạy đến nơi cần đến.

“Lăng Tiêu, tại sao không mua vé tàu cao tốc?”

“Tàu cao tốc?” Trong đầu Lăng Tiêu bắt đầu hiện ra một chuỗi số trên trời in trên vé, hắn quả quyết lắc đầu, “Đắt lắm, xe khách thực dụng hơn.”

Brừm brừm, xe khách dừng lại, một gia đình nông dân xách chuồng gà chuồng vịt lên xe, tiếng gà vịt kêu quác quác cạc cạc. Âu Dương Huy nhìn thời gian, trời đã gần tối.

Một người mẹ ngồi trước xoa nắn mặt con trai: “Nhóc con chết tiệt! Lại lén ăn kẹo!”

“Có bà mới chết tiệt ấy!” Thằng nhóc không cam lòng yếu thế.

Không hiểu tại sao một cảm giác bất an thoáng qua trong lòng Âu Dương Huy.

Lề mề một hồi cuối cùng cũng đến trạm dừng chân, lần lượt có người xuống xe đi WC.

Âu Dương Huy xuống xe hút thuốc lá, thuận tay đốt một tấm phù rồi bôi tro lên tay Lăng Tiêu.

“Má! Tôi mới rủa tay mà!”

“Trừ độc sát trùng.” Âu Dương Huy cười khẽ dập tắt điếu thuốc.

Bên cạnh bọn họ có vài nữ sinh đi ngang qua, chợt một nữ sinh ôm bụng: “Thôi chết! Tớ đến ngày rồi! Đau bụng quá!”

Bạn của cô ta: “Ai da! Xui thật đấy! Tớ có kẹo gừng, cậu lấy ngậm trước đi.”

Âu Dương Huy nhìn các cô bước vào xe khách, cảm giác bất an trong lòng ngày càng cao.

Cũng không biết nên nói thế nào, có lẽ cảm giác ấy xuất phát từ câu nói của các hành khách, gay gắt mà cực kỳ chói tai.

Chờ hành khách lên xe đầy đủ, xe mới chậm rãi khởi động.

Sắc trời đã tối, trong xe khách không bật đèn, có vài hành khách bắt đầu ngáy.

Tiếng gà vịt kêu quác quác cạc cạ cực kỳ náo nhiệt, chúng không ngừng giãy dụa trong lồng.

Có một chiếc xe đi ngang qua bên cạnh, đèn xe chiếu vào trong, dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt của các hành khách xám như tro.

Chợt Âu Dương Huy cảm giác được bầu không khí không đúng, y lén lút lấy Gương Bát Quái nhỏ ra chiếu chiếu, cơ thể y rung mạng một cái, Lăng Tiêu ngồi bên cạnh cũng phối hợp phát ra một tiếng rên rỉ.

Lăng Tiêu che miệng, cố gắng nuốt ngược vị chua trào lên cổ họng, hắn kìm nén đến nỗi sắc mặt tái xanh.

“Lăng Tiêu? Cậu không khỏe à?” Y nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Lăng Tiêu lắc đầu, che miệng không dám nói chuyện.

Âu Dương Huy la lên với tài xế: “Bác tài, dừng xe!”

Tài xế cũng không quay đầu lại: “Sao thế? Chúng ta đang chạy trên đường coa tốc, không dừng xe được.”

“Bác tài, phiền ông ngừng một chút, chỉ một chút thôi.” Càng lúc càng gấp gáp, mồ hôi to như hạt đậu thuận theo má Âu Dương Huy trượt xuống. Tài xế nhìn Âu Dương Huy một chút rồi quay sang nhìn Lăng Tiêu, sau khi cân nhắc ông ta quyết định cho xe ngừng bên làn đường khẩn cấp.

Lăng Tiêu ngửi được mùi khét, mùi khét ấy xộc thẳng vào dạ dày khiến hắn cảm thấy mình không thể nhịn được nữa liền vội vàng che miệng lao thẳng ra khỏi xe.

