[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

Chương 8

Bùi Tuyển ngày hôm sau ngủ dậy, tựa hồ đã đem chuyện tối qua quên đi, một thân quý công tử trong bộ tây trang thuần trắng, ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã đặt lên nhau, như thường lệ vênh mặt hất hàm sai khiến Thư Thanh Liễu, đối với lời xin lỗi của Thư Thanh Liễu, hắn hơi kinh ngạc, lập tức mỉm cười nói: “Cho tôi một ly Coca, xem như tỏ lòng xin lỗi của anh.”

Tiểu Tiểu ở bên cạnh hưng phấn liên tục gật đầu, từ sau khi Thư Thanh Liễu đến đây, nhóc chưa được uống Coca lần nào, hiện tại có người hỗ trợ, lập tức lòng đầy chờ mong nhìn Thư Thanh Liễu.

Đáng tiếc trả lời như trước làm cho người ta thất vọng, Thư Thanh Liễu thản nhiên nói: “Trong nhà không có Coca, có trà và nước trái cây.”

“Tôi thật không hiểu sao anh lại ghét Coca như vậy.” Bùi Tuyển tựa vào sô pha, ác liệt hỏi: “Từ nhỏ uống nhiều Coca quá nên bị nói lắp sao?”

“Coca có chứa cafein, thiếu dinh dưỡng, nhất là trẻ con, uống quá nhiều sẽ bị loãng xương.” Thư Thanh Liễu điềm đạm trả lời: “Bất quá sẽ không làm cho bị nói lắp.”

Chuyện này là sự thật, Bùi Tuyển đương nhiên biết, quay đầu nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu hiểu được, cúi đầu ngoan ngoãn uống sữa ấm.

Tiểu Tiểu đi rồi, Thư Thanh Liễu nói với Bùi Tuyển: “Quá nuông chiều con nít không phải là thói quen tốt.”

Trong nháy mắt, Bùi Tuyển rất muốn đem ly nước trước mặt trực tiếp ném qua.

Nếu không phải còn muốn dạy dỗ anh, hắn thật muốn trực tiếp đuổi việc Thư Thanh Liễu, anh ta thật xem mình là người đại diện sao, mấy lời này ngay cả Lục Hoài An cũng không dám nói với mình, khi nào thì đến phiên anh ta đến giáo huấn.

“À, đây là cái anh gọi là xin lỗi sao?” Hắn nhìn Thư Thanh Liễu, mỉm cười hỏi.

Biểu tình như cười như không này là điều Thư Thanh Liễu không biết ứng phó thế nào nhất, nhận ra thái độ nói chuyện của mình vừa rồi có chút cường ngạnh, anh nói: “Thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn tốt cho hai người.”

Bùi Tuyển không nói chuyện, hướng Thư Thanh Liễu vẫy tay, ý bảo anh tới gần, động tác tao nhã, bởi vì phục sức (1) cùng vẻ mặt của hắn giờ phút này, mà hơn cả là khí thế cao quý, Thư Thanh Liễu động tâm, không tự chủ nghe theo lệnh hắn, đi đến trước mặt hắn, trong lúc nhìn chăm chú lại ấn đồng hồ.

(1) Phục sức: Quần áo và phụ kiện

“Nhanh chóng cho tôi số của anh, tôi không muốn mỗi lần tìm anh đều phiền toái như vậy.” Bùi Tuyển ném di động của mình cho Thư Thanh Liễu, ra lệnh.

Ngữ điệu tao nhã nhưng không cho phép cãi lời, tựa như đang kiểm tra thân thủ của anh, vừa nói chuyện đồng thời quăng di động đến trước mặt anh, Thư Thanh Liễu đưa tay chụp, động tác quen thuộc, nhãn tình anh sáng lên, thốt ra: “Hắc Kiếm!”

Bùi Tuyển cười mà không nói, Thư Thanh Liễu cao thấp đánh giá hắn, càng thêm khẳng định, bộ tây trang thuần trắng cùng phong thái tao nhã này đúng là đặc thù của Hắc Kiếm, khí chất Bùi Tuyển hiện tại đã được bảy phần, còn lại ba phần âm độc, anh nghĩ với kỹ năng diễn xuất của Bùi Tuyển, tuyệt đối không thành vấn đề.

“Xem ra anh đọc ‘Nửa đêm’ rất tỉ mỉ.” Phản ứng của Thư Thanh Liễu làm Bùi Tuyển thực vừa lòng, nhưng vẫn độc địa nói: “Bất quá phản ứng thần kinh của anh quá trì độn, lâu như vậy mới nhìn ra.”

“Anh quyết định nhận vai?”

“Còn đang suy nghĩ, hôm nay cùng Lí đạo diễn nói chuyện.”

Chịu chủ động cùng đạo diễn nói chuyện, chứng minh Bùi Tuyển đã động tâm, Thư Thanh Liễu tưởng tượng nhân vật trong tiểu thuyết đang sinh động đứng trước mặt mình, đột nhiên có chút hưng phấn, ngón tay cái lướt nhanh trên di động của Bùi Tuyển, cài xong phím quay số nhanh rồi nói: “Anh nhất định có thể diễn tốt vai diễn này.”

