Về đến nhà, Bùi Tuyển trước tiên đi đến phòng Tiểu Tiểu, bên trong đèn sáng, Tiểu Tiểu lại ngủ sớm, nhìn thấy con, tâm tình hắn chuyển tốt, đem di động Tiểu Tiểu đang nắm chặt trong tay lấy ra, tắt đèn khẽ khàng ra ngoài.
Bùi Tuyển tắm rửa xong, trên bàn cơm đã dọn sẵn sandwich cùng trà sữa nóng, Thư Thanh Liễu ngồi đối diện bàn ăn, sống lưng thẳng tắp tựa như lưỡi đao bổ xuống.
“Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm?”
“Trực giác.”
“Tôi không thích người dựa vào trực giác làm việc.” Bùi Tuyển ngồi xuống trước bàn, “Sau này nhớ kỹ điểm ấy.”
“Được.”
Anh thực thuận theo, làm cho Bùi Tuyển tìm không ra chỗ nào để chỉ trích, so với mấy trợ lý trước đây, anh thực trầm ổn, với gu của hắn, tuy rằng hắn vẫn như cũ chán ghét đàn ông trên người có loại khí chất này, nhưng cũng giống như thích điều gì đó không có lý do, chán ghét cũng đồng dạng không thể nói rõ tình cảm chủ quan.
Bùi Tuyển cắn miếng bánh mì, làm cũng không tệ lắm, bất quá hắn không thích đồ uống, hắn thích coca hay các loại thức uống khác hơn, mùa này uống trà nóng, không phải mấy lão nhân cao tuổi thì chính là có bệnh.
“Lần sau nhớ kỹ chuẩn bị coca hoặc nước trái cây, tôi không thích uống đồ nóng.”
“Tôi sẽ nhớ kỹ.”
Có lẽ là đói bụng, Bùi Tuyển ăn rất nhanh, chờ hắn ăn xong, Thư Thanh Liễu dọn dẹp bàn ăn, thay một ly nước trái cây, không thêm đá, uống vào rất không đã nghiền.
“Tôi thích bỏ đá.” Cũng đã khuya, Bùi Tuyển lựa chọn chấp nhận, bất quá vẫn là nhắc nhở.
Thư Thanh Liễu gật đầu, tỏ vẻ tự mình đã biết.
“Đúng rồi, anh tên gì?”
Đang uống nước ép, Bùi Tuyển hậu tri hậu giác nhớ tới mình còn chưa hỏi tên người này, cứ vậy đem con giao cho anh ta, có thể là vì anh tạo cho người ta một loại cảm giác trầm ổn an tâm, khiến người ta có thể phóng tâm mà đem sự tình giao cho anh xử lý.
“Thư Thanh Liễu.”
Nghe xong câu trả lời, Bùi Tuyển trầm lặng, Thư Thanh Liễu nghĩ hắn còn hỏi thêm gì nữa, ai ngờ hắn uống xong, cầm túi xách đi lên lầu, nói: “Từ hôm nay trở đi anh ở đây, trừ bỏ phòng của tôi cùng thư phòng, các phòng khác tùy anh chọn lựa, trong phòng tắm có áo ngủ, anh dùng phòng dưới lầu, tôi không thích cùng người khác dùng chung.”
“Bùi…”
Bùi Tuyển đang lên lầu, nghe thấy Thư Thanh Liễu nói, hắn dừng lại, cúi đầu không hài lòng nhìn anh.
“Cùng một sai lầm đừng phạm hai lần, nếu chỉ số thông minh của anh không đủ xài, tôi không ngại thay người.”
Bùi Tuyển nói xong liền rời đi, chỉ chừa cho Thư Thanh Liễu cái lưng, mấy lời nói khắc nghiệt của hắn không làm ảnh hưởng đến Thư Thanh Liễu, ngược lại anh càng thích nhìn bóng dáng hắn hơn, lưng thẳng tắp, rất khớp với tiêu chuẩn lúc đứng như tùng lúc ngồi như chuông, chỉ điểm này, liền đủ để anh đối với Bùi Tuyển sinh ra thiện cảm.
Bất quá, thoạt nhìn Bùi Tuyển đối với anh tựa hồ không có cảm giác tốt đẹp nào.
Thư Thanh Liễu tắm rửa xong đi lên lầu, chọn phòng cách vách phòng của Bùi Tuyển, đối diện phòng Tiểu Tiểu, như vậy rất dễ dàng bảo vệ, tuy rằng hiện tại thân phận của anh là trợ lý, nhưng theo thói quen, vẫn là thích an bài vị trí của mình ở gần nơi của thượng cấp nhất, để tùy thời đợi mệnh.
Anh nằm trên giường, lấy di động lên mạng xem xét tin tức Kỳ Lân trấn, tư liệu không nhiều lắm, kia chỉ là một trấn nhỏ bình thường không có gì đặc sắc, trừ bỏ cảnh đẹp, từ xưa là điểm đặc sắc duy nhất của nó, Thư Thanh Liễu xem một ít ảnh chụp Kỳ Lân trấn, nhưng không có loại cảm giác rung động như ban ngày trải qua, anh đành phải buông tha lòng hiếu kỳ, chuyển qua xem tin tức về Bùi Tuyển.