Nhắc tới cũng lạ. sau khi ra khỏi xe được gió lạnh táp vào mặt. Lăng Tiêu lập tức khôi phục tinh thần, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn không bị bệnh say xe thế mà hiện tại lại cảm thấy buồn nôn khi ngồi trong xe, chẳng lẽ bị hắn cảm?

Âu Dương Huy không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, lập tức nắm lấy tay hắn kéo đi.

“Này! Cậu làm gì vậy!”

“Lăng Tiêu, chiếc xe kia không ngồi được!” Còn chưa chạy được bao xa, dưới lốp xe đột nhiên bốc cháy đốt vạc xăng, một tiếng nổ ầm vang lên, chiếc xe khách chìm trong biển lửa cao ngút trời, khói cuồn cuộn bốc lên dầy đặc…

Ở trạm dừng chân, hai người cùng ngồi trong một căn phòng.

Vì để tránh sự cố không cần thiết, hai người nhanh chóng chạy ngược trở lại trạm dừng chân.

Cũng may xe chạy không xa, chỉ mới đi được vài cây số.

Tuy chỉ có mấy cây số nhưng Lăng Tiêu vẫn thở hồng hộc, cả người mềm như một đống bùn nhão treo trên người Âu Dương Huy.

Cơ thể thiếu rèn luyện nên mỏi lưng đau chân, Lăng Tiêu nằm trên giường ngủ không được, vẻ mặt tò mò nhìn Âu Dương Huy dán bùa.

Bên ngoài trạm dừng chân rối loạn, xe cảnh sát xe cứu thương ò é ò é chạy qua. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn sợ.

Nếu chậm thêm mấy phút, tất cả mọi người đều vào chung một nồi.

Đại sư không hổ danh là đại sư, mưu hay chước giỏi, hình tượng Âu Dương Huy vĩ đại càng sáng chói trong lòng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không nhịn được hỏi: “Đại sư, sao cậu biết xe có vấn đề?”

Thật ra Âu Dương Huy cũng không nói được lý do, lúc ấy y nhìn tấm gương, trong gương tất cả mọi người đều đen sì cứ như bị thiêu cháy. Sau khi y tỉnh táo thì ngẫm lại, lúc đó xe không bật đèn, không tối mới là lạ.

Nhưng cho dù là ảo giác hay dự cảm đều hướng về một kết cục.

Phản ứng của Lăng Tiêu càng chứng minh cho suy đoán của y.

“Lăng Tiêu, lúc đối đầu với tai nạn, không phải cậu cũng có cảm giác à.” Âu Dương Huy dán bùa xong thì móc ra một tấm danh thiếp xa hoa, đưa tới, “Cầm cẩn thận.”

Lăng Tiêu lườm y một cái, hắn từng gặp qua người tự luyến nhưng chưa từng thấy ai tự luyến đến mức này! Cao phú soái muốn khoe của cũng không dùng cách này đâu nhé anh giai! Chỉ là một tấm danh thiếp mà cứ cho đi cho lại! Cậu cho rằng nó là Bùa Hộ Thân chắc?!

“Là Bùa Hộ Thân.” Cao phú soái mỉm cười tao nhã.

Ban đêm, Lăng Tiêu nằm nghiêng, tay đau, đau đến mức ngủ không được, sờ sờ nhưng lại không thấy vết thương chảy máu.

Âu Dương Huy cũng đau, y biết vết đỏ nguyền rủa kia lại phát tác, Âu Dương Huy không ngờ mình đã bày kết giới thế mà vẫn chịu ảnh hưởng. Y đứng lên đi đốt một tấm phù sau đó xoa tro lên mu bàn tay, tiếp đó mới xoa cho Lăng Tiêu.

Dường như có tiếng động vang lên ngoài cửa, Âu Dương Huy cảnh giác nhìn nhìn, cửa đóng cực kỳ chặt, dư quang trong mắt thoáng nhìn thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng bay qua cửa sổ sát đất, lúc y quay đầu lại nhìn thì rèm cửa ở cửa sổ sát đất lại im lặng buông thõng. Âu Dương Huy đi qua vén màn cửa lên, không có gì cả, chỉ có bầu trời đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.

“Đại sư? Ngoài cửa sổ có gì hả?”