Công việc mấy ngày nay của Bùi Tuyển không nhiều lắm, nguyên nhân chính là người đại diện của hắn không ở đây, hắn đều viện cớ thoái thác, sau khi ăn xong gọi điện thoại nói chuyện với Lí đạo diễn, nghe khẩu khí của hắn có ý muốn nhận vai này, Lí đạo diễn lập tức cùng hắn hẹn thời gian.

Thư Thanh Liễu sau khi đưa Tiểu Tiểu đến trường, lại cùng Bùi Tuyển đi gặp Lí đạo diễn, hai người hẹn gặp ở công ty, lần này Lí đạo diễn mang theo hợp đồng đến, nhìn vẻ mặt bức thiết của ông ta giống như chỉ mong sao Bùi Tuyển lập tức ký tên.

“Lần này mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông là cậu, người thử vai Hắc Kiếm có tới mấy chục người, tôi đều thấy không hài lòng, cuối cùng miễn cưỡng dùng A La, ai ngờ cậu ấy trên đường gặp chuyện không may, bất quá vậy cũng may, nếu không chúng ta sẽ không thể hợp tác rồi.”

Nghe lời nói của Lí đạo diễn, A La bị tai nạn xe cộ lại thành chuyện tốt, vài ngày trước bọn họ còn nỗ lực tuyên truyền lăng xê A La, A La vừa xảy ra chuyện, ông ta lập tức trở mặt, Bùi Tuyển khinh thường nghĩ, nhưng trên mặt lại bày vẻ rạng rỡ, nhận lấy hợp đồng, nói: “Tôi sẽ đưa cho người đại diện của tôi xem qua, sau đó báo tin cho ông.”

“Được được, bất quá xin đừng kéo lâu quá, cậu cũng biết bộ tiểu thuyết này hiện tại đang vô cùng nổi tiếng, chúng ta muốn mượn gió đông làm thành công phần đầu tiên, kế tiếp có thể thuận lợi quay phần tiếp theo.”

Bùi Tuyển đáp ứng có lệ, Lí đạo diễn lại lải nhải một ít cảnh quay vô nghĩa mới rời đi, ông ta đi rồi, Thư Thanh Liễu nói: “Người này quá thực dụng.”

“Không thực dụng sẽ không thể sinh tồn trong giới này,” Bùi Tuyển giọng điệu không sao cả nói: “Bất quá năng lực ông ta không tồi, quay mấy bộ phim đều giành được giải thưởng, cũng có chút mánh lới, phủng đỏ không ít người.”

Hơn nữa lần này cát xê phi thường cao, hơn nữa vai diễn có lực hấp dẫn, Bùi Tuyển thấy đối với mình mà nói, đó là một thử nghiệm mới mẻ, lật xem hợp đồng cùng kịch bản, đột nhiên hỏi: “Tiếng Pháp của anh hình như tốt lắm.”

“Ở trường có học qua một ít thuật ngữ căn bản.”

“Còn tiếng Anh thì sao?”

Thư Thanh Liễu nhớ tới đoạn đối thoại trong kịch bản, hiểu ý Bùi Tuyển, nói: “So với tiếng Pháp tốt hơn.”

Bùi Tuyển không hỏi thêm nhiều, bảo Thư Thanh Liễu đem hợp đồng fax qua cho Lục Hoài An, nhắn với anh ta khi nào có thời gian thì xem qua một chút.

Buổi tối Bùi Tuyển đem kịch bản đọc lại một lần nữa, bỗng thấy nghiện, liền xem luôn hai tập tiếp theo của loạt truyện “Thiệu Nhất Đao”, thẳng đến đêm khuya, Lục Hoài An mới gọi tới, vừa chuyển được máy đã nói: “Hợp đồng trước đừng động đến, tôi nói cho cậu chuyện Thư Thanh Liễu trước, thân thế người đàn ông kia tôi đã giúp cậu tra qua, tôi khuyên cậu đừng đùa nữa, nhanh chóng tìm cớ sa thải hắn, càng nhanh càng tốt.”

“Sao thế? Hắn có gốc to lắm à?” Bùi Tuyển còn chưa làm gì, trò hay mới mở màn, hắn mới không muốn nhanh như vậy liền kết thúc.

“Cũng không kém nhiều lắm, xem mail tôi gửi cho cậu đi, Thư gia cậu không thể trêu vào.”

Ngữ khí Lục Hoài An trịnh trọng, Bùi Tuyển khó hiểu mở file đính kèm trong mail, bên trong là tư liệu Thư gia, Thư gia gia thế hiển hách, sáu anh chị em Thư Thanh Liễu, công việc đều liên quan đến tư pháp, tư liệu mỗi người đều rất tường tận, trừ bỏ Thư Thanh Liễu.

“Chúng ta không tra được tư liệu của hắn.” Lục Hoài An nói: “A Tuyển, cậu biết rõ các nguồn của tôi, tôi tra nhưng hầu như không có gì, ngay cả khoảng thời gian hắn học ở trường quân đội cũng trống không, cậu có biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Bùi Tuyển hiểu ám chỉ của Lục Hoài An.

Cho dù hồ sơ trong quân đội cơ mật hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi các hacker đột nhập, vậy mà ngay cả bọn họ đều thúc thủ vô sách (2), kia chứng minh công việc Thư Thanh Liễu làm trước kia rất đặc thù, hồ sơ của anh thuộc loại tuyệt mật, người như vậy, mặc kệ anh hiện tại là thân phận gì, đều là bom hẹn giờ, không thích hợp thâm giao.