Các bài báo đăng tin Bùi Tuyển nhiều vô số kể, đủ để chứng minh hắn hiện tại nổi tiếng cỡ nào, hắn hoạt động rất mạnh trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, liên tục ba năm giành giải thưởng nghệ sĩ được yêu thích nhất, nắm trong tay đủ các loại giải thưởng, song tiếc nuối duy nhất chính là mỗi lần đều bỏ lỡ giải ảnh đế, bất quá mặc kệ nói thế nào, hiện tại hắn đúng là đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Sự nghiệp luôn đi kèm với scandal tình dục, đủ loại chuyện xấu không thể tưởng tượng đều có, hơn nữa cứ cách một, hai tháng, những vụ bê bối tình dục cũ sẽ bị những vụ mới thay thế, cho nên các phóng viên đều xưng Bùi Tuyển là nghệ sĩ nhiều scandal nhất, thế nhưng Thư Thanh Liễu lại không thấy tin tức liên quan đến La Vĩ Doanh và Tiểu Tiểu xuất hiện trên báo, anh tìm rất nhiều mấy tin lá cải kiểu này, nhưng ở đâu cũng không thấy nhắc tới hai người kia.
So với Bùi Tuyển, tinh vận của La Vĩ Doanh bình thường hơn nhiều lắm, nhận đóng những bộ phim chất lượng so le không đồng đều, cũng không có tác phẩm tiêu biểu xuất sắc, không biết chuyện vợ chồng bọn họ ly dị có liên quan tới công việc hay không, Thư Thanh Liễu cũng không nghĩ nhiều, điều anh tò mò chính là người kêu Hoài An kia, bởi vì hắn mà khiến mình vô duyên vô cớ nhận công việc này.
Cũng không khó tra, Thư Thanh Liễu rất nhanh liền tra được hắn là người đại diện của Bùi Tuyển, kêu Lục Hoài An, theo Bùi Tuyển từ khi bước chân vào giới điện ảnh đến giờ, Thư Thanh Liễu làm chút tiểu xảo, tiến vào nội bộ trang web công ty điện ảnh Hoàn Nhạc, phát hiện trợ lý tiền nhiệm của Bùi Tuyển hai ngày trước vừa từ chức, đúng lúc vị trưởng bối nào đó của Lục Hoài An ở Los Angeles mất, hắn vội vàng rời đi, chưa kịp giúp Bùi Tuyển an bài trợ lý mới, Bùi Tuyển có thể không liên hệ với hắn được, thấy mình bị La Vĩ Doanh phái tới, lại biết chuyện Tiểu Tiểu, liền hiểu lầm mình thành trợ lý.
Có lẽ, đây là một hiểu lầm không tệ, ở quân đội lâu lắm rồi, anh cũng cần nhân cơ hội này tiếp xúc một chút với cuộc sống bên ngoài, tuy rằng xuất ngũ không phải xuất phát từ bổn ý (1) của anh, thậm chí xử trí như vậy làm cho anh có chút nghẹn khuất, nhưng đối với chuyện đã qua, hối tiếc cũng chẳng được gì, anh không phải người hay oán trời trách đất, hơn nữa không thể phủ nhận, so với nhóm trinh thám của Tả Thiên, anh càng thích công việc trợ lý này hơn.
(1) Bổn ý: Chủ ý, ý định ban đầuChỉ tiếc là Bùi Tuyển không hát nữa, anh nhớ rõ giọng ca của Bùi Tuyển rất êm tai, mặc dù có đôi khi ngẫu nhiên hát lạc điệu, nhưng cách lướt qua thực đáng yêu, còn có ca khúc anh thích nhất kia, tên “Na nhất đoạn tinh quang (2)”, nghe hoài không chán.
(2) Na nhất đoạn tinh quang: Kia một ánh sao sáng Thư Thanh Liễu khép lại di động, từ từ nhắm hai mắt lẩm nhẩm hát bài hát kia, lại phát hiện mình không nhớ rõ ca từ cùng giai điệu, thỉnh thoảng về nhà anh vẫn tìm xem mấy CD cùng poster trước khi anh nội trú trong quân đội, anh vẫn bảo quản chúng rất tốt.
Bùi Tuyển bị sức nặng trên ngực đè tỉnh, giống như quỷ áp giường, làm hắn tức muốn nổi điên, hôm nay khó được không có chương trình, tối hôm qua hắn xem kịch bản đến hơn nửa đêm, vốn định ngủ một giấc cho đã, thế nhưng lại không được như ý, hắn đưa tay muốn túm lấy chân tiểu quỷ, đem nó ném ra ngoài cửa sổ, lại chạm phải cơ thể âm ấm, lập tức cổ bị ôm lấy, có người tiến đến bên tai hắn cười khanh khách.
Cơn tức lập tức tan thành mây khói, Bùi Tuyển trở tay ôm lấy con trai, hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Không còn sớm nữa, đã hơn mười giờ rồi ba.” Tiểu Tiểu mặc bộ đồ ngủ nhỏ nhỏ màu vàng, làm nũng nằm sấp trên người hắn không đứng dậy, “Kẻ cướp nói ba tối hôm qua làm việc đến khuya, không cho con đến quấy rầy ba, nhưng mà đã lâu con với ba không ngủ chung nha.”
Tên nói lắp kia cư nhiên biết mình rất khuya mới ngủ.
Bùi Tuyển cảm thấy có chút thú vị, hỏi: “Sao không đi học?”
“Hôm nay là cuối tuần mà.” Tiểu Tiểu làm nũng nói: “Con muốn cùng ba ở chung ngày cuối tuần.”
Bùi Tuyển không có khái niệm cuối tuần, công việc của hắn chưa từng có thời điểm kết thúc, hôm nay khó được nghỉ nửa ngày, vậy chơi cùng con trai đi.
Hắn dùng điều khiển đem màn cửa mở ra, bên ngoài một mảnh sáng sủa, cơn mưa hôm qua gột rửa một trận khiến không khí trở nên tươi mát, hắn vò vò tóc Tiểu Tiểu, hỏi: “Tối hôm qua một mình ở nhà, có sợ hay không?”
“Con là con trai, mới không sợ!”
Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực mình, làm như phải chứng minh mình thật sự không sợ, sống lưng ưỡn thật thẳng, giọng nói trẻ con làm Bùi Tuyển cảm thấy áy náy, đem con trai ôm vào ngực, Tiểu Tiểu lại xoay xoay thân mình, thoát khỏi cái ôm của hắn, lôi kéo tay hắn, thực hưng phấn chạy đến phía trước cửa sổ, chỉ chỉ phía dưới, nói: “Ba, ba xem kìa!”
Bùi Tuyển ló đầu nhìn xem, thấy Thư Thanh Liễu đang ở trên bãi cỏ hoa viên hít đất, anh chống một tay làm, rồi lại đổi tay kia, như thế lặp lại luân phiên, Bùi Tuyển thấy trong mắt Tiểu Tiểu toát ra tia hưng phấn, có loại cảm giác kẻ làm cha này bị xem nhẹ, bất quá sau khi xem Thư Thanh Liễu thoải mái hít đất năm, sáu mươi cái mà vẫn không có nửa điểm đình hoãn, hắn không thể không thừa nhận thể lực Thư Thanh Liễu đích xác không tồi.
Bên ngoài thời tiết rất nóng, Thư Thanh Liễu chỉ mặc một cái áo T-shirt, cánh tay cường tráng cơ bắp lộ ra, hoàn toàn khác với vẻ nhã nhặn khi mặc áo sơmi ngày hôm qua, Bùi Tuyển hỏi: “Anh ta luyện lâu rồi sao?”
“Dạ, cơm nước xong, kẻ cướp đi ra ngoài dạo qua một vòng, trở về liền luyện tập, chú ấy đánh quyền rất được, ngầu như ba trong phim ấy!”
Thật sự là cái quái nhân.
Nhớ tới ngày hôm qua ấn tượng chất phác cứng nhắc Thư Thanh Liễu lưu cho mình, Bùi Tuyển mặt nhăn mày nhíu, nói với Tiểu Tiểu: “Chúng ta đi nhìn xem.”
Bùi Tuyển không nhìn được Thư Thanh Liễu luyện quyền, bởi vì vừa thấy hắn xuất hiện, Thư Thanh Liễu liền ngưng tập, vào bếp lấy điểm tâm sáng, Tiểu Tiểu dính bên cạnh Bùi Tuyển một chốc, liền bị phim hoạt hình hấp dẫn, chạy tới xem TV, đem không gian phòng bếp để lại cho hai người bọn họ.
“Đây là đồ cho heo ăn hả?” Ăn một miếng cơm, mày Bùi Tuyển lập tức nhíu lại.
Nói đồ cho heo ăn có hơi quá, cơm Thư Thanh Liễu làm còn có thể miễn cưỡng ăn được, mặc dù cách yêu cầu của hắn còn kém quá xa, đồ ăn cũng rất đơn giản, bất quá ăn no không thành vấn đề, đúng là một tên thực tế, hắn nghĩ.
Bị vô cớ quở trách, Thư Thanh Liễu rất muốn hỏi lại anh là heo sao? Bất quá nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của hắn, tâm anh hơi động, câu nói kia cũng không nói ra miệng: “Có thể ăn là được.”
“Yêu cầu thực thấp.”
“Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất.” Thư Thanh Liễu đúng mực đáp lại: “Cũng đủ.”
“Được rồi, sau này anh mỗi ngày đều có cơ hội thực hành kỹ năng cơ bản này.”
Nhìn thấy Thư Thanh Liễu đưa mắt ý hỏi, Bùi Tuyển ra hiệu bảo anh pha cho mình một cốc cà phê, ngửi thấy hương cà phê thoang thoảng, ác cảm lúc ban đầu của hắn đối với người đàn ông này lại tiêu giảm vài phần: “Tôi không tính mời thêm người khác nữa, Tiểu Tiểu tựa hồ cũng không ghét anh, anh chăm sóc nó cũng tốt, tôi sẽ trả cho anh thêm một phần tiền lương.”
Xác thực mà nói, hắn không thích trong nhà có quá nhiều người, làm hắn khó được yên tĩnh nghỉ ngơi, tuy rằng người giúp việc đều ký hợp đồng giữ bí mật, nhưng dù sao cũng là người ngoài, hiện tại La Vĩ Doanh nhận một bộ phim phải đi Los Angeles quay ngoại cảnh, lại bận rộn cùng mình ly hôn, xem ra cô ta là quyết tâm tìm đường ra khác, sẽ không trở về căn nhà này nữa, thế nên vì lo nghĩ cho Tiểu Tiểu, hắn phải cân nhắc thật kỹ việc mời người thế nào.
Thư Thanh Liễu thực lanh lẹ đáp ứng yêu cầu của hắn, Bùi Tuyển thích tính kiệm lời của Thư Thanh Liễu, hiếm khi tâm tình tốt nhiều lời một câu, “Lầu ba có phòng tập thể hình, nơi này trừ bỏ phòng ngủ của tôi cùng thư phòng, những chỗ khác cậu có thể tùy tiện sử dụng.”
“Cám ơn.”
“Anh trước kia làm quân nhân?”
Thư Thanh Liễu không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn qua rõ ràng dẫn theo vài phần kinh ngạc, Bùi Tuyển hừ một tiếng, làm một diễn viên, quan sát nghiền ngẫm đã thành bản năng, hắn dám khẳng định Thư Thanh Liễu từng làm quân nhân, còn làm rất nhiều năm, trên cơ thể này mang theo tác phong quân nhân nồng đậm, tựa như lão già khốn kiếp trước kia.