“Không có gì.”

“Ờm…” Lăng Tiêu rút rút người vào trong tấm thảm, “Điều hòa mở lạnh quá, cậu tăng độ lên đi.”

Âu Dương Huy mò tìm điều khiển từ xa rồi cầm lên ước lượng, cảm thấy trọng lượng không đúng vì thế mở nắp hộp ra.Bên trong điều khiển từ xa không có pin, máy điều hoà không hề mở từ lúc bọn họ bước vào phòng…

4. Vô Thường

Âm phủ bị bóng tối bao trùm quanh năm, đèn đuốc trên đình đài lầu các sáng trưng, bóng ma tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau.

Trong điện Diêm Vương im ắng tĩnh lặng, đầu trâu mặt ngựa quy củ nhìn chằm chằm chân mình.

Một loạt cái tên được ghi trên một quyển trục dài, Diêm Vương dựng râu trừng mắt đột nhiên vỗ bàn, rầm một tiếng cái bàn lập tức chẻ ra làm đôi, hồ sơ tài liệu rơi đầy đất.

Vẻ mặt Phán Quan đau khổ, đi qua đổi một cái bàn mới đã chuẩn bị từ trước, nhanh gọn sắp xếp đồ đạc ngay ngắn trên bàn.

Diêm Vương tức giận xong tỉnh táo lại, tiếp tục cầm quyển trục lên nhìn.

Sự im ắng kéo dài trong đại điện, Phán Quan đổ mồ hôi hột trên trán, âm thầm cầu nguyện ông nội này đừng đập bàn hành hạ nó nữa.

Diêm Vương nắm quyển trục, càng xem càng tức giận, định giơ tay muốn vỗ một phát nữa, Phán Quan nhắm mắt lại. Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, hai người đàn ông xuất hiện tựa như cứu tinh giáng lâm.

Diêm Vương kinh ngạc: “Ồ?”

Bạch Nguyệt mỉm cười: “Có chuyện gì khiến ngài Diêm Vương đây bực mình vậy?”

Diêm Vương cuộn quyển trục la: “Hầy, ta bực vì có nhiều việc.”

Lý Trình liếc nhìn quyển trục, nói toạc ra: “Nhiều người cải mệnh như vậy, không phiền mới lạ.”

Phán Quan ném ánh mắt tán thưởng về phía anh ta, không hổ danh là người được Bạch Nguyệt đề cử, thật là thông minh.

Lý Trình vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng: “Là mảnh đất ở ngoại thành?”

Diêm Vương gãi gãi cái cằm, vươn tay ném một cái, quyển trục dừng ngay trước mặt bọn họ, từ từ mở ra.

Trên quyển trục lơ lửng toàn là chữ.

Quét mắt nhìn một cái, có năm ngày sau, tám ngày sau… Dài nhất thì là hai tháng sau.

Số người một lần lại cộng tiếp một lần, cuối cùng toàn bộ mấy ngàn người chồng chất lên nhau.

“Đây không phải ý trời! Rõ ràng có thứ gì đó đang đoạt hồn!” Diêm Vương tức giận vỗ bàn một cái, ầm, lại thêm một cái bàn bị chẻ làm đôi.

Để lại một đống bừa bộn, Diêm Vương nâng cái bụng bự nện bước thong thả đi đến trước mặt bọn họ.

Cơ thể Diêm Vương to lớn nhìn xuống từ trên cao, tức giận mắng: “Dám không vâng lời thiên đạo! Mẹ nó thật to gan! Các ngươi nhất định phải cướp hồn về!”

Bạch Nguyệt lau nước bọt dính trên mặt, cậu đang suy nghĩ xem mình nên mở miệng nói tế nào thì đột nhiên lại nghe Lý Trình hỏi: “Rốt cuộc thứ kia là gì?”

Diêm Vương trợn mắt giận dữ quan sát, Lý Trình lạnh lùng nhìn thẳng ông ta, Diêm Vương dựng râu nói đầy hùng hồn: “Không biết!”