 (2) Thúc thủ vô sách: Bó tay không biện pháp

Bất quá, hắn cho tới bây giờ không tính toán thâm giao, hắn chỉ vui đùa mà thôi, đương nhiên, vui đùa này bất đồng với suy nghĩ của Lục Hoài An.

“Hoài An, anh suy nghĩ nhiều.” Bùi Tuyển phẩm cà phê, mỉm cười nói: “Tôi ở đây vừa không có cơ mật quốc gia lại không có tuyệt thế trân bảo, để hắn phải che dấu thân phận tiếp cận.”

Đó là cà phê Thư Thanh Liễu giúp hắn pha, mặc kệ Thư Thanh Liễu trước kia đã làm gì, bây giờ còn không phải thành thật ngoan ngoãn làm việc cho mình sao? Lục Hoài An vẫn là không hiểu hắn, trước kia không biết thân phận Thư Thanh Liễu, hắn đối với sự đi ở của anh còn ôm thái độ không sao cả, sau khi biết chuyện, ngược lại muốn lưu lại anh, sai khiến một quân nhân từng có rất nhiều thành tựu, ít nhiều sẽ làm hắn có chút cảm giác thành công, tuy rằng loại cảm giác này thực vô vị, cũng không có ý nghĩa thực tế chút nào. 

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”

Ngẫm lại tình cảnh khi dễ Thư Thanh Liễu mấy ngày nay, Bùi Tuyển nở nụ cười xấu xa, cắt đứt dong dài của Lục Hoài An, nói: “Một tên nhà giàu nói lắp mà thôi, nói không chừng là đi cửa sau vào trường quân đội, làm chuyện gì trái với quân quy nên bị khai trừ, người như thế chúng ta trước kia đã thấy nhiều.”

“Lần này bất đồng, Thư gia không chỉ đơn giản là giàu có, cậu cũng đừng đùa quá trớn, đến cuối cùng không có cách nào bứt ra…”

“Alo…… alo alo…”

Bùi Tuyển lấy ngón tay gõ gõ điện thoại, làm cho nó phát ra âm thanh sột soạt, lại liên tiếp kêu vài tiếng, giả bộ như sóng điện không ổn định rồi cúp điện thoại.

Không xài cách này để cúp máy, hắn có thể phải nghe lải nhải một giờ, hắn không phải ngu ngốc, biết rõ có nguy hiểm còn đi rước lấy phiền toái, nhưng nếu phiền toái tìm tới cửa, hắn cũng không để ý chơi đùa một chút.

Bị lời nói của Lục Hoài An gợi lên hứng thú, Bùi Tuyển đọc sách không vô, đẩy cửa đi ra ngoài, Thư Thanh Liễu đang ở phòng tập thể hình tập luyện, Bùi Tuyển nhìn qua cánh cửa bán mở, thấy anh nằm ngửa trên thiết bị làm động tác ngồi lên nằm xuống, thiết bị nghiêng cũng không tạo cho anh nửa điểm trở ngại, anh làm rất nhanh, hết sức chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới mình bị quan sát.

Thư Thanh Liễu là quân nhân, nhưng không có bĩ khí (3) của quân nhân, một người gia thế ưu tú như vậy, áo cơm không lo lại che dấu thân phận tiếp cận mình, đến tột cùng là vì cái gì?

(3) Bĩ khí: Cứng ngắc, du côn, lưu manh (Theo QT)

Bùi Tuyển đem tình cảnh sơ ngộ của hai người suy nghĩ một lần, lại nghĩ không ra manh mối, đối với hắn quan trọng nhất trừ bỏ con trai, chính là gia sản, Thư Thanh Liễu cũng không thiếu tiền, hắn lại càng không tin người này là bởi vì thích mình mà cố ý tiếp cận, fans cố chấp, ngay cả ánh mắt đều là điên cuồng, Thư Thanh Liễu rất bình tĩnh, chỉ sợ anh ta ngay cả chính mình đã từng đóng phim gì cũng không biết, nói đến nói đi cũng là từ La Vĩ Doanh, trước khi đi còn đưa cho mình một đại phiền toái thế này.

Nhắc tới La Vĩ Doanh, Bùi Tuyển đột nhiên nghĩ đến Thư Thanh Liễu chính là do cô ta phái tới, cũng không quản hiện tại là mấy giờ, lập tức gọi điện thoại qua, điện thoại vang một lúc sau mới chuyển được, bên kia truyền đến thanh âm rất không kiên nhẫn của La Vĩ Doanh.

“Tôi hiện tại đang quay phim, vội muốn chết đây, anh có chuyện gì mà phải nửa đêm canh ba gọi điện nói hả?!”

La Vĩ Doanh phát hỏa, Bùi Tuyển ngược lại tỉnh táo lại, cười khẽ: “Tôi nghĩ đến cô đang cùng tình nhân chơi suốt đêm, nên gọi nói ngủ ngon.”

“Anh ghen a?”

“Lối suy nghĩ cấp thấp như ghen này không thích hợp với chúng ta.” Bùi Tuyển nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không nói nhảm với cô nữa, hỏi cô một chuyện, cô làm sao quen biết Thư Thanh Liễu?”