Chuyện cũ không vui bởi vì sự xuất hiện của Thư Thanh Liễu mà gợi lại, Bùi Tuyển chán ghét nhăn lại mi, thấy Thư Thanh Liễu không trả lời, hắn nói: “Yên tâm, tôi đối với việc vì sao anh bị khai trừ không có hứng thú, tôi chỉ chú trọng thái độ làm việc của anh sau này.”
“Cám ơn.”
Lời này Thư Thanh Liễu nói rất chân thành, anh bắt đầu có chút thưởng thức Bùi Tuyển, mặc dù người này nói chuyện khắc nghiệt lại kiêu ngạo, nhưng làm việc không chủ quan, điểm ấy đáng quý.
Bùi Tuyển cũng không để ý biểu hiện của Thư Thanh Liễu: “Tuy rằng cá nhân tôi đối với anh không ôm chờ mong, bất quá anh là người Hoài An giới thiệu, tôi sẽ cho anh cơ hội, đừng làm hỏng việc.”
Hắn đem chìa khóa nhà dự phòng giao cho Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu nhận lấy, đáp lời hắn, gật đầu, “Biết.”
Hiếm khi được ở chung với con trai, Bùi Tuyển không làm gì cả, chỉ cùng với Tiểu Tiểu ở phòng nhóc đánh Wii, ăn cơm trưa xong Thư Thanh Liễu nói đi mua một ít vật dụng, anh đi rồi, Bùi Tuyển lại mang Tiểu Tiểu ra ngoài bãi cỏ phơi nắng, trời nóng quá, hắn nói: “Đi uống coca nào.”
“Coca đều bị kẻ cướp đổ hết rồi.” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Tiểu Tiểu chu chu miệng, “Hiện tại trong nhà chỉ có nước trái cây.”
“Sao lại vậy?”
“Chú ấy không nói.”
Người kia thoạt nhìn là người không thích nói chuyện, bất quá đổ đi toàn bộ thật cũng quá khoa trương, Bùi Tuyển lấy di động ra, muốn dặn Thư Thanh Liễu lúc về tiện thể mua coca, khi bấm số mới nhớ mình không biết số của Thư Thanh Liễu, Tiểu Tiểu lập tức đưa qua di động của mình.
“Dùng của con đi, kẻ cướp có giúp con cài vào, nói ấn phím số một… Có thể gọi ngay cho chú ấy.”
Bùi Tuyển theo lời Tiểu Tiểu ấn phím một, nhưng không ai tiếp, hắn có chút mất hứng, hắn không thích có người lừa Tiểu Tiểu, cho dù là chỉ là việc nhỏ, đang muốn tắt đi, bỗng nhiên nhìn thấy tia sáng lóe lên, phản chiếu trên cửa sổ sát đất, nhoáng lên một cái rất nhỏ, lại làm cho hắn cảnh giác, lập tức từ trên cỏ ngồi dậy.
Cả ngày đối mặt với ống kính, Bùi Tuyển rất quen thuộc loại ánh chớp này, lúc trước lựa chọn nơi này, là vì vừa ý cách thức bảo an ở đây, đội chó săn giả dạng cũng không thể tiến vào, không nghĩ tới hôm nay khó được ngày ra ngoài phơi nắng, lại bị theo dõi, hắn cố ý vờ như không biết, quay sang nói với Tiểu Tiểu: “Vào nhà đi.”
Tiểu Tiểu thực thông minh, thấy biểu tình của Bùi Tuyển, cái gì cũng không nói, đứng lên cũng không quay đầu chạy thẳng vào nhà, Bùi Tuyển dấu di động, tìm một bóng râm hơi khuất núp vào, tránh đi sự theo dõi của ống kính, sau đó gọi điện thoại cho cảnh vệ khu dân cư, bảo đưa người lại đây kiểm tra xem có người ngoài nào trà trộn vào đây hay không, hắn mới vừa nói xong, chợt nghe thấy phía xa có ai kêu vang lên, tiếp theo là âm thanh té xuống.
Lòng hiếu kỳ của Bùi Tuyển bị khơi lên, quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, Thư Thanh Liễu đứng bên cạnh hắn ta, trong tay còn đang lắc lư cameras, khoảng cách có chút xa, Bùi Tuyển nhìn không rõ lắm, bất quá cameras bị lấy được, hắn cũng không kiêng kị gì nữa, bước nhanh tới.
Sau khi đến gần, hắn phát hiện Thư Thanh Liễu đang cầm quả nhiên là cameras ống kính cỡ nhỏ, người đàn ông tựa hồ bị té rất nặng, quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy, chỉ to mồm kêu: “Tôi phải kiện anh tội sử dụng bạo lực phi pháp, ui…”
Người này dáng người thấp bé, hơn nữa diện mạo đáng khinh, vừa nhìn đã thấy không phải người đứng đắn gì, Bùi Tuyển cười lạnh một tiếng, tiến lên dẫm mạnh lên lưng hắn, tên kia vừa rồi bị Thư Thanh Liễu quăng một cái đầu óc choáng váng, đang giãy dụa muốn đứng lên, lại bị hắn đạp thêm một cước, ầm một tiếng lại nằm úp sấp xuống, vừa tức vừa gào lên.
Thư Thanh Liễu không kiểm tra cameras, trực tiếp lấy ra thẻ nhớ bẻ thành hai nửa ném xuống, lại dỡ ống kính ra, cái này nhìn có vẻ có chút quý, hắn quay đầu nhìn Bùi Tuyển, muốn hỏi ý tứ của hắn, Bùi Tuyển đưa tay lấy, trên đường lại cố ý trợt tay, cameras rơi xuống bên cạnh núi đá giả, len bị rớt vỡ, ống kính cũng vỡ thành mấy mảnh, hắn trừng mắt liếc Thư Thanh Liễu một cái.