Phán Quan chen vào nói: “Cách vài năm chỗ đấy lại xảy ra hiện tượng cải mệnh, chỉ có điều trước đó chỉ lẻ tẻ vài người, thậm chí có người vượt qua được, nhưng lần này lại rất nghiêm trọng…” Bằng không cũng không cần sai Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn.

“Cách vài năm?” Bạch Nguyệt tò mò.

Phán Quan suy nghĩ một chút: “Mười năm một lần.”

Diêm Vương thu quyển trục lại, lén lút đưa cho Bạch Nguyệt: “Đem về đọc cho kỹ.” Rồi phất tay bắt đầu đuổi người.

Lúc ra khỏi điện Diêm Vương, Lý Trình cười lạnh một tiếng: “Lần này lại tăng ca nữa.”

Bạch Nguyệt thở dài gật đầu: “Để tôi làm là được rồi.”

Mặt Ngựa đuổi theo: “Bạch Nguyệt.”

“Hửm?”

“Khụ khụ, có chút việc ấy mà.” Mặt Ngựa chà chà tay, “Tôi lỡ để lọt một linh hồn ở cầu Nại Hà, ầy, cậu biết đó, do tôi chủ quan sơ ý nên để quên người này, cậu có thể giúp tôi một chút không?”

Muốn đến Nhân giới phải đi qua cầu Nại Hà, nói trắng ra là có đi ngang qua thì tiện thể thu thập linh hồn bị bỏ sót này giùm tôi nhé!

Bạch Nguyệt cũng không để ý chuyện tiện tay này, thoải mái gật đầu: “Được…”

“Không được! Cậu ấy bận rộn nhiều việc!” Lý Trình cương quyết từ chối, kéo Bạch Nguyệt đi.

“Ấy, Bạch Nguyệt…” Mặt Ngựa vừa đuổi kịp lại bị Lý Trình hung dữ trừng mắt một cái, cả người Mặt Ngựa lập tức đổ mồ hôi đứng tại chỗ không dám động.

“Lý Trình!” Bạch Nguyệt hơi tức giận.

“Bạch Nguyệt, cậu có thể chủ động từ chối chuyện dư thừa một lần được không?” Lý Trình cũng không quay đầu lại, kẹp người tránh xa khỏi Mặt Ngựa.

Đầu Trâu nhìn bóng người một đen một trắng dần dần đi xa, cười khà khà trêu ghẹo nói: “Thằng nhóc kia đáng sợ lắm hả? Ha ha! Xem mày bị nó hù kìa!”

“Phì!” Mặt Ngựa tức giận phì phì, “Không phải chỉ là cô hồn dã quỷ lang thang được nhặt về thôi sao! Tao sợ nó cái lông!”

“Ít ra người ta mạnh hơn các ngươi đó.” Tiếng nói của Phán Quan vang lên sau lưng.

Có cấp trên ở đây, khí thế của Mặt Ngựa lập tức biến mất hơn phân nửa nhưng vẫn không phục lầm bầm: “Ngay cả hồn cũng không đầy đủ, có cái gì đáng sợ cơ chứ?”

Phán Quan cười: “Các ngươi không hiểu.”

Đầu Trâu Mặt Ngựa cứng đầu cứng cổ chờ đoạn tiếp theo nhưng Phán Quan không có ý định giải thích, nhanh chóng đi về phía đường cái.

Hai cái bóng một đen một trắng xuyên qua dòng người trên đường phố, Lý Trình đi phía trước, Bạch Nguyệt phụng phịu đi xa xa rơi tuốt phía sau.

Âm phủ hỗn tạp đủ loại người từ nhiều thời đại khác nhau, có thương gia từ thời nhà Đường bán quần áo và trang sức, có mấy tên ất ơ từ thời nhà Thanh không để ý tới người khác gào to bán bánh bao, thậm chí có một đôi nam nữ trẻ tuổi cầm điện thoại cảm ứng đi qua, một giây sau lại có một đạo sĩ cổ đại tiên phong hiệp cốt cầm quạt đi tới.

Bên đường có một ông cụ mắt mù bày sạp xem bói đơn sơ, trước quầy vắng tanh không có một ai, ông ta nhàm chán xoay xoay đồng tiền đùa nghịch.