“Thư Thanh Liễu? Hắn là ai vậy?” La Vĩ Doanh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra, “À~ là người ngày đó mang Tiểu Tiểu đi gặp anh? Anh ta bị anh đá đi rồi sao? Anh ta chơi rất vui, tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Cho nên cô ngay cả thân phận hắn thế nào cũng không tra, liền đem hắn đóng gói cho tôi?”

“Tôi nghĩ anh sẽ vừa lòng.” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng bật lửa, La Vĩ Doanh hít sâu một hơi thuốc lá, cười nói: “Nói thế nào chúng ta cũng làm vợ chồng lâu như vậy, cho dù là trên danh nghĩa, tôi cũng thực hiểu anh, tôi tin tưởng ánh mắt của mình, không nghĩ tới anh chẳng những không cảm tạ, còn oán giận tôi.”

“Cám ơn săn sóc của cô.”

“Nào có nào có, anh chăm sóc mẹ con chúng tôi nhiều năm như vậy, này xem như đáp tạ đi.”

Đáp tạ cái rắm, đem một tên lai lịch không rõ giao cho hắn, còn chưa đủ làm hắn đau đầu sao, Bùi Tuyển oán hận nghĩ, cái ý tưởng khinh suất này cũng chỉ có người ngu ngốc như cô nghĩ ra!

“Ít hút thuốc đi.” Không hỏi ra cái gì, Bùi Tuyển lười nhiều lời, nghe La Vĩ Doanh còn hút thuốc, hắn nhịn không được nói.

“Đổi tính?” La Vĩ Doanh cười nói: “Trước kia cũng chưa thấy anh quan tâm tôi như vậy.”

“Tôi chỉ là không muốn cô chết quá sớm, làm Tiểu Tiểu thương tâm thôi.”

“Anh ít châm chọc vài câu sẽ chết a!” La Vĩ Doanh bị lời nói ác độc của Bùi Tuyển làm cho sặc thuốc, tức giận đến mắng to, lại vẫn là dụi tắt thuốc, nói: “Bây giờ phải làm việc, cứ vậy đi, tên kia nếu anh không vừa ý thì đuổi đi là được, nhớ rõ chăm sóc tốt con tôi, còn có a, tôi đã có bạn trai mới, không có việc gì ít đến quấy rầy tôi…”

Bùi Tuyển cúp điện thoại, ở chung bảy, tám năm, tính tình La Vĩ Doanh một chút cũng không thay đổi, nói dễ nghe là tự tin, nói khó nghe căn bản là tự cho là đúng, cả ngày điên điên khùng khùng, hắn mới lo lắng đem con giao cho cô ta nuôi nấng.

Cuộc gọi kết thúc, trừ bỏ nói mấy câu nhàm chán, chuyện liên quan đến Thư Thanh Liễu hắn cái gì cũng chưa hỏi ra, thôi thì cũng không cần hỏi, giữ ở bên cạnh chậm rãi quan sát là được.

Bởi vì không có người giúp việc nên Thư Thanh Liễu phải chạy qua lại giữa nhà và công ty, sau khi đón Tiểu Tiểu lại đến công ty đón Bùi Tuyển, hoặc là đang trong chương trình phải rời đi chạy tới trường học, thực phiền toái, bất quá Thư Thanh Liễu cái gì cũng không nói, Bùi Tuyển đương nhiên lại càng không nói, dù sao Lục Hoài An lập tức sẽ trở lại, bất tiện tạm thời hắn nhẫn được.

Không nghĩ tới Lục Hoài An còn chưa trở về, hắn đã gặp phải phiền toái trước, mặc dù phiền toái này có hơn phân nửa là hắn tự tìm. 

Tối nay Bùi Tuyển quay xong chương trình, không gọi Thư Thanh Liễu tới đón, tự mình ngồi taxi trực tiếp về nhà, vừa mới vào cửa chợt nghe thấy trên lầu hai truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Tiểu Tiểu khóc kêu lên: “Không được cởi, thả cháu ra, đáng ghét…… Ô ô, đau quá……”

Thanh âm bén nhọn, nhịp tim Bùi Tuyển lập tức tăng lên, vội vàng chạy lên lầu, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu đang từ phía đối diện chạy vội lại đây, dưới chân rất trơn, nhóc oạch một cái nằm úp sấp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn thấy Bùi Tuyển, miệng mếu máo, oa oa khóc lên.

“Ba ơi cứu con, người xấu bắt nạt con, ô ô……”

Bùi Tuyển bước lên phía trước nâng con dậy, thấy trên cánh tay nhóc nổi lên mấy vết đỏ sậm, toàn thân đều ướt, chỉ mặc một cái quần nhỏ, ngay cả dép cũng không đi, nhìn thấy hắn, ánh mắt chớp chớp, nước mắt to như giọt nước ào ào chảy ra, sau đó hai tay ôm cổ hắn, nằm sấp trên ngực hắn khóc lớn lên.

Tiếng khóc tràn ngập uất ức cùng kinh hách, Bùi Tuyển bị làm cho tâm phiền ý loạn, cơn tức lập tức mạnh mẽ trào lên, thấy Thư Thanh Liễu từ phía đối diện chạy lại đây, hắn trầm mặt hỏi: “Sao lại thế này!?”