“Cameras quý trọng như vậy, anh sao lại không cầm chắc hả?”
Thư Thanh Liễu cùng Bùi Tuyển tiếp xúc hai mươi bốn giờ, đã hiểu biết sâu sắc thói hư tật xấu của hắn, không biện giải gì, chỉ tóm tên đang nằm dưới đất lên, hỏi Bùi Tuyển, “Muốn đưa đến cảnh cục không?”
Người nọ tuy rằng bộ dạng thấp bé, bất quá cũng là người trưởng thành, Bùi Tuyển thấy Thư Thanh Liễu chỉ một tay đã dễ dàng đem hắn túm lên, có chút kinh ngạc, người chụp ảnh cũng bị khí thế của Thư Thanh Liễu dọa sợ, không dám kiêu ngạo, lắp bắp nói: “Tôi xâm nhập nhầm chỗ, chỉ là tùy tiện chụp mấy tấm, các anh…”
“Ai phái anh tới?” Thư Thanh Liễu hỏi.
“Chỉ là vào nhầm chỗ, ui……”
Cổ tay bị Thư Thanh Liễu bóp chặt vặn lại, tên kia đau đến kêu to lên, người phụ trách khu dân cư dẫn theo hai gã cảnh vệ chạy lại đây, nhìn thấy cảnh này, vội vàng bảo cảnh vệ bắt lấy người chụp ảnh, lại quay sang giải thích với Bùi Tuyển, nghe bọn họ nói xong, Bùi Tuyển mới biết được người này mượn thân phận làm công theo giờ để vào đây, hắn trước kia đã tới vài lần, cũng có thẻ ra vào của người nào đó, cho nên kiểm tra mới có phần lỏng lẻo, người phụ trách liên tục giải thích, nói sau này nhất định tăng mạnh phòng bị, ngăn chặn sự kiện thế này phát sinh.
Bùi Tuyển không nhiều lời, để bọn họ mang người chụp ảnh đi, Thư Thanh Liễu có chút kinh ngạc, chờ những người đó rời đi, anh hỏi: “Sao không hỏi rõ ràng?”
“Đội chó săn thôi, cho dù đem hắn đến cảnh cục, cũng bất quá là cảnh cáo một chút mà thôi.”
Hơn nữa nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vạn nhất tên kia ở cảnh cục nói lung tung, đối với chính mình cũng không có lợi, dù sao không bị chụp, Bùi Tuyển cũng lười truy cứu.
Thư Thanh Liễu cầm lấy túi mua sắm, theo Bùi Tuyển trở về, thấy hắn hoàn toàn không thèm để ý, nhịn không được nhắc nhở: “Anh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Vì sao?”
“Trực giác.”
“Tôi không thích trực giác, bởi vì trên đời này không thể nói rõ nhất chính là trực giác.” Bùi Tuyển lạnh lùng nói: “Trước khi anh có chứng cớ thật sự, đừng nói lung tung.”
Trực giác anh thực chuẩn, đây là bản năng do nhiều năm chấp hành nhiệm vụ dưỡng thành, tuyệt đối sẽ không phán đoán sai lầm, thái độ Bùi Tuyển đối với loại nguy hiểm này không chút nào để ý khiến anh rất khó chấp nhận, thốt ra.
“Tôi chỉ là không muốn anh gặp chuyện không may.”
Bùi Tuyển sửng sốt, quay đầu nhìn qua, con ngươi đen láy như bảo thạch hiếm có, ánh mắt lưu chuyển xẹt qua màu sắc tuyệt đẹp, tần suất tim đập của Thư Thanh Liễu có chút mất cân đối, anh phát hiện mình nói sai, nghĩ muốn giải thích lại cảm thấy giấu đầu hở đuôi, hơi do dự một chút, sửa lại: “Vâng!”
Đây mới là câu trả lời hắn thích nghe, Bùi Tuyển nhìn lướt qua túi mua sắm Thư Thanh Liễu cầm trong tay, hỏi: “Cậu làm sao phát hiện người kia?”
Nhìn sườn mặt tuấn tú của Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu nghĩ nếu mình trả lời trực giác, chắc sẽ làm hắn tức giận vô cùng, nghĩ nghĩ, vẫn là lấy cớ khác có vẻ đáng tin hơn.
“Hắn có thể là tay mới, không rành việc ẩn núp.”
Bùi Tuyển cũng không hỏi nhiều, tên khách không mời mà đến xông vào làm hắn mất hứng chơi tiếp. Về đến nhà, thấy Tiểu Tiểu chơi mệt, đang ngủ trong phòng, liền xoay người đến thư phòng, về phần Thư Thanh Liễu, để anh có khoảng thời gian tự do.
Thư Thanh Liễu lại không có việc gì làm, có lương đồng thời còn có thể hưởng thụ thời gian nhàn nhã là giấc mộng của rất nhiều người, bất quá với anh mà nói, chỉ cảm thấy nhàm chán, vốn định tới phòng tập thể hình của Bùi Tuyển rèn luyện, Tả Thiên đột nhiên gọi điện thoại lại đây, nói anh biết cô gái mất tích đã tìm được rồi.
“Cứ nói là bắt cóc, thì ra là bỏ trốn.” Tả Thiên ở bên kia hưng trí bừng bừng nói: “Cũng may em hỏi La Vĩ Doanh mấy chuyện đó, nếu không chúng ta phải quanh vòng vòng cho là bắt cóc.”“Bỏ trốn?”
“Đúng vậy, cùng bạn trai, hai đứa nhóc này bởi vì trong nhà phản đối, còn đòi sống đòi chết, sau khi nghe xong đề nghị của La Vĩ Doanh, liền bỏ nhà đi. Em cũng không biết đối với một fan mà nói, thần tượng của mình thuận miệng một câu, đối với bọn họ sinh ra nhiều ảnh hưởng cỡ nào.”Thư Thanh Liễu nghe thấy tâm khẽ động, đem chuyện vừa rồi có người chụp ảnh Bùi Tuyển nói với anh, Tả Thiên không để ý, nói:
“Không ngạc nhiên a, đội chó săn mũi thính lắm, nếu tài chính cho phép, hắn còn thuê cả máy bay trực thăng đi chụp ảnh em.”“Là Bùi Tuyển.” Thư Thanh Liễu sửa lại.
“OK, là thần tượng Bùi Tuyển của em.” Tả Thiên ở phía bên kia nhàm chán nhún nhún vai,
“Lại nói, hắn khi nào thì thành thần tượng của em vậy?”“Là ông chủ.” Thư Thanh Liễu lần thứ hai sửa đúng, “Lát nữa em gửi ảnh chụp cho anh, giúp em tra một chút.”
Anh vừa rồi có chụp hình người chụp ảnh, ở phương diện điều tra người Tả Thiên làm rất nhanh, nhân lực miễn phí đưa đến cửa, anh lựa chọn sử dụng.
Tả Thiên đáp ứng rồi, lại cười nói:
“Em mấy năm qua cũng không như bây giờ nha, trước kia em không khủng hoảng quá độ như vậy.”“Thói quen.”
Thư Thanh Liễu sau khi cúp điện thoại, ấn phím trên đồng hồ, mở ra các ảnh chụp vừa rồi, đó là đồng hồ đặc chế, trừ bỏ định vị theo dõi, còn ngụy trang máy chụp ảnh mini, vừa rồi anh nhìn thấy người kia chụp ảnh Bùi Tuyển, liền nổi lên hoài nghi, anh tin tưởng nhãn lực của mình, người nọ vừa nhìn liền biết đã quen làm loại chuyện này, có thể dễ dàng đã lừa gạt cảnh vệ tiến vào, đội chó săn bình thường tuyệt đối làm không được, cho nên âm thầm chụp hình hắn.
Thư Thanh Liễu đem hình gửi cho Tả Thiên, nửa giờ sau, Tả Thiên mail lại, nói cho anh biết người kia biệt hiệu “Hoa Thử”, rất tinh thông giải mã mở khóa cùng xử lý các loại trang bị theo dõi, cho nên rất nhiều người ủy thác hắn làm một ít chuyện mình không thể đích thân ra mặt, hắn thân thủ linh mẫn, rất ít bị phát hiện, lần này hắn coi như không may, đụng phải Thư Thanh Liễu.
Ở mail cuối cùng Tả Thiên để lại địa chỉ Hoa Thử, bất quá nói hắn thực thông minh, không hề ít chỗ ẩn thân, rất khó theo dõi, bảo Thư Thanh Liễu đừng nghĩ nhiều nữa.
“Có lẽ chính là fan thuê hắn làm.” Tả Thiên ở trong mail trêu chọc:
“Fan cuồng có lối suy nghĩ chúng ta không thể biết được.”Hy vọng thật sự là như thế.
Nghe nói Hoa Thử làm việc này rất nhiều lần, Thư Thanh Liễu biết rất khó từ hắn hỏi ra cái gì, những người này có nguyên tắc làm việc của bọn họ, không thể dễ dàng đánh vỡ, cho nên vẫn là tạm thời âm thầm quan sát đi, có lẽ Tả Thiên nói đúng, mình quá quan trọng hóa vấn đề, có thể là đầu óc bị các loại nhiệm vụ nguy hiểm dĩ vãng ăn mòn, chỉ một chút biến động nhỏ, thần kinh mẫn cảm liền lập tức bắt buộc vận chuyển.
Bùi Tuyển buổi chiều sửa sang lại quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty, Tiểu Tiểu đã tỉnh, ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấy nhóc, Bùi Tuyển mới nhớ tới người giúp việc đã bị La Vĩ Doanh sa thải, hiện tại trong nhà chỉ có một trợ lý, mà trợ lý phải cùng mình đi làm, không có cách nào chăm sóc nhóc.
Thật sự là một phụ nữ bốc đồng, Bùi Tuyển nhịn không được lại lôi La Vĩ Doanh ra mắng một chút, biết rõ La Vĩ Doanh hiện tại có thể đã ở bên kia bờ Thái Bình Dương, cho dù hắn oán niệm nhiều cỡ nào, đối phương cũng không cảm giác.
Mắng thì mắng, nhưng vấn đề vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết, năm đó khi hắn đồng ý bí mật kết hôn với La Vĩ Doanh cùng chuyện đứa con, cũng biết ngày sau sẽ gặp phải các loại tình huống bất ngờ phát sinh, bất quá mấy năm nay đều không sao, bình thường có Lục Hoài An hỗ trợ, không cảm thấy có chuyện gì, hiện tại mới phát hiện người đại diện không ở đây, trợ lý lại gà mờ, ngay cả chăm sóc đứa nhỏ cũng trở thành vấn đề lớn.
“Con có thể ký túc trong trường.” Nhìn ra lo lắng của Bùi Tuyển, Tiểu Tiểu nói với hắn: “Dù sao con trước kia cũng thường trọ ở trường, đã quen rồi.”