Đồng tiền lung lay trong lòng bàn tay, vung lên, rồi leng keng leng keng rơi xuống đất, có một đồng không nghe lời lăng đi xa, vô tình đâm sầm vào chân Bạch Nguyệt

Bạch Nguyệt nhặt lên đi tới trả cho ông ta.

“Tặng cậu đó.” Ông già mù mỉm cười, “Âu cũng là cái duyên.”

Nhìn đồng tiền rất bình thường, chữ khắc bên trên đã sớm bị mài mòn không đáng tiền, làm vật trang sức cũng không đẹp.

Tất nhiên Bạch Nguyệt sẽ không từ chối lòng thành của đối phương, cậu nói cám ơn rối cất đồng tiền.

Chợt ông già mù lắc lắc đầu ngẩn cổ lên ngâm nga một khúc hát, không biết ông ta dùng ngôn ngữ gì, Bạch Nguyệt nghe không hiểu.

Bỗng nhiên, một câu hát rõ ràng truyền tới, vô cùng nhẹ nhàng: “Lúc người đó biến mất, hãy tìm ở nơi hoang dã, để chuyện cũ cuốn theo gió bay đi.”

Bài hát gì thế này?

Bạch Nguyệt cảm thấy mình già rồi, không theo kịp thời đại nữa, không chỉ ở Nhân giới mà ngay cả Quỷ giới cũng vậy.

Lý Trình như có điều suy nghĩ nhìn ông già mù, ông cụ lắc lắc đầu rồi trở về bộ dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn…

Trong căn hộ ở Âm phủ, Lý Trình tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngồi trên mép giường.

Trên cơ thể cường tráng tràn đầy dấu vết may vá, màu da tái nhợt càng làm tôn lên vẻ dữ tợn của vết tích. Lý Trình móc một hộp thuốc ra bôi lên vết sẹo, vết sẹo kéo dài đến tận phía sau nhưng anh ta không có cách nào đụng tới vị trí sau lưng, cánh tay cong quắp mỏi nhừ, Bạch Nguyệt thấy thế đi qua cầm lấy lọ thuốc bôi giúp Lý Trình.

Nơi xức thuốc giống như bị một lớp phấn lót bôi lên, vết sẹo biến mất, khôi phục lại làn da bình thường.

Bạch Nguyệt bôi thuốc lên vết sẹo cuối cùng rồi thở dài: “Dù sao chỉ cần mặc quần áo là không nhìn thấy nữa mà.”

Thuốc chỉ che giấu tạm thời còn vết sẹo thì tồn tại vĩnh viễn.

Lý Trình vẫn không buông bỏ được khúc mắc.

Anh ta lạnh lùng lấy lại lọ thuốc, không nói một lời ngòi yên chờ thuốc khô lại rồi mới mặc quần áo.

Bạch Nguyệt ngồi ở giường đối diện quan sát Lý Trình, giống như đang thưởng thức kiệt tác của mình.

Lý Trình bị cậu nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân ngứa ngáy, anh ta phất tay trong không trung lấy Sinh Tử Bộ ra, giả vờ bận rộn lật xem.

Bạch Nguyệt cười nói: “Cuối cùng cũng chịu cố gắng rồi hả?”

“Ừ.”

“Tìm ai?” Bạch Nguyệt bày quyển trục ra.

Cải mệnh là cải mệnh, dù có tra cũng không có cách nào cải biến được.

Lý Trình chợt nhớ tới ông già mù, anh ta lật Sinh Tử Bộ ra, ngu sao nói không tra là không tra, thôi thì cứ lật qua xem hết đi.

“Ông già kia là ai?” Lật từng tờ một, một lát sau đã đến thời nhà Nguyên nhưng vẫn không tìm được ghi chép về ông già mù.

Lý Trình cảm thấy rất có thể mình đã bỏ sót vì thế lật lại từ đầu nhưng vẫn không có.

Bạch Nguyệt đưa tay: “Để tôi tìm cho.”