“Tắm cho nó…”

“Câm miệng, tôi không hỏi anh!” Bùi Tuyển lạnh lùng ngắt lời Thư Thanh Liễu, quay đầu hỏi Tiểu Tiểu, “Có chuyện gì?”

“Chú ấy…” Tiểu Tiểu cũng bị thái độ Bùi Tuyển dọa sợ, quay đầu nhìn Thư Thanh Liễu, nhỏ giọng nói: “Chú ấy cố cởi quần áo con, làm đau con, còn rống con…”

“Không cởi quần áo thì làm sao tắm…”

Lời Thư Thanh Liễu lại bị cắt ngang, Bùi Tuyển quát: “Anh không cần nói chuyện!”

Hắn không nhìn khăn mặt trong tay Thư Thanh Liễu, ôm Tiểu Tiểu bước nhanh xuống lầu, Thư Thanh Liễu thấy hắn đột nhiên phát hỏa, đi theo phía sau nói: “Đừng quá nuông chiều con, không tốt…”

“Tôi không muốn nghe anh nói!”

Sau khi Bùi Tuyển xuống lầu, đem Tiểu Tiểu thả xuống sô pha, đi tới ngăn kéo lấy ra chi phiếu, ký tên xong ném cho Thư Thanh Liễu, nói: “Anh bị đuổi việc, cầm tiền lập tức rời đi.”

Hết sức kinh ngạc trước hành động của Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu không lấy chi phiếu, chỉ nói: “Cho tôi một lý do.”

“Tôi hiện tại không muốn dùng anh, chính là như vậy.”

“Hành động của anh không chỉ có võ đoán, hơn nữa thực ấu trĩ.”

Dám nói hắn ấu trĩ!

Bùi Tuyển cười lạnh nhìn Thư Thanh Liễu, người này hôm nay nói chuyện lại không nói lắp, bất quá lại càng làm cho hắn chán ghét, lạnh lùng nói: “Cám ơn anh đã nói cho tôi biết, anh có thể lăn.”

Thư Thanh Liễu nhìn ra Bùi Tuyển hiện tại rất tức giận, so với hành động ác liệt chuyên chế của hắn lúc bình thường bất đồng, là thật căm tức, anh biết hiện tại không thích hợp giải thích nhiều, nhưng anh càng không hi vọng tự dưng bị đuổi việc, nói: “Kỳ thật…”

Bùi Tuyển cầm điện thoại nội tuyến, hỏi: “Muốn tôi kêu cảnh vệ sao?”

Thật sự là không thể nói lý, Thư Thanh Liễu cũng phát hỏa, lấy chìa khóa ra thả xuống bên cạnh, khi rời đi con đứng ở cửa nói với Bùi Tuyển: “Tôi nghĩ anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Anh chỉ chỉ đầu của mình, “Nơi này của anh rất có vấn đề.”

“Cút!”

Lời nói sắc bén vô tình xuyên thẳng vào tim, vết sẹo trong tâm bị vạch trần, cảm giác đau đớn truyền đến Bùi Tuyển, hắn bắt lấy bình hoa cổ cao bên cạnh, trong nháy mắt, hắn thật muốn cầm bình hoa đập đầu người đối diện, bởi vì lời chỉ trích không chút lưu tình của anh.

Bất quá Bùi Tuyển cuối cùng vẫn là nhịn xuống, mắt lạnh nhìn cửa đóng lại, một tiếng rầm làm hắn phục hồi lại tinh thần, quay đầu thấy Tiểu Tiểu đã lau nước mắt, co lại trên sô pha thật dè dặt nhìn hắn, hiển nhiên thất thố của hắn đã dọa sợ nhóc.

“Tiểu Tiểu…”

Bùi Tuyển đưa tay qua, Tiểu Tiểu không đáp lại, nhảy xuống sô pha, chạy ù vào bếp, chỉ chốc lát sau bưng một ly trà đá chạy tới, nói với hắn: “Tiểu Tiểu sẽ ngoan mà, ba đừng nóng giận.”

“Ba không tức giận.”

Những lời này nói thực không chút thuyết phục, Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng là không tin, Bùi Tuyển đành phải cầm lấy ly trà, uống tượng trưng một hớp, sau đó vỗ vỗ chân mình, Tiểu Tiểu leo lên ôm lấy hắn, nói: “Ba đừng giận.”

Bùi Tuyển buông ly trà, nhìn cánh tay Tiểu Tiểu, hồng ngân vừa rồi đã phai đi, trẻ con da trắng mềm mềm, hơi chút chạm vào sẽ có ứ ngân, hắn bình thường cũng không nỡ lớn tiếng mắng Tiểu Tiểu, tên kia cư nhiên dám sử dụng bạo lực với Tiểu Tiểu, không kêu cảnh sát thật sự là tiện nghi hắn.   

“Anh ta vừa rồi có đánh con không?”

“Không có, bất quá chú ấy thực hung.” Tiểu Tiểu giơ tay lên, “Túm tay con ép buộc con cởi quần áo đó.”

“Ép buộc?” Bùi Tuyển mày nhíu chặt, hỏi: “Anh ta có sờ loạn chỗ nào của con không?”

“Có nha, bôi xà bông cho con, bị dính vào mắt, xót lắm!”

“Không phải loại này…” Bùi Tuyển bóp bóp trán, con trai còn quá nhỏ, nói không rõ ràng vậy nó nghe không hiểu, bất quá việc này không lớn cũng không nhỏ, hắn phải hỏi rõ ràng mới được.

“Chính là…” Hắn cẩn thận châm chước tìm từ: “Sờ mông với tiểu kê kê của con, hoặc là… bảo con sờ anh ta…”

“Không có, kẻ cướp nói con là con trai, cho dù làm gì cũng nên tự mình động thủ, nhưng mà con không thích tắm xà bông, chú ấy lần nào cũng bắt nạt con, con mới không cần sờ chú ấy.”

Tiểu Tiểu ríu ra ríu rít nói nửa ngày, Bùi Tuyển cuối cùng nghe hiểu, trên trán lộ ra hắc tuyến, hắn biết mình đã hiểu lầm Thư Thanh Liễu, người kia chỉ là tắm xà bông cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lại một mực không chịu, mỗi lần tắm đều hô to gọi nhỏ cứ như bị giết chết.

Bùi Tuyển rất hiểu con mình, nhìn nó khóc thảm thiết như vậy, làm như oan ức nhiều lắm, kỳ thật có một nửa là diễn, chính là ấn tượng của mình quá mạnh mẽ, thấy nó vừa bị đuổi vừa khóc, theo bản năng lập tức xem Thư Thanh Liễu như tên cuồng tình dục luyến đồng.

“Xứng đáng.”

Ngẫm lại bộ dáng anh bị hắn mắng vô pháp cãi lại vừa rồi, Bùi Tuyển nở nụ cười ác liệt, được rồi, hắn thừa nhận lần này là mình hiểu lầm, nhưng dám nói hắn tâm lý có vấn đề, vẫn là không thể tha thứ, cúi đầu nhìn con trai, Tiểu Tiểu đã hết mếu máo, đang nằm bò trên sô pha chơi trò chơi, Bùi Tuyển vỗ vỗ mông nhóc.

“Đừng chơi nữa, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”

“Nhưng mà kẻ cướp bị ba đuổi đi rồi.” Tiểu Tiểu không nâng đầu nói: “Ngày mai không ai đưa con đến trường, con có thể không đi không?”

“Ba đưa con đi.”

“Thật chứ?”

“Đương nhiên.”

Cũng không phải không có Thư Thanh Liễu thì trái đất sẽ ngừng quay, dù sao gần đây ít việc, hắn cũng nên tận sức làm trách nhiệm của một người cha, ở bên con trai nhiều một chút.

Bùi Tuyển bế Tiểu Tiểu về phòng nhóc, bị nhóc nài nỉ đọc hai câu chuyện cổ tích thực ngu ngốc, thật vất vả mới dỗ nhóc ngủ, nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng, Bùi Tuyển bắt đầu có chút bội phục Thư Thanh Liễu, Tiểu Tiểu nghịch ngợm như vậy, so với trẻ con bình thường khó dỗ hơn nhiều, mấy ngày nay không biết anh làm sao chịu được.

Di động vang lên, Bùi Tuyển tưởng Thư Thanh Liễu gọi tới, sợ đánh thức Tiểu Tiểu, hắn vội vàng ra ngoài nghe máy, ai ngờ vừa chuyển được lại không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh sột soạt quái dị, tiếng vang lúc ngừng lúc nhanh, giống có người đang rên rỉ kêu gào, nhưng không cách nào nghe rõ hắn nói cái gì, Bùi Tuyển nhớ tới trước kia mình thu tiếng chương trình kể chuyện kinh dị trên radio, khi tới đoạn rùng rợn, radio về đêm thường làm loại âm hiệu này, nghe quá nhiều làm hắn hiện tại cũng không hề có cảm giác kích thích sợ hãi.

“Alo? Ngươi là ai?” Đối phương muốn chơi, hắn cũng vui vẻ phụng bồi, cố ý kinh hoảng hỏi: “Ngươi sao lại biết số di động của ta?”

“Không… được nhận vai trong ‘Nửa đêm’, ta sẽ nguyền rủa ngươi.”

Hơn nửa ngày đầu dây bên kia mới truyền đến tiếng kêu, thanh âm bén nhọn, qua máy biến thanh nghe không ra là nam hay nữ, Bùi Tuyển càng cảm thấy buồn cười, lại hỏi: “Vì sao?”

“Tầng áp mái tòa nhà kia là của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy!”

“Thật có lỗi, tôi đã nhận vai.”

Nếu nói lúc trước Bùi Tuyển còn do dự có nhận vai này hay không, cú điện thoại ma này đã thành công làm hắn có quyết định, phim kịnh dị còn chưa khởi động máy đã gặp quỷ, thật là điềm báo tốt, hắn nói: “Nếu ngươi là người, đừng cố làm ra vẻ thần bí nữa; nếu ngươi là quỷ, rằm tháng bảy đã qua, sang năm lại đến đi.”

“Ngươi sẽ rơi vào lời nguyền rủa, nhìn xem A La…”

Nói đến đây thì cúp máy, như là bị mạnh mẽ ngăn lại, Bùi Tuyển cau mày, trò đùa dai qua điện thoại hắn nghe rất nhiều, nhưng người này nhắc tới A La, cái này ý vị sâu xa, có thể đối phương cũng biết mình nói quá nhiều, mới đang nửa chừng liền cúp điện thoại.

Bùi Tuyển không để ý cuộc gọi ma này, ngày mai hắn muốn đích thân đưa con trai đến trường, không thể thức đêm như thường lệ, vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ.

Bất quá mọi chuyện luôn thay đổi nhanh hơn so với kế hoạch, buổi sáng Bùi Tuyển thức dậy, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Tiểu thì Lục Hoài An gọi điện thoại tới, nói mình đang ở sân bay, bảo hắn lập tức tới đón.

Lục Hoài An thích nhất chơi trò đột xuất thế này, Bùi Tuyển bực mình nghĩ, nhìn đồng hồ nói: “Tôi phải đưa con đến trường, anh bắt taxi đi.”

“Thật vô tình a, tôi là lo cho cậu nên mới vừa xong chuyện bên kia liền đáp máy bay về đây, hiện tại chỉ nhờ cậu đến đón thôi mà.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia thực ai oán nói: “Cho Tiểu Tiểu nghỉ học một ngày cũng có sao đâu, bài học bị trễ anh đây sẽ giúp nó bổ túc hết.”

“Chú chỉ biết kiếm tiền thôi, cũng không phải kẻ cướp, biết nhiều thứ như vậy.” Tiểu Tiểu ghé sát vào microphone, nghe Lục Hoài An ba hoa, nhóc bĩu môi nói.

Còn cố ý kéo dài giọng, toát ra vài phần sùng bái, Bùi Tuyển có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Tiểu luôn bị Thư Thanh Liễu quản chế, vậy mà ấn tượng đối với anh cư nhiên cũng không tệ lắm, Lục Hoài An cũng kỳ quái hỏi: “Kẻ cướp là ai? Trên đời này cư nhiên còn có người vĩ đại như chú sao?”

“Chú tự đề cao mình quá đó!”

Tiểu Tiểu nói ra tiếng lòng của Bùi Tuyển, hắn xoa đầu con trai tỏ ý khen ngợi, nói với Lục Hoài An: “Chính là Thư Thanh Liễu.”

“Vậy bảo hắn tới đón tôi cũng được a, để tôi tiện thể nhìn xem người này thế nào, hắn nếu bụng dạ khó lường, tôi lập tức tìm cớ đuổi hắn đi.”

Chậm một bước rồi, chuyện này tối qua hắn đã làm xong.

Tình tiết thế nào Bùi Tuyển cũng lười nói nhiều, sau khi cúp điện thoại, hắn xin nghỉ cho Tiểu Tiểu, dẫn nhóc cùng tới sân bay đón người.

Lục Hoài An biết Bùi Tuyển không thể đến đại sảnh sân bay tìm hắn, cho nên sáng sớm đã chạy tới bãi đậu xe, sau khi nhận được điện thoại Bùi Tuyển gọi tới, hắn kéo va li chạy tới, vừa lên xe đã nói: “Xuống máy bay được cậu tới đón thế này, tôi lần đầu tiên gặp nha.”

“Làm người đại diện khiến cho cả đại bài đi đón thế này, tôi cũng lần đầu tiên gặp.” Bùi Tuyển nhìn lướt qua cái áo hoa hoét Hawaii siêu cấp chói mắt trên người Lục Hoài An, càng cảm thấy mình không trực tiếp tới phòng chờ máy bay là cỡ nào sáng suốt, hỏi: “Hay là anh muốn tự mình bắt taxi về?”

Lục Hoài An không nói, cùng Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, xe vừa chạy, hắn đã nhận ra bầu không khí khác thường trong xe, nhỏ giọng hỏi Tiểu Tiểu, “Hình như tâm tình A Tuyển kém, cháu làm chuyện xấu gì hả?”

“Không phải cháu mà, là kẻ cướp, cho nên ba mới sa thải chú ấy.”

“Á?” Lục Hoài An thực kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn phía trước, phát hiện độ hỉ nộ vô thường của vị đại bài này lại nâng cao vài tầng, hai ngày trước còn rất hăng hái nói phải chơi đùa một trận, kết quả khi mình trở về, cư nhiên chưa thấy đồ chơi đã Game Over, hắn hỏi: “Tần suất có mới nới cũ của cậu cũng quá nhanh đi?”

“Là hắn ngu ngốc.” Bùi Tuyển phẫn nộ nói.

Bị hiểu lầm mà không biết giải thích a? Được rồi, hắn thừa nhận chính mình lúc ấy rất tức giận, căn bản không cho Thư Thanh Liễu cơ hội giải thích, nhưng sau đó sao tên ngu ngốc kia không gọi điện thoại đến làm sáng tỏ? Ngay cả tiền lương cũng không lấy đã bỏ đi, loại ngu ngốc này không cần cũng được.

Tiểu Tiểu đang ở bên cạnh, tình huống cụ thể Bùi Tuyển không tiện nói, chỉ hỏi Lục Hoài An tình hình ở Mĩ trong khoảng thời gian này, về nhà ăn cơm trưa, chờ Tiểu Tiểu chạy đi chơi, hắn mới nói rõ mọi chuyện, Lục Hoài An vừa nghe vừa cười, cười đến sốc hông.  

“Hắn nói đúng đó, cậu thật sự có chút thần kinh…”

“Là Tiểu Tiểu diễn quá giỏi, còn người kia rất ngu ngốc.” Bùi Tuyển tức giận nói.

“Đuổi đi cũng tốt, bối cảnh hắn rất phức tạp, không thích hợp với giới giải trí hỗn tạp này.”

“Ai nói muốn đuổi đi? Nếu hắn không làm gì sai, để hắn tiếp tục làm cũng không có gì không tốt.”

“Hắn cũng không phải cún cưng của cậu, cậu kêu thì đến đuổi thì đi.”

“Muốn cược không?” Bùi Tuyển tựa vào sô pha, tùy tay rút ra một điếu thuốc, ngón tay búng lên, thuốc lá kẹp giữa ngón tay lượn nửa vòng cung xinh đẹp, đáp vào giữa hai cánh môi, hắn mở bật lửa đốt thuốc, thuận miệng nói: “Tuy rằng lần nào anh cũng thua thực thảm.”

Động tác lưu loát tiêu sái, thấy Lục Hoài An mở to hai mắt nhìn, khen ngợi: “Good job! Cậu lại Pose một kiểu mới để hấp dẫn fans?”

“Anh thấy nói tiếng Anh như vậy là rất ngầu sao?”

“Này không phải vừa trở về sao, lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh lại được đây.” Lục Hoài An bình thường đã quen bị châm chọc, hoàn toàn không để ý, còn hào hứng nói: “Trong mấy buổi tuyên truyền sắp tới sẽ rất có lợi nha, nhất định mê đảo hàng loạt fans.”

“Đây là tạo hình của Hắc Kiếm trong ‘Nửa đêm khuya’.” Bùi Tuyển dập tắt nhiệt tình của hắn, “Tôi đang tìm cảm giác.”

“Cậu quyết định nhận vai?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề cũng không lớn lắm, cát xê rất cao, Thịnh Dực lại là công ty lớn, hợp tác là chuyện đôi bên đều có lợi, bất quá cậu với thái tử gia bên đó có chút qua lại, sẽ không vấn đề gì chứ.”

“Cái tên nhị thế tổ ngu ngốc kia?”

Bị Lục Hoài An nhắc nhở, Bùi Tuyển mới nghĩ tới, hắn trước đây đã từng đắc tội thái tử gia của Thịnh Dực, tên bao cỏ kia lúc nào cũng làm như mình sành sỏi lắm, đã từng ngầm ý biểu lộ thiện cảm với hắn, làm hắn phiền chịu không nổi, sau lại bị hắn thản nhiên đùa giỡn vài lần mới nề nếp hơn, bất quá tên kia ở Thịnh Dực chỉ làm một chức vụ nhàn tản để lĩnh lương mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới.

“Hắn lại không am hiểu quay phim, đừng động hắn.”

Lục Hoài An cũng không đem tên công tử bột này đặt trong mắt, nghe Bùi Tuyển nói vậy, hắn cũng không nói nhiều nữa, đem văn kiện đã đóng mộc lấy ra, nói: “Hợp đồng tôi đã xem kỹ, điều kiện có chút hà khắc, bên trong nói nếu không phải tình huống bất khả kháng mà lấy lý do cá nhân nửa đường rời khỏi, tiền vi phạm hợp đồng sẽ gấp một trăm lần tiền cát xê, con số này thực thiên văn.”

“Phim kinh dị, còn quay ở nông thôn, không đặt điều kiện như vậy, một vài cô gái có thể sẽ chịu không nổi rời khỏi.” Bùi Tuyển dập tắt thuốc, thuận miệng nói.

“Tôi đây đi nói chuyện xem, xem có thể sửa phí vi phạm hợp đồng một chút hay không.”

“Thuận tiện đem cát xê nâng lên hai phần trăm, tối qua tôi nhận được một cuộc điện thoại ma, cảnh cáo không cho tôi diễn, tôi cần chút bồi thường tinh thần.”

“Điện thoại ma?” Nghe Bùi Tuyển kể xong, Lục Hoài An phát hỏa, “Bị uy hiếp như vậy cậu còn dám nhận vai?”

“Anh không thấy là rất thú vị sao? Tôi vừa mới nhận vai, sau lưng đã có điện thoại quấy rầy.”

“Một chút cũng không.” Lục Hoài An thực nghiêm túc nói: “Trên thực tế, A La thật sự đã xảy ra chuyện.”

“Cho nên tôi mới bảo anh đi tra xét cậu ta gặp chuyện không may là người làm hay là thiên tai.” Bùi Tuyển một lần nữa rút ra thuốc lá, lặp lại động tác đốt thuốc vừa rồi, “Tôi nghĩ là mình đã nói cả nửa ngày, chắc anh phải hiểu.”

Hiểu cái quái gì, bộ mình là giun đũa sao? Lấy cá tính thay đổi thất thường của Bùi Tuyển, chỉ sợ giun đũa cũng đoán không được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì đi.

Lục Hoài An tức giận trở mình xem thường, “Dạ, điện hạ, tiểu nhân bây giờ sẽ đi làm ngay.”
Bình Luận (0)
Comment