Trước kia Bùi Tuyển cùng La Vĩ Doanh phải xuất ngoại, sẽ để Tiểu Tiểu tạm thời trọ ở trường, chế độ giữ bí mật cùng biện pháp an toàn ở trường học quý tộc đều rất tốt, hắn cũng yên tâm, bất quá chuyện vợ chồng hai người đồng thời xuất ngoại không nhiều lắm, luôn có một người ở nhà, phần lớn thời điểm là Bùi Tuyển, hắn tinh lộ thẳng đường, nhân khí lại vượng, có thể tùy ý nhận công việc, không giống La Vĩ Doanh, vì tranh một vai diễn, hoàn toàn xem nhẹ các vấn đề khác, thường xuyên mấy tháng không ở nhà, cho nên quan hệ giữa Tiểu Tiểu và Bùi Tuyển thân thiết hơn so với La Vĩ Doanh, nhóc thực dính Bùi Tuyển, nhưng nếu đem nhóc đến trường học, nhóc cũng sẽ không quá bài xích.
Bùi Tuyển cũng không muốn làm như vậy, La Vĩ Doanh có thể vô trách nhiệm đem con trai đẩy đến chỗ khác, hắn lại làm không được, vẫn là để Thư Thanh Liễu chăm sóc Tiểu Tiểu tốt hơn, hắn sẽ sắp xếp một trợ lý khác đến phụ trách công việc của mình ở công ty.
“Có thể đem Tiểu Tiểu đến chỗ em trai tôi.”
Đề nghị của Thư Thanh Liễu nhận lấy cái liếc mắt của Bùi Tuyển, “Em trai anh?”
“Nó làm cảnh sát ở đồn công an phố Đại Thông, phía sau đồn công an là nhà trọ của nó, nhờ nó trông nom một chút không thành vấn đề.”
“Con đi!” Bùi Tuyển còn chưa trả lời, Tiểu Tiểu đã nhảy dựng lên, giơ tay hỏi: “Chú ấy có súng không? Có bản lĩnh không? Mỗi ngày có đi bắt người xấu không?”
“Đếm kiến.”
“Hả?”
Tiểu Tiểu nghe không hiểu, Bùi Tuyển lại hiểu được, công việc ở đồn công an thực thanh nhàn, cho nên nhờ cậu ta trông nom không thành vấn đề, lại là làm cảnh sát, đem Tiểu Tiểu giao cho cậu ta, hắn cũng yên tâm, chỉ cần chịu đựng vài ngày, chờ Lục Hoài An trở về, hết thảy liền thuận lợi.
Cứ như vậy quyết định, Bùi Tuyển thay quần áo cho Tiểu Tiểu, bên này Thư Thanh Liễu gọi điện thoại hỏi em trai, câu trả lời đương nhiên là OK, em trai Thư Thanh Hà của anh cả ngày làm tổ trong đồn công an bế quan, đều nhanh mốc meo cả rồi, ước gì có chút việc làm, vừa nghe nhiệm vụ anh hai giao, liền hăng hái đồng ý.
Thư Thanh Liễu cúp điện thoại, Tiểu Tiểu cũng ăn mặc chỉnh tề, Bùi Tuyển lấy máy chơi game nhét vào ba lô nhóc, miễn cho nhóc buồn, Thư Thanh Liễu ở bên cạnh nhìn thấy, phát hiện Bùi Tuyển rất cẩn thận, mặc dù có thời điểm cũng thực không tốt, lại nhìn quần áo hắn, không khỏi sửng sốt.
Một thân quần áo màu trắng đơn giản, mái tóc nâu nhạt, trên mũi đeo kính râm rất lớn, cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt, che dấu như vậy có chút giấu đầu hở đuôi, nhưng cũng vì diện mạo xuất chúng của Bùi Tuyển, sẽ không làm cho người ta cảm giác quen mắt, nhìn cách ăn mặc này của hắn, Thư Thanh Liễu ngẩn ngơ, trong nháy mắt, trước mắt như là thoảng qua cái gì đó, rồi lại nhanh đến mức cái gì cũng nhìn không tới.
Bùi Tuyển hôm nay tâm tình không tồi, không để ý thất thố của Thư Thanh Liễu, đem con trai nhét vào trong xe, chính mình cũng lên xe, thấy anh còn đang ngẩn người, mỉm cười hỏi: “Nhìn đến ngốc sao? Tôi có mị lực như vậy ư?”
“Không… Anh đeo kính râm… cảm giác thực… kỳ lạ…” Thư Thanh Liễu trả lời theo bản năng.
Bùi Tuyển sửng sốt, lập tức nở nụ cười, “Hình dung của anh cũng thực… kỳ lạ…”
Cố ý bắt chước thanh âm cùng ngữ điệu, cư nhiên có bảy, tám chữ tương tự, Thư Thanh Liễu nhịn không được nở nụ cười, anh cũng không hiểu mình sao lại dùng từ kỳ lạ này, nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Tuyển, đây là từ anh đầu tiên nghĩ đến, loại cảm giác này rất giống khi anh lần đầu tiên tới đài truyền hình, cảm giác chấn động khi nhìn thấy Bùi Tuyển trong tiết mục.
“Ngốc cũng có giới hạn thôi.” Tâm tình tốt của Bùi Tuyển thật không bảo trì lâu lắm, thấy Thư Thanh Liễu còn đứng đó, không có ý chuyển động, hắn giận tái mặt, “Cậu còn đứng đó ngốc, chúng ta hôm nay không cần làm gì nữa.”
Thư Thanh Liễu lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng lên xe, lái ra ngoài.
Trên đường đến công ty, Thư Thanh Liễu đem xe quẹo sang đồn công an phố Đại Thông, Thư Thanh Hà nhận được điện thoại, đã đứng chờ ở cửa, Bùi Tuyển ngồi ở ghế sau đánh giá cậu, phát hiện khí chất cậu ta cùng Thư Thanh Liễu hoàn toàn bất đồng, là một chàng trai trẻ hào hoa phong nhã, gương mặt tươi cười, thoạt nhìn thực trẻ con, nếu không mặc một thân chế phục cảnh sát, nói cậu ta là sinh viên cũng có người tin, cảnh sát như vậy hẳn là rất được hàng xóm láng giềng hoan nghênh, ít nhất quan hệ cũng thân thiết, nhìn thấy cậu, Bùi Tuyển thoáng yên tâm, Tiểu Tiểu giao cho cậu ta không thành vấn đề.
Thư Thanh Liễu đi qua mở cửa xe cho Tiểu Tiểu xuống, Thư Thanh Hà nhìn Tiểu Tiểu, lại nhìn Thư Thanh Liễu, cười hì hì nói: “Anh hai, đã lâu không thấy, thì ra con anh đã lớn như vậy.”
“Nó là con trai ông chủ anh, kêu Tiểu Tiểu.”
Anh mình vậy mà còn nghiêm túc trả lời, thực nhàm chán, Thư Thanh Hà nháy mắt mấy cái, nhìn nhìn trong xe, phát giác có người nhìn mình chăm chú, Bùi Tuyển nâng kính râm, thoáng quay đầu đi, Thư Thanh Hà cười tỏ vẻ hiểu ý, vỗ vỗ vai Thư Thanh Liễu.
“Làm cho tốt, tinh đồ một mảnh quang minh.”
Thư Thanh Liễu có chút kinh ngạc em trai cư nhiên biết Bùi Tuyển, may mắn Thư Thanh Hà không hỏi nhiều, lực chú ý chuyển tới trên người Tiểu Tiểu, cười tủm tỉm nói: “Tiểu soái ca a, gen thật không tồi.”
Bùi Tuyển nghe thấy, ở trong xe không hờn giận hừ một tiếng, Tiểu Tiểu được tán dương, thật cao hứng, ngẩng đầu nhìn Thư Thanh Hà, nói: “Anh cũng rất không tồi a.”
“Cám ơn.” Thư Thanh Hà vỗ vỗ vai Tiểu Tiểu, “Đi nào, Bùi tiên sinh, mang nhóc đi tham quan một chút phòng làm việc của anh.”
Không thể không nói, Thư Thanh Hà rất có lực hấp dẫn, cho nên Tiểu Tiểu cùng cậu mới quen không thảm thiết như lúc vừa nhìn thấy Thư Thanh Liễu, tò mò hỏi: “Kia có súng không?”
“Có nha, đại pháo cũng có.”
Tiểu Tiểu thành công bị hấp dẫn, hướng Bùi Tuyển vẫy tay, liền đi theo Thư Thanh Hà chạy vào góc nhỏ trong đồn công an, Thư Thanh Liễu lo lắng, đuổi theo dặn dò: “Chăm sóc nó cho tốt, ông chủ anh rất thương con mình.”
“Yên tâm.” Thư Thanh Hà tinh quái nháy mắt mấy cái với Thư Thanh Liễu: “Đại minh tinh đúng là có thủ đoạn, có thể mời quân nhân làm vệ sĩ nha.”
Chuyện Thư Thanh Liễu xuất ngũ, trừ bỏ Tả Thiên, đều không nói với ai, bị em trai hiểu lầm, anh cũng không giải thích, chờ bọn hắn vào đồn công an, anh ngồi trở lại trên xe, phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Anh có thể sống đến bây giờ thật sự là kỳ tích!”
Thư Thanh Liễu kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Tuyển không kiên nhẫn khoát tay, “Lái xe!”
Xe chạy, Thư Thanh Liễu trầm mặc làm cho Bùi Tuyển lại càng không thoải mái, đồng dạng họ Thư, em trai anh so với anh khôn khéo một trăm lần, tiểu cảnh sát kia nói chuyện xoay anh vòng vòng, anh lại hồn nhiên không biết, người này chỉ số thông minh phải thấp bao nhiêu mới có thể đạt tới trình độ như vậy a.
“Anh là heo sao? Hay là chỉ số thông minh của anh ngay cả heo cũng không bằng? Anh có biết vừa rồi nói vậy tương đương công khai quan hệ của tôi với Tiểu Tiểu không hả?”
Thư Thanh Liễu lúc này mới hiểu Bùi Tuyển vì sao lại tức giận, nói: “Em trai tôi sẽ không nói lung tung.”
Bùi Tuyển thực vô lực, hắn không chỉ tức giận Thư Thanh Hà, mà còn tức giận lối suy nghĩ của Thư Thanh Liễu, nếu ý thức bảo hộ sự riêng tư của anh ta kém như vậy, kia tuyệt đối không thích hợp làm trợ lý cho mình, chính mình giữa trưa thật sự là bị quỷ ám mà, nhìn anh ta đối phó người chụp ảnh, còn tưởng rằng anh ta thực tỉnh táo.
“Anh nghe rõ cho tôi, không được đề cập chuyện của tôi với bất kỳ ai, mặc kệ là công hay tư, không biết nói thế nào, cứ xem như mình câm điếc, câm điếc so với nói lắp còn bớt lo hơn!”
Thư Thanh Liễu vừa rồi nói như vậy, không nghĩ tới Thư Thanh Hà biết Bùi Tuyển, hơn nữa anh hiểu người nhà mình, không có khả năng nói lung tung, bất quá liên quan đến vấn đề giữ bí mật riêng tư, anh ngày đầu tiên tiến vào trường quân đội đã được dạy, cho nên anh lý giải tâm tình Bùi Tuyển, tuy rằng lời hắn nói thực hà khắc.
“Thực xin lỗi, tôi lần sau sẽ chú ý.”
Bùi Tuyển đáp lại anh chỉ một chữ lạnh lùng: “Heo!”