Đưa Sinh Tử Bộ qua, Bạch Nguyệt lật lật một hồi rồi chỉ vào một du hồn được ghi trong sổ: “Là người này, ông ta đến Âm phủ từ nửa năm trước.”

Cả Âm phủ chỉ có một mình ông ta bị mù mở sạp coi bói, là một du hồn không tên, rất dễ tìm.

“Vậy ngày sinh của ông ta đâu?” Lý Trình chỉ vào vị trí trống không.

Ngày sinh ngày mất ghi trong Sinh Tử Bộ chắc chắn chính xác, bởi vì mệnh là do trời định đoạt, vậy nên tuyệt không để lọt lưới.

Bạch Nguyệt sờ vị trí trống không rồi lại tiếp tục lật, lật một hồi đi đến thời nhà Tần, rồi lại tiếp tục lật đến thời nhà Thương, lật mãi cho đến thời thần thoại Hồng Hoang…

Đã lật đến trang cuối cùng nhưng vẫn không hề có bất cứ ghi chép nào.

Bạch Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi.

Lúc này, một vị khách đi đến trước gian hàng xem bói của ông già mù.

Phán Quan đã đổi sang quần áo ngày thường, kéo một cái ghế gỗ qua ngồi đối diện ông cụ.

Lão đầu vuốt vuốt đồng tiền: “Chàng trai này, cậu muốn xem gì? Sự nghiệp? Hôn nhân?”

Phán Quan khoa tay múa chân nói: “Có một thứ vô hình cắn nuốt linh hồn, ông có biết đó là thứ gì không?”

“Đã đến đây rồi thì không hỏi chuyện nhân loại, chàng trai, xin cậu về cho, tôi không tính chuyện ở Nhân giới.”

Phán Quan cười: “Thật không hổ là người xem bói, tôi còn chưa nói gì mà ông đã biết chuyện xảy ra ở Nhân giới rồi.”

Ông cụ không để ý tới Phán Quan, tiếp tục ngâm nga khúc ca do mình tự sáng tác.

Phán Quan nhích lại gần thì thầm nói: “Lão Diêm vương bảo tôi đến đây hỏi, ông có thể phối hợp xíu không?”

Ông cụ ngắm nghía đồng tiền, đồng tiền rơi leng keng leng keng xuống mặt đất, sau đó gom lại trong tay.

Phán Quan kiên nhẫn chờ nhưng ông già mù còn kiên nhẫn chơi hơn y.

Phán Quan bày vẻ mặt đau khổ: “Cụ à…”

Ông cụ mù vươn ngón tay ra, Phán Quan lập tức xốc lại tinh thần, tập trung nhìn chằm chằm ngón tay kia.

Ngón tay cử động lắc qua lắc lại, còn ông cụ thì cười nói: “Chuyện ở Nhân giới, tôi không tính, mời cậu về cho.”

Vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận của lão Diêm vương, trái tim yếu đuối của Phán Quan lại bắt đầu nhảy bum ba là bum trong ngực, y vội la lên: “Cụ ơi, cụ làm ơn giúp cháu đi mà. Hu hu… Cháu lạy cụ đừng lắc đầu như thế oa oa oa… Một câu thôi được không? Cụ muốn gì cháu nộp cho cụ hết!”

“Chàng trai, đây là ý trời, nghịch với ý trời phải trả giá rất lớn.” Ông già mù nhếch miệng cười.

“Thứ kia mới là trái ý trời, cụ à, cụ không biết đâu, nhiều người bị cải mệnh lắm rồi đó!”

“Tôi biết.” Ông cụ nhìn ngắm đồng tiền, “Đó đều là vận mệnh đã được sắp đặt trước của bọn họ.”

“Cụ à…”

“Hầy.” Ông cụ bị y làm phiền đến đòi mạng, “Được được, tôi chỉ nói một câu thôi.”

“Cụ nói, cụ nói.”

“Thứ kia không phải người.”

“Ừm.” Rồi sau đó? Phán Quan im lặng chờ đợi.

“Tôi nói xong rồi đấy, mời về cho.” Ông cụ ném ra một câu sau đó lại gật gù đắm chìm vào giai điệu kